"Mễ Cách, tớ sợ!" Tiêu Hà Hà mang vẻ mặt thống khổ đầy mồ hôi, tay cô nắm
chặt lấy tay của Mễ Cách, nhịn không được liền thét chói tai: “Aaa…đau
quá a!"
"Hà Hà, cậu kìm chế chút đi, bác sĩ nói đứa trẻ sẽ
lập tức chào đời, không phải sợ, tớ sẽ ở bên ngoài chờ cậu! Cậu hãy nghĩ đến vẻ mặt thật đáng yêu của Bảo Bảo, cậu phải dũng cảm lên, Bảo Bảo
còn đang chờ người mẹ như cậu sinh nó ra! Nha?" Mễ Cách lo lắng cùng bảo vệ đẩy giường của cô tiến vào phòng sinh.
Một giờ sau, cuối cùng cũng nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh trong phòng sinh
truyền ra, Mễ Cách hai tay tạo thành chữ thập, cầu khẩn: "A! Rốt cục
cũng bình an rồi !"
Phòng sinh cửa mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, "Mẹ con đều bình an, là đứa con trai, bảy cân sáu lượng!"
"Cảm ơn bác sĩ!" Mễ Cách cảm động cúi đầu, thay Hà Hà cảm kích bác sĩ. "Cảm ơn. . ."
"Đi xem bạn của cô đi, cô ấy đã rất kiên cường!" Bác sĩ mỉm cười rời khỏi.
Mang cảm giác vui mừng đi đến phòng bệnh thì nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh
của Tiêu Hà Hà, mắt rưng rưng. "Mễ Cách, là con tớ đúng không? Tớ đã có người thân rồi !"
"Đúng, Hà Hà, cậu có con, đứa bé rất xinh đẹp, chờ cậu khỏe lại có thể xuống giường, chúng ta đi xem nó!"
"Giờ tớ đã khỏe hơn rồi, lúc nãy ở phòng sinh nhìn thoáng qua, nó thật đáng
yêu!" Nói xong, trên mặt Tiêu Hà Hà tràn đầy hạnh phúc.
"Phải đặt một cái tên thật hay? Gọi là gì?" Mễ Cách cười hỏi. "Nói trước nha, đây là con trai!"
"Ha ha, thật tốt quá, là con trai của tớ!" Cả hai cùng bật cười, không gian xung quanh cực kì ấm áp."Ừ, đặt là Tiêu Thừa, thường gọi sẽ là Thịnh
Thịnh, được không?"
"Ừ, tên rất hay, kế thừa quá khứ khai
sáng tương lai, ha ha, không tệ! Con trai của chúng ta là Thịnh Thịnh!"
Mễ Cách mỉm cười gật đầu.
Nhưng mà vào thời khắc này, bảo vệ đột nhiên hốt hoảng chạy tới, nhìn hai người nói: "Tiêu tiểu thư, con
của cô đã không thấy nữa!"
"Cái gì?" Giống như một tiếng sấm, Tiêu Hà Hà hoảng sợ tột đỉnh."Làm sao có thể không thấy được!"
"Vừa rồi có bốn người mặc áo đen đến đây, bọn họ để lại cái này, nói Tiêu
tiểu thư đọc sẽ biết ngay!" Bảo vệ nói xong liền đem phong thư đưa qua.
"Aaa... " Tay chân run rẩy lên, Tiêu Hà Hà nhận lấy phong thư, cô mở ra, phát
hiện bên trong là một tờ chi phiếu trị giá năm trăm vạn, mặt trên còn có dấu dóng mộc, cô nhìn thoáng cả khuôn mặt càng thêm trắng xanh, hét
lên: "Không!!"
Mễ Cách giật lấy phong thư, kinh ngạc, "Tại sao có thể như vậy?"
"Anh ấy đã tìm đến đây, Mễ Cách, tôi, anh ấy đã bắt con tôi!" Khuôn mặt nhỏ
nhắn của Tiêu Hà Hà tràn đầy nước mắt, đã không còn chịu cô liền ngã
khụy xuống.
"Hà Hà, tớ giúp cậu tìm, chúng ta đi tìm anh
ấy!" Mễ Cách ôm chặt lấy cô, muốn an ủi cô nhưng lại phát hiện tay chân
cô ngày càng lạnh lẽo."Hà Hà, cậu phải kiên cường, đừng dọa tớ có được
hay không?"
"Tớ muốn con của tớ, tớ không cần tiền, tớ chỉ
muốn Thịnh Thịnh, con tớ!" Miệng không ngừng kêu gào, cuối cùng là
chuyển sang đau thương mà càng gào thét lớn, giống như mèo con bị
thương, Tiêu Hà Hà cuộn mình ở trên giường bệnh, đau đớn bất lực. . .
Năm năm sau.
"Mama, chúng ta khi nào thì mới đến nhà dì Mễ Cách? Thịnh Thịnh rất thích dì Mễ Cách...!"
Trên máy bay, bên cạnh người phụ nữ trẻ là một cậu bé năm tuổi có làn da
trắng nõn, đôi môi hồng, răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn Tiêu
Hà Hà.
"Nhanh thôi, Thịnh Thịnh ngoan, dì Mễ Cách sẽ đến đón Thịnh Thịnh, chúng ta rất nhanh sẽ nhìn thấy dì, ngồi yên nào!" Tiêu Hà Hà ôn nhu cười, nhìn dung mạo thông minh của đưa con trai trước
mặt, trong lòng Tiêu Hà Hà không có chút cảm xúc nào, ánh mắt trống
rỗng, cô đang ảo tưởng vì tương lai sẽ có duyên gặp lại con của mình,
con trai ruột của cô, hiện tại đang ở phương nào?
Tha lỗi cho mẹ, mẹ thật sự không biết con ở đâu, thực xin lỗi!
Một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng bị cướp đi đứa con, trong lòng cô lại vô cùng đau thương, đối với chàng trai
mang theo mặt nạ là hận, hận đến tận xương tủy, sao anh ấy tàn nhẫn như
vậy! Làm cho hai mẹ con cốt nhục phân li!
"Mama, mẹ khóc rồi!" Bàn tay nho nhỏ giơ lên lau nước mắt. "Mẹ đừng khóc, Thịnh Thịnh rất ngoan, Thịnh Thịnh sẽ bảo vệ mẹ!"
"Con ngoan, mẹ không khóc! Mẹ chỉ là vui vẻ, chúng ta cuối cùng đã trở về!"
Tiêu Hà Hà lau đi nước mắt, hôn lên mặt con trai.
Lúc trước
cô chán nản lại nhặt được đứa bé này ở bờ sông, không thể tin được nó
lại trở thành con của cô, đi theo cô năm năm trời, mang đến cho cô niềm
hạnh phúc to lớn, cô luôn có cảm giác đây là đứa con ruột đang ở cạnh
bên mình.
"Mama, con muốn đi tiểu!" Đứa bé cau mày nói.
"Tốt lắm, mẹ dẫn con đi!"
"Không cần! Con muốn tự mình đi, Thịnh Thịnh là con trai, mẹ là phụ nữ mà!"
Tiêu Thừa kiên quyết lắc đầu, cởi dây an toàn xuống.
"Một mình có thể tự đi sao?"
"Thịnh Thịnh là nam tử hán!" Đứa bé đã đi lướt qua Tiêu Hà Hà, hướng tới cửa phòng vệ sinh chạy tới.
Hàng ghế thứ ba, phía sau Tiêu Hà Hà có một người đàn ông cao lớn cũng vừa
đứng lên, hai mắt anh thâm thúy nheo lại, toàn thân phát ra khí thế lạnh thấu xương khiến người khác không dám liếc mắt nhìn một cái, anh giơ
tay lên nhìn vào chiếc kim đồng hồ trên cổ tay kim cương, đôi mày kiếm
liền nhíu chặt, người đàn ông bước đi đến phòng vệ sinh.
Chỉ mấy bước đã đến trước cửa toilet, đẩy cửa muốn vào, Tiêu Thừa lại ngẩng đầu nhìn ông chú này."Thúc thúc, Thịnh Thịnh tới trước! Thịnh Thịnh
muốn đi tiểu! Thúc thúc xếp hàng đi!"
"Hấc…c!" Anh cuối đầu thì mới phát hiện bên cạnh còn có một cậu bé năm tuổi, Tần Trọng Hàn nhíu mày, "Cùng đi!"
Thịnh Thịnh cũng nhíu mày, học theo bộ dáng của anh."Thúc thúc và con không
được đi chung! Mời Thúc thúc đi ra ngoài trước!"
Không hiểu
sao Tần Trọng Hàn thấy cậu bé này vẫn chưa cao đến túi quần của mình,
lại cảm thấy nó rất quen thuộc, vài phần thân thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn
này, ánh mắt này, đã gặp ở đâu rồi?
"Thúc thúc mời đi ra ngoài trước!" Thịnh Thịnh lễ phép nói.
"Nhóc con, ngươi nên biết máy bay đã sắp hạ cánh! Chúng ta vẫn chưa được đi
vệ sinh!" Tần Trọng Hàn nói xong liền mơ khóa quần của mình, thật sự là
buồn cười, nơi vệ sinh lớn như vậy nhóc con này lại dám cùng anh chiếm
đoạt!
"Thúc thúc thật xấu, ở trước mặt người khác lại cởi quần!
Thầy giáo nói đây là sai trái! Oa? Thúc thúc, chim nhỏ của thúc thật
lớn nha, chim nhỏ của Thịnh Thịnh thật nhỏ!"
Tần Trọng Hàn ngạc nhiên! Nhóc con này đang nói cái gì thế?
Cúi đầu nhìn, Tiêu Thừa cau mày, cực kì chán nản. "Vì sao cái của thúc thúc và Thịnh Thịnh không giống nhau?"
Máy bay rất nhanh đang dần hạ cánh, Tiêu Thừa một mực nhíu mày.
Mãi đến khi hạ cạnh an toàn, Tiêu Hà Hà không biết lí do gì sau khi trở về
từ phòng vệ sinh, con trai cô lại một mực trầm tư.
"Thịnh Thịnh, làm sao vậy?"
"Mama này! Chính là vì thúc thúc kia!" Tiêu Thừa chỉ vào bóng dáng cao lớn
phía trước, nói với Tiêu Hà Hà: " Chim nhỏ của thúc thúc đó thật lớn
nha, của Thịnh Thịnh thì quá nhỏ!"
"Chim nhỏ?" Tiêu Hà Hà nhất thời không hiểu được.
"Là chim nhỏ đi tiểu á, thúc thúc còn cùng con chiếm đoạt nhà vệ sinh, hại con thiếu chút nữa tè ra quần!"
Hấc…c!
Mặt Tiêu Hà Hà lập tức đỏ hồng đến mang tai, bị lời của đứa con làm cho dở
khóc dở cười, cực kì xấu hổ, theo bản năng ngắm nhìn bóng lưng đang rời
đi, trong đám người không thể nghi ngờ người đàn ông đó lại nổi bật như
vậy, là một con hạc giữa bầy gà, bóng dáng thon dài rắn chắc, bộ âu phục thật vừa vặn, thấy người đàn ông kia biến mất sau ngã rẽ, xem ra đang
vội vàng!
"Thúc thúc không tuân thủ kỷ luật, không biết lễ
phép!" Tiêu thừa còn đang nói, "Tiểu xong lại còn không nhấn xả nước, là Thịnh Thịnh giúp thúc thúc nhấn xả luôn...!"
"Ừ, Thịnh
Thịnh rất ngoan!" Tiêu Hà Hà ngượng ngùng ngồi xuống hôn lên mặt đứa
con."Chúng ta đi nhanh đi, dì Mễ Cách nhất định đang sốt ruột chờ đợi!"
"Oa! Con muốn đến gặp dì Mễ Cách, mẹ nhanh lên!" Tiêu Thừa vội vàng lôi kéo Tiêu Hà Hà chạy tới cửa.
"A! Thịnh Thịnh!" Ở cửa đón khách, cô gái toàn thân mặc váy màu vàng bó sát cùng đôi giày cao gót đang kêu to, cô ta chạy đến nhất bả vai Tiêu Thừa rồi ôm chặt."Con ngoan, có nhớ mẹ không? Hôn một cái nè!"
"Dì Mễ Cách, Thịnh Thịnh rất nhớ dì, dì lại đẹp lên rồi..., có phải gần đây có rất nhiều thúc thúc theo đuổi dì hay không?" Tiêu thừa ôm cổ Mễ
Cách, cô ta hôn lên cái cổ trắng nõn trước mặt.
"Ừ! Con
ngoan, cho mẹ nuôi hôn chỗ này! Mẹ nuôi đã lưu lại một dấu hôn to!" Nói
xong, Mễ Cách đem chính đôi môi đỏ mọng của mình hôn lên mặt Thịnh.
Tiêu Hà Hà nhìn mặt con trai bị in lại vết son môi, bất đắc dĩ cười."Được
rồi, Thịnh Thịnh mau xuống đi, nếu không sợ lát nữa con lại tè hết lên
người dì Mễ Cách!"
"Mama, làm sao con có thể vô ý như vậy
được? Lúc nãy con đã đi vệ sinh rồi, còn bị thúc thúc kia thấy chim nhỏ
của Thịnh Thịnh...!" Nói xong, Tiêu thừa lại bắt đầu chán nả, dường như
là cực kì bối rối.
Mễ Cách kinh ngạc, đem Thịnh Thịnh đặt
xuống, vỗ bả vai Tiêu Hà Hà, "Không được nha! Hà Hà, cậu dạy con trai
của tớ thế này á! Còn nhỏ như vậy đã bị thấy hết, không con trong sạch
rồi!"
"Hà Hà, hai mẹ con ở nơi này đi, dù sao rảnh rỗi cũng không có việc làm, không cần trả tiền thuê nhà, không cần lo lắng, hiện tại tớ lại không có ai nấu cơm cho ăn, cậu nấu! OK?"
"Mễ
Cách, tớ thật sự cực kỳ cảm ơn cậu, mấy năm nay không có cậu, tớ không
biết nên tiếp tục sống thế nào nữa!" Tiêu Hà Hà vừa nghe có nhà ở, trong lòng thật là cảm kích.
"Cậu nha, đừng có xa cách như vậy,
vì cái gì không cần khoản tiền kia?" Mễ Cách đến bây giờ cũng không hiểu vì cái gì Hà Hà vẫn không chịu dùng năm trăm vạn đó, đó là số tiền cô
đã dùng con trai ruột để đổi lấy!
"Tớ không muốn dùng tiền
bán con mình, tớ đã có lỗi với nó, đến bây giờ không biết nó đã ở nơi
nào, tớ nếu dùng khoản tiền kia, cả đời lương tâm tớ sẽ bất an!" Tiêu Hà Hà chua xót cười.
Đó là nỗi thống khổ lớn nhất cả đời cô, cô vĩnh viễn không thể quên được!
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, không dùng thì không dùng, bất quá Thịnh
Thịnh này càng ngày càng giống cậu, trừ bỏ ánh mắt, mọi thứ khuôn mặt
của nó, từ cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, đều rất giống cậu! Thật sự là duyên
phận, đứa nhỏ này thật có duyên!" Mễ Cách ngày càng cảm thấy Thịnh Thịnh cực kỳ giống Tiêu Hà Hà, nếu không phải biết nội tình sẽ không ai hoài
nghi đứa nhỏ này không phải Tiêu Hà Hà sinh ra.
" Đúng nha, đứa
nhỏ này là có duyên với tớ!" Tiêu Hà Hà dường như chỉ nói đến đứa con
Tiêu Thừa thì cô mới lộ ra ý cười, mấy năm na, cô gánh vác quá nhiều,
rất không dễ dàng mà tốt nghiệp đại học, mang Thịnh Thịnh trở về!
"Được, ngày mai đến Tần thị nộp đơn, chuẩn bị một chút đi!" Mễ Cách quay đầu
nhìn Thịnh Thịnh ngủ trên sofa. "Ngày mai tớ phụ trách dẫn Thịnh Thịnh
đến nhà trẻ mới, cậu yên tâm đi nộp đơn nha, Tần thị là công ty lớn, nếu cậu có thể nộp đơn thành công, vậy cậu và Thịnh Thịnh ngày sẽ lập tức
có cuộc sống tốt!"
"Cảm ơn cậu, Mễ Cách!"
"Vẫn lại khách sao với tớ?" Theo thói quen vỗ vỗ bờ vai cô."Được rồi, tớ đi ngủ sớm!"
"Ừ!" Tiêu Hà Hà gật đầu.
Hôm sau.
Văn phòng chính của Tần thị.
"Hàn, nghe nói hôm qua cậu ngồi khoang phổ thông trở về?" Toàn thân mặc bộ
quần áo màu đen vừa vặn, nghiêng theo hướng ghế sofa, ánh mắt đang đánh
giá ông chủ ngồi trước mặt.
"Khoang hạng nhất hết chỗ rồi !" Giọng nam trầm thấp hướng lên, phun ra làn khói màu trắng làm tràn ngập bốn phía, sương khói mơ màng cũng làm cho người khác không thấy rõ biểu tình trên mặt anh lúc này, chỉ nhìn thấy đôi mắt hẹp dài như chim ưng
đang ảm đạm.
Bằng không thì hôm nay đã không có mặt ở!
Một tuần đi công tác liên tục, ký được mấy bản hợp đồng tuyệt vời liền mang chiến thắng trở về, Tần Trọng Hàn không có nghỉ ngơi lại đến công ty,
tự mình thông báo tuyển dụng nhân viên mới.
"Không có đến gặp cô ấy sao?"
"Tằng Ly!" Đột nhiên một âm thanh băng lãnh truyền đến, mang chút cảnh cáo,
đơn giản trong hai chữ nghe không ra một tia cảm xúc nào, nhưng mà Tằng
Ly lại biết anh nổi giận.
"Được rồi, coi như tớ chưa nói!"
Sau khi nghe một trận trầm thấp thì tiếng cười vang lên, Tằng Ly hơi run rẩy nắm chặt thuốc lá trên tay, "Tớ đi ra ngoài, nhìn xem hôm nay có gì đẹp đẽ hay không! Thuận tiện săn bắt một chút!"
Hít một ngụm khói, Tần Trọng Hàn đang mang vẻ mặt âm u không rõ càng làm cho vẻ mặt này càng biến hoá kỳ lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT