Vào ngày 16 tháng 8, Hạ Thất Thất không có lịch trình chụp ảnh, sáng sớm thức dậy, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, sau đó lại bắt đầu ngây người ra.
Hôm nay, là sinh nhật của Tiểu Hi, cũng là sinh nhật của đứa con trai đã qua đời của cô ấy.
Ánh mắt Hạ Thất Thất hiện lên vẻ đau buồn, bỗng nhiên, điện thoại vang lên, cô ấy giật cả mình, khi nhìn thấy cuộc gọi đến hiển thị, lại là “bất động sản Thất Hạ”
Lại phải chụp ảnh gì nữa sao?
Hạ Thất Thất đoán rằng như vậy, nên đã bắt máy lên, “xin chào.”
Đầu dây bên kia là giọng nói của cô Thư Ký, “xin chào cô Hạ, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Hi, ông chủ chúng tôi đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn cho Tiểu Hi chụp bộ ảnh cha con, không biết cô có thời gian không ạ?”
Hạ Thất Thất ngớ ra, ý nghĩ đường đột này, cũng thực sự nhất thời thật, nhưng cũng rãnh rỗi không có gì làm, cộng thêm cô ấy lại rất thích Tiểu Hi, nên đã đồng ý.
Dựa vào địa chỉ, Hạ Thất Thất đã đến một khu nhà cao cấp, là căn hộ hai tầng, sau đó bấm chuông cửa, thì thấy Tiểu Hi ra mở cửa, sau đó nhào vào ôm chân của Hạ Thất Thất, “A! cô đến rồi!”
Hạ Thất Thất đeo trên vai cái ba lô đựng thiết bị chụp ảnh, khom người xuống, lấy một lá bùa bình an từ trong túi ra, đeo vào cổ của Tiểu Hi, nói, “cái này tặng cho Tiểu Hi, chúc con sinh nhật vui vẻ.”
Lá bùa bình an này, là của Hạ Thất Thất đã từng cầu cho đứa con của mình, nhưng vẫn chưa kịp đeo vào, thì đã bị Sở Thế Kiệt ép ly hôn, sau đó, đứng con cũng không còn nữa.
Tiểu Hi sờ vào lá bùa bình an trên cổ mình, khuôn mặt dễ thương để lộ ra một nụ cười tươi tắn, “Cám ơn cô ạ!”
“Cô mau vào đây đi!” Tiểu Hi nắm lấy tay của Hạ Thất Thất đi vào phòng khách.
Hạ Thất Thất đưa mắt nhìn xung quanh, căn nhà rất lớn, gia dụng trong nhà tất cả đều là mới cả, cách bố trí rất ấm cúng và trang nhã, là phong cách yêu thích của cô ấy.
Nhưng, tại sao lại không có ai cả?
“Tiểu Hi, ba mẹ con đâu rồi?” Hạ Thất Thất hoài nghi hỏi, không phải gọi cô ấy đến để chụp ảnh cha con sao?
Tiểu Hi làm ra vẻ đau buồn nói, “mẹ đã giận ba, và đã đi ra khỏi nhà rất nhiều năm rồi, vốn dĩ hôm nay ba sẽ ở bên với con, nhưng ông ấy đột nhiên lại phải đi công tác, nên chỉ còn có thể để con ở nhà.”
Đứa trẻ tội nghiệp thế này.
Hạ Thất Thất ngay tức khắc càng yêu thương Tiểu Hi hơn nữa, Tiểu Hi chớp chớp đôi mắt hiện lên vẻ khẩn cầu, nói, “cô ơi, hôm nay cô ở cùng với Tiểu Hi có được không, Tiểu Hi rất sợ ở nhà một mình.”
“Cô ơi, ba có mua bánh sinh nhật cho con nữa nè, một lát, chúng ta cùng nhau ăn bánh kem nha, nhưng ba vẫn chưa kịp làm đồ ăn, cô có thể nấu cơm cho con ăn không?”
Tiểu Hi giống như một đứa trẻ đã lâu không có mẹ quan tâm vậy, không ngừng làm nũng với Hạ Thất Thất, “Con nói cho cô biết nha, ba con nấu cơm khó ăn lắm, có mấy lần bị nấu khét, con cũng phải ráng ăn cho hết, nếu không, con sợ ba sẽ buồn.”
“Tiểu Hi rất hiểu chuyện.” Hạ Thất Thất sờ lên đầu của Tiểu Hi, sau đó nắm tay nó đi vào nhà bếp, nhìn xem các nguyên liệu, nói, “Tiểu Hi, cô sẽ làm cho con món cá sốt chua ngọt và món nghêu hấp trứng có chịu không, còn những loại nấm này, cũng có thể sử dụng để nấu canh nấm.”
“Dạ, được ạ!”
Bữa trưa, vô cùng phong phú, Tiểu Hi ăn từng ngụm từng ngụm to, sau đó, nước mắt bắt đầu tuôn trào.
Hạ Thất Thất hốt hoảng, liền lấy khăn giấy giúp nó lau mặt, có đôi chút bất lực mà hỏi, “Tiểu Hi, sao con khóc vậy, có phải do cô làm không được ngon không?”
Tiểu Hi lắc đầu, nói, “Dạ, tại vì con chưa bao giờ ăn qua món ăn ngon đến như vậy, ba luôn nói với con, đợi khi nào mẹ về, mẹ sẽ nấu cơm cho Tiểu Hi ăn, nhưng Tiểu Hi đã ba tuổi rồi, mà sao mẹ vẫn còn chưa về, cô ơi, có phải Tiểu Hi không ngoan, nên mẹ không cần Tiểu Hi nữa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT