Tuy Úc Linh đã làm hết sức mình là đi ngủ sớm nhưng đến hôm sau cô vẫn không thể đến trường quay đúng giờ.

Lúc cô tỉnh lại đã nằm trong lồng ngực yêu nam thơm ngát, còn thơm hơn cả phụ nữ, ngồi dậy sờ di động thì mới thấy má ơi, sắp đến giờ ăn trưa rồi.

Hôm qua khi quay xong, đạo diễn Trương cũng lên tiếng bảo họ phải đến đúng chín giờ đến nơi quay phim, đừng nhìn bộ mặt như phật Di Lặc của đạo diễn mà coi thường, ở một số mặt khác thì có tính xấu như đạo diễn Chung, trong lĩnh vực của ông, không cần bên ngoài anh là cái gì, nhưng đã định ra quy củ thì phải tuân theo, không được thì cút, kể cả ảnh đế hay ảnh hậu cũng thế.

Úc Linh cầm điện thoại trong tay nhìn ngây ra, mãi cho đến tận khi có người mò về lôi vào trong chăn lần nữa. Cô quay đầu nhìn về con yêu đầy ấm áp thơm ngát hỏi, ‘Anh tắt đồng hồ báo thức của em à?”

Tối qua bận đến hơn nửa đêm mới trở về khách sạn, thấy đã gần bốn giờ sáng, Úc Linh chỉ lo bỏ lỡ thời giờ nên đã để chuông báo trong điện thoại lúc tám giờ thì dậy. Ai ngờ cô ngủ như chết thế, mãi đến tận trưa mới dậy nổi, nếu không phải cô ngủ thật như chết rồi, thì chính là có người tắt chuông báo thức của cô.

Con yêu kéo cô vào trong chăn ghé sát mặt vào cổ cô, nói thầm thì, “Nó quá ầm ĩ”

Vì phiền đến giấc ngủ của anh, vì thế vị yêu này tùy hứng tắt luôn chuông báo thức đi.

Cô chưa kịp phản ứng, anh lại ngáp một cái nói thêm một câu, “Anh đã gọi điện cho trợ lý của em rồi, bảo cô ấy giúp em xin nghỉ, yên tâm đi”

Úc Linh, “….”

“Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi” Anh kéo cô vào lòng, rồi nhanh chóng ngủ tiếp.

Tuy Úc Linh rất muốn ngủ cùng anh, nhưng với cô mà nói, ngủ một ngày mười hai tiếng mới đủ thỏa mãn, có điều bình thường đều khắc chế loại kích động này, ngủ chín tiếng là đủ.

Trước đây dượng cô có nói, cả đời người dài như thế, chết rồi vẫn còn phải ngủ tiếp, không bằng dành chút thời giờ để làm chuyện có ý nghĩa hơn, đừng đặt toàn bộ đời mình vào chuyện vô bổ là ngoài ngủ ra thì chẳng còn mục tiêu nào khác, quá chán.

Đợi anh thở đều đều, Úc Linh mới kéo tay anh ra rón rén dậy.

Sau khi chỉnh sửa mình tử tế, Úc Linh trở lại trước giường đánh giá con yêu nam vẫn đang ngủ trên đó, phát hiện ra sắc mặt anh vẫn xám trắng trong suốt như thế, cũng không biết vết thương anh thế nào nữa. Tối qua lúc thiên sư đấu pháp, dây Bàn Long cũng giúp họ đỡ sát chiêu của Hắc lão đại, làm đứt một ít lá cây.

Cô tận mắt thấy lúc những lá cây đó bị đứt thì khóe miệng anh chảy máu, rõ ràng là bị thương rồi.

Lúc ở hồ Nguyệt Cốc, ở đó chi khí trời đất nồng đậm nhất, là nơi dùng để dưỡng thương tốt nhất, Hề Từ có thể ở đó cả tối yêu hóa để chữa thương, ban ngày thì chỉ cần ngủ hai ba tiếng là đủ. Có điều trong thành thị loài người, ở đây chi khí trời đất không đủ, anh chẳng cách nào làm giống ở hồ Nguyệt Cốc được, chỉ đành lấy giấc ngủ ra để dưỡng thương thôi.

Tuy trong lòng Úc Linh lo lắng, nhưng bất giác cũng không biết phải làm sao bây giờ. Nhìn anh một lúc, cô cầm ví tiền rón rén đi ra ngoài.

Úc Linh đi gõ phòng anh em họ Lâm bên cạnh trước, thấy Lâm Bát mở cửa thì hỏi cậu ta, “Lâm Đạt sao rồi?”

“Vẫn cứ thế, tỉnh ngủ thì tốt rồi, không còn gì phải lo lắng nữa” Lâm Bát mặt âm trầm đáp, Úc Linh cảm thấy sắc mặt của cậu ta nhìn không giống như “không còn gì phải lo lắng nữa” tý nào.

Tiếp đó Lâm Bát lại hỏi về tình hình Hề lão đại, nghe nói anh đang ngủ, trạng thái này của anh rõ ràng có chuyện nhưng không hỏi lại.

“Trưa rồi, cậu có đói không? Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua cho cậu” Úc Linh lại hỏi.

Ở đây còn có hai kẻ bị thương, Lâm Bát không dễ đi, đỡ xảy ra chuyện gì bất ngờ nên nói ngay, “Dưới lầu có nhà bán bánh nướng cũng được đó”

Úc Linh đáp một câu, rồi đi xuống lầu mua bánh nước cho cậu ta.

Đến nơi bán bánh nướng mà Lâm Bát nói tới, Úc Linh thấy cửa hàng này nhìn không lớn, cũng hơi lâu đời, có điều kinh doanh thuận lợi, xếp một hàng dài, có rất nhiều người nguyện đứng xếp hàng trong gió rét, có thể thấy ăn rất ngon, nên cũng vào xếp hàng theo.

Lúc xếp hàng, Úc Linh nghe thấy những người đang xếp hàng mua bánh nướng tán gẫu, câu chuyện chính là sự kiện kỳ lạ xảy ra trong trấn tối qua.

“Phố XX và đường XX cần phải sửa lần nữa rồi, sáng nay chỗ đó không đi được, đã bị ngăn lại”

“Thật tốt quá, phải tu bổ lại con đường nào thế? Gây ách tắc giao thông”

“Phải tu bổ ngã tư đường đó’

“Tu bổ cái gì hả? Cả mặt xi măng đều nát hết rồi”

“Tôi nghe người ở gần bên nói, tối qua rõ ràng trước khi ngủ thì con đường đó rất tốt mà, sáng tỉnh dậy thì chỉ thấy có cảnh sát giao thông dẫn người chặn đừơng, bảo là muốn trùng tu lại con đường này. Chỉ trong thời gian một đêm, nhà ai thi công lợi hại thế, có thể biến con đường đó thành như thế nhỉ?”

“Ha, có thể là ngủ say như thế, nên không nghe thấy tiếng thi công thôi”

“Anh ngốc thế, chung quanh là khu dân cư, thời gian nghỉ ngơi mà để người thi công gây ra âm thanh quấy nhiễu sao? Cẩn thận người ở đó trách móc đó”

“Ha, nghe nói tối qua có ít phương tiện công cộng trong trấn chúng ta bị hủy, cũng không biết tên nào thiếu đạo đức mà làm hỏng nữa…”

“….”

Úc Linh yên lặng lắng nghe những người này trò chuyện ngất trời, lại không thể nói ra toàn bộ, trong lòng cũng hiểu được tình hình này không những có thiên sư ra tay, mà chính phủ phải ra mặt can thiệp vào, cho dù trong lòng mọi người thấy kỳ lạ, đoán chừng cũng không nhìn ra cái gì, cứ truyền một thời gian ngắn như thế sẽ nhanh chóng trở lại bình thường thôi.

Phương tiện ở đây, công việc của thiên sư và chính phủ lúc nào làm cũng đúng. Bản thân tự xếp hàng, Úc Linh đoán chừng sức ăn của cô và Hề Từ, Lâm Bát nên mua một túi bánh nướng to, cùng 5 bát canh dê.

Còn phần Lâm Đạt, chắc anh phải phải làm mỹ nam ngủ một tháng, không cần phải lo lắng cho anh ta.

Thật ra bánh nướng nhà này hấp dẫn người không phải nó là bánh nướng, nó còn nổi tiếng bởi nước canh dê ngon nữa, vào thời tiết lạnh, uống một ngụm canh dê xuống bụng khiến cả người mê đi.

Mang theo bánh nướng và canh trở lại khách sạn, lúc Úc Linh mang đến cho Lâm Bát thì thấy ở chỗ anh ta có thêm một người.

Úc Linh nhìn thấy một nam nhân anh tuấn bất phàm mặc quân trang, lặng lẽ đưa cho ông ta một chiếc bánh nướng, bảo, “Chú Út, chú ăn bánh nướng đi ạ’

Giang Vũ Bân, “…… Ta không phải tới ăn bánh nướng”

Lâm Bát nhận bánh nướng và canh dê, đặt lên bàn trà trong phòng, sau đó gọi Úc Linh, một người một yêu bắt đầu ăn.

Giang Vũ Bân đành bưng một bát canh dê lên uống, cầm miếng bánh lên ăn nhỏ nhẻ, cảm thấy mùi hương của bánh cũng được, trong mềm ngoài giòn, canh thịt dê mùi ngon thơm, loại thức ăn dân gian ấy vừa có phong vị khác, thỉnh thoảng cũng thấy ngon miệng.

Một chiếc túi bánh lớn và năm bát canh dê, hai người một yêu thế mà ăn sạch sẽ. Phần Hề Từ bị chú Út cô ăn cả. Giang Vũ Bân ăn chút, rồi hỏi, ‘Hề Từ đâu rồi?”

“Vẫn đang ngủ ạ”

Giang Vũ Bân không nhịn được nữa bật nói, “Sao vẫn còn ngủ hả? Vết thương của nó chưa khỏi sao?”

Úc Linh kinh ngạc hỏi ông, ‘Sao chú biết ạ?”

Giang Vũ Bân nghiêm mặt, sao không biết chứ?

Tối qua ông nhân cơ hội hỏi mấy thiên sư, mới biết hóa ra Hề Từ biến thành thư sinh chính là đại yêu thâm hậu nhất trong tổ Dị Văn, nên mới có danh hiệu là đại yêu. Bình thường có danh hiệu đại yêu, là đại yêu thống lĩnh một phương trong thần giới Đông Phương, thuộc hạ yêu nhiều vô số, cũng tương đương với nguyên thủ quốc gia của nhân loại họ, địa vị cũng không khác nhau.

Thời gian Giang Vũ Bân vào ngành đặc biệt ngắn, tuy năng lực tác chiến mạnh, mấy lần thực hiện nhiệm vụ đều hoàn thành mỹ mãn, nhưng với một ít tư liệu bí mật trong tổ Dị Văn ông lại không có quyền được biết, chỉ là nghe họ nói thôi nhưng chưa gặp qua.

Nào biết ông sớm đã gặp được đại yêu nổi tiếng này từ lâu, lại còn từng đánh nhau với hắn mấy lần.

Nhiệm vụ ở mộ Tu La lần trước, mọi người ngành đặc thù đều là con người bình thường, nên phụ trách an toàn vòng ngoài. Lúc ấy Giang Vũ Bân chợt nghe nói nhiệm vụ lần này bất luận là lão thái gia trong nhóm thiên sư hay đại yêu đều bị thương cả, trong đó Hề Triển Vương chính là thành viên duy nhất bị thương nặng.

Úc Linh vẫn nhìn sắc mặt không đổi của ông, nói luôn, “Đợi lúc nào chú rảnh, chú đánh một trận với anh ấy đi ạ”

Mặt Giang Vũ Bân đen sì nói bất mãn, “Nói gì thế? Để cho ta đánh một kẻ bị thương sao? Quá xem thường ta rồi”

“Không phải người ạ, là yêu, khác nhau ạ”

Giang Vũ Bân nghẹn họng.

Úc Linh không quan tâm ông, hỏi, “Chú Út, con cương thi kia thế nào rồi?”

“Yên tâm đi, đã chết rồi, cương thi gần quanh đó chắc cũng không khác mấy, sẽ diệt sạch thôi, hiện giờ ở đây đã an toàn, chỉ cần cháu không trốn quá xa thì không lo bị cương thi cắn đâu’

Trong lòng Úc Linh hơi cao hứng.

“Sau này nếu gặp loại tình hình nguy hiểm như tối qua, thì cứ trốn thật xa đi, đừng có tham gia cùng, đỡ một ngày nào đó bị yêu ma quỷ quái xé xác, cũng không phải là chuyện đùa” Giang Vũ Bân nhân cơ hội dạy dỗ cô, đây là mục đích đến hôm nay của ông.

Ông phát hiện ra cháu gái này, giống như sao chổi vậy, ngoài chuyện mộ Tu La ra thì nghe nói tháng 7, tháng 8 cô đi đóng phim cũng gặp phải quỷ đằng gì đó, hơn nữa chuyện lần này thấy thế nào cũng có liên quan tới cô, bảo sao có việc thì cứ lúc nào cũng nhằm vào hướng cô chứ?

Tuyệt đối không thể như thế, để Gấu Con này hiểu được sự nguy hiểm, nếu không một ngày nào đó con bé xảy ra chuyện thật thì cũng chẳng còn chỗ mà khóc.

Lâm Bát không kìm được nhìn ông, cảm thấy vị chú Út này nói tương đương như chưa nói vậy, toàn vô dụng cả.

Yêu cổ quấn thân không phải chuyện đùa, còn có mệnh cách kỳ lạ kia nữa, chính mình không muốn có chuyện thì chuyện cứ bám lên người mình, cả đời Giang Úc Linh này muốn êm đẹp cũng khó. Không thấy Hề Triển Vương nhà bọn họ đều từ 20 mươi năm trước đã cố gắng bảo vệ cô đó sao, đặt cô vào chính địa bàn của mình để bảo vệ đó sao?

Úc Linh nhìn có vẻ ngoan ngoãn nghe chú Út dạy dỗ, còn phần có chui vào tai không thì chỉ có cô mới biết. Thấy thời gian sắp hết, nói một câu với Lâm Bát rồi gọi điện thoại cho Trần Minh Minh tới đây đón cô.

Buổi chiều cô cũng không tính đợi ở trong này, đỡ phải quay đi quay lại phim, sớm đóng phim nhanh chút rồi yên tâm trở về nội thành.

Giang Vũ Bân đứng dậy theo nói với cô, “Chú đưa cháu qua”

Úc Linh nhớ tới lời chú Út nói tối qua, thấy chú thực sự muốn đi gặp đạo diễn Trương uống trà, không nhịn được hỏi, “Chiều chú không có việc gì ạ?”

“Có, nhưng vẫn có thời gian đưa cháu đi’

Úc Linh lại nhìn nhìn ông, cuối cùng cũng không cự tuyệt ý tốt của ông.

Úc Linh về phòng lấy đồ, nhìn thấy Hề Từ vẫn đang ngủ, nghĩ đến lát nữa anh dậy không có gì ăn, lại chạy đi một chuyến mua một túi bánh nướng về, còn phần canh dê, tuy Hề Từ có vẻ không thích ăn thịt, nhưng vẫn mua một bát mang về, đợi anh tỉnh lại thì có thể ăn uống được.

Giang Vũ Bân thấy cô làm nhiều việc vì nam yêu, thì nói buồn bã, “Con gái lớn rồi, trước kia cũng chưa từng thấy cháu ân cần hầu hạ chú và ba cháu lần nào cả”

“Cháu không phải vừa mua bánh nướng cho chú đó sao?” Úc Linh lơ đễnh nói.

“Chú chỉ vừa đúng lúc được ăn ké thôi”

“Vậy lần sau sẽ mua cho chú ạ’ Úc Linh đáp.

“…” Chắc lần này không phải vì bánh nướng đó chứ? Giang Vũ Bân vẫn mất hứng.

Trần Minh Minh lái xe tới nhìn thấy Đại tiểu thư đứng một chỗ nói chuyện với một nam nhân mặc quân phục.

Tuy sắc mặt nam nhân kia không tốt lắm, nhưng dáng cao ngất anh tuấn, khí thế bức người, vừa thấy đã biết là người trong quân ngũ, hơn nữa cũng có thực lực, quả thật chính là hình tượng quân nhân trong mắt phụ nữ, thần tượng người lính trong phim còn không bằng anh.

Trần Minh Minh bị anh lính đẹp trai suýt nữa hớp mất hồn, lặng lẽ nuốt nước bọt, rồi hai người lên xe, sau đó mới nghĩ tới, vị anh lính này là ai thế? Sao bên cạnh Đại tiểu thư lúc nào cũng có trai đẹp thế, cũng không lặp lại, lần nào cũng đều xuất hiện một giống đực đẹp trai, khó nhất là vật họp theo loài, đây là nguyên nhân chính sao?

“Minh Minh, đây là chú Út của chị” Úc Linh giới thiệu cho trợ lý nhỏ của mình.

Vẻ mặt Trần Minh Minh ngoan ngoãn hỏi thăm chú Út, rất chăm chú lái xe, lại nghĩ Đại tiểu thư thật hạnh phúc, cả nhà đều có nhan sắc, không người nào là không oai, gien di truyền rất mạnh, thật không thể bỏ qua được.

Đến nơi quay phim, Giang Vũ Bân rất kiêu ngạo đi thẳng đến chỗ đạo diễn Trương Tĩnh Bình.

Đạo diễn Trương đang cầm cặp lồng ăn cơm nói, “…….” Vị này là ai thế?

Người khác thấy Giang Vũ Bân đến, phản ứng đầu tiên là người đó không biết có phải vai phụ ở gần đó không? Giá trị nhan sắc này, vóc người này, quả thật là một nam thần chính hiệu. Nhưng đợi sau khi phát hiện ra khí thế của vị này, không dám phân loại anh ta vào diễn viên, cảm thấy anh ta chắc là người trong quân đội.

Nghĩ đến đây mọi người ai cũng khẩn trương hẳn lên.

Giang Vũ Bân nói chuyện cùng đạo diễn Trương, những người khác cách quá xa cũng không biết cái vị anh lính đẹp trai ấy thoạt trông hơi tức giận thế đang nói chuyện gì cùng đạo diễn Trương, ngay từ đầu sắc mặt đạo diễn hơi không ổn, rồi nhanh chóng lại biến thành phật Di Lặc (cười), nói chuyện đưa đẩy với anh lính đẹp trai kia, khiến họ hồ đồ cả.

Trong lòng Trần Minh Minh thấy bất ổn, nhìn cơm áo cha mẹ đang thay đồ, trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu hơn.

Giang Vũ Bân cùng đạo diễn Trương tán chuyện xong, cũng không ở lại, nhìn về phía phim trường xa xa, lại nhìn cháu gái mặc trang phục cung đình cổ điển đã hóa trang xong, liền ngồi lên chiếc xe tới đón rời đi.

Mọi người đều để ý chiếc xe tới đón ông, trong lòng hít hà, ánh mắt nhìn về phía Úc Linh hơi khác.

Vị này thật sự là Đại tiểu thư thật đó nha! Chính là cái vị Đại tiểu thư có quyền có tiền đó!

Sau khi Giang Vũ Bân rời đi, đạo diễn Trương không có làm gì khác người, vẫn tiếp tục làm việc cần làm.

Lúc chiều quay phim, cả đoàn làm phim lại có người tới thăm. Úc Linh kinh ngạc nhìn Lâu Tình dưới thời tiết lạnh lẽo vẫn ăn mặc khác thường như trước, hỏi, “Sao cô lại đây thế? Không về thành phố B à?”

Lâu Tình cười khì khì bảo, “Không đâu, mai mới về, đêm nay muốn ở lại trong trấn này một đêm, xem còn tình hình nào khác không. Tôi đến thăm dò vùng chung quanh, không ngờ lại nhìn thấy cô trong đoàn làm phim, nên cứ tới đây thôi”

Úc Linh gật đầu, cảm thấy thiên sư sau khi làm xong phục vụ khá ổn thì lại phụ trách cho trọn vẹn.

Vẻ mặt Lâu Tình tò mò nhìn về phía phim trường, nhìn thấy gì cũng mới mẻ, bảo, ‘Tôi lần đầu tiên đến xem người đóng phim đó”

Vì muốn đuổi kịp tiến độ, vì thế Úc Linh nói hai câu với cô nàng rồi bắt đầu tiến vào đóng phim.

Lâu Tình nhìn một lát rồi rời đi, cũng không dừng lại lâu, nói với cô chỉ là nhìn thấy Úc Linh ở chỗ này thôi, nên mới tới thăm.

Lúc trời chạng vạng tối, cuối cùng cả đoàn làm phim cũng kết thúc công việc, đạo diễn Trương lại bảo, ‘Sáng mai tám giờ bắt đầu, không có chuyện gì đặc biệt thì không cho phép nghỉ, biết chưa?”

Mọi người uể oải đáp lại, theo dự báo thời tiết, ngày mai lại có tý lạnh tràn qua, không chừng lại có tuyết rơi, thời tiết này mỗi ngày một lạnh, sáng sớm gì đó thật khiến người ta chán quá ha!

Mọi người trong đoàn làm phim đều đi gần hết, Úc Linh cũng thay đồ, định rời đi, ai ngờ lại thấy Lâm Bát lái xe tới đón cô, Hề Từ bọc mình như gấu trúc ngồi ở ghế sau.

Vừa lên xe, Úc Linh chợt nghe Hề Từ bảo, “Anh định trở về hồ Nguyệt Cốc”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play