Thi Tường "thân thiết" ở trong mắt Nghị Nhiên đầy ý xấu, động tác của ông ta càng làm cho cô nhanh chóng muốn lảng tránh, nhưng đáng tiếc là không thể quay người lại cho ông ta một cước.

"Cô giáo Nghị, Diêu Tuyển tôi đã nói với cậu ấy rồi, cô cũng phải để ý tiền đồ của chính mình một chút, biết không?"

Nghị Nhiên chỉ có thể thuyết phục chính mình, có đây là thói quen sử dụng ngôn ngữ cơ thể của đối phương, cô muốn nghiêng người để tránh tay của ông ta, ai ngờ sức đối phương còn không nhẹ, thử  vài lần đều không bỏ.

Trong lòng cô càng ngày càng nôn nóng, Thi Tường nói một chữ cũng nghe không vào, cái gì lấy đại cục làm trọng, còn không phải là không dám đắc tội quyền quý, sợ gây hoạ lên người sao......

Nghị Nhiên trong lòng sóng cuộn biển gầm, đều cảm thấy bản thân sắp nổi bão, đúng lúc này, nghe thấy có người ở nơi xa hô một tiếng: "Cô Nghị."

Cô ngập ngừng một chút, hai người nhìn sang phía cuối hành lang.

Ánh nắng ấm áp hắt len người anh, các đặc điểm trên khuôn mặt của anh cho người ta cảm giác  thâm thúy lại mang theo vài phần cơ trí, đây chắc chắn là một gương mặt làm người ta khó quên.

Sau khi anh đến gần, anh dường như đi chậm lại, Nghị Nhiên ngây người nhìn thẳng vào mắt anh, gần như quên nói chuyện, Thi Tường cuối cùng buông móng vuốt ông ta từ phía sau cô.

"Chào cô, cô Nghị, tôi đến tìm thầy Diêu Tuyển, nói về vấn đề của cháu trai tôi." Cố Đình Xuyên lời ít mà ý nhiều, thái độ bình thường.

Nghị Nhiên cũng giả vờ xa lạ với bên kia, ở trước mặt Thi Tường "Chắc Chắc" hai tiếng: "Cố đạo, anh thật là đại giá quang lâm, ồ, đúng rồi, vị này chính là hiệu trưởng trường chúng tôi Thi Tường."

Cố Đình Xuyên khẽ gật đầu về phía người đàn ông trung niên gần như thấp hơn anh một cái đầu, biểu tình của anh không khác gì so với lúc nãy, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên, bỗng nhiên nói: "Cô Nghị được hiệu trưởng ưu ái, ngày thường cũng " quan tâm nhiều ", nếu là để bạn trai thấy, chắc sẽ ghen tị lắm."

Mặt Thi Tường lập tức tái nhợt.

Ánh mắt của Cố Đình Xuyên quá mức đáng sợ, gương mặt ông ta hoảng hốt.

Nghị Nhiên cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng cảm giác được lời nói của anh có ẩn ý.

Nhưng Cố Đình Xuyên cũng không giải thích gì hơn, vào thẳng đến chủ đề: "Cô Nghị Nhiên rất có trách nhiệm, chất lượng dạy học rất cao, là giáo viên cháu trai tôi thích nhất, đây cũng ít nhiều do hiệu trưởng Thi bồi dưỡng."

Lúc nói câu cuối cùng, anh rõ ràng có tạm dừng, nghe có vẻ như anh miễn cưỡng, nhưng anh vẫn nói xong.

Nghị Nhiên có chút khẩn trương, vãnh tai nghe bọn họ hàn huyên vài câu, biểu tình Cố Đình Xuyên nhạt nhẽo, không để bụng, căn bản không để tư thái đối phương vào mắt.

Mà Thi Tường mặc dù chưa từng gặp mặt anh, nhưng cũng biết vị Cố tiên sinh này là đạo diễn trẻ đầy hứa hẹn, càng biết thanh danh của Cố gia, so với gia đình Hách Tử Dược cũng không chút nào kém cỏi.

Chẳng qua, ông ta không dự đoán được vị Cố đạo diễn nổi tiếng này sẽ khen ngợi một giáo viên nhỏ nhoi thế, vả lại những lời vừa rồi của ông ta.

Hiệu trưởng Thi ngượng ngùng lui về: "Vậy các anh nói chuyện, các anh nói chuyện ha, cô Nghị, cô chiêu đãi Cố đạo diễn cho tốt."

Nghị Nhiên quay đầu lại, đánh giá Cố Đình Xuyên, tâm tình rất tốt, khó được nhiều chuyện với anh: "Không nghĩ tới Cố đạo là như thế, thì ra anh cũng sẽ " bênh vực người mình "? Về sau nếu như bị Thi Tường biết em là vợ anh, vậy rất thú vị đó."

Đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhắc thân phận "vợ" của mình, Cố Đình Xuyên khẽ mỉm cười: "Loại giáo viên này, anh đang suy xét, nếu không thì đổi ông ta, hoặc cho em và Cố Thái đổi trường."

Ánh mắt anh sẽ không bắt gặp được nỗi buồn chợt lóe của cô.

Thật ra, ngoài việc cảm ơn Cố Đình Xuyên giải vây, trong lòng Nghị Nhiên còn có một loại chua xót nói không nên lời, trong những năm qua, cô luôn một mình đối mặt với mọi chuyện, chưa bao giờ cần bạn trai đi che chở......

Nhưng hôm nay, ở trước mặt Cố Đình Xuyên ánh dương rực rỡ, cô trở nên bình thường và yếu ớt, so với sự oai phong của anh trên thương trường và điện ảnh, cô càng có vẻ là một quả hồng mềm.

Nghị Nhiên nhớ tới ngày đó, Cố Thái chớp đôi mắt hỏi cô: "Cô ơi, cô gặp được những điều bất công, đều sẽ làm như vậy sao?"

Cô để tay lên ngực tự hỏi, cũng không làm được dũng cảm đối mặt với tất cả sự bất công và khiêu khích.

"...... Làm sao vậy?"

Giọng nói  trầm thấp của Cố Đình Xuyên làm gián đoạn suy nghĩ của Nghị Nhiên, cô lấy lại tinh thần lắc lắc đầu, "Em vừa mới tới nơi này công tác không bao lâu, thật ra, môi trường dạy học rất không tồi."

Nói xong, chỉ chỉ phía trước văn phòng của Diêu Tuyển.

Cố Đình Xuyên nhìn cô có chút suy tư, đột nhiên nhẹ giọng đề ra một câu: " Thi Tường đó, về sau không cần để ý đến ông ta. Còn có, cách ông ta xa một ít."

Tâm tình Nghị Nhiên vốn hơi thấp, nhưng khi ghé mắtnhìn anh, liền có một chút không nhịn cười được: "Em không có gì."

Cô tự nhiên nở một nụ cười.

Diêu Tuyển ở văn phòng chấm bài ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là một cảnh như vậy, Nghị Nhiên và Cố Đình Xuyên đứng sóng vai ở cửa, cô đang cười trước ánh sáng dịu nhẹ bên ngoài, nét mặt rất sống động và màu nhung ấm áp quét xẹt qua trên người cô, nụ cười rơi vào mắt anh, làm người ta bỗng nhiên bị vây vào một cái lưới.

Nhưng quan trọng nhất chính là, khi cô nhìn người đàn ông bên cạnh, trong ánh mắt có có một niềm vui không thể che dấu và thâm ý, mà đối phương cũng giống như đã quen với sự đặc biệt này, tự nhiên đáp lại tiếp thu.

Nghị Nhiên không lưu ý Diêu Tuyển kinh ngạc, giới thiệu hai bên với nhau, ba người liền tìm phòng học trống ngồi xuống.

Diêu Tuyển làm chủ nhiệm lớp Cố Thái, đầu tiên là đánh giá đúng trọng tâm về biểu hiện của Cố Thái trong ba năm qua, về những gì đã xảy ra gần đây, anh nói thẳng: "Trước kia Hách Tử Dược chính là phần tử phá phách trong lớp, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì với Cố Thái. Hình như là bắt đầu từ năm trước, bọn nhỏ thường thường sẽ có một vài xích mích nhỏ, tôi cho rằng rất cần hóa giải " khúc mắc " giữa bọn nhỏ. Tôi sẽ phụ trách tìm hai đứa tâm sự riêng, nghĩ cách giải quyết vấn đề của chúng, hy vọng phụ huynh đều có thể phối hợp là được."

Cố Đình Xuyên không quá biết chăm sóc trẻ em, nhưng Cố Thái là anh nhìn từ nhỏ đến lớn, anh:"Trước kia Cố Thái đối với những việc như thế này cũng sẽ không mở miệng, có thể là gần đây cha mẹ nó có hay cãi nhau ở nhà, tạo thành bóng ma tâm lý cho nó. Tôi sẽ chú ý cảm xúc của nó hơn, cũng sẽ quan tâm nhiều đến bài tập về nhà. ThầyDiêu, anh vất vả rồi."

Nghị Nhiên nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng trước sau không có phát biểu ý kiến, đôi mắt cô chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Cố Đình Xuyên, phát hiện lúc anh đàm luận về vấn đề giáo dục trẻ em rất hấp dẫn, như thể một bậc phụ huynh thành thục phát ra sức hấp dẫn.

Anh thấy cô nhìn đến mê mẩn, ánh mắtliếc qua, cười như không cười mà đối diện ánh mắt của cô, Nghị Nhiên tức khắc phản ứng lại, trên mặt hiện ra một mảnh đỏ ửng, lại sợ bị Diêu Tuyển nhìn ra cái gì, nhất thời quẫn bách đến không được.

Diêu Tuyển cũng đã sớm phát hiện tầm mắt cô trước sau dừng ở trên người Cố Đình Xuyên, chuông cảnh báo trong lòng anh réo lên, bắt đầu cảm thấy hai người này không giống quan hệ xa lạ.

Chờ khi cuộc nói chuyện gần kết thúc, Cố anh Xuyên đứng dậy nói tạm biệt hai người, anh đi đến trên hành lang lấyđiện thoại ra bấm một dãy số, một lát sau, có lẽ là bên kia đã nhận được, liền không chút để ý mà nói cái gì.

Nghị Nhiên biết anh có chuyện phải vội đi, liền tiến đến bên người anh nhỏ giọng nói: "Một lát em cũng còn có tiết, có việc gì thì mình liên lạc sau nhé."

Cố Đình Xuyên gật đầu, rũ mắt từ trên gương mặt trắng nõn của cô rơi xuống xương quai xanh có đường cong duyện dáng, anh cũng chưa nghĩ gì, giơ tay lấy một sợi tóc dính lên đi, đầu ngón tay từ trên da thịt cô lướt qua, nhanh đến gần như không cảm giác được độ ấm.

Xung quanh giống ngửi được nhàn nhạt mùi hương, ánh mắt anh bất giác thâm đi, nhìn như bình thường nhìn thoáng qua cô, mới xoay người bước nhanh hơn rời đi.

Hành động này rơi xuống trong mắt Diêu Tuyển, càng có vẻ rất không thích hợp.

......

Lại gần một tuần trôi qua, phụ huynh của Hách Tử Dược vẫn chưa xuất hiện.

Nghị Nhiên ở trước máy pha cà phê của văn phòng pha một ly cà phê, trở lại chỗ ngồi lật xem giáo án, lúc này, Quan Dĩ Lộ  cùng một cô giáo khác kế bên đang dùng điện thoại xem video gì đó, cô có thể tinh tường nghe thấy các cô ấy đối thoại:

"Nghe nói anh ta gần nhất kết hôn đấy, nhưng mà tôi không có chú ý."

"Tôi cũng vậy, tôi cứ tưởng Quách Bạch Du và anh ta ở bên nhau chứ." Quan Dĩ Lộ nghĩ nghĩ, ngưỡng cổ, hỏi Nghị Nhiên: "Nghị Nhiên, Cố Thái lớp thầy Diêu không phải quản hệ tốt với cô lắm sao? Cô và Cố đạo cũng gặp qua rất nhiều lần, có đào ra tin tức gì hay không?"

Nghị Nhiên thiếu chút nữa bị cà phê nóng làm bỏng, khẩn trương lắc lắc đầu, liền suy nghĩ có nên thay đổi chủ đề để đánh trống lãng hay không.

"...... Các cô đang xem cái gì thế?"

"Tin giải trí, đang nói bộ phim mới của Cố Đình Xuyên lần này làm công tác bảo mật quá tốt."

Cô nhìn trong chốc lát, phát hiện trong tin tức còn nhắc đến Cố đạo diễn gần đây đột nhiên kết hôn, cố ý đem Quách Bạch Du, cùng với vài vị nữ minh tinh khác lúc trước có tin đồn lấy ra làm các loại phân tích, kết luận lại là —— Bạn gái thần bí ngoài giới của Cố đạo thật là không biết có được vận may gì, đánh bại các vị nữ thần, cuối cùng gả vào hào môn làm con dâu Cố gia.

Nghị Nhiên còn nhìn thấy đôi mắt quyến rũ của Quách Bạch Du trong 《 Sông Hắc Ám 》, cười rộ lên giống chứa nước, nhưng đẹp hơn một chút so với người thật mà cô gặp lần trước, ít nhiều cũng nhờ vào ống kính của Cố Đình Xuyên.

Gần đây, cô vẫn giữ liên lạc với Cố Đình Xuyên qua wechat, trừ lần đó ra thì cũng không khác mấy so với lần trước, nhưng ngoại trừ hỏi han ân cần, dường như cô cũng không thể vì anh chia sẻ bất cứ điều gì.

Nghị Nhiên nghĩ như vậy một lát, đột nhiên một tia sáng lóe lên, nhớ lúc trước hứa sẽ hầm canh gà cho anh, cô vội vàng trở lại trên chỗ ngồi mở wechat ra, suy nghĩ như thế nào mở đầu mới có vẻ không ngượng ngùng.

Thẳng thắn nói, trong lòng cô có chút sợ bị Cố Đình Xuyên từ chối, lại có chút sợ đối phương cho rằng cô đi giám sát......

Cứ như vậy xóa xóa cắt cắt mà gõ chữ nửa ngày, Nghị Nhiên mới quyết định gửi cho anh:"Cuối tuần này anh có rảnh không? Em theo mẹ em học được hầm canh gà, còn có vài món khác, em đem cho anh nhé?"

Nghị Nhiên gửi xong lập tức liền ném điện thoại đi thật xa, thật sự là không dám nhìn đối phương trả lời thế nào.

Bồn chồn hết một buổi chiều, đến khi sắp tan tầm, cô giáo Nghị mới mở WeChat, Cố Đình Xuyên thật sự có trả lời, theo thường lệ đơn giản dứt khoát: "Ừ, vậy đúng giờ anh cho người đi đón em."

Nghị Nhiên trong lòng vui vẻ, rốt cuộc có một loại cảm giác "Cố phu nhân".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play