Người già thường hay đi ngủ sớm, còn chưa tới chín giờ thì bà ngoại đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi. Để lại hai vợ chồng và một con Anh Vũ Kim Cương trong phòng khách, con Anh Vũ Kim Cương vẫn chưa nhìn ra mà vẫn luôn nói linh tinh một số thứ phi nhân loại, cả người Úc Linh đều thấy không khỏe.

“Hề Triển Vương, thời tiết núi Hoa La có vẻ khác thường, có phải có quỷ thực thi tới quấy phá không nhỉ?” Con Anh Vũ Kim Cương vừa mổ hạt hướng dương vừa nói, “Quỷ thực thi âm khí nặng, hay ở những nơi có sương mù, mưa dầm liên miên, đối phó với chúng cũng rất khó, nếu không có thiên sư ra tay thì những người trong sơn trang tự cầu nhiều phúc đi”

Hề Từ trầm ngâm bảo, “Chắc cũng chưa biết chừng, nhưng mà…” Anh đưa mắt nhìn úc Linh đang bình thản xem tivi một cái, dấu đi chút, miễn nói ra dọa cô.

Úc Linh cứng ngắc người, quay đầu nhìn anh, dịch sát người anh cọ cọ, bảo, “Các người đừng để ý tới tôi, cứ tiếp tục đi”

Trong mắt Hề Từ lóe lên cười, đơn giản đưa tay ra ôm lấy vai cô, khi cả người cô đột nhiên mềm nhũn lại, tâm tình thoải mái hơn, thì tiếp tục lại nói tới chủ đề liên quan tới núi Hoa La với con Anh Vũ Kim Cương.

Con Anh Vũ Kim Cương là một con yêu điểu sống đã lâu trong thế giới loài người, do khai trí sớm, xem nhiều, cái gì cũng biết, nhưng lại ồn ào quá mức, nếu không gặp phải Hề Từ được anh cứu thì chắc chưa biến thành chim tinh thì đã tự tìm chết rồi.

Ồn ào là yêu thích của nó, không thể nói chuyện quá thống khổ, đêm nay Hề Từ để mặc nó phóng túng, con Anh Vũ Kim Cương càng cao hứng, mà kết quả nó hứng thì chính là cả người úc Linh gần như co tròn trong ngực Hề Từ, vẻ mặt bình thản tiếp tục xem tivi.

Thực ra trong tivi chiếu gì cô cũng không biết, tai không tự chủ được cứ nghe lấy từng câu từng chữ mà một “người” và một chim nói. Rõ ràng lúc này cô nên làm chuyện tốt nhất là về phòng, nhưng sau khi về phòng thì chỉ còn mình cô, cô càng sợ hãi hơn, vậy chẳng bằng ở lại đây, ít nhất còn có một “người” một chim bồi bên cạnh.

Biết rõ những chuyện họ nói tốt hơn là không nên nghe, nhưng lại chẳng quản được tai mình, cũng như không quản được bộ não nữa vậy, đây là bệnh, thật sự khó trị.

Tuy cuối cùng cũng không thảo luận ra kết quả gì, nhưng Úc Linh từ một lần có kinh nghiệm biết con Anh vũ ở đâu còn biết hóa ra trên thế gian còn có nhiều loại sinh vật phi nhân loại đáng sợ khác, não càng bổ nhiều thì kết quả càng sợ hãi nhiều hơn?

Nhanh chóng đã tới mười giờ Hề Từ lúc này mới kéo Úc Linh trở về phòng. Lúc lên giường ngủ, Úc Linh rõ ràng quên mất chuyện tối qua trên giường này rồi, người đàn ông này đã bắt nạt cô đến hết cỡ, vừa lên giường đã chủ động lăn xả vào lòng anh, chân tay ôm chặt lấy anh cứ như vòi bạch tuộc vậy.

“Em làm thế… Anh có thấy thoải mái không?” Cô hơi thấp thỏm hỏi anh, sợ anh cảm thấy mình lúc này quá mức quấn người.

Hề Từ đáp lại cô bằng cách ấn cô chặt trong ngực hơn, cười bảo, “Không sao, anh thích ôm em ngủ”

Nếu anh đã nói thế, Úc Linh lại càng ra sức dán chặt anh hơn. Thấy bộ dạng cô như thế, Hề Từ cao hứng lắm, không kìm được thở dài, nói, “Hay ngày mai anh đi xem tình hình bên đó trước được không” Mà anh không nói hẳn ra là, nếu có quỷ quái quấy phá, theo lệ thường thì anh sẽ khoanh tay đứng nhìn, nhưng nếu có cô đi theo thì anh thật ra không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Rốt cuộc trong lòng cô, anh là nhân viên do tổ Dị Văn thuê, thiên sư nếu không bắt quỷ có còn là thiên sư nữa không?

Cho dù anh là yêu, thì yêu và quỷ từ trước đến nay vẫn nước sông không phạm nước giếng, trừ phi chuyện quỷ làm chọc tới người anh. Hơi thấy buồn.

“Không, Du Lệ ở đó, em cũng muốn tới đó xem” Cô nói rất chắc chắn, tuy sợ quỷ nhưng nếu có chuyện liên quan tới bạn bè thân thích, thì dù sợ cũng phải đi. Như bà ngoại lúc nằm viện vậy, dù sợ những thứ phệ âm quỷ đó, song đạo lý cô vẫn chọn ở lại cùng bà ngoại.

Hề từ đã thăm dò biết rõ tính cách của cô, biết cô không khống chế được nỗi sợ quỷ, lại hơi nhát gan sợ phiền người khác, mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô một cái, chỉ là lúc cánh môi ghé xuống thì bị cô nắm cằm anh.

“Úc Linh…” Giọng anh hơi khàn khàn.

Úc Linh mặt lạnh tanh, giọng cũng khàn khàn như thế, “Tối qua… hiện giờ em vẫn còn khó chịu, không muốn…”

Mặc dù nói hơi đứt quãng, nhưng cô cũng biểu đạt hết ý tứ rất rõ ràng, nhưng lại khiến anh loạn đỏ ửng mặt, hít sâu một hơi nói, “Anh biết rồi, em ngủ đi”

Tối qua lăn lộn lâu thế, tuy còn chưa hoàn toàn phát tiết hết tinh khí ra, nhưng biết tình hình sức khỏe của cô, nên đêm nay cũng không muốn dày vò cô. Song cô cố tình nhắc tới khiến cả người lại rung động, dư vị tối qua vẫn còn rõ mồn một, cũng nhớ rất rõ thân thể cô đẹp đến thế nào.

Trong lòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc, hơi thở vẫn phập phồng quyến rũ anh, trước đó không rõ vì sao mà những thứ động vật và con người lại ham thích làm chuyện đó đến thế, giờ đến lượt anh, rốt cuộc anh đã hiểu ra là gì.

Thở sâu trong lòng, mãi cho tới khi cô ngủ hẳn thì anh mới đứng dậy, đến ban công phát công, đem thứ tinh lực vẫn còn trong người chưa phát tiết ra bằng cách này bài tiết ra, mãi cho tới khi cả người bị ngọn gió đêm thổi phất phơ tới dần trở nên lạnh băng thì mới thu công đứng lên trở về phòng.

Lên giường, lại tiếp tục ôm lấy người ngọc đang cuộn tròn vào lòng, đi vào giấc ngủ bình yên.

***

Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, đưa bà ngoại tới nhà họ Lục, mang theo đồ ăn Hề Từ làm cùng đồ ăn vặt, rau dưa, hoa quả  các loại, họ lái xe đi về hướng núi Hoa La.

Núi Hoa La ở phía nam thành phố Y, ngược hướng với huyện thành, đi tới đó mất gần hai tiếng. Xe rồi cũng tới chân núi, Úc Linh mở cửa sổ xe, nhìn thăm dò lên đỉnh núi Hoa La.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, tuy không có ánh nắng tươi đẹp như hôm qua, nhưng được cái trời nhiều mây. Sau đó khi dần tiếp cận núi Hoa La thì mây trên trời dần thay đổi, từ đám mây trắng biến dần sang mây xám, liếc mắt một cái mà khiến người ta có cảm giác như trời sắp mưa ngay, toàn bộ vùng núi Hoa La đều bao trùm trong bầu không khí mưa gió trút xuống mờ mịt.

Úc Linh nhìn sang bên cạnh thì không thể không thừa nhận, nếu Du Lệ không oán giận thì người bình thường vốn không thể đem hiện tượng tự nhiên có liên quan tới chuyện yêu ma quỷ quái linh tinh gì được, mà ngược lại cảm thấy thời tiết thay đổi liên tục thôi.

Sau khi xe đi lên núi không lâu thì đã thấy mưa rơi tí tách trên cửa sổ xe, cả thế giới chìm trong bụi mưa mông lung, núi xanh phía xa ẩn hiện trong mưa phùn.

Xe đi vòng vòng theo đường núi lên đỉnh. Ở đỉnh núi có một sơn trang, toàn bộ sơn trang này cứ giống như Nông trại nhạc gia vậy, thường có rất ít người thành phố tới đây dừng chân du ngoạn, thể nghiệm núi rừng nông dân, nhân khí rất thịnh vượng. Nhưng do trời mưa nên hai ngày nay người lên núi cũng không nhiều, trên đường chỉ thấy một chiếc xe đi xuống núi, ngoài ra thì không có gì hết.

Hơn bốn mươi phút, xe đi vào cổng sơn trang đã có nhân viên công tác mặc áo mưa che ô dẫn họ tới bãi đỗ xe.

Vừa xuống xe thì đã thấy Du Lệ ăn mặc bộ quần áo giản dị, có đem theo trợ lý tới đón cô, nhìn thấy cô thì cao hứng nhào tới ôm, hôn lên mặt cô một cái. Hề Từ thấy cảnh đó hơi ngạc nhiên. Vợ anh bị một phụ nữ hôn.

Úc Linh bình tĩnh đẩy cô ra, nói với cô nàng, “Xem giờ tinh thần cậu tốt thế, mình an tâm rồi”

“Có gì không yên tâm chứ, dù sao thì trời mưa không cần làm việc, coi như mình đi du lịch vậy, mấy khi được thư giãn” Du Lệ đáp, cất tiếng chào đón Hề Từ một câu.

Trợ lý của Du Lệ là tiểu Trịnh rất có mắt nhìn đi qua giúp Hề Từ mang đồ, cô ấy cũng biết quan hệ giữa Du Lệ và Úc Linh, có thái độ cực kỳ tự nhiên với cô, đến nỗi mà cô ấy cho rằng Hề Từ là trợ lý mới linh tinh gì đó của Úc Linh, vì thế khi biết đây là người chồng Giang Đại tiểu thư vừa kết hôn thì đôi mắt tiểu Trịnh suýt nữa lồi ra.

Du Lệ nhìn thấy hành lý họ mang theo thì tức khắc cao hứng, “Các bạn cũng tính tới đây nghỉ phép sao? Vậy thật sự tốt quá, tuy trời mưa suốt chẳng đi được đâu, chỉ suốt ngày ngâm mình trong suối nước nóng thôi cũng tốt lắm rồi”

Tiếp đó cô nàng càng cao hứng hơn kéo Úc Linh rời đi, để mặc Hề Từ đi làm thủ tục vào ở.

Du Lệ dẫn Úc Linh tới phòng cô nàng, thấy Úc Linh còn mang theo cho mình đồ ăn vặt thì bảo trợ lý đi hâm nóng lên, rồi chẳng khách sáo mà ngồi ăn luôn.

“Ôi, ngon ngon quá, mình còn chưa ăn sáng đây nè, chỉ dành riêng bụng đói để đợi cậu mang đồ ăn ngon tới cho đây thôi… Lâu rồi không được ăn mấy thứ đồ ăn gia đình thế này, thật cảm động quá… Thơm quá thơm quá, đồ ăn này mua ở nhà hàng nào thế? Làm ngon quá, dù có lạnh nhưng vẫn thấy ngon”

Úc Linh mang bình nước của mình mang theo ra, uống một ngụm, nước mật ong bưởi do Hề Từ làm, bảo, “Không phải là mua bên ngoài, là do chồng mình làm”

Du Lệ trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn. Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đó thấy trợ lý dẫn Hề Từ tới.

Hề Từ nhìn thấy hai cô gái đang ngồi cùng nhau thì liếc mắt nhìn các cô một cái mỉm cười, nói, “Úc Linh, phòng chúng ta là phòng số 203 ở trúc viên, các em cứ tiếp tục đi, anh đi loanh quanh một chút” Sau khi đưa chìa khóa cho Úc Linh, anh liền đi ra ngoài.

Du Lệ thấy anh biết điều rời đi, thấy vừa lòng nói với Úc Linh, “Chồng cậu thật biết săn sóc ghê, còn hiểu chuyện để cho chúng mình tâm sự riêng nữa chứ, hiện giờ mình cảm thấy, cậu hứng lên tìm người kết hôn, cũng không phải khó tiếp nhận cho lắm. Cuối cùng tìm một người đàn ông tốt rất khó, mà tìm được rồi thì phải túm chặt lấy, bồi dưỡng tình cảm dần dần cũng không tồi”

Úc Linh yên lặng nhìn cô nàng, đột nhiên thấy cô nàng còn hiểu chuyện hơn cả mình. Săn sóc gì đó, hoàn toàn là hiểu lầm thôi, anh ấy là đi tra xét sự khác thường trong núi đó bà chị ngốc ạ.

Úc Linh không thể nói thật cho cô nàng biết, trong lòng hơi nghẹn, rồi mới hỏi, “Lần này cậu chụp quảng cáo gì thế? Sao phải mất nhiều thời gian thế?”

Du Lệ vừa ăn vừa bảo, “Là quảng cáo tự nhiên, lấy cảnh đẹp để đưa ra một loạt quảng cáo, vì thế thời gian hơi lâu. Dù sao bọn họ có tiền, đang hào hứng, nên dù trời có mưa cũng vẫn ở đây. Đạo diễn Chung sáng sớm nay không biết trúng phải gió gì, đột nhiên thấy cảnh mưa gió này không tồi, lại không muốn xuống núi, đến bữa sáng cũng chưa ăn mà đã đi ngắm cảnh rồi. Thế giới Nhóm đạo diễn mình không hiểu, aizz, thử nghĩ mà coi, vừa lúc lại có thể được cùng bên cậu cùng nhau vui chơi”

Nói xong điều này, cô nàng đắc ý bảo, “Aizzz, nói cậu nha, quảng cáo này bọn họ sẽ chọn mình, cũng bởi vì mình xinh đẹp như hoa, đạo diễn Chung muốn chụp một cảnh yêu tinh nhân gian lạc vào chốn nhân gian, giá trị cái đẹp của mình đủ khả năng đảm đương vai yêu tinh này…”

Úc Linh, “…. “ Dù không thể nói chuyện tốt hơn sao? Sao cứ phải động tới yêu tinh gì đó, thực ra thế giới này thật sự có đó!

Một bữa cơm được đại mỹ nhân Du Lệ khoe khoang ăn xong, sau khi ăn xong thì cô nàng nghỉ một lát rồi kéo Úc Linh đi tắm suối nước nóng ngay.

“Bây giờ á?” Úc Linh thấy mình không hiểu nổi mạch não của cô nàng nữa.

Du Lệ vừa dọn đồ vừa không ưu nhã lườm cô một cái, “Cậu thì biết gì? Hiện giờ mình không nắm chắc thời gian đi tắm suối nước nóng với cậu đợi lát nữa chồng cậu về, thì lại ở cùng cậu chim liền cánh cây liền cành, chẳng lẽ cậu không biết suối nước nóng có thể hun đúc tình cảm như trong tiểu thuyết đó sao? Đã có chồng cậu rồi, thì cũng đừng có mà giả ngây với chị đây nhé…”

Mặt Úc Linh đen xì, cuối cùng vẫn cùng cô nàng đi tắm suối nước nóng. Vừa ra cửa thì gặp ngay đoàn làm phim.

“Du tiểu thư định đi đâu thế? Vị này là…” Một phụ nữ môi đỏ chót như máu đi tới, cười duyên hỏi. Úc Linh ngước mắt lướt qua cô ta một cái, không quen, lại quay đầu đi.

Cô khinh thường loại người này, thái độ lơ đãng, nháy mắt khiến người phụ nữ này cau mày, có chút không vui.

Du Lệ rụt rè mà xa cách nói, “Ngô tiểu thư, vị này là bạn của tôi tên Giang Úc Linh, hôm nay tới thăm tôi”

Ngô tiểu thư nhìn thoáng qua Úc Linh thật kỹ, thấy cô có vẻ quen mắt, nói miễn cưỡng, “Loại thời tiết này mà tới thăm bạn, bạn của Du tiểu thư thật có lòng quá, nhưng đạo diễn Chung vẫn còn ở bên ngoài chọn cảnh, chẳng biết tới khi nào mới trở về đây”

Du Lệ ngay lập tức mất hứng, dĩ nhiên nghe ra ý tứ cô ta, cho là Úc Linh vì muốn gặp đạo diễn Chung nên mới tới đây. Nên biết đạo diễn Chung tuy thỉnh thoảng chụp quảng cáo thôi, nhưng ông ta lại rất am hiểu về đóng phim điện ảnh, chỉ cần ông ta quay phim diện ảnh thì bất kể đề tài gì, không có bộ nào mà làm không nổi, tiếc là đối với đóng phim điện ảnh, chụp quảng cáo mới là lạc thú của ông ta, song do yêu cầu nghiêm khắc nên quảng cáo ông ta không dễ chụp, lần này có thể tiếp thị quảng cáo cũng là chịu sự gửi gắm của bạn bè.

Vì có thể tham dự vào quảng cáo của đạo diễn Chung mà có rất nhiều người đã dùng trăm phương ngàn kế mong muốn ở lọt vào mắt đạo diễn Chung, chuyện này giới giải trí cũng quen lắm, vào thời tiết thế này, riêng chuyện Úc Linh lên núi tới thăm bạn, theo suy nghĩ nhiều người dĩ nhiên sẽ cho là Du Lệ đang tìm cơ hội cho bạn cô được gặp mặt đạo diễn Chung.

Ngay lập tức giọng cô chợt lạnh đi mấy phần, ‘Không có gì thì thôi, chúng tôi đi trước, Ngô tiểu thư xin cứ tự nhiên”

Nói xong, chẳng thèm nhìn cô ta, kéo Úc Linh đi. Ngô tiểu thư đứng sau nhìn theo bóng lưng các cô, cả hai cô đều là những người đẹp cực kỳ tự nhiên, thật khiến cho người ta đố kỵ mà. Trong mắt lóe lên tia tức tối, giày cao gót nện xuống khối đá xanh, môi đỏ cong lên thành độ cong quỷ dị, xoay người một cái đi luôn.

Mãi cho tới khi tắm suối nước nóng rồi, Du Lệ mới nói với Úc Linh, “Cô ta là Ngô Bằng Linh của công ty giải trí Hoa Tinh, một phụ nữ đáng ghét, cũng không biết lòng hoa tinh thế nào mà lại nhét loại mặt hàng thế này tới đây, cả đoàn làm phim ai ai cũng không thích cô ta tý nào”

Úc Linh gật đầu, “Quả thật là đáng ghét, miệng đỏ choét, giống yêu quái quá”

Du Lệ không kìm được phì cười, xoa xoa mặt cô, “Cậu chẳng lẽ cũng để ý tới miệng tô son của người ta sao? Dáng cô ta cũng thật mê người, nghe nói cô ta và phó đạo diễn Hứa cũng ở chung…”

Tám chuyện về đoàn làm phim xong, đột nhiên Du Lệ thò tay kéo chiếc khăn tắm che cả người Úc Linh ra, lộ ra nửa bộ ngực no tròn, bên trên còn chưa tan dấu vết hồng hồng, kêu oa oa một tiếng, nói đầy mờ ám, “Cậu sống về đêm phong phú thật, xin chúc mừng”

Sắc mặt Úc Linh tái lại, kéo chặt lấy khăn tắm, lườm cô nàng một cái, “Cậu đừng lắm chuyện nữa được không? Cậu vẫn là nữ thần trong lòng dân đó, nếu bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng rửng mỡ thế này của cậu thì hình tượng nữ thần tan mất”

Vẻ mặt Du Lệ đứng đắn, “Mình tò mò mà, lúc trước nếu không phải do cậu che chở mình thì mình đâu còn là nữ thần băng thanh ngọc khiết như hiện giờ đâu? Yên tâm đi, đời này mình sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cậu, ai bảo hai đứa mình là bạn tốt của nhau chứ?”

Úc Linh lạnh nhạt đáp lại, dầm mình sâu vào trong nước, miễn để cho cô này nhìn thấy những dấu vết ám muội ở những chỗ khác trên người mình, quyết không để cho cô nàng nhìn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play