Lúc Điền Thất ra khỏi điện Dưỡng Tâm thì hai cái chân còn có một chút
run lên, không thể đi quá nhanh. Ánh mặt trời bên ngoài vừa đủ, sưởi ấm
toàn thân nàng ấm dào dạt. Kỷ Hành còn ở trong điện Dưỡng Tâm, hai người sợ bị phát hiện, nên vẫn chưa cùng ra.
Vừa đi ra điện Dưỡng Tâm, Điền Thất đón đầu thấy được hai người một lớn
một nhỏ tựa như kim đồng đi tới. Người lớn mặt như trăng sáng, một thân
áo choàng màu trắng thêu hoa văn cát tường hình mây màu xanh nhạt; còn
người nhỏ kia thì phấn điêu ngọc trác, mặt một thân áo đỏ, trên áo đỏ
dùng kim tuyến thêu hoa văn hình chữ phúc, cổ áo và cổ tay đều là lông
nhung màu trắng, cũng không biết là lông thỏ hay là hồ ly. Hình dạng của đứa bé này quá khả ái, giống như là đưa tài đồng tử trên tranh Tết,
không phải Như Ý còn có thể là ai.
Ôm Như Ý là Kỷ Chinh. Hắn vốn ở cung Từ Ninh, Như Ý muốn đến điện Dưỡng
Tâm tìm phụ hoàng của nó, Kỷ Chinh liền cáo lui ra, mang Như Ý cùng nhau tới, lý do la thăm hỏi hoàng huynh của hắn.
Mục tiêu của hai người này kỳ thật đều không nằm ở Kỷ Hành.
Ban đầu Như Ý còn ngoan ngoãn để Kỷ Chinh ôm, chờ đến khi thấy được Điền Thất thì nó rất cao hứng, hướng Điền Thất mở hai tay ra làm nũng, “Điền Thất, ôm.”
Lúc này Điền Thất chính là con tôm chân mềm, nên không dám ôm nó, mà là
cười nhìn hai bọn họ, “Vương gia và điện hạ tới tìm Hoàng thượng sao?
Hoàng thượng đang ở điện Dưỡng Tâm.”
Như Ý không chịu thua mà tiếp tục mở hai cánh tay ra, thân thể cũng hướng về phía trước đưa ra, “Điền Thất, ôm mà.”
Điền Thất buông tay không tiếp.
Kỷ Chinh nhìn Điền Thất, hắn có chút nghi ngờ. Hai mắt của Điền Thất
hồng, giống như là vừa khóc qua, chẳng lẽ nàng bị ủy khuất gì hay sao?
Hắn có chút đau lòng, rất muốn hỏi Điền Thất một câu, nhưng mà tai mắt
chung quanh quá nhiều, hắn không cách nào mở miệng, bởi vậy chỉ là cười
nói, “Gần đây thánh thể của hoàng huynh vẫn tốt chứ?”
“Bẩm vương gia, long thể của Hoàng thượng vô cùng khỏe mạnh, còn thường xuyên nhắc tới ngài.”
Nàng nói chuyện mang theo giọng mũi, trong thanh âm thoáng có chút khàn
khàn, Kỷ Chinh càng xác định nàng khóc qua. Tư tưởng của hắn không tập
trung cùng nàng nói hai ba câu, Điền Thất cũng đáp ứng phó, chỉ chờ hai
người bọn họ rời đi để nàng còn lui xuống. Nhưng mà Kỷ Chinh bỏ bỏ không được thả nàng đi, dù cho là nghe nàng nói vài câu cho có lệ, hắn cũng
nguyện ý.
Như Ý cứ mở hai tay ra, ủy khuất nhìn Điền Thất, không nói một lời.
Điền Thất chịu không nổi nhất chính là bộ dạng đáng thương này của nó,
vì vậy đành phải đón nó vào lòng, quyết định ôm một chút dỗ dỗ nó. Trước kia cũng không thấy Như Ý nặng bao nhiêu, nhưng mà bây giờ Điền Thất
cảm thấy trong lòng đang ôm một cục thịt nặng trình trịch, nàng ôm nó
đứng ở tại chỗ không dám đi lại.
Bàn tay beo béo nho nhỏ của Như Ý sờ sờ lên mặt nàng, kỳ quái nói, “Điền Thất, ngươi khóc hả?”
Ngay cả Như Ý đều nhìn ra. Kỷ Chinh bóp bóp nắm tay, tuy thân phận của
Điền Thất không cao, nhưng làm ngự tiền thái giám, người có thể ăn hiếp
nàng thật sự không nhiều. Người có hiềm nghi lớn nhất còn ai ngoài Kỷ
Hành, nhưng mà Hoàng huynh tựa hồ cũng có loại mơ tưởng kia với Điền
Thất… Kỷ Chinh nhíu nhíu mày, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cái
phán đoán không được tốt lắm. Hiện tại hắn vô cùng hi vọng Điền Thất
chính là bị Hoàng huynh trách mắng một trận mà thôi.
Điền Thất vừa định để Như Ý xuống, thì hốt thấy được người chung quanh
nhao nhao hành lễ, miệng hô “Vạn tuế”, liền biết Hoàng thượng tới. Nàng
không nghĩ đến hắn ra được nhanh như vậy, vội vàng muốn đặt Như Ý xuống
để xoay người hành lễ, không nghĩ tới hông còn chưa khom xuống thì bắp
chân nàng đau nhói, liền tà tà hướng bên cạnh mà ngã.
Kỷ Chinh cách nàng rất gần, vội vàng vươn tay đi tiếp, không ngờ động
tác của Kỷ Hành so với hắn còn mau hơn rất nhiều, hai ba bước đã đến phụ cận, vươn tay liền đỡ Điền Thất lên. Mắt thấy Như Ý ở trong lòng Điền
Thất muốn rời tay mà bay ra ngoài, Kỷ Hành lại vươn tay còn lại ra nhấc
Như Ý lên. Một chuỗi động tác này của hắn làm được quá nhanh, người khác phản ứng không kịp, lúc định thần lại nhìn thì chỉ thấy bờ vai của Điền công công bị Hoàng thượng ôm lấy, cả người gần như chui vào trong lòng
của Hoàng thượng. Đãi ngộ của tiểu điện hạ thì không được tốt như vậy,
nó đang bị Hoàng thượng bắt lấy lưng áo mà xách ở trong không trung.
Cánh tay của Hoàng thượng hướng ra ngoài kéo dài thẳng tắp, giống như là đang xách lấy một miếng khăn lau bị người ta chán ghét, tùy thời chuẩn
bị ném ra thật xa.
Như Ý đột nhiên bị treo lơ lửng, thì bất an vung tay vung chân, giống
như là một con rùa nhỏ bị nắm xác. Nó cố hết sức ngửa đầu nhìn phụ
hoàng, nhưng mà phụ hoàng hình như là không có thèm chú ý tới nó, mà là
đang nhìn chằm chằm… Hoàng thúc? Cần cổ của Như Ý lại xoay về hướng Kỷ
Chinh, xoay gần nửa vòng, ánh mắt mới đến nơi. Nó thấy được Hoàng thúc
cũng đang nhìn chằm chằm một người, hắn nhìn là… Ah, là Điền Thất? Thế
là Như Ý lại thở hổn hển thở phì phì đem cần cổ xoay trở về…
Điền Thất thế nhưng không có nhìn chằm chằm vào nó, Như Ý rất thất vọng. Bất quá nó rất nhanh lại có chút lo lắng, bởi vì sắc mặt của Điền Thất
trắng bệch, giống như là rất sợ hãi.
Điền Thất đương nhiên là sợ hãi, nàng sợ muốn chết! Liền như thế chui
vào trong lòng Hoàng thượng, đó là mạo phạm Thánh thể. Hơn nữa nàng còn
cùng hắn có loại chuyện kia, hiện tại càng cần giữ khoảng cách ở trước
mặt người khác. Hiện tại hành động thế này quá mức thân mật, một người
là Hoàng đế một người là thái giám… Thật sự không thể nào nói nổi!
Nàng cuống quít quỳ xuống, “Nô tài tội đáng muôn chết!” Ừm, liền không nói là tội gì, nói ra chính là giấu đầu hở đuôi…
Kỷ Hành thu hồi ánh mắt, nhìn nhìn người đang quỳ ở bên chân, trầm giọng nói, “Chính mình đi lĩnh phạt.”
“Tuân chỉ.”
“Biết phải tìm ai lĩnh phạt không?” Hắn lại hỏi.
“Nô tài… Biết.” Giọng của nàng hơi hơi phát run, sắc mặt tái nhợt lại dâng lên sắc hồng nhàn nhạt.
Kỷ Hành vừa lòng gật gật đầu. Hắn đem Như Ý đang nắm trong tay ném lên
trên trời, giống như không phải đang ném con trai ruột của mình vậy, Như Ý bay lên lại hạ xuống, nó cũng không sợ, mà còn có tâm tư cười. Kỷ
Hành lại vươn tay tiếp được Như Ý, nâng hai chân của Như Ý lên, để nó
ngồi lên trên vai hắn. Sau đó xoay người bỏ đi.
Như Ý vịn lấy bờ vai của phụ hoàng, còn không quên hướng Điền Thất vẫy vẫy tay, “Điền Thất, nhớ tới tìm ta chơi đó nha.”
Kỷ Chinh hãy còn đứng tại chỗ gắt gao nhìn chòng chọc Điền Thất, hai mắt đỏ bừng. Quả nhiên, chuyện mà hắn lo lắng nhất đã xảy ra, Hoàng thượng
đem Điền Thất…
Hắn không cách nào tiếp thu, không muốn tin tưởng, nhưng mà sự thật bày
ra trước mắt, hắn không thể không tin. Phản ứng đầu tiên của con người
luôn chân thật nhất, thời khắc nguy cấp vừa rồi Hoàng thượng thế nhưng
lập tức đem Điền Thất ôm sát vào lòng. Một mình Điền Thất hồng hốc mắt
cũng sẽ không khiến người thấy lạ, nhưng mà cùng Hoàng thượng đứng chung một chỗ, thì nhìn nàng thế nào cũng giống như là đóa hoa vừa mới bị
sương gió đẩy đưa. Kỷ Chinh chỉ thấy trái tim của mình giống như là bị
một con dao nhỏ cắt từng chút từng chút một, hắn chật vật khép hờ mắt,
tầm mắt rơi ở trên ống quần lộ ra ngoài áo choàng của Điền Thất, bên
trên dính một mảnh vết ướt. Bên ngoài áo choàng chưa ướt, mà quần ở bên
trong thì đã ướt rồi, thấy rõ không phải do nước trà này nọ tóe lên. Còn có, áo choàng nhăn thành một cục…
Kỷ Chinh thống khổ nhắm mắt lại. Hắn không thể lại nhìn nữa, không thể lại nghĩ tiếp…
Kỷ Hành vốn đã đi xa đột nhiên quay đầu lại, hướng về Kỷ Chinh hô, “A Chinh, ngươi nhưng mà bỏ không được rời đi?”
“Hoàng huynh nói đùa.” Kỷ Chinh mở to mắt, bình tĩnh đáp. Hắn vừa nói,
vừa lui về phía sau, ánh mắt vẫn như cũ rơi ở trên người Điền Thất, tựa
như bị nàng cuốn lấy, không thể tách ra.
Kỷ Hành nghỉ chân đứng lại, chờ đến khi Kỷ Chinh đi đến bên cạnh hắn,
hắn mới tiếp tục đi trước, vừa đi vừa cùng Kỷ Chinh tán gẫy. Kỷ Chinh
cúi đầu ứng, chưa tỏ ra bất kỳ dị thường, nhưng Kỷ Hành chính là cảm
thấy chính mình nghe đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn. Hai người đi đến ngoài cổng Nguyệt Hoa, Kỷ Hành thịnh tình mời mọc Kỷ Chinh cùng
ăn trưa, Kỷ Chinh lại hơi chắp tay đáp, “Hoàng huynh ban thưởng cơm,
thần đệ vốn không dám từ. Chỉ là hôm nay có bệnh tại thân, ăn uống không vô, sợ sẽ ảnh hưởng hưng trí của Hoàng huynh. Thần đệ lúc này liền cáo
lui.” Nói xong cũng không chờ Kỷ Hành lên tiếng, tự ý lui ra.
Đây là ngang nhiên chống lại thánh chỉ, coi rẻ hoàng uy. Kỷ Hành cũng
không truy cứu, càng là người thằng, càng thích chơi đùa đại độ. Bất
quá, đem tình địch kích thích chạy, cái sự khoan khoái ở trong lòng hắn
tất nhiên là không cần nói. Như Ý lại bị hắng tung lên, lần này tiếp
được thì trực tiếp vác ở trên vai. Kỷ Hành liền như thế vác con trai của mình, vung chân chạy như bay về cung Càn Thanh. Thịnh An Hoài đang ở
cung Càn Thanh chuẩn bị bữa trưa cho Hoàng thượng, ngẩng đầu thấy được
Hoàng thượng vác một vật thể không rõ chạy vội mà tới, hắn bị dọa được
trực tiếp đụng vào khung cửa.
Kỷ Chinh thất hồn lạc phách trở lại vương phủ, quả thật ứng câu nói kia
của hắn, ăn uống không vô. Quản gia có chút lo lắng cho Vương gia, nghĩ
khuyên hắn ăn chút ít, Kỷ Chinh lại khoát tay chặn lại, “Đem Vệ Tử Minh
kêu lại cho ta.”
Vệ Tử Minh chính là người mà hắn phái đi xuống truy xét thân thế của
Điền Thất. Gần đây công tác của người này tiến triển không được thuận
lợi, lúc này bị Vương gia kêu tới, cho rằng sắp bị mắng, ai biết Vương
gia lại nói, “Thứ ta muốn tra nhất định ở Đại Lý Tự.” Hắn mới không tin
Điền Thất thực vì chuyển đồ cổ mà đi Đại Lý Tự.
Thần sắc của hắn rất chắc chắn, hắn ngừng một chút, rồi nói thêm, “Nhất
định là chúng ta tìm không cẩn thận. Trước tiên ngươi có thể từ trên
người Tô Khánh Hải xuống tay.”
Hắn đi đến trước bàn cơm, cầm đũa lên, ngắm ngắm cái này nhìn nhìn cái
kia, vẫn như cũ không có khẩu vị. Nhớ tới một màn vừa rồi, hắn tức giận
trong lòng, cánh tay dùng lực vung ra, không ít cốc chén khay mâm trước
mặt trực tiếp bị quét rơi xuống đất, đổ vỡ tung toét thành một mớ hỗn
độn.
Mấy tiểu nha hoàn hầu cơm bị dọa vội vàng quỳ xuống, đồng thanh nói, “Vương gia bớt giận.”
Kỷ Chinh ngồi ở trên ghế, ánh mắt hướng những người quỳ bên dưới dừng
lại một chút, cuối cùng chỉ vào một người trong đó, “Ngươi, tới đây.”
Tiểu nha hoàn bị chỉ đứng lên, kinh hồn táng đảm đuổi theo Vương gia,
nàng cho rằng Vương gia sẽ phạt nàng, không nghĩ đến hắn dẫn nàng đi vào phòng ngủ, sau đó, đẩy nàng xuống giường.
“Vương gia!” Tiểu nha hoàn cả kinh kêu lên.
Kỷ Chinh đè lên, không quan tâm mà xé rách y phục của nàng. Tiểu nha
hoàn cũng có mười sáu mười bảy tuổi, đã thông hiểu một vài việc người
lớn, hiện tại bị Vương gia đối đãi như vậy, tuy có chút sợ hãi, nhưng
cũng không cách cự tuyệt. Kỷ Chinh giữ lấy eo nàng, hôn cổ nàng một hồi, sau đó ngẩng đầu, si mê nhìn mặt nàng, “A Thất.” Hắn kêu nàng.
Tiểu nha hoàn nhất thời ủy khuất, “Vương gia, nô tì không phải A Thất.”
Đúng ha, ngươi không phải A Thất. Trên đời này chỉ có một A Thất.
Không ai có thể so được với A Thất.
Kỷ Chinh ngồi dậy, thở một hơi thật dài, dục sắc trên mặt đạm đi một chút, “Đi ra.”
Tiểu nha hoàn sững sờ nhìn hắn.
“Đi ra ngoài,” hắn lại lặp lại một lần, thấy nàng vẫn như cũ chưa đi, hắn tức giận nói, “Cút!”
Tiểu nha hoàn mặc quần áo vào, che mặt khóc nức nở chạy ra.
Kỷ Chinh nằm lại xuống giường, cánh tay đè lên nhau gối đầu. Trước mặt
lại tràn ra hai tròng mắt ướt át, gương mặt như cánh hoa đào của Điền
Thất. Hắn đột nhiên nhếch môi cười, ý cười đầy sương lạnh.
“Cho dù làm không được người nam nhân đầu tiên của nàng, ta cũng muốn
làm người nam nhân cuối cùng của nàng.” Hắn thì thào lẩm bẩm.
Xa ở trong Hoàng cung, Điền Thất liên tiếp hắt xì hai cái. Tục ngữ nói,
“Một nhớ hai mắng ba nói tới”, Điền Thất xoa xoa mũi, nghĩ thầm, hẳn là
có người mắng nàng. Nếu để cho nàng biết, nàng nhất định mắng trở về.
Như Ý ngồi ở trong lòng Điền Thất, nó ngửa đầu nhìn Điền Thất, còn nhớ
chuyện giữa trưa Điền Thất khóc, “Điền Thất, vì sao ngươi khóc vậy?”
Điền Thất không biết nên trả lời làm sao. Nàng nhẹ nhàng đẩy bờ vai của
Như Ý một chút, chỉ nơi không xa nói, “Xem kìa, tới rồi!”
Nơi đó dựng một cái rổ mây lớn, phía dưới cái rổ để mấy hạt gạo, hai
người định dùng phương pháp này bắt mấy con chim sẻ tới chơi. Điền Thất
còn chưa kéo sợi dây thừng trong tay, Như Ý đã thấy được phía dưới rổ có một con chim sẻ, lập tức từ trong lòng Điền Thất nhảy xuống chạy tới
bắt chim sẻ. Chim sẻ tất nhiên sẽ không chờ nó tới bắt, mà bôn chạy
liền.
Điền Thất cười ha ha vừa đuổi theo Như Ý, vừa bảo hộ nó, sợ nó ngã.
Không ít cung nữ thái giám hầu hạ Như Ý khoanh tay áo đứng ở nơi không
xa xem náo nhiệt. Điền công công là người ở ngự tiền, cho nên không tồn
tại uy hiếp cướp công với các nàng, các nàng cũng vui lòng thảnh thơi.
Hai người cung nữ tựa vào trước một hòn giả sơn thì thầm tán dóc với nhau.
“Chao ôi, ngươi không thấy hôm nay Điền công công rất kỳ quái sao?” Cung nữ Giáp.
“Kỳ quái chỗ nào?” Cung nữ Ất hỏi lại.
“Chính là..” Suy nghĩ của cung nữ Giáp có chút thô tục, không tốt nói thẳng ra miệng, thế là kề bên tai cung nữ Ất, lén lút nói.
Cung nữ Ất nghe xong, sắc mặt nhất thời đỏ như cà chua, khẽ đẩy nàng kia một phen, “Con nhóc chết tiêttj miệng không có cửa nhà ngươi, đầy đầu
óc đều là chuyện hạ lưu gì đâu không! Chính mình xấu xa cũng thôi, còn
nói cho ta nghe, có biết xấu hổ không vậy chứ!”
Cung nữ Giáp lại vô cùng đàng hoàng, “Ta nói là thật. Hôm nay Điền công
công liền một bộ hình dạng giống mấy phi tử thừa ân thụ lộ nha, ngươi
lại nhìn xem Hoàng thượng đối với hắn thế nào, chẳng lẽ không kỳ quái
sao? Cổ đại cũng không phải không có Hoàng đế chuyên thích đùa bỡn thái
giám, ngươi nói có đúng hay không?”
“Ngươi nhanh câm miệng đi,” cung nữ Ất nhìn hai bên một chút, “Loại lời
này nếu là truyền đi ra, ngươi có còn muốn mạng hay không đó!”
Cung nữ Giáp cũng biết chính mình lỡ lời, vội vàng ngừng miệng.
Nơi không xa tiếng cười đùa của Điền công công và tiểu điện hạ lại
truyền tới, che giấu đi tiếng bước chân nhỏ nhặt phía sau hòn núi giả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT