Điền Thất thấy số phận đen đủi của bản thân quả nhiên là chưa đi đến
cùng. Đến Ngự tiền lại ra sao chứ, hầu hạ Hoàng thượng lại thế nào đâu,
ưu đãi không mò đến, ngược lại chọc Hoàng thượng không cao hứng, cũng
không biết kế tiếp Hoàng thượng lại làm sao thu thập nàng.
Nàng có chút nhụt chí, ra khỏi phòng tắm xong tự mình đi tản bộ ở bốn
phía phụ cận hành cung, cũng không gấp quay về phòng trực, dù sao trong
chốc lát Hoàng thượng khẳng định không muốn nhìn thấy nàng.
Hành cung quá lớn, đi vòng vòng, thế nhưng bị lạc đường.
Bên này Kỷ Hành tắm rửa xong, sau khi đi ra mới phát hiện mưa đã tạnh, tầng mây đang lui tán, thái dương còn chưa đi ra.
Không khí tươi mát ướt át, thế giới được mưa xuân rửa sạch qua bừng bừng sinh cơ.
Kỷ Hành nổi lên hưng trí đi du ngoạn, thế là không gấp trở về.
Kề bên này có một chỗ sườn dốc, trên dốc trồng đủ loại cây hạnh. Từ khi
Đỗ Mục thời Đường làm ra câu thơ “Hỏi thăm quán rượu nơi nào có, mục
đồng xa chỉ Hạnh Hoa thôn” (*), thì trên thế giới này tưng bừng nhiều ra rất nhiều thôn Hạnh Hoa. Trong hành cung này, cũng có một mảnh đất
chuyên môn chừa ra để làm một cái “Hạnh Hoa thôn”, tuy rằng trong thôn
không có người nào, chỉ có hoa hạnh hàng năm nở rồi tàn, tàn rồi nở.
Thời tiết này chính là lúc hoa hạnh nở, cộng thêm trời vừa mới mưa, rất
là thích hợp ngắm hoa. Thế là Kỷ Hành chỉ mang theo Thịnh An Hoài, đi về phía dốc hạnh hoa, bước chậm giữa một mảnh khói mây hồng nhạt.
Cánh hoa hạnh có màu trắng thấu chút màu phấn hồng nhàn nhạt, không diễm lệ giống như hoa đào, cũng không thanh khiết như hoa lê, nhưng là có
một loại màu sắc thẹn thùng như thiếu nữ nhà bên. Từng cây hoa hạnh nở
được nồng đậm, cao vút mà đứng, ở trên triền núi cô độc này yên tĩnh
bừng bừng phóng ra sinh mệnh ngắn ngủi mà mỹ lệ của chúng nó.
Trên mặt đất rơi rụng một tầng cánh hoa hơi mỏng, xa xa nhìn thấy như
vạn ngôi sao nhấp nháy. Chúng nó bị mưa gió xâm lược, hương tan ngọc
nát, sớm mất đi, chỉ chờ ngày biến thành bùn đất.
Giữa thời khắc thê mỹ như vậy, nên có một tiểu mỹ nhân cùng Hoàng đế bệ
hạ của chúng ta tới một hồi gặp gỡ ngẫu nhiên. Một người là đương mùa
hoa nở, một người thì thương hoa tiếc ngọc, hai người cấu kết làm bậy,
thành tự một đoạn giai thoại.
… Kỷ Hành cũng là nghĩ như thế.
Đúng vào lúc này, sâu trong rừng hoa vang lên một trận tiếng ca. Tiếng
ca mát lạnh mềm mại, lại thấu một cổ tinh khiết và ngây thơ. Điệu ca kia trầm thấp mà ưu thương, Kỷ Hành nghe vào trong tai, chẳng rõ tại sao
trong lòng dâng lên một cổ muộn phiền.
Ta vốn là, hạnh hoa nữ,
Sớm sớm chiều chiều vì quân múa.
Xem tẫn nhân gian nhiều ít chuyện?
Tri kỷ chỉ có ta và chàng.
Ta vốn là, hạnh hoa nữ,
Trong mộng cùng quân làm bạn thơ.
Chỉ mong người có tình trong thiên hạ,
Một ngày nào đó thành thân thuộc.
Đây hẳn là dân ca, không có chút màu sắc văn chương gì, nhưng mà cảm
tình lại đậm đặc và trắng ra. Kỷ Hành nghe được có chút ngốc, bước chân
không tự giác theo tiếng ca đi về phía trước.
Thịnh An Hoài cảm thấy, trong hậu cung đại khái là muốn nhiều ra một
tiểu chủ tử. Tiếng ca tốt như vậy, thì hình dáng của người này hẳn là
không sai, khó được là không khí lúc này, quá tốt.
Một chủ một tớ lúc này ầm ầm đi trước, rốt cuộc, tiếng ca càng ngày càng gần. Lại vòng qua một cây hoa hạnh là bọn hắn có thể nhìn thấy được
tiểu mỹ nhân.
Giờ phút này, ngay cả ánh thái dương cũng rất nể tình, bất thình lình từ trong tầng mây xuất hiện, rắc xuống ánh sáng mờ ảo, xẹt qua cánh rừng
hoa này, độ cho cảnh tượng trước mắt một tầng nhu mỹ.
Kỷ Hành không tự giác đem bước chân thả nhẹ, chan chứa mong chờ đi qua.
Sau đó, hắn thấy được một gã thái giám.
(>o
Tên thái giám kia mặc bộ quần áo màu xanh của thái giám, lúc này hắn
đang bẽ một cành hoa hạnh cầm ở trong tay thưởng thức, cúi đầu vừa đi
vừa hát. Cành hoa hạnh ở trong tay hắn lắc qua lắc lại, cánh hoa bị hắn
tàn nhẫn bứt từng nắm từng nắm quăng xuống dưới, tùy tay ném ở trên mặt
đất.
Kỷ Hành: “…”
Hình ảnh cùng tiếng ca chênh lệch quá lớn, trong nháy mắt đó, hắn rất có một loại cảm giác phân liệt.
Tên thái giám kia hãy còn đắm chìm ở trong thế giới của mình, không có
phát giác ra sự tồn tại của bọn hắn. Mắt thấy hắn vẫn một đường đi nhào
về phía trước, cơ hồ muốn nhào vào trong lòng của Kỷ Hành, Thịnh An Hoài đành phải hét ngừng hắn, “Điền Thất!”
Điền Thất khựng lại bước chân, ngẩng đầu phát hiện bọn họ.
Mặt của Hoàng thượng gần trong gang tấc, Điền Thất chấn kinh quá độ,
nhất thời cũng quên phản ứng, nàng cầm lấy cành hoa hạnh ngốc ngốc nhìn
Kỷ Hành.
Kỷ Hành vậy mà cũng không có nói chuyện, cúi đầu đối mặt với Điền Thất.
Tên thái giám này quá mức điệu đà, hắn thế nhưng còn cài một đóa hoa ở
trên mũ, ghê tởm nhất là mặt mũi của hắn quá xinh đẹp, cài hoa càng thêm xinh đẹp.
Nhưng lại xinh đẹp, hắn cũng là tên thái giám.
Thịnh An Hoài gào to, “Còn không mau quỳ xuống!”
Hai đùi Điền Thất nhũn ra, uốn gối muốn lạy, nhưng mới quỳ đến một nửa
lại bị Kỷ Hành nắm lấy cổ áo sau gáy nhấc lên. Khung xương của nàng nhỏ, hình dạng lại gầy, trọng lượng nhẹ, Kỷ Hành hầu như không phí chút khí
lực, liền nâng được nàng lên cao, hai chân cách mặt đất.
“Tại sao lại là ngươi,” Kỷ Hành bất đắc dĩ cắn răng, “Vì sao luôn là ngươi!”
Điền Thất không biết bản thân mình lại làm sai chuyện gì chọc Hoàng
thượng tức giận, tóm lại hiện tại Hoàng thượng là đang tức giận. Thế là
nàng ngoan ngoãn bị xách, cố gắng đem chính mình hóa thành một miếng giẻ lau. Nàng cúi đầu, lắp ba lắp bắp nói, “Tham, tham kiến Hoàng thượng.”
“Vì sao ngươi lại ở đây?” Kỷ Hành hỏi.
Vừa rồi Điền Thất đi dạo lung tung lạc đường, nhìn thấy chỗ này chơi
vui, liền chơi nhiều một lát. Đương nhiên nàng không dám nói thật, thế
là phát huy tinh thần chân chó, đáp, “Bẩm Hoàng thượng, nô tài thấy hoa ở đây nở được xinh đẹp, nghĩ hái mấy cành về cho ngài ngắm, chưa từng
nghĩ đến ngài tự mình tới. Nô tài mới nãy nhất thời kinh hỉ, lầm kiến
giá, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Trong lòng Thịnh An hoài đối với Điền Thất giơ ngón giữa. Nịnh bợ cũng
phải xem thiên phú, nói vớ nói vẩn há mồm liền tới, xem ra thiên phú của tiểu tử này cực cao, trẻ nhỏ dễ dạy.
Kỷ Hành đưa ánh mắt dời xuống dưới, ngừng ở trên cành hoa trong tay Điền Thất. Cánh hoa trên cành đã bị nàng ném gần hết, chỉ thừa lại vài chấm
linh tinh, hắn giận đến muốn cười, “Trọc lóc thành như vậy, ngươi muốn
trẫm ngắm kiểu gì? Ngươi vốn là muốn cho bản thân mình chơi thống khoái
đi?”
Điền Thất tự nhiên không dám thừa nhận, thế là bịa chuyện nói, “Cái này, Hoàng thượng có điều không biết, nô tài đem cánh hoa hái đi, vì để lưu
lại nhụy hoa. Nhụy hoa là tâm của cả đóa hoa, cánh hoa quyến rũ dễ nhìn
không giả, nhưng mà mùi hoa là theo nhụy hoa phát ra. Cánh hoa dễ dàng
mê đi mắt người, nhưng nhụy hoa cũng là lừa không được người ta. Cho nên muốn xem một đóa hoa có đẹp hay không, không cần nhìn cánh hoa, chỉ cần nhìn nhụy hoa. Muốn ngắm hoa, phải ngắm tâm hoa.”
Trong lòng Thịnh An Hoài yên lặng dựng thẳng hai cái ngón giữa với Điền Thất. ))))))))))))
Kỷ Hành đem Điền Thất để xuống. Một đống lời nói vừa rồi tuy là dễ hiểu, lại rất thú vị có lý. Xem hoa như xem người, không thể bị mặt ngoài mê
hoặc, mà cần xem bản tâm của kỳ (họ/nó)ra sao. Lời nói mới rồi của tên thái giám này, là chuyên chỉ hoa, vẫn là lấy hoa ẩn dụ cho người?
Đột nhiên Kỷ Hành cảm thấy tiểu thái giám này lại là có chút ý tứ. Thái
giám thông minh lanh lợi có, nhưng thông thấu lại thiếu. Người này không đủ thông minh lanh lợi, ngẫu nhiên còn phạm ngốc, nhưng có một loại ngộ tính hiếm gặp, chỉ điểm này, liền so với đám ngu xuẩn kia mạnh hơn trăm lần.
Hắn ý vị thâm trường đánh giá Điền Thất, đem Điền Thất nhìn mà khẩn
trương một trận, đôi tay nàng nhanh chóng ôm lấy cành hoa trơ trọi kia,
hiến cho Kỷ Hành, “Hoàng thượng, xin vui lòng nhận.”
Thịnh An Hoài: Không biết xấu hổ! Quá không biết xấu hổ!
Kỷ Hành vui vẻ nhận lấy cành hoa không biết xấu hổ này, hắn cầm nó gõ gõ cái trán của Điền Thất, “Ngươi thích cài hoa?”
Điền Thất sớm quên mất trên nón của mình có cài đóa hoa, “A???”
“Vậy liền mang nhiều chút đi.” Kỷ Hành nói, tháo nón của nàng xuống.
Cùng ngày, Điền Thất mang lấy một đầu hoa hạnh hồi cung. Tổng cộng hai
mươi lăm đóa, Hoàng thượng nói, chờ hồi cung hắn sẽ kiểm tra, một đóa
cũng không thể thiếu, thiếu một đóa đánh mười cây, năm đóa trở lên mua
năm tặng một.
“Nhiều rớt mấy đóa thì tình cảm kiếp này của chủ tớ chúng ta cũng dừng ở đây.” Kỷ Hành như cười như không nói.
“Hoàng thượng, kiếp sau ta còn làm nô tài cho ngài.” Điền Thất nước mắt
lưng tròng vẫn không quên nịnh nọt. Tạo hình này của nàng khá giống một
cái lẵng hoa di động, ở trên mặt tô thêm chút phấn là có thể trực tiếp
lên sân khấu phẫn vai hề.
Bởi vì sợ gió thổi đi hoa trên đầu mà nàng không biết, cho nên trên
đường về này Điền Thất đều đi được táng đảm kinh hồn. Sau, Kỷ Hành đặc
biệt cho phép nàng ngồi ở trên xe ngựa của hắn.
Điền Thất núp ở góc khuất trong xe ngựa, không nhúc nhích, vẻ mặt ngột ngạt.
Kỷ Hành nhìn biểu cảm vặn vẹo của nàng, cuối cùng tâm tình thoải mái không ít.
Trở lại Hoàng cung, Kỷ Hành đặc ý mang Điền Thất tản bộ một hồi. Rất nhiều người nhìn thấy tạo hình thần kỳ của Điền Thất.
Điền Thất ở trong đám nội quan tuy là không lăn lộn được quá tốt, nhưng
cũng không tệ lắm, lúc này quăng một cái mất mặt lớn như vậy, nàng thực
là vô cùng xấu hổ, da mặt dù dày cũng gánh không được, cúi đầu hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Đến lúc này, bực bội trong lòng Kỷ Hành cũng đã giải tán không kém nhiều.
Về cung Càn Thanh, quả nhiên Kỷ Hành sai Điền Thất đem hoa hạnh lấy
xuống, hắn một năm một mười đếm. Điền Thất gấp đến mức trợn trắng mắt,
nàng tổng cảm thấy chuyện này không phải là chuyện mà một vị Hoàng đế
nên làm.
Đếm tới cuối cùng, thiếu ba đóa. Điền Thất không chờ Kỷ Hành lên tiếng,
mà trước một bước ôm lấy chân hắn đau đớn khóc, “Hoàng thượng, nô tài
chết không tiếc, nhưng mà nô tài bỏ không được ngài nha, liền để nô tài
hầu hạ ngài thêm mấy năm đi…”
Thấy nàng quỳ xuống đất xin tha thứ, trong lòng Kỷ Hành đại sảng khoái.
Thế là đống ăn đòn này lấy phương thức ký nợ tồn xuống dưới, ấn lời nói
của Kỷ Hành chính là, “Chờ tồn thành cái số nguyên lại đánh, giảm bớt
phải hành hình hai lần.”
Bởi vì một lần là có thể đánh chết…
Điền Thất không ngừng kêu khổ.
Rất lâu sau đó, Điền Thất đem món nợ này sửa sửa, số lượng không biến, chỉ là đem “đánh bằng roi” sửa thành “quỳ tấm giặt đồ”.
Kỷ Hành không ngừng kêu khổ.
Chú:
(*) 2 câu thơ này nằm trong bài thơ “Thanh Minh” của Đỗ Mục.