Tôi và Du Thiệu Kiệt mỗi người gọi hai cái bánh bao, một bát phở và một ly nước ép trái cây. Đang cắm đầu vào ăn thì chợt nhớ tới việc chúng tôi chưa gọi điện cho Lộ Khiết thông báo mình sẽ không đến được. Nghĩ đến đây, tôi vội lấy điện thoại tìm số của Lộ Khiết gọi cho cậu ấy.
"Alo, Lộ Khiết...Cậu với người đó như thế nào rồi? Thật xin lỗi, mình và Du Thiệu Kiệt gặp một chút chuyện nên không thể đến được."
Người ở đầu dây trầm mặc một lúc. Tưởng là Lộ Khiết giận nên thành thành thật thật mà xin lỗi.
"Lộ Khiết à, tôi xin lỗi. Thật sự là chúng tôi không cố ý."
"Hả? Cậu vừa nói gì vậy? Lúc nãy mình không nghe thấy gì cả."
"Tôi và Du Thiệu Kiệt không thể đến được, thực xin lỗi." Tôi giữ thái độ thành thật mà lặp lại lời nói.
"À, không sao đâu. Cậu biết không, anh ấy...rất đẹp trai lại còn ga lăng nữa." Tôi không hiểu tại sao lời của Lộ Khiết càng về sau càng nhỏ. "Bây giờ mình và anh ấy đang đi dạo. Có gì về mình kể cho nghe, thế nhé!" Dứt lời liền cúp máy một cách dứt khoát.
Du Thiệu Kiệt ngẩng đầu nhìn tôi thật chăm chú, miệng đang gặm bánh bao từ tốn nhai.
Bị hắn nhìn làm cho xấu hổ, tôi cúi đầu tiếp tục ăn nói. "Cậu nhìn tôi làm gì?"
"Lộ Khiết đang cùng người đó hẹn hò sao?"
Suy ngẫm một lúc tôi gật gật đầu. Nếu hai người đó đang đi dạo thì chắc cũng có thể là hẹn hò đi?
"Vậy cậu thấy sao?" Câu hỏi lạ lùng của hắn khiến tôi khó hiểu.
"Bình thường thôi mà. Trước khi kết hôn thì cũng phải hẹn hò tìm hiểu nhau chứ."
"Vậy tôi và cậu cũng hẹn hò đi."
Tôi đang uống nước liền bị câu nói này của Du Thiệu Kiệt làm cho bị sặc.
"Chẳng phải cậu là bạn gái của tôi sao?" Du Thiệu Kiệt đưa cho tôi giấy ăn sau đó chống cằm mà nhìn tôi lau miệng.
"Tôi đã chấp nhận đâu." Lé tránh đi ánh mắt của hắn, tôi cúi đầu giả bộ tiếp tục ăn.
"Hửm..." Mặt của Du Thiệu Kiệt phóng đại trước mắt. Tôi giật mình người bật về phía sau, mở to mắt nhìn gương mặt gian tà của Du Thiệu Kiệt.
"Hay để tôi giúp cậu nhớ lại hôm đấy nhé."
Tôi giơ hai tay lên nhìn hắn cảnh giác đề phòng. Nghĩ tới sự việc hôm đó, tôi cảm giác người mình đang nóng dần lên.
"Không được. Nếu để thầy cô biết chúng ta đang học mà yêu thì chắc chắn bọn họ sẽ làm loạn lên."
"Chỉ có tôi và cậu biết...nếu không nói ra thì họ sẽ biết sao?" Du Thiệu Kiệt nheo mắt nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng nguy hiểm.
Tôi lại tìm thế cái cớ khác.
"Còn mẹ tôi, mẹ cậu thì sao? Họ mà biết chắc chắn sẽ không tha."
Nghe tôi nói vậy, Du Thiệu Kiệt bật cười, gương mặt bỗng chốc trở lên tỏa sáng.
"Mẹ tôi rất thích cậu, lúc nào cũng năn nỉ muốn cậu vào nhà tôi chơi. Còn mẹ cậu...hình như là cũng rất thích tôi. Cậu nói xem...có phải hay không?"
Tôi nuốt ực nước miếng, nghĩ lại gương mặt vui vẻ nhiệt tình của mẹ khi có sự xuất hiện của hắn. Hình như...lời hắn nói đều là sự thật.
Sau khi ăn xong, tôi cùng Du Thiệu Kiệt đi dạo trên đường để xuôi đồ ăn. Bầu trời buổi trưa hôm nay thật mát mẻ, rất thích hợp cho việc đi dạo. Thời tiết mát mẻ khiến cho tâm trạng người ta thật dễ chịu.
"Lúc sáng, nhìn cậu thật đáng sợ." Nghĩ lại ánh mắt lúc ấy của Du Thiệu Kiệt, tôi vẫn còn cảm thấy rét lạnh.
"Khi tôi vừa mới đi sang nước ngoài, mọi thứ vẫn còn thật lạ lẫm. Hồi đó tôi đi học về bằng xe buýt, trên xe đã có một tên xàm xỡ tôi. Lúc đó liền thấy thật ghê tởm và sợ hãi. Tôi đã cố tình nói to để mọi người giúp đỡ tôi, nhưng đáp lại chỉ là những ánh mắt dửng dưng." Khi nói những lời này, vẻ mặt hắn vẫn bình thường, nhưng giọng nói lại pha lẫn sự tức giận và chán ghét.
Tôi lặng im, suy nghĩ xem mình nên nói gì.
"Vì vậy...nên cậu mới tức giận mà đánh gã ta?"
"Đúng." Đột nhiên Du Thiệu Kiệt dừng lại, xoay người nhìn tôi, ánh mắt vô cùng ấm áp. "Giai Kỳ, hứa với tôi đừng bao giờ bỏ tôi."
Lời nói chẳng ăn nhập gì với vấn đề vừa rồi khiến tôi có chút khó hiểu. Nhưng ánh mắt ấy lại giống như những bông hoa mùa xuân khiến tôi chìm đằm vào cảnh đẹp ấy.
"Được, tôi hứa với cậu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT