Tiếng con quái vật kêu thảm thiết như từ tận nơi nào đó truyền tới, không cách nào ngăn được sóng âm, cũng khiến người bình thường không cách nào nghe nổi giọng của một sinh vật ở không gian khác được.
Úc Linh nhìn một chân Hề Từ dẫm kia, cứ như con quái vật bị tổn thương rất nặng vậy, trong lúc bất chợt, có một loại cảm giác vô cùng lợi hại tương phản trong người cô theo bản năng dựa sát đầy tin cậy vào người đàn ông này, nghiễm nhiên không để ý tới cái tay bên hông, hận một nỗi không dính sát anh thêm nữa.
“Úc Linh?” Hề Từ kỳ lạ kêu lên, nhìn theo tầm mắt cô bình tĩnh chuyển xuống con quái vật đang hoảng sợ trên mặt đất kia.
Đây là con quỷ âm thuộc loại quỷ bậc cấp thấp nhất, như ở đâu có âm khí nặng thì ở đó sinh ra chúng, thích hút sinh khí của người bệnh, con người bị đủ loại thống khổ đều hấp dẫn chúng cả. Phệ âm quỷ thích xuất hiện ở những nơi tối có âm khí tràn ngập, hút từng chút từng chút một sinh khí người bệnh, khiến cho người họ dần suy nhược, cuối cùng tạo thành hiện tượng bỏ mình.
Ở những nơi như bệnh viện này, là nơi sống chết luân hồi, yêu ma quỷ quái cũng không hiếm, phệ âm quỷ cũng là một loại tồn tại thường thấy.
Phệ âm quỷ giống nhau chỉ thích hút sinh khí những người bị bệnh tàn phá, cũng không ra tay với người khỏe mạnh, ngược lại vô cùng phản cảm với một số người có máu nóng, trừ phi trêu chọc chúng.
Trong lòng anh có cảm giác, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, cứ như chẳng để ý gì tình hình dưới chân vậy.
Úc Linh nhìn anh, lại nhìn con quái vật ở dưới đất đang rụt móng vuốt kia hoảng sợ chạy trốn, so với việc giương móng vuốt vừa rồi thì hiện giờ thoạt nhìn có vẻ khá đáng thương.
Cô hít sâu một hơi, như không nhìn thấy, cùng anh đi ra khỏi buồng vệ sinh. Lúc này ngoài cửa sổ trời cũng tối hoàn toàn.
Bà ngoại thoạt nhìn có hơi buồn ngủ, híp mắt tựa vào giường, nhìn cứ như đang ngủ vậy. Dì hộ lý ở cạnh đang sửa lại quần áo cho bà, động tác rất nhẹ nhàng.
Hai người đi tới, bà ngoại mở to mắt nói với họ, “Đợi đã, các cháu phải về rồi, đỡ phải về lúc quá muộn không an toàn”
Úc Linh ngồi lên ghế, nói chậm rãi, ‘Không vội ạ, hiện giờ mới có 8 giờ, chúng cháu muốn ở lại trông bà nữa”
Hề Từ cũng phụ họa theo.
“Ta cũng mệt rồi, không cần các cháu trông đâu, nhanh về đi” Bà ngoại tiếp tục đuổi họ, tối ở huyện thành cũng không ồn ào, sống về đêm cũng không phong phú, tối tới 9, 10 giờ nói chung trên đường phố chẳng còn ai đi lại, buổi tối mà ra ngoài thì quả thật tương đối nguy hiểm.
“Không sao ạ, chúng cháu muốn ở cạnh bà nhiều hơn. Hơn nữa, có Hề Từ ở đây, đợi lúc chúng cháu sẽ cùng về, không sao đâu ạ”
Úc Linh lại nói tiếp, cứ ngồi một chỗ chẳng có ý rời đi.
Bà lão không lay chuyển được cô, chỉ đành nằm xuống, quyết định ngủ trước, đợi khi nào ngủ rồi hẳn hai đứa trẻ này sẽ rời đi.
Úc Linh thấy bà dần dần thở đều đều, khách sáo ngẩng đầu liếc nhìn người thanh niên ngồi bên không nói câu nào, anh quay lại cười nhìn cô, nụ cười sạch sẽ nho nhã. Loại trầm mặc làm bạn này, cứ như bất kể cô có tùy hứng tới mức nào anh cũng đều có thái độ không nghi ngờ, khiến cô không kìm được đành cười trở lại.
Cô không rõ Hề Từ có phải vì thật sự thích cô mà nhân nhượng cô không, hay là có gì khác, nhưng một khắc này cô lại có cảm tình mấy phần với người này.
Thời gian lại trôi qua một tiếng, rồi cũng tới trên dưới 9 giờ, bệnh viện cũng hoàn toàn yên tĩnh lại, trừ âm thanh đi lại của bác sỹ hộ lý trực đi lại bên ngoài ra thì không còn tiếng động gì khác.
Tại thời khắc yên lặng nặng nề như thế, rốt cuộc Úc Linh cũng nhìn thấy những con quái vật hôm qua tới hút sinh khí trên người bà ngoại, chúng từ trong góc tường tối bò ra, chân tay khô gầy xấu xí múa may, đầu to lắc lư như đang tìm kiếm mùi vị thơm ngon gì đó mà đảo tới đảo lui, cả bộ mặt có cái mồm như chiếm 1/3 diện tích mặt mỗi lần ngoác ra thì lộ đám răng cưa dày đặc như sữa, trông cực kỳ quỷ dị khủng bố.
Cả người cô căng thẳng, hai mắt nhìn chúng nó chằm chằm không chớp. Hề Từ vẫn luôn chú ý tới cô, sau khi phát hiện ra sự khác thường của cô, nhìn theo tầm mắt cô cũng thấy được đám phệ âm quỷ từ bóng tối bò ra, tức khắc hiểu rõ tại sao đêm nay cô lại kiên quyết ở lại như thế.
Khi rõ chuyện này rồi, ánh mắt anh ngưng lại. Cô… Có phải có thể nhìn thấy thứ đồ vật không thuộc về nhân gian này không?
Sắc mặt Hề Từ lập tức trầm xuống. Úc Linh vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của anh, cô lúc này đang nóng ruột trừng mắt nhìn đám quái vật kia, cả người căng lên, chỉ cần chúng dám lại đây cô sẽ sẵn sàng cứu bà ngoại bất cứ lúc nào, không để cho chúng hút sinh mệnh của bà ngoại.
Ngay lúc cô chuẩn bị phản kích, những con quái vật đó đã tìm thấy mùi vị thơm ngon mà chúng thích, bước về phía giường bệnh mấy bước, xuất hiện dưới ánh đèn, cũng không rõ cảm ứng được gì, đột nhiên hét lên một tiếng. Tiếng thét chói tai tuy bị cách âm một tầng không gian truyền đến, phiêu diêu mờ mịt, nhưng vẫn có thể nghe ra chúng đang sợ như cũ, cứ lòng vòng tại chỗ không ngừng, mồm há ra hét chói tai trong càng thêm xấu xí ghê tởm.
Úc Linh quan sát một lúc, chậm rãi phát hiện ra, những con quái vật đó hình như đang sợ chính là…. Hề Từ sao?
Úc Linh dừng chút, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi cạnh, anh nghiêng đầu nhìn cô cười cười.
Úc Linh nhìn anh một lát, đột nhiên kéo anh đứng dậy, đi trước vài bước, quả nhiên bọn quái vật đó khi thấy họ tiến tới gần thì vẻ mặt hoảng sợ cực độ lùi về sau, mãi cho tới khi tới chỗ bóng ma, hét lên chói tai rồi chui vào bóng ma biến mất.
Tất cả bọn quái vật sau khi biến sạch, Úc Linh đứng một lát lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh, anh cũng nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, bộ dáng tiên sinh tốt bụng vô cùng, cứ như không biết cô đang làm gì vậy.
Cô trầm mặc, nhỏ giọng nói với anh, “Chúng ta về đi”
“Được” Anh sung sướng đáp lại.
Trong lòng Úc Linh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói một câu với dì hộ lý, sau đó nghĩ ngợi lại ôm lấy bồn lục la lại gần, đặt lên tủ trước giường bà ngoại, nói với dì hộ lý, ‘Đặt chậu cây ở trên giường mới có không khí sạch sẽ, đêm nay dì đừng dọn nó đi đâu nhé”
Dì hộ lý thấy hành động cô hơi khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý. Lại nhìn xuống bà ngoại đã ngủ, lúc này Úc Linh mới cùng Hề Từ nhẹ chân tay rời đi.
Xuống viện lấy xe xong, cả hai rời khỏi bệnh viện. Hai người đi tới khách sạn ở gần viện lấy cho cô một ít quần áo để thay sau đó mới trở về nhà.
Trên đường đi quả nhiên rất an tĩnh, kể cả đi qua nơi đường phố phồn hoa kia, trừ mấy cửa hàng còn đang bán ra thì các cửa hàng khác đều đã đóng cửa, dưới ánh đèn đường tối tăm, chỉ có từng đợt gió lạnh thổi vào tai.
Xe máy không về ngay phố cổ, mà ngừng ở ngay một siêu thị trên phố mới.
“Chúng mình đi mua mấy thứ dùng đã” Hề Từ nói, dưới ánh đèn mặt anh hơi đỏ, bộ dáng ngượng ngùng khiến cô bé ở quầy bán không kìm được nhìn nhìn.
Thật là đẹp trai quá đi, còn đẹp hơn cả minh tinh ở làng giải trí nữa.
Úc Linh vâng một tiếng, đi cùng anh vào trong siêu thị.
Hai người như những đôi vợ chồng trên đời này vậy, họ chọn các thứ trong siêu thị. Ngoài đồ dùng hàng ngày ra, Hề Từ còn mua một ít gạo và rau quả linh tinh gì đó, anh sức lớn, xách một túi gạo vốn chẳng tốn sức tý nào, Úc Linh thì chỉ việc đi cạnh anh, cần gì thì bảo anh một câu là xong, cô chỉ cần đứng cạnh làm bình hoa xinh đẹp là ổn.
Mua đủ thứ xong hai người rời siêu thị, khoảng chừng mười phút thì đã trở lại đám nhà cổ ở phố cũ kia.
Đường phố cũ cũng an tĩnh như thế, nhà nào nhà nấy đều đóng chặt cửa, ánh đèn hắt ra từ cửa sổ, còn nghe được cả tiếng TV nữa.
Hề Từ mở cửa để Úc Linh đi trước, sau đó mới dắt xe máy vào, ngừng ở trong viện, rồi cự tuyệt Úc Linh giúp, tự mình xách đồ mua lên, thấy Úc Linh đang nhíu mày giật giật,.
“Thật sự không cần tôi giúp sao?”
“Không cần, cũng không nặng”
Úc Linh chậm rãi lên tiếng, đi theo bên cạnh anh, tiến vào phòng ở đối với cô là cực kỳ xa lạ này, giờ phút này cô lấy tư cách là nữ chủ nhân để bước vào, tuy cô không có ý thức gì nhưng vẫn thấy kỳ kỳ làm sao vậy.
Vừa vào cửa, ánh đèn trong phòng khách tách một cái sáng lên, giọng Anh Vũ ồn ào, “Hề Triển Vương, rốt cuộc ngài đã về rồi! A a, mỹ nữ, cô cũng tới à, các người thật sự kết hôn rồi sao? Từ nay về sau cô chính là vợ của Hề Triển Vương, định ở đây sao?”
Úc Linh nhìn con Anh Vũ kim cương tím lam kia bay đến trên giá, nói, “Tôi nghĩ đúng vậy”
Anh Vũ phẩy phẩy cánh, bay tới chỗ cô, bay lòng vòng quanh cô mấy vòng, rồi mới đậu xuống giá đậu, dùng một giọng như nhận mệnh vậy nói, “Tốt rồi, điểu muốn tiếp nhận chuyện Hề Triển Vương kết hôn, xin chúc mừng các người trăm năm đầu bạc, sớm sinh quý tử”
“… Cám ơn” Úc Linh vẫn lễ phép như cũ, chẳng cần biết đây là một con chim.
Hề Từ mang gạo và đồ ăn bỏ vào bếp, nhìn thấy cảnh ở phòng khách, hơi buồn cười, rót một ly nước hoa quả cho cô, nói, “Uống nước trước đi, đợi chút rồi tắm. Đúng rồi, em đói không?”
“Không đói ạ”
Úc Linh uống nước xong, rồi làm theo lời dặn của Hề Từ, cầm quần áo đi lên lầu tắm. Nghe thấy tiếng nước chảy trên lầu, khuôn mặt anh hơi nghi hoặc lại đỏ, ánh mắt đảo đảo, sau đó nhìn thẳng vào mặt con Anh Vũ Kim Cương tím lam.
Con chim Anh Vũ Kim Cương tím lam vô cùng to gan bay tới đậu trên vai anh, cất giọng thanh thanh nói, “A a, Hề Triển Vương, một khắc đáng giá ngàn vàng, hôm nay ngài nhất định không được phụ nó nhá”
“Câm miệng”
“Nhớ rõ mang bao bảo hiểm nhé (bao cao su), điểu nhớ rất rõ có một lần đi cùng ngài tới siêu thị cũng giúp ngài mua một hộp đó, tuy đã qua mấy năm rồi, hẳn vẫn còn dùng được đi”
Hề Từ tối sầm mặt lại, hoài nghi không rõ con chim còn chưa hóa thành hình người này có phải có chỉ số thông minh không nữa, “Ngươi mua thứ đó làm gì thế?”
Con Anh Vũ Kim Cương nói hợp lý hợp tình, ‘Lo trước khỏi họa sau đó mà, ngài xem, hôm nay chẳng phải có tác dụng rồi ư?”
“Ta không cần”
“Biết thế mà, Hề Triển Vương, đêm nay ngài có thể làm hai lần, một lần dùng bao bảo hiểm, một lần thì thôi, coi như làm hai lần thể nghiệm”
“…”
Hề Từ không nói, nghe thấy tiếng nước trên lầu nhỏ dần, mặt càng đỏ hơn, ánh mắt tiếp tục phiêu đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT