Mễ Thiên Sư vẫn chăm chú để ý tới túi tiền cô ôm, nghe thấy lời cô nói, chẳng để ý hỏi, “Cái gì?”

Lúc này Úc Linh mới ghé sát vào anh ta một chút, hạ giọng tới mức thấp nhất, nếu không phải Mễ Thiên Sư tu luyện từ nhỏ, vốn không nghe rõ giọng cô lắm, chỉ là sau khi nghe rõ xong, anh ta gần như dại ra.

“Tôi muốn gặp mẹ”

“….”

Tầm mắt anh ta rơi xuống trên mặt cô, trong ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn, thần sắc cô phá lệ rất đẹp, thật sự khiến da đầu anh ta run lên, theo bản năng hỏi lại lần nữa, “Cái gì?”

“Tôi muốn gặp mẹ tôi, bà ấy tên là Úc Mẫn Mẫn, qua đời mười tám năm trước” Úc Linh nhìn anh ta, ‘Anh có thể giúp tôi không?”

Mễ Thiên Sư bị ánh mắt cô nhìn khiến da đầu run lên, theo bản năng nói, “Người đẹp à, cô phải biết rằng, bác gái đã qua đời mười tám năm rồi, thời gian đã rất xa vời, chắc có lẽ đã đi đầu thai rồi…”

Úc Linh cứ như không nghe thấy anh ta cự tuyệt, lại nói tiếp, “Nếu anh đồng ý, sau này chỉ cần anh khó khăn, cần dùng đến ấn giám phong thủy hoặc là độ ách linh, tôi có thể cho anh sử dụng miễn phí, thậm chí nếu anh cần tôi giúp, tôi cũng có thể giúp anh. Anh biết không, tối qua ông ngoại truyền cho tôi phương pháp sử dụng độ ách linh chính xác, hiệu quả cực rõ ràng, tôi có thể giúp thiên sư các anh chiến đấu”

Nghe nói thế, Hề Từ không kìm được nhìn cô thở dài. Anh biết Úc Linh sợ hãi thế nào khi phải đối mặt với những loài sinh vật không thuộc loài mình, nhưng lúc này, lại có thể nói câu cam đoan như thế, có thể thấy trong lòng cô lo lắng cho mẹ cô đến mức nào, lo mẹ cô giống như ông ngoại cô, sau khi mất không được yên, vì vậy muốn xác nhận một chút.

Chưa tiếp xúc qua, sẽ không biết cái chết thực ra là bắt đầu một dạng sinh mạng khác, cũng chưa tính là sinh mạng ngưng hẳn.

Hai mắt Mễ Thiên Sư sáng ngời, nên biết thiên sư mặc dù có thuật pháp và bùa, nhưng lúc gặp phải yêu ma quỷ quái lợi hại thì nếu có thêm pháp khí lợi hại phần thẳng cũng cao hơn, tính an toàn cũng được bảo đảm hơn. Nếu chẳng may xui xẻo mà gặp phải một số Quỷ Sát hay yêu ma mình khó đối phó, thì cái mạng nhỏ này không rõ rơi rớt ở đâu, năm rồi thiên sư yếu chết, chết trong tay yêu ma quỷ quái mạnh không ít.

“Này…. Người đẹp à, tôi không thể cam đoan bác gái còn sống, bà ấy đã chết mười mấy năm rồi, nếu không phải đã đi đầu thai, thì chắc là vì chấp niệm còn ở tại âm phủ đợi thời cơ thuận lợi mà đi đầu thai, trừ phi còn có chuyện bất ngờ xảy ra”

“Được tôi biết rồi, tôi chỉ muốn anh giúp tôi tra ra một ít tình huống hiện tại của mẹ tôi thôi, tôi nguyện để bà ấy bình an đi đầu thai, nhưng mà…” Úc Linh còn nói thật ra, “Chuyện ông ngoại, đã nhắc nhở tôi”

Nghe thấy lời cô, Mễ Thiên Sư lập tức nghiêm túc hẳn lên. Lúc này, Hề Từ cũng nói, “Đại Mễ à, chuyện này cứ giao cho anh đi”

Mễ Thiên sư xấu hổ bị dụ hoặc, độ ách linh và ấn giám phong thủy dụ hoặc quá lớn, cho dù chúng đã có chủ, nhưng chỉ cần chủ nhân đồng ý giúp thì tất cả đều thương lượng được. Hơn nữa có Hề Từ mở lời, nên biết đại yêu rất ít khi nhờ con người, Mễ Thiên sư dĩ nhiên sẽ vì huynh đẹ mà ra tay trợ giúp.

Anh ta nghĩ ngợi nói, “Thật ra chuyện này cũng không phải là không thể, tôi có thể triển khai thực hiện, trước đó chiêu hồn xem đã, nếu hết cách chiêu hồn, thì chứng minh bác gái đã không còn ở trên dương gian nữa, vậy cũng sẽ phải tìm quỷ âm phủ để hỏi tình hình của bác gái mới được. Đầu tiên là cần máu của người thân”

Úc Linh đáp ngay, “Dùng của tôi này”

“Tiếp đó là cần ấn giám phong thủy mở con đường âm dương, bằng không dựa vào một mình tôi tôi cũng chẳng cách nào mở ra con đường âm dương được”

“Không thành vấn đề”

“Cuối cùng là đi giết một con gà. Đi, con gà dùng để hối lộ quỷ sai, máu gà lúc nào cũng phải duy trì tươi”

Úc Linh, “….”

Mãi cho đến khi nhóm bác gái thím rời đi, thừa lúc bà ngoại đi tắm rồi về phòng xem tivi, úc Linh và Hề Từ đi sang nhà chú Quyền mượn một con gà, vì sức khỏe bà ngoại không tốt nên nhà họ đã không còn nuôi gà nữa, sau đó vào trong bếp đóng cửa lại, giết gà lấy máu, tiếp đó vặt lông gà nấu lên.

Mễ Thiên Sư đã chuẩn bị mọi thứ để triển khai thực hiện trong phòng đêm nay, vẽ liên tục mấy lá bùa, trong lòng thầm thấy may là hôm nay bọn Lâu Duyệt đã rời đi, nếu không để họ biết bản thân mình muốn mở đường âm dương tìm quỷ sai gọi hồn chắc sẽ bị phạt. Người sống không thể tới thế giới người chết, đây là thủ tục đầu tiên của thiên sư, vì thế mới có thuyết âm dương xa cách, hơn nữa thiên sư phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc này.

Nếu không có ấn giám phong thủy hỗ trợ mở ra con đường âm dương, chỉ bằng một mình anh ta thì không cách nào mở ra con đường âm dương được, nếu cưỡng ép mở, sẽ bị phản phệ, nhẹ thì bị thương, nặng thì hồn phách bị khóa lại âm phủ.

Cũng bởi có ấn giám phong thủy, vì thế Mễ Thiên Sư mới quyết định giúp chuyện này, coi như một lần nhập cư trái phép đi vậy.

Nghĩ đến đây, Mễ Thiên Sư nhanh chóng vẽ bùa xong, không kìm được thở dài.

“Úc Linh à, các cháu làm gì trong bếp thế?”

Ngoài cửa vang lên tiếng của bà ngoại, không nói Mễ Thiên Sư tay đang vẽ bùa run lên, mà Hề Từ cũng có cảm giác đang làm chuyện xấu bị người lớn bắt được, anh còn chưa nghĩ kỹ thì đã làm chuyện lén lút này rồi.

Nhưng mà vị đại tiểu thư thì phá lệ rất bình tĩnh, mở cửa bếp ra, khách sáo nhìn bà đứng ở cửa bếp nhìn về phía này, sắc mặt không đổi bảo, “Bà ơi, chúng cháu đang nấu gà, cháu muốn ăn thịt gà”

Bà ngoại bị lời của cháu gái biến thành cứng ngắc, “Ăn cơm chiều vẫn chưa no à?” Ngẫm lại thấy quả thật cơm chiều cháu gái mình ăn chưa no thật, ngược lại Mễ Thiên Sư thì ăn quả thật rất ngon.

“Vâng, đột nhiên cháu rất muốn ăn canh gà do Hề Từ làm ạ, ăn ngon lắm” Da mặt Úc Linh rất dày, nói, “Bà có muốn ăn không?”

Bà ngoại vừa buồn cười vừa tức giận, “Đã sắp đi ngủ rồi, sao còn ăn được chứ? Các cháu muốn ăn thì ăn đi, trước khi ngủ đừng có ăn quá no, không tốt với thân thể đâu”

“Vâng, cháu biết rồi ạ”

Bà ngoại không tới gần nữa, đi rửa mặt xong thì về phòng ngủ. Mễ Thiên Sư từ trong phòng ngóng ra, lại nhìn về phía vị tiểu thư Úc Linh kia, phát hiện ra da mặt người đẹp này rất dày, nói dối mà còn lợi hại hơn cả mình nữa kìa.

Thời gian khai vò kéo dài tới khuya, do nửa đêm âm khí trong trời đất thịnh, rất tiện để chiêu hồn quỷ hỏi đường.

Thừa dịp thời gian chưa tới, úc Linh trước tiên đi tắm một cái, tính  toán nếu đêm nay có thể nhìn thấy mẹ, thì cho cô một ấn tượng tốt.

Lúc tắm rửa, cô nhìn về phía cửa sổ, không có bóng đen gì, nghĩ đến tối qua bóng đen đó hẳn là pháp khí Thân Đào dùng để rình coi linh tình gì đó, cũng không biết nói gì nữa.

Sáng nay người ngành đặc thù đã áp giải Thân Đào đi rồi, cũng như mang cả pháp khí trên người Thân Đào đi mất, Mễ Thiên Sư tuy muốn giữ lại, nhưng phát hiện ra pháp khí Thân Đào quá mức tà môn, với năng lực hiện giờ của anh ta, không đủ để khu trừ ác linh bám trên đó, đành phải để họ mang về tổ chức xử lý.

Sau khi tắm xong, Úc Linh mặc một váy xanh liền áo, bên hông thắt lưng, buộc vòng quanh chiếc eo mảnh mai, cả người đầy vẻ thướt tha lông lẫy. Đương nhiên trên tay vẫn là đeo độ ách linh, chắc sau này nếu không có việc gì thì cô đều đeo nó, dù sao nó có phòng ngự, có tác dụng khu trừ, đeo thì không hỏng, biết đâu chừng tới lúc mấu chốt lại có thể giúp cô.

Nhanh cũng tới khuya, Mễ Thiên Sư dùng chút thủ đoạn che chắn cảm giác chung quanh, tiếp đó ở trên sân thực hiện khai vò.

Mang gà đã luộc chín lên, đặt ở giữa một lư hương, thắp hai nén hương, rồi thắp nến đỏ chung quanh, bên cạnh đặt một khay màu đỏ sậm, trên khay rắc một ít gạo nếp và một cái bát không bạch ngọc.

Đến nửa đêm, Mễ Thiên Sư cầm kiếm gỗ đào trong tay, bắt đầu thực hiện. Úc Linh và Hề Từ đứng cạnh quan sát.

Chung quanh tối đen, một chấm nhỏ sáng ngọc đột nhiên nhập vào mây đen, toàn bộ thế giới vô cùng im lặng, đến cả tiếng côn trùng kêu vang cũng ngủ đông, tuy không giống tối qua mây gió đột nhiên thay đổi, trời đất biến sắc, nhưng ban đêm vẫn yên tĩnh như thế, khắp nơi ngập tràn một màu đen tuyền, vẫn khiến Úc Linh đầy áp lực, nếu không phải muốn xác nhận tình hình mẹ một chút, chắc cô vốn không chủ động tham dự loại chuyện như thế này.

Cô sợ mẹ và ông ngoại giống nhau, sau khi mất không an bình, vì thế mới đưa ra yêu cầu này với Mễ Thiên Sư, muốn xác nhận một chút.

Đột nhiên một cánh tay quàng qua vai cô, ôm cô vào trong vòng tay quen thuộc, xua tan cảm giác mát lạnh của ban đêm, cũng khiến trong lòng cô nháy mắt yên ổn hẳn. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh, thầm tự nói với mình, thật ra không có gì đáng sợ cả, bởi vì bên cạnh cô có anh.

Lúc này Mễ Thiên Sư đã bắt đầu khiêu đại thần – không, vừa nhảy vừa niệm chú, thoạt nhìn trông rất giống đại thần nhảy.

Anh ta vừa nhảy, vừa quăng mấy lá bùa ra, lá bùa bay lên giữa không trung, anh ta dùng kiếm gỗ đào chỉ về phía lá bùa, thì thầm, “Úc Mẫn Mẫn Thôn Ô Mạc, còn không mau mau trở về?”

Gió đột nhiên nổi lên. Cơn gió quỷ dị này khiến Úc Linh nổi đầy gai ốc, cô không kìm được quay đầu nhìn chung quanh, nhưng vẫn không nhìn ra gì cả. Mễ Thiên Sư lại niệm hai lần, lần nào cũng có một cơn gió lạnh thổi qua song kết quả vẫn không nhìn thấy gì cả.

Bùa quả nhiên cũng hết tác dụng rồi.

Hề Từ cúi đầu nhìn Úc Linh nói, “Đại Mễ chiêu hồn ba lần, bà đều không đến, chứng minh bà ấy hẳn là không ở dương gian nữa” Nhưng có mấy lần gió âm thổi qua hơi có chút khác thường.

Úc Linh nghe xong thờ phào, không ở dương gian, chứng minh là ở âm phủ. Mễ Thiên Sư chiêu hồn không được, mày nhíu lại, giống y Hề Từ, có ba lần âm phong nổi lên, trong lòng thấy khác thường. Tiếp đó cầm bát máu gà mới rót xuống gạo nếp, kiếm gỗ đào lại chỉ về phía trước, tung một lá bùa lên, lá bùa lắc lư rồi cháy.

Gạo nếp trên khay màu đỏ sậm bị dính máu gà, tiếp đó với mắt thường nhìn thấy mấp máy đứng lên, cứ như có sinh mạng vậy, cuối cùng ngưng tụ lại thành người gạp nếp có hai tay, còn có thể vung cả tứ chi nhìn trông rất linh hoạt.

Nhìn cảnh này thoạt trông rất kinh khủng, Úc Linh không kìm được áp sát vào bên cạnh Hề Từ.

Sau khi gạo nếp máu biến thành người, Mễ Thiên Sư tiếp tục lẩm bẩm, lại tung vài lá bùa lên, dùng kiếm gỗ đào đâm thủng trong nháy mắt, cắn nát ngón tay đem máu xóa sạch trên ấn giám phong thủy, sau đó đem vứt lên trên không.

Ấn giám phong thủy ở giữa không trung lập tức to ra, từ một cái ấn nhỏ màu đen biến thành một ấn lớn to bằng chậu rửa mặt, xuyên qua đám lá bùa cháy sáng, thậm chí còn có thể nhìn thấy núi non trên mặt nó trở nên linh động hẳn lên, trong màu đen còn lộ ra một cỗ tà dị đỏ như máu, nhưng lại không có ác ý.

Quả thật tựa như đang nhìn một chiếc quạt to vậy, Úc Linh nhìn không chớp mắt, cũng nghĩ muốn xem ấn giám phong thủy được huyền môn tôn sùng là pháp bảo được dùng như thế nào.

Núi non trên ấn giám trên không trung sau khi được phóng đại lên, núi non linh động, nổi lên một cơn gió tinh tế, cơn gió ấy rất dịu dàng, lại ở giữa không trung vạch tìm từng cái từng cái một trong bóng đêm tối đen, ở giữa có một cái khe sống, trong đó người máu gạo nếp đang bay, trực tiếp chui thẳng vào cái khe đó.

Mễ Thiên Sư lại niệm chú ngữ. Trong khe nổi lên một luồng âm phong, thổi trúng quần áo mọi người khiến ai cũng phát lạnh, nhưng kỳ dị ở chỗ là, nến đỏ và lá bùa nhảy nhót trên cao cũng không bị sứt mẻ gì, quỷ dị vô cùng.

Ngay sau đó, một con quỷ mặc quần áo cổ quái xuất hiện ở trước khe, âm khí lượn lờ quanh thân nhìn lành lạnh đáng sợ.

Đây hẳn là quỷ sai ở âm phủ rồi.

Quỷ sai âm phủ đó thoáng nhìn ấn giám trên đỉnh đầu đang mạnh mẽ mở đường núi non kia, ánh mắt lộ ra chút khác thường, tiếp đó nhìn về phía người ở đây, giọng âm lạnh không linh vang lên trong óc mọi người, (Người đợi là ai, vì sao mở đường âm dương hả? Mau mau khai ra, nếu không chớ trách bản sứ không khách sáo với ngươi)

Âm dương xưa nay không thể cùng chung, bất kể chuyện âm phủ hay dương gian, dương gian cũng không nhúng tay vào chuyện âm phủ, giới tuyến rõ ràng, nếu mạnh mẽ nhúng tay vào, quỷ âm phủ sẽ không khách sáo.

Mễ Thiên Sư rất lễ phép làm một cái ấp, nói, “Vị âm sử này, mạo muội quấy rầy rồi, nay có tín nữ sau khi biết người thân mất không thể an bình, muốn xác nhận một chút an nguy của thân nhân, mới rồi mới lấy cách này mạo muội mở ra con đường âm dương, mong rằng âm sứ thứ lỗi cho” Nói xong, Mễ Thiên Sư lại dâng lên một người gạo nếp máu.

Lúc người gạo nếp máu bay qua, tay âm sứ bắt được, nói luôn, “Lần này thôi, các người muốn tìm âm hồn người nào?”

“Úc Mẫn Mẫn thôn Ô Mạc” Mễ Thiên Sư nói, sau đó quay đầu về phía Úc Linh nhìn thoáng qua. Úc Linh bước lên trước một bước, dùng một con dao nhỏ rạch ngón tay mình, đem máu rỏ xuống chiếc bát ngọc.

Mễ Thiên Sư bưng chiếc bát ngọc lên, rót chút nước suối sạch vào, sau đó đem máu loãng đó vung lên phía trước.

Âm sứ nhắm mắt lại một lúc, rồi nói, “Âm phủ không có Úc Mẫn Mẫn thôn Ô Mạc’

“Không thể nào!” Sắc mặt Úc Linh trắng bệch mở miệng, “Bà ấy qua đời vào ngày 03 tháng 5 của 18 năm trước mà”

Ánh mắt âm sứ nhìn về phía cô, nói trào phúng, ‘Ngươi là đang hoài nghi bản sứ đó sao? Một người sống xen lẫn với loài yêu….”

“Âm sử xin đừng tức giận” Vẻ mặt Mễ Thiên Sư tái đi cắt ngang lời âm sứ nói, “Âm sử, chúng tôi đều không nghi ngờ lời ngài nói, mà là Úc Mẫn Mẫn thôn Ô Mạc mười tám năm trước đã chết, hẳn sớm đã đi âm phủ đầu thai rồi, vì thế….”

“Hồn Úc Mẫn Mẫn thôn Ô Mạc 18 năm trước, trong quyển sổ đăng ký của Quỷ hồn đi xuống suối vàng không thấy ghi lại, hẳn là còn đang ở nhân gian, bị cái gì đó che chắn Quỷ hồn của bà ta, tuy âm sai phụ trách dẫn hồn tiến âm phủ, nhưng thường có rất nhiều chuyện bất ngờ khiến cho một ít Quỷ Hồn không có cách nào đúng lúc được âm sai dẫn đi vì thế trở thành du hồn”

Âm sai giải thích, tiếp đó lại liếc nhìn ấn giám phong thủy phía trên, trong mắt lướt qua một tia quỷ dị, rồi xoay người rời đi.

Sau khi âm sai rời đi, ấn giám phong thủy xé mở ra con đường âm dương lại hợp lại, một lát sau, loại âm khí lành lạnh cũng biến mất theo, cả thế giới lại khôi phục bình thản như cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play