Say sưa mà liên tục đến đêm khuya, Nghị Nhiên không ngừng một lần quan sát khuôn mặt của anh trong lúc hỗn loạn, như thể là nhiều lần xác định mới có thể tiêu trừ cảm giác không biết làm sao trong lòng.
Người đàn ông này ngày thường áo mũ chỉnh tề, nhưng chưa từng nghĩ đến ở trên giường lại là như thế này, cô cho rằng anh càng quen với việc "Bị lấy lòng", nhưng cho dù là hôn, anh đều làm được săn sóc tỉ mỉ.
Ngón tay của anh giống như có ma lực, mặc dù cô cảm thấy thẹn nhưng chẳng qua vỗ - sờ đều bị anh làm theo lẽ thường, thân thể giống như một cái giếng rỗng bị lấp đầy, đầy đến thân thể có thứ gì đó tràn ra......
Mà cao trào qua đi, Nghị Nhiên ngẩng đầu mông lung trong hai mắt đẫm lệ, vậy mà lại nhìn đến Cố Đình Xuyên hơi hơi cười cười với cô, trong khoảnh khắc, con ngươi lạnh thấu xương nhiều một chút xuân phong đắc ý, môi mỏng nhạt cũng bởi vì hôn môi mà mềm mại hơn.
Cô ngẩn ngơ nhìn, phảng phất đây là một nụ cười không ai có thể cưỡng lại.
Nghị Nhiên cảm nhận được những cảm giác kỳ lạ đã được lên men sau đêm một này, cô trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, nhìn thấy Cố Đình Xuyên từ trong toilet ra rồi trở về giường, bởi vì khao khát được sưởi ấm, cô cũng không nghĩ nhiều mà dựa qua phía bên kia.
Đối phương sửng sốt một chút, nhưng sau khi cô ôm lấy eo, cũng không có kháng cự gì.
Một phòng yên tĩnh chỉ còn dư lại trăng sáng mây trôi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nghị Nhiên nhìn đến trên người một mảnh hỗn độn, trên ngực có vài dấu hôn và dấu ngón tay màu xanh trên eo cô, đều làm người không khó hồi tưởng lại Cố Đình Xuyên là thật sự "Cậy đẹp hành hung".
Cô có chút ngượng ngùng, cũng có chút quẫn bách, thậm chí có chút không biết nên làm thế nào sau khi mọi chuyện xảy ra, lại lấy tư thái thế nào đi đối mặt với Cố Đình Xuyên, quả thực là trái tim thiếu nữ tràn lan tới cực điểm, các loại tâm tình phức tạp giờ phút này giao hội tràn đầy, làm cả người cô đều cảm thấy mềm như bông...... Lúc này mới phát hiện giường to như vậy chỉ có mình cô.
Mọi nơi không thấy được bóng dáng của đối phương, Nghị Nhiên giật mình, thay quần áo rồi đi rửa mặt trước, khi đi đến chỗ lầu thang, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đang ở trong phòng bếp bận rộn, lúc quay đầu lại phát hiện cô ở lầu hai biểu hiện ra biểu tình nghi hoặc, bà ấy nói: "Cố phu nhân, xin chào, tôi là đầu bếp của Cố tiên sinh, xin hỏi bữa sáng hôm nay ngài muốn kiểu Tây hay là kiểu Trung Quốc?"
Nghị Nhiên nhất thời nhìn thấy người ngoài trên mặt không khỏi hơi nóng lên, sau khi đem các việc sắp xếp lại, mới nói: "Ừm...... Kiểu Trung Quốc đi ạ."
Cô ngồi ở bàn ăn hình chữ nhật, khi đầu bếp nữ mang cháo và điểm tâm ra, cô uống một ngụm nước trái cây, mở miệng hỏi: "Cố Đình Xuyên đã ăn qua rồi ạ?"
"Đúng vậy, Cố tiên sinh và trợ lý của cậu ấy đã ăn qua và rời đi trước rồi." ( Đọc tới đây tự nhiên ngứa tay )
Ồ, đây rất là "Đạo diễn Cố".
Tâm tình của Nghị Nhiên tức khắc hạ đến mức thấp nhất, không thể không thừa nhận, đối với một thời khắc đặc thù như "Đêm tân hôn", buổi sáng cũng không có tỏ vẻ cái gì, thậm chí liền bóng người cũng chưa thấy được liền đi rồi, tình hình này đặc biệt làm người khác uể oải.
Cho dù cô hiểu cho lập trường và công việc của anh nhiều đến đâu, cũng không thể không suy nghĩ lung tung.
Nghị Nhiên yên lặng ăn sáng, lại cảm thấy hương vị gì cũng nhấm nháp không ra, trong đầu cô có rất nhiều ý nghĩ lộn xộn, giống như trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không ra manh mối.
Cô nghĩ, cô cũng không yêu cầu Cố Đình Xuyên ôn tồn săn sóc làm sao, xác thật giữa hai người còn không có nền tảng "Tình yêu" vững chắc, anh có lẽ cũng không phải là một người đàn ông am hiểu lời ngon tiếng ngọt, một người cũng sẽ không ở trong một đêm đột nhiên thay đổi quá nhiều.
Nhưng giữa bọn họ là "Quan hệ vợ chồng", đây là chính miệng anh thừa nhận.
Cô cũng không thích việc anh một câu không để lại liền rời đi.
Nghị Nhiên thở dài một hơi, nhớ tới trong phòng còn có một"Người xa lạ", mới vội vàng che dấu thần sắc uể oải.
Trời đã vào mùa thu, buổi chiều thành phố S đã đón một hồi mưa rào, những giọt mưa đã làm ướt mặt đường, liếc mắt một cái nhìn lại trời nước một màu, khắp cảnh trí nhiều thêm vài nét bút ướt át.
Nghị Nhiên mua chút lễ vật về nhà ăn cơm chiều, cô vào cửa liền nói: "Cố Đình Xuyên đã hết kì nghỉ phải về đoàn phim, cho nên không thể đến ăn cơm, để cho con đem theo một ít đồ trở về."
Rốt cuộc giống bọn họ quay phim, ngừng quay một ngày phải tổn thất một số tiền khổng lồ, đây cũng là một thực tế không thể phủ nhận.
Mẹ Nghị cũng chưa nói cái gì, nhìn đến con gái nét mặt toả sáng tự nhiên vẫn là vui vẻ, cười đến đôi mắt đều thành một đường thẳng, chỉ là ba Nghị Nhiên không vui lắm, ước chừng đối với con rể này vốn dĩ liền có chút phê bình kín đáo, ông cảm thấy bọn nhỏ kết hôn quá hấp tấp.
"Đúng vậy, ba con nói cũng đúng." Mẹ Nghị nhất thời lại nghĩ tới cái gì, dò hỏi cô: "Con đều đã gả đến Cố gia, có phải hay không...... Hôm nào sắp xếp chúng ta cùng thông gia ăn một bữa cơm? Điểm này lễ nghĩa vẫn phải có đi."
Nghị Nhiên trong lòng biết bọn họ băn khoăn rất nhiều, tựa như Chương Dung Dung cũng từng nửa thật nửa giả mà nói qua: "Cậu phải biết rằng, giàu nghèo chênh lệch quá lớn tất nhiên sẽ tạo thành bi kịch."
Lúc ấy, cô cũng bị bạn tốt vỗ mặt một phen, nhưng tính cách cô từ trước đến nay không thích đem một việc nghĩ quá phức tạp, nếu đã làm quyết định liền phải dũng cảm mà đi đối mặt với nó.
Cô cười nói: "Bọn họ ở Đức còn chưa có trở về, đại gia đình có rất nhiều việc để xử lý...... À, Đình Xuyên nói, chờ bọn họ trở về liền sắp xếp gặp mặt."
Này đó thật ra là lời nói thật, trước đó Cố Đình Xuyên đã thương lượng qua với cô.
Người đàn ông này ngày thường nhìn lạnh nhạt nhưng thân sĩ, ngầm triền miên nhưng thật ra săn sóc ôn tồn, thật là làm người nhịn không được lại yêu lại hận.
Bất quá, quan trọng nhất chính là —— "Thân thể" Cố đạo diễn không chê vào đâu được.
Nghị Nhiên nghĩ đến tối hôm qua thế nhưng thật sự cùng người đàn ông này bánh nướng áp chảo, vẫn có chút không thể tin được.
Hiện giờ nhớ tới cũng chỉ cảm thấy giống một hồi mộng xuân, cô mơ mơ màng màng cứ như vậy bị câu dẫn, cảm giác chân thật còn trên người, không ngừng mà nói cho cô hết thảy là sự thật.
Đáng tiếc, cô đúng là quá mức khẩn trương, không ít thời gian đều nhắm mắt lại liền thở dốc cũng sắp muốn quên, thật sự không thể nào thưởng thức được thân thể quyến rũ lại cấm dục kia có mị lực bao nhiêu.
Lần sau, cô phải tận hưởng đủ cái đặc thù đãi ngộ chỉ có "Vợ" mới có này mới được.
......
Những ngày còn dư lại của kì nghỉ hè, Nghị Nhiên có khi ở tại chung cư của Cố Đình Xuyên, có khi về nhà mẹ đẻ, trừ lần đó ra, cuộc sống của cô cũng không có quá lớn khác biệt so với trước khi kết hôn, ngẫu nhiên gặp gỡ Chương Dung Dung khi không có lớp, hai người còn hẹn đi uống trà chiều, xem phim, tháng ngày qua đến thích ý.
Cố Đình Xuyên không phụ biệt danh "Cuồng công tác" của anh, hơn nửa tháng tới liền một cú điện thoại cũng không gọi đến, tin nhắn duy nhất gửi đến chỉ đơn giản mà nói: "Gần đây sẽ có tin tức liên quan đến vấn đề kết hôn của anh, sẽ bảo vệ tin tức của em, không cần lo lắng, nếu liên lạc anh không được có thể gọi cho Tiểu Triệu."
...... Cứ như vậy cũng không có nói anh khi nào mới có thể quay xong trở về.
Nghị Nhiên cảm thấy cô và anh giống như đã trở về thời điểm ban đầu mới quen biết, cô buồn cười nói với Chương Dung Dung: "Tớ cảm giác chính mình giống như cùng một tên đại nhân vật đã xảy ra tình - một - đêm."
Nói tới đây điện thoại vang lên, cô nhìn đến màn hình di động sáng lên hiển thị chính là "Diêu Tuyển", không khỏi tiếp lên.
Thanh âm đối phương thông qua microphone truyền lại đây, giọng nói mang theo sự tao nhã, ôn hòa thường thấy: "Nghị Nhiên? Xin chào, nghỉ hè có khỏe không?"
"Cũng không tệ lắm, tôi ở bên ngoài cùng bạn bè nói chuyện phiếm, còn anh?"
Biểu cảm Nghị Nhiên tự nhiên cùng anh nói chuyện, sau khi đối phương thăm hỏi, cùng cô nói đến chính đề: "Là vậy, tôi vốn dĩ muốn đến nhà Cố Thái một chuyến để thăm hỏi gia đình, nhưng em ấy vẫn luôn ở nước ngoài với ông bà, xem ra là không cơ hội, tôi muốn chờ khai giảng lại đi."
Cô ở đầu bên này điện thoại không hiểu sao lại thấy có chút xấu hổ, cô không biết làm sao để nói rằng mình đã kết hôn với chú của Cố Thái, đành phải cầm điện thoại nói hàm hồ, dù sao đến thời điểm chân chính cần đối mặt còn có một đoạn thời gian.
Nghị Nhiên ngẩng đầu nhìn đến thần sắc ái muội không rõ trong mắt của bạn tốt, liếc đối phương một cái, mới nói với Diêu Tuyển: "Tôi đã biết, thầy Diêu rất có trách nhiệm, quả nhiên là tiền bối làm gương của tôi."
Diêu Tuyển "A" một tiếng, là ngữ khí thật sự ngượng ngùng: "Cô không cần chê cười tôi."
Khi Nghị Nhiên cười cúp điện thoại, khóe miệng Chương Dung Dung khẽ nhếch, vẻ mặt rất cảm thấy hứng thú: "Trước kia tớ đã hỏi qua cậu, bên cạnh có chọn người nào thích hợp hay không, cậu xem đi, không duyên không cớ thả chạy một cái."
"Diêu Tuyển thẹn thùng là sinh ra đã có sẵn, anh ấy đối với nữ giới đều như thế, đối với chủ nhiệm giáo vụ của chúng tớ cũng vậy." Nghị Nhiên nhéo nhéo ấn đường, uống xong một ngụm trà đá, mới tiếp tục nói: "Tớ bây giờ là " Cố phu nhân ", nếu có quan hệ gì với người khác, đó chính là " hồng hạnh vượt tường "* đấy."
*Ngoại tình.
Chương Dung Dung an tĩnh vài giây, ngay sau đó tán thành nói: "Cũng đúng, ít nhất giá trị con người và thân thể của Cố đạo diễn, vẫn là rất đáng giá gả."
Nghị Nhiên click mở màn hình di động đang tối dần, đôi mắt nhìn chăm chú vào tin nhắn duy nhất Cố Đình Xuyên gửi đến, tâm tình như thế nào đều không tốt lên được.
......
Gần ngày khai giảng Cố Thái mới trở về thành phố S, Nghị Nhiên cũng vội vàng chuẩn bị giáo án học sinh mới, dần dần mà, cô lại trở về trạng thái của một người độc thân.
Vốn tưởng rằng trẻ con lớn hơn một chút liền sẽ hiểu chuyện nghe lời, nhưng liền ở ngày khai giảng đầu tiên, tiểu mập mạp ở lớp bọn họ lại gây chuyện.
Ban đầu giáo viên phụ trách trông giữ bọn trẻ vừa vặn có việc phải rời khỏi, đã kêu Nghị Nhiên lại đây hỗ trợ, lúc cô đi qua cửa sau, phát hiện tiểu mập mạp đang khiêu khích Cố Thái, thân hình mập mạp một tay đem hộp bút chì trên bàn học ném xuống đất, còn lớn tiếng chỉ vào cậu nhóc.
Nghị Nhiên tâm nói như vậy nhỏ như vậy mà tính tình đã hung hăng, trưởng thành có quyền thế còn không trở thành ác bá một phương hay sao, nhưng về phương diện khác, trong lòng cô cũng có chút nghi hoặc, dựa theo tính tình Cố Thái mà nói, hẳn là không đến mức uất ức như thế, vì cái gì đối mặt với tiểu mập mạp cũng không đáp trả chứ?
Cô đang định đi vào, bỗng nhiên bị người về phía sau kéo một phen, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Diêu Tuyển: "Cô không cần quá sốt ruột."
Diêu Tuyển tính tình từ trước đến nay ôn hòa, giờ phút này, có lẽ là nhìn đến Nghị Nhiên trong mắt căm giận bất mãn, anh đẩy mắt kính một chút, âm sắc bỗng nhiên trầm thấp: "Để cho tôi tới." Anh nói xong, cất bước đi đến trước bảng đen, tại đây an tĩnh nhìn về phía các bạn nhỏ: "Hách Tử Dược, Cố Thái, các em ra đây với thầy."
Ánh mắt Diêu Tuyển trầm xuống, trên mặt lại là hiền lành gật đầu: "Thầy biết tình hình, nhưng hôm nay nếu người nhà của em vẫn không đến trường học, thầy liền đi tìm bọn họ."
Trong phòng học bọn học sinh một đám đều kinh hoảng thất thố mà nhìn thầy Diêu, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ cường ngạnh như thế của anh, trong lúc cả căn phòng yên lặng, có một vài đứa trẻ biểu tình dao động như là có chuyện muốn nói, nhưng cũng không dám mở miệng, khuôn mặt nhỏ ngây thơ chất phác nhăn thành một cái bánh bao, giống như đang làm quyết định rất gian nan.
Nghị Nhiên đi đến trước mặt Cố Thái, yên lặng giúp cậu thu thập hộp bút chì, sau đó, dùng âm lượng gần như chỉ có cậu có thể nghe thấy nói: "Nếu em vẫn luôn giữ im lặng, cũng chỉ có thể bị bắt nạt."
Cố Thái giương lên một đôi mắt sáng ngời, nhìn thẳng cô, chậm rãi nói: "Cô giáo, khi cô gặp phải mọi sự đối xử bất công, đều sẽ làm như vậy sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT