Hai cái bệ bảo tháp đó to bằng lòng bàn tay, màu sắc tối trầm, nhìn cũng không đáng chú ý mấy, lại càng tôn làn da trắng bệch của Tô Loan lên, càng khiến nó trông càng mộc mạc chẳng đáng để ý.

Tô Loan cầm nó trong tay, cũng không rõ cô làm cách nào mà cái bảo tháp kia trong nháy mắt như có một cơ quan nào đó khởi động, từng tần cứ rung lên từng đợt một, trong lúc rung động, chỉ nghe thấy một âm thanh két vang lên, rồi bảo tháp vốn đang tự nhiên trong nháy mắt sáng rực hẳn lên, phảng phất như chính bảo tháp bị thay đổi vị trí, hoàn toàn biến dạng.

Tiếp đó lại nghe thấy một tiếng ma sát nhỏ bé, sau đó cứ mỗi một tầng lại có một cửa sổ mở ra, cái cửa sổ kia cực nhỏ, lại hết sức cẩn thận, lộ ra cái miệng nhỏ đen ngòm, tiếp đó có vô số những vụ ảnh âm u từ miệng nhỏ đó bay ra.

Vào lúc trong chớp mắt chúng bay ra, Tô Loan há mồm hút một cái, tất cả những vụ ảnh đó đã bị cô hút sạch vào mồm.

Tình cảnh này quả thật quá tà dị, thêm vào đó tướng mạo Quỷ Vương của Tô Loan lại quỷ khí âm trầm, hai phụ nữ nhìn mà thấy sởn cả gai ốc.

Nhiếp Ung Hòa vẫn bình tĩnh như thường, trước đây cũng có tham gia nghiên cứu một ít cổ mộ, cũng từng xuống cổ mộ, gặp không ít những sự kiện vô cùng linh dị quỷ dị, nhìn thấy nhiều quá mức mà chẳng thấy có cảm giác gì cả.

Ông vẫn chăm chú ôm chặt An Như vào lòng, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm cái bảo tháp kia.

Không cần nói cũng biết những vụ ảnh này chính là những cái được gọi là thi hồn trùng, còn vì sao nó không phải hình thái con sâu, cũng là bởi chúng đã chết và do âm trùng ngưng tụ mà thành, chỉ có thể duy trì trạng thái sương khói, có điều âm khí của nó rất nặng, lực giết người ngang với một con ác quỷ.

An Như dát chặt vào chồng mình, không kìm được nuốt nước bọt, hỏi, “Tô Tiểu thư sau khi hút nó vào không sao đó chứ?”

Nhiếp Ung Hòa nhìn bà một cái, không kìm được khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai bà an ủi, tiếp đó lại nhìn bảo tháp kia chằm chằm.

Ông đã nghiên cứu vật này một thời gian rồi, không ngờ vật này còn có cơ quan, sau khi mỗi một tầng trên bảo tháp mở cửa sổ ra, vốn là một vật tầm thường đột nhiên trở nên linh hoạt hẳn, phảng phất như có rất nhiều ảo diệu.

Đương nhiên nếu không có những thi hồn trùng kia thì tốt hơn.

Đối với loại làm hại bản thân mình bị bệnh này, thậm chí có thể còn hại chết cả mình nữa, Nhiếp Ung Hòa dĩ nhiên không thích rồi.

(Không sao, số lượng chúng tương đối ít) Tô Loan đáp lại.

Vì thế, nếu số lượng nhiều, coi như là Quỷ Vương có hút thêm chắc cũng có thể có hại với thân thể chăng?

Tô Loan nói tiếp (Thi hồn trùng ẩn trong bảo tháp này, vật này là âm khí trùng, trong bảo tháp có số lượng nhiều vô kể, người tiếp xúc lâu với nó, kể cả có là người khỏe mạnh cũng gặp chuyện. Nó hẳn là được đào ra từ ngôi mộ cổ nào đó, cách mộ chừng khoảng một tháng, đại đa số thi hồn trùng sẽ bị nhốt ở bên trong) Úc Linh cau mày hỏi, “Trong phòng này còn có thi hồn trùng khác không, có thể diệt trừ chúng được không?”

(Bảo tháp này được coi như là lọ chứa của ký sinh thi hồn trùng, những vật thi hồn trùng này rời đi này cảm giác được hơi thở của tôi, hiện giờ đã ẩn nấp rồi, tôi không cách nào xử lý được những thi hồn trùng đã trốn đi đó, cách dễ nhất là tìm một thiên sư có bản lĩnh đến tiêu diệt chúng) Tô Loan đáp.

Thiên sư có bản lĩnh thì cô cũng biết không ít, chuyện này không thành vấn đề, Úc Linh quay đầu nói với nhóm An Như, “Dì An, dượng, các người yên tâm, con sẽ liên hệ với thiên sư để giải quyết những thi hồn trùng đó, đêm nay các người không được ở đây nữa, trước tiên đến ở chỗ của con cả buổi chiều đi ạ”

Nhiếp Ung Hòa nhìn cô cười tươi rói, ánh mắt nhìn một lượt trong phòng, bảo, “Không cần, chúng ta sẽ đặt một phòng ở khách sạn gần đây là được, đỡ phải chạy đi chạy lại, cũng đỡ phiền phức”

An Như đồng ý, nói với Úc Linh, “Không phải cha con cũng chuyển tới chỗ con đó sao? Chúng ta không đi tới đó đỡ phải cãi nhau với ông ấy”

Chuyện này chắc có thể, Úc Linh không khuyên nữa.

Sau khi xử lý xong chuyện này, Tô Loan rời đi.

Cô là Quỷ Vương, trên người có quỷ khí, thân thể con người tiếp xúc nhiều với cô không tốt, rất dễ sinh bệnh. Thân thể Nhiếp Ung Hòa không được, Tô Loan chắc không thể ở lâu với ông được, sắc mặt ông tái xám đã chuyển sang xanh tái rồi, nếu không phải ông cố gắng chịu đựng, không hề kêu lên câu nào lúc thấy thân thể khó chịu, chỉ e hiện giờ đã khó chịu đến mức ngã xuống rồi.

Tô Loan vô cùng biết điều rời đi.

An Như vội vàng đỡ nam nhân có sắc mặt tồi tệ vào phòng khách, vào bếp đun một nồi nước gừng đường, Úc Linh thì xách cái bảo tháp biến dạng kia đến phòng khách, đặt lên khay trà.

Ba người sau khi uống chén nước gừng đường nóng hổi xong, cảm giác thân thể cũng ấm áp lên nhiều.

Úc Linh thấy sắc mặt Nhiếp Ung Hòa đỡ hơn, thì hỏi, “Dượng à, vật này lấy ở đâu vậy ạ?”

An Như nhìn vật đó, cảm thấy nó chính là thứ hại người, thấy sao cũng không hợp mắt, tức nói, “Là Phàn Huân đem tới, bảo là có một người bạn của anh ta không biết lấy được từ đâu, kính nhờ Nhiếp Ung giúp giám định”

Nửa tháng trước, Phàn Huân mang thứ này tới giao cho Nhiếp Ung Hòa giúp giám định, bảo là anh ta có người bạn gần đây lấy được thứ đồ tốt, muốn tìm người để giám định xem giá trị nó thế nào, lúc đó mang đi bán đấu giá, Phàn Huân cảm thấy trình độ giám định của Nhiếp Ung Hòa rất được, nên trực tiếp đi tìm ông.

Sau khi Nhiếp Ung Hòa mang nó về, thì nghiên cứu không đến ba ngày, do nguyên nhân bị bệnh nên mới để nó lại trong phòng.

Vốn nguyên nhân bị bệnh  tinh thần không minh mẫn, Nhiếp Ung Hòa còn từng gọi điện cho Phàn Huân bảo anh ta tìm người khác giám định, ai ngờ Phàn Huân gần đây lại chạy đi du lịch biển với đám bạn, hơn nữa người ở bên đó cũng không vội, cứ để ở chỗ này của ông trước.

Ban đầu Nhiếp Ung Hòa cũng định đợi khỏi bệnh lại tiếp tục giám định tiếp, ai ngờ bệnh còn chưa khỏi, Úc Linh lại tới nhà thăm ông, rồi phát hiện ra sự khác thường ở đây.

Phàn Huân là một người bạn thời trung học của Nhiếp Ung Hòa, là một công tử con nhà giàu, tuy chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lại là người vô cùng nghĩa khí, kết bạn không ít. Trước đây Úc Linh từng ở đây cũng đã gặp người này, nhưng tiếp xúc không nhiều, vì thế cũng không biết Phàn Huân mang bảo tháp này đến cho dượng giám định có phải là có ẩn tình khác không nữa?

Anh ta cảm kích hay thuần túy trùng hợp, hoặc bị người khác lợi dụng?

Bảo tháp này chứa nhiều thi hồn trùng như thế, tựa như một tà vật hại người, được đưa tới chỗ này của dượng, nếu không bị cô phát giác ra, chỉ sợ dượng mất mạng thôi.

An Như nói đầy oán hận, “Tên Phàn Huân đó làm người ta thêm phiền phức, đợi lúc nào anh ta về, ta nhất định phải tẩn cho anh ta một trận mới được”

Nghĩ đến nếu không có Úc Linh tới đây thăm chồng bà, có lẽ Nhiếp Ung Hòa sẽ vì thi hồn trùng mà gặp chuyện, bà vừa kinh vừa sợ, hận không thể tống Phàn Huân trong bao tải đánh cho một trận.

Chuyện này thấy kiểu gì cũng hơi tà môn, An Như lăn lộn trong giới giải trí, gặp không ít chuyện hắc ám, tuy tính tình vẫn có hơi tùy tiện, nhưng cũng không phải ngốc đến mức tin tưởng trên thế giới này mọi chuyện đều tốt đẹp, xảy ra chuyện ngay trước mũi mình bất cứ lúc nào.

Nhiếp Ung Hòa vỗ vai động viên bà, nói với Úc Linh, “Chuyện này ta sẽ đi thăm dò, con đừng có lo”

Úc Linh tin tưởng bản lĩnh của Nhiếp Ung Hòa, gật đầu với ông.

Nói xong chuyện này, An Như thu dọn hành lý chuẩn bị đến ở khách sạn cùng chồng đêm nay, Úc Linh gọi điện ngay cho Mễ Thiên Sư.

Trong lòng Úc Linh, Mễ Thiên Sư được xem như một thiên sư lợi hại, tuy rằng bình thường hơi không đáng tin, gặp phải phiền toái thì rất thích gọi Hề Từ trợ giúp, có điều những năm gần đây sống vô cùng thoải mái, nhảy nhót tưng bừng, cũng chưa từng thấy xảy ra chuyện gì cả.

Là một thiên sư huyền môn trẻ tuổi, anh ta cũng được coi như một kẻ tài ba, thêm vào lại là người quen, tìm anh ta làm việc anh ta cũng sẽ cố hết sức, vì thế tìm anh ta ngay cũng đúng.

Mễ Thiên Sư nhanh chóng nhận điện thoại, dùng giọng vô cùng vui sướng hỏi, “Người đẹp, sao mà rảnh rồi gọi điện cho tôi thế? Chẳng phải cô đang ở cùng Hề lão đại dưỡng thương đó sao?”

“Tôi phải đóng phim, đã về thành phố B rồi, hiện giờ anh đang ở đâu thế?”

Mễ Thiên Sư cười bảo, ‘Ở bên thành phố S, ông già nhà tôi lần này bị thương rất nặng, hiện giờ vẫn đang nằm bất động trong viện, phải dưỡng chừng nửa năm chắc mới khỏi, người trong nhà rất lo cho ông, để ông nằm ở viện ICU, gần đây tôi đều ở chỗ này chăm sóc ông, coi như là tận hiếu đi. Đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Nghe thấy anh ta ở thành phố S, Úc Linh hơi thất vọng, có điều vẫn đem chuyện đem nay ra kể với anh ta, rồi bảo, “Vốn định tìm anh xử lý những thi hồn trùng này, nếu anh không ở thành phố B, tôi tìm thiên sư khác vậy”

“Cô định tìm Lâu Duyệt à? Hôm trước Lâu Duyệt đã tới đất Thục rồi’ Mễ Thiên Sư vẫn biết Úc Linh có giao tình rất tốt với mấy thiên sư, lập tức nói luôn, “Chẳng bằng mai tôi đáp máy bay tới, xế chiều đi giúp các cô xem chút”

Úc Linh nghe thấy anh ta trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, thấy hơi bất tiện, “Thế còn ông cố của anh ở bên đó…”

“Không sao, ông già vẫn còn nằm bất động, đêm nào cũng thích kêu yêu gọi quỷ ra thử tôi, tôi đã muốn chạy sớm rồi, nhân cơ hội này tới thành phố B chơi mấy ngày cũng tốt” Mễ Thiên Sư vô cùng vui sướng nói. “Cha cô mấy ngày trước cũng cho người gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi giúp ông ấy làm mấy phù trị liệu cho quỷ, tiện kiếm ít tiền lẻ, cũng không nỡ mà…”

Giọng Mễ Thiên Sư nói rất nhanh, người nghe không kìm được tâm tình cũng vui theo.

Mỗi lần Úc Linh nghe thấy anh ta nói đều cảm thấy người này rất thú vị, hiểu rõ tại sao mà anh ta kết bạn bốn phương không ít, thậm chí còn có thể ở chung hài hòa với rất nhiều sinh vật không phải là con người như thế, cả Hề Từ mỗi lần chỉ cần anh ta gặp nạn cũng ra tay giúp đỡ, người như vậy thực sự rất khó chối từ.

Hai người sau khi hẹn thời gian cẩn thận, còn nói chút ít chuyện linh dị, cuối cùng cũng cúp máy.

Nhiếp Ung Hòa bọc mình trong áo khoác dày ngồi cạnh, đợi sau khi cô cúp máy xong, mỉm cười bảo, “Người bạn này của con rất tốt. Đúng rồi, cha con tìm cậu ta cần phù trị liệu quỷ gì thế?”

Úc Linh không ngờ tai ông thính thế, ạch một cái đáp, ‘Là vì mẹ con ạ..”

“Cái gì?!!”

Tiếng hét chói tai của An Như truyền đến, Úc Linh ngẩng đầu thì nhìn thấy An Như đang mang rương hành lý tới, hai mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, “Con vừa nói gì thế? Cái gì mà vì mẹ con hả/ Cái người cha bị bệnh thần kinh kia của con đang làm gì thế?”

Thấy hai vợ chồng nhìn mình chằm chằm, Úc Linh cảm thấy chuyện này không cần phải giấu, lập tức nói lại chuyện mẹ mình, trong đó có cả chuyện liên quan mộ Tu la cũng nói qua, trọng điểm là chuyện người mẹ mình biến thành Quỷ Hồn.

Viền mắt An Như bỗng dưng đỏ, nói nghẹn ngào, ‘Mẫn Mẫn, sao lại thế…”

Vẻ mặt Nhiếp Ung Hòa cũng hơi thất vọng, nhìn Úc Linh thấy sung sướng hơn nhiều, bảo, ‘Không ngờ được Mẫn Mẫn chết rồi lại có thể trải qua những chuyện này nữa, có điều may là có các con, đợi hôm nào cô ấy dưỡng Quỷ Hồn thật tốt, chúng ta cũng đi gặp cô ấy đi”

Úc Linh gật đầu, cô cảm thấy mẹ chắc chắn rất muốn gặp bạn thân trước đây.

úc Linh sau khi đưa họ đến khách sạn gần đó, mới bảo xe tới đón cô về.

Khi về đến nhà, cô thấy ba ba bệnh thần kinh đang cầm văn kiện chẳng khác gì tối qua ngồi đợi cô, còn mẹ biến thành quỷ vẫn bay lượn trong phòng, tuy khung cảnh này rất không bình thường, lại khiến trong lòng cô vui mừng hẳn.

“Ăn tối xong rồi à?’ Giang Vũ Thành quan tâm hỏi.

“Con ăn ở nhà dì An ạ” Úc Linh ngồi cạnh ba cô, đặt chân lên lưng Nhị Hắc, rồi kể lại một lượt chuyện của họ lúc trước.

Giang Vũ Thành kinh ngạc bảo, “Chẳng lẽ có kẻ muốn hại Nhiếp Ung Hòa ư?”

Úc Linh lắc đầu, “Vẫn chưa rõ lắm ạ, dượng bảo dượng sẽ tra”

Nghe nói thế, Giang Vũ Thành cảm giác mình không cần lo cho Nhiếp Ung Hòa. Ông biết mấy người Nhiếp Ung Hòa đã có hai mươi mấy năm, biết người kia dù bị bệnh, có điều rất có bản lĩnh, chỉ cần ông ấy muốn tra cái gì, thì nhanh chóng có thể tra ra cháy nhà ra mặt chuột ngay, lại trùng hợp vẫn bị người khác hãm hại, nên nhanh chóng sẽ rõ ngay thôi.

Úc Linh thấy dáng vẻ mẹ hơi bận tâm, nhìn bà cười cười bảo, “Mẹ người đừng có lo, con đã tìm Mễ Thiên Sư rồi, mai anh ấy sẽ bay từ thành phố S tới để xử lý những thi hồn trùng này”

“Ai, Mễ Thiên Sư về sao?” Giang Vũ Thành mừng rỡ.

“Đúng đấy”

Sau khi lấy được đáp án chắc chắn từ chỗ con gái, Giang Vũ Thành cao hứng nên cả chuyện Nhiếp Ung Hòa họ biết được tin tức Úc Mẫn Mẫn cũng mặc kệ, rất mong chờ Mễ Thiên Sư nhanh chút về, nghĩ cách giúp ông mở mắt, để ông có thẩ nhìn thấy quỷ mỗi tối.

Sau khi chúc cha mẹ ngủ ngon, Úc Linh về phòng nghỉ ngơi.

Tắm nước ấm xong, cô vùi mình thoải mái trong chăn, bắt đầu gọi điện cho Hề Từ.

Úc Linh kể lại tỷ mỷ hành trình ngày hôm nay của mình cho anh nghe một lần, rồi tổng kết một câu, “Mễ Thiên Sư thật sự là một người tin cậy, anh ấy có thể về thật tốt quá”

Vị yêu đang ngồi dưới trăng tắm lạnh băng nghe, trong lòng quyết định, sau này thấy Mễ Thiên Sư, phải cho anh ta một trận.

Sau đó lại nghe thấy bên kia nói, “Dì An vẫn sợ quỷ như thế, có điều có dượng ở cùng bà ấy, em nhìn mà thấy đố kị quá, lúc đó đặc biệt rất nhớ ánh, tiếc là không có anh…..”

Con yêu nào đó lập tức vui mở cờ trong bụng, trên mặt vẫn lạnh băng như cũ.

“Vì thế hiện giờ anh có cảm thấy khó chịu không, có đặc biệt nhớ đến em không, hận không thể theo sát em không?” Cô cười hì hì hỏi, lông mày khóe mắt đều cười, gương mặt xinh đẹp long lanh khiến người ta như hoa mắt.

Hề Từ tưởng tượng ra dáng vẻ của cô, không nói.

“Tiếc là anh không ở đây, ai bảo anh không chịu uống máu em chứ” Cô ra vẻ tiếc nuối.

Hề Từ, “….”

“Có muốn tới lấy chút máu không?” Úc Linh mê hoặc anh.

“Không được”

Úc Linh chép miệng, cảm thấy con yêu này quả thật thông thái rởm, thật không rõ anh kiên trì vì cái gì, cô là người bị lấy máu này cũng không ngại, anh cần uống máu dưỡng yêu thì cứ chú ý cái gì chứ?

Đợi thời gian không chênh nhiều, Úc Linh mới ôm điện thoại đi ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, phát hiện ra điện thoại vẫn mở, vốn chưa cắt, vào lúc cô đứng dậy phát ra tiếng động, bên kia truyền đến tiếng con yêu nam nào đó nhu tình như nước, quả nhiên hiện giờ vẫn chưa nghỉ, vẫn đặc biệt đợi cô tỉnh lại.

“Úc Linh, đã dậy chưa? Hôm nay em đi tham gia nghi thức khởi động bấm máy bộ phim (Hán cung phong vân) đó hả?”

Úc Linh ừ một tiếng, rời giường rửa mặt thay quần áo.

“Đừng mệt mỏi quá, nhớ chăm sóc mình cho tốt, gặp nguy hiểm gì, thì đừng một mình chống chọi, nhớ phải gọi Tô Loan ra giúp em đó..”

Úc Linh vừa một bên quản mình, vừa nghe yêu nam nói liên tục gì đó, mãi cho đến khi ra tận cửa, mới nhìn xuống xem lượng điện của điện thoại, cất tiếng nói, “Điện thoại sắp hết pin rồi anh ạ”

“Vậy cũng được, nhớ đêm nay lại gọi tới cho anh nhé”

“Gọi cho anh mà anh chẳng nói gì cả” Cô trả lời sắc bén.

Hề Từ, “…. Anh có thể nghe em nói là được”

“Nhưng em không muốn nói”

“…”

Cuối cùng điện thoại cũng hết pin, Úc Linh cầm sạc điện thoại trong bao ra.

Hôm nay là ngày khởi động nghi thức bấm máy phim (Hán cung phong vân), An Như tự mình đưa cô tới phim trường.

Ngồi trong xe, Úc Linh liếc nhìn An Như, thấy khí sắc bà không tệ, xem ra tối qua nghỉ rất được, mới hỏi, “Thân thể dượng sao rồi ạ?”

“Tối qua lại sốt nhẹ, sáng thì không còn sốt nữa, có điều tinh thần không ổn, phải dưỡng một thời gian lâu đó” An Như đau lòng nói, sau đó thở dài, bĩu môi bảo, “Ông ấy sợ làm phiền ta nghỉ ngơi, chẳng nói tiếng nào với ta cả’

Nói tới, An Như cũng không phải loại vừa lên giường đã ngủ say không tỉnh, đặc biệt là lúc chồng bà đang bị bệnh nữa. Có thể Nhiếp Ung Hòa sinh hoạt cùng bà hai mươi năm rồi, đã quen với thói quen của bà vô cùng, sợ phiền tới bà, cả đêm ôm bà, thỉnh thoảng còn đè lên huyệt vị trên người bà xoa thả lỏng người, không bỏ tay ra, hại bà ngủ say như chết, ngủ một đêm rất ngon.

Úc Linh nghe xong không nhịn được bật cười, bảo với bà, “Chiều con sẽ cố về sớm chút, cùng các người đi ạ”

An Như gật đầu, “Được, đến lúc đó ta tới đón con”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play