Nghe thấy đám tiểu yêu đồng thanh cất giọng hỏi tra, Kim Hầu giận trừng mắt cười lạnh bảo, “Vậy cũng khác, ta và Thương Trác chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, cũng không có ý làm chó săn cho hắn”

Gã lợi dụng Thương Trác bám chặt Hề Triển Vương, lẻn tới đánh cắp sâu độc; còn Thương Trác thì lại lợi dụng gã để đối phó với Hề Triển Vương, hai bên chỉ là lợi dụng lẫn nhau, ai cũng không nợ ai.

Là một con yêu có mục đích theo đuổi, gã có chết cũng sẽ không đi làm chó săn cho nhân loại.

Mặc Lân đáp (Hề Triển Vương đã cứu ta)

(Đúng đó, lão Mặc thúc là yêu tốt báo ân, không giống một số yêu ngốc đâu) Con nhím tiếp tục mỉa mai.

(Vì thế, chúng tôi cũng muốn học tập như lão Mặc thúc) Thỏ mập nhân cơ hội dạy dỗ nhóm tiểu yêu đứng cạnh (Sâu độc rất mê người, cũng phải cố nhịn, nếu không nhịn được, kết cục sẽ giống như ta, trốn trong hang cũng bị móc ra) Nhóm tiểu yêu được dạy dỗ cùng gật đầu.

A Phì mỗi ngày bị người ta túm ra, thật ra cũng rất đáng thương, nhưng ai bảo nó vừa mắt nhân loại kia chứ. Nghe nói nhân loại quen biết nhau, rất thích đến thăm nhà đối phương, đây cũng là biểu hiện của nhân loại mà nó thích, chúng nó đều hiểu cả.

Kim Hầu một mặt bị đè nén, nếu không phải bị mãng xà nhìn chằm chằm, chắc chắn sẽ thu thập những con tiểu yêu này từng con một.

Mặt gã lạnh tanh nhìn mãng xà, khóe mắt nhìn về thanh kiếm cổ nhân loại cầm trong tay cách đó không xa, trong lòng lặng lẽ tính toán tìm cách bắt cô đưa đi hay nhất. Ánh mắt lại dao động dưới chuôi kiếm cổ này, quyết định từ bỏ kế hoạch, thanh kiếm cổ kia là vật sưu tầm của Hề Triển Vương, hơn nữa lại được thiên sư nhúng qua nước phù thủy, có tính tổn thương lớn với yêu, ngẫm lại mệnh gã cũng coi như mất đi một nửa.

Thấy Kim Hầu đột nhiên ôm ngực đứng dậy, nhóm tiểu yêu vây quanh Úc Linh lập tức cảnh giác hẳn, lông dựng đứng lên.

Mãng xà nhìn gã, chóp đuôi chậm rãi vung lên mặt nước.

Kim Hầu thấy thế, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, “Mặc Lân, người muốn sao?”

(Hề Triển Vương giao thung lũng này cho ta, ta phải phụ trách an toàn ở đây, chỉ có vào không có ra) mãng xà phun phì phì nói (Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này đợi Hề Triển Vương về xử lý ngươi đi, nếu dám đi, đừng trách lão Mặc ta không khách sáo)

Sắc mặt Kim Hầu trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Thật sự đợi ở đây chờ Hề Triển Vương về, mạng gã khó mà giữ nổi.

Hề Triển Vương không phải là kẻ lòng dạ mềm yếu, nếu lòng dạ mềm yếu hắn cũng sẽ không cẩn thận chiếm Hồ Nguyệt cốc làm tổ.

Hồ Nguyệt cốc một năm bốn mùa hoa nở, thiên địa chi khí nồng đậm nhất, là nơi được trời cao ưu đãi, yêu tu luyện ở đây đều rất nhanh, tư chất hỗn độn, sinh thời cũng có thể tu luyện ra hình người, xưa nay là nơi mà đại yêu nào cũng muốn có.

Tiếc là chỉ có thực lực được giao xà ở Hồ Nguyệt Cốc này thừa nhận mới có thể vào ở nơi này.

Thực lực Hề Triển Vương không những mạnh, thậm chí còn cứu giao xà, Mặc Lân không oán cũng sẽ nghiêm chỉnh chấp hành lời dặn dò của anh.

Sau khi biết nguyên do, Kim Hầu bất giác khó thở.

Lúc này cách đó không xa đột nhiên có một luồng sáng bay tới nơi này, dưới ánh trăng mông lùng mờ ảo nhìn hơi giống quỷ hỏa, khiến người ta sợ hãi vô cùng.

Úc Linh suýt nữa theo bản năng là có quỷ tới, cả người căng thẳng, xiết chặt độ ách linh.

Có điều nghĩ nhanh đây là địa bàn yêu, yêu quỷ xưa nay không xâm phạm lẫn nhau, quỷ cũng không hướng về địa bàn yêu mà tới, sau khi đi đến thung lũng này, thung lũng này sạch tới mức cả một cô hồn dã quỷ cũng không có.

Luồng sáng kia nhanh chóng thổi tới, mãi tới lúc ở gần, Úc Linh mới nhìn thấy rõ đó chính là một đám đom đóm.

Số lượng đom đóm khá đông, lại tập trung, vì thế từ xa nhìn thì giống như một chùm sáng di động như thế.

Đom đóm đi tới bên hồ, liền gọi về phía mãng xà, (Lão Mặc thúc, nhận được tin tức, có một số đại yêu đang đi về hướng này, bảo là muốn bắt tiểu thư Giang) Mãng xà kêu phì một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Kim Hầu.

Kim Hầu, “Ngươi nhìn ta làm gì?”

(Không có gì)

Sau đó trong lúc Kim Hầu đang ngẩn người, mãng xà lập tức đập một đuôi tới, lực đuôi mạnh đập gã bắn thật xa, Kim Hầu kêu lên một tiếng rồi ngất đi.

Tiếp đó có một con khỉ nhỏ lông vàng cầm một sợi dây thừng không rõ chất liệu đưa cho Úc Linh.

Úc Linh nhìn mãng xà chút, thấy nó hướng đầu rắn lớn về phía cô, dù trông cực kỳ đáng sợ, chỉ là cái thân thể thò ra khỏi mặt nước có thể dọa chết người. Nhưng dù gì đây cũng là yêu có linh trí, sẽ không ăn người, nên nhận lấy dây thừng trói gô Kim Hầu kia lại.

Chú Út đã từng dạy cô cách trói phạm nhân, càng giãy dụa càng bị trói chặt. Sau đó Kim Hầu bị trói gô đã được nhóm thú nhỏ lôi đi.

Tiếp theo, Mãng xà đi ra khỏi hồ nước, tiếng nước ào ào vang lên.

Trong ánh sáng đom đóm, Úc Linh nhìn thấy thân rắn lớn đi ra khỏi mặt nước, thở dốc.

Sau khi trăn nước lên bờ, đi tới trước mặt Úc Linh, sau đó hạ dần đầu xuống, mãi cho đến khi cô nhấc chân lên có thể đạp lên cao.

Úc Linh hơi ngẩn người, chỉ không rõ Trăn nước làm thế có ý gì, thì thấy sóc đỏ đã từ trong nhà gỗ tha ra một chiếc đệm mây tre, đặt nó lên đầu trăn nước.

(Nhanh ngồi lên nào) Con nhóm kêu lên (Đầu lão Mặc thúc rất thoải mái, vừa to lại ổn nữa) (Ta, ta cũng muốn ngồi) Sóc lông đỏ mắt đầy hâm mộ nói.

A Phì cũng không còn tiếp tục ghét bỏ nhân loại hung tàn nữa, ngay lập tức đạp lên người Úc Linh.

Đợi Úc Linh ngồi yên trên đầu trăn nước xong, ôm trong ngực bên trái phải là thỏ mập và sóc lông đỏ, vẫn như trong mơ, không ngờ có một ngày chính là dĩ nhiên có thể ngồi trên một cái đầu con trăn lớn bao quát chúng sinh, nói ra không ai tin, quả thật không cách nào oai phong hơn.

Có điều rất có cảm giác rất ổn.

Thân thể cự mãng khổng lồ, trong lúc di chuyển mà đầu vẫn duy trì vững vàng, ngồi ở trên cũng không lo bị rơi xuống.

Tốc độ trăn nước rất nhanh, chỉ lát sau đã tới thung lũng, sau đó thì đi tới lối vào của thung lũng.

Lúc bọn họ ra khỏi sơn cốc thì đột nhiên toàn bộ thế giới lấm tấm ánh sáng, ánh sáng đó càng ngày càng nhiều, giây lát sau, toàn bộ thế giới đâu đâu cũng có những đốm sáng bay lượn, tựa như mộng ảo xinh đẹp vô cùng.

Từng đàn đom đóm bay lượn, rọi sáng toàn bộ nơi trước thung lũng, đồ sộ tươi thắm, đây là lần đầu tiên trong đời Úc Linh thấy nhiều đom đóm như thế, toàn bộ thế giới xinh đẹp đến mức cô không dám thở.

Cô không biết, hóa ra nơi này lại diễm lệ như thế, nơi này hoàn toàn tách biệt với thế gian, không có bị ô nhiễm, có đủ loại động vật sinh tồn, vạn vật ở đây hưởng thụ sự ban tặng của thiên nhiên, tuyệt đối được đãi ngộ công bằng.,

Đột nhiên cố hơi hiểu yêu có ác ý với nhân loại.

Khoa học kỹ thuật của nhân loại phát triển, mang đến chính là thiên nhiên bị ô nhiễm, tuyệt nhiên khác hẳn với ý nghĩ của yêu là tôn trọng tự nhiên, khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, ép bức không gian sinh tồn của yêu.

Năm đó chính phủ nhân loại cùng yêu ký kết thỏa thuận, thật ra cũng là một cách để bảo vệ môi trường.

(Lão Mặc thúc, người muốn đi đâu ạ?) Một con chim ruồi diễm lệ bay đến tảng đá trước thung lũng, líu lo hỏi han.

(Tình hình bây giờ thế nào rồi?) Trăn nước hỏi.

(Hề Triển Vương ở đó không rõ, những chỗ khác đã an toàn rồi, phòng tuyến không bị phá, hết thảy ma vật đều bị giết chết, nhóm Lâm Đạt họ nắm lấy hai người, Ô Thượng chạy rồi) Chim ruồi đáp.

Trăn nước nói (Không cần để ý tới Ô Thượng, dẫn ta đi tìm Hề Triển Vương)

Chim ruồi lên tiếng rồi bay ở phía trước.

Theo di chuyển của mãng xà, đom đóm chung quanh cũng bay bên cạnh hỗ, chiếu sáng hoàn cảnh chung quanh.

Nhưng tốc độ trăn nước càng lúc càng nhanh, chung quanh có nhiều đom đóm đuổi theo không kịp.

Tốc độ trăn nước rất nhanh nhưng đầu nó vẫn duy trì một kiểu vững vàng, người ngồi trên không có cảm giác xóc nảy nào.

Nó đi xuyên qua rừng, đi qua đâu thì ở đó đều để lại dấu vết, hơn nữa trên đường đi gặp phải một số yêu hướng về sơn cốc thì vung đuôi đập cho ngất đi, khiến nhóm tiểu yêu đi sau nó như ong vỡ tổ xông tới trói lại.

Trong cốc có rất nhiều tiểu yêu, đều chưa biến hóa, hoặc sau khi biến hóa, đã rời khỏi sơn cốc này rồi, đây là quy củ của Hồ Nguyệt cốc.

Ở đây những tiểu yêu chưa biến hóa vô cùng nhỏ yếu, nhưng vẫn có khả năng trói một con yêu tha đi.

Chuyện lần này, ngoài Kim Hầu và Ô Thượng ra, lũ tiểu yêu làm phản cũng không ít, nhưng đều là một số ít chưa thành tinh, thành tinh chưa hết, trăn nước sau khi đập cho chúng ngất đi thì không nhúng tay vào nữa, mà những yêu biến hóa này tất cả đều bị trói lại.

Đột nhiên ở xa xa vang lên một tiếng ầm vang lớn, toàn bộ mặt đất chấn động hẳn lên, cứ như đang sắp nghênh đón tai nạn của thiên nhiên vậy.

“Động đất?” Úc Linh hơi mờ mịt.

(Lão Mặc thúc, động đất à?) thỏ mập sốt ruột hỏi.

(Không, sẽ không đâu, điều này, ở đây không có, động đất…) Sóc lông đỏ đi theo nói.

Trăn nước không để ý ba kẻ trên đầu, đi xuyên qua một cánh rừng, đi vào một góc khá cao, nhìn xuống, chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo, cả mảng rừng lớn cứ thế sụp xuống, núi non nghiêng ngả, toàn bộ thiên địa chấn động hẳn lên.

Một hồi cứ như có tai nạn của thiên nhiên đến vậy.

Úc Linh ngồi trên đầu mãng xà, nhìn xuống cây cối dưới núi đổ, cảnh vật vốn đang chỉnh tề bỗng trở thành một đám hỗn độn, toàn bộ thế giới đều là cảnh tai nạn, cứ như thiên nhiên giận dữ, để cho tất cả nhân loại không nói được câu nào.

(Không phải động đất) Trăn nước phun phì nói.

“Đương nhiên không phải động đất rồi” Một giọng nhu lệ nói tiếp.

Đom đóm phía sau cuối cùng cũng đuổi tới, chiếu sáng toàn bộ trời đất.

Trăn nước xoay đầu, Úc Linh và thỏ mập cũng xoay theo, thì thấy cách đó không xa có một nữ nhân mặc áo trắng như tuyết đứng dưới bóng cây.

Không đúng, là nữ yêu.

Tóc cô ta đen như mực, môi đỏ như máu, yêu văn màu trắng trên làn da màu đen lại nở rộ như lan, xinh đẹp tỏa ra, khiến nhìn cô ta vừa yêu diễm vừa thanh thuần.

Nếu muốn yểu điệu một thân yểu điệu.

Lúc Úc Linh nhìn trên mặt nữ yêu kia một lúc, phát hiện ra nữ yêu này xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng không xinh đẹp yêu mị như Hề Từ.

Là một gốc cây thực vật tinh, đến cả hoa nở cũng xinh đẹp như thế, sau khi hóa thành người đương nhiên là xinh đẹp vô cùng rồi.

Nữ Yêu hướng cô cười nhẹ nhàng, nói, “Xin chào tiểu thư Giang, tôi là Ô Thượng, ngưỡng mộ đã lâu”

Cái gì mà ngưỡng mộ đã lâu chứ, chắc muốn ăn cô đã lâu rồi đi?

Úc Linh thản nhiên nhìn cô ta, không đáp lại.

Cô nhớ rất rõ lúc ban ngày Lâm Cửu có nói hai con yêu làm phản là Kim Hầu và Ô Thượng, là hai con yêu thành tinh đã lâu, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.

(Hóa ra ngươi ở đây, không sợ lão Mặc ta quất bay ngươi sao?) Trăn nước phì phì nói.

Ô Thượng vẫn che miệng cười bảo, “Mặc Lân, đối xử với nữ sĩ phải dịu dàng chút chứ, ta cũng không phải tên Kim Hầu hay bị kích động kia. Hiện giờ chúng ta đều quan tâm đến Hề Triển Vương và Thương Trác tranh tài, tình hình bên dưới do chính họ tạo ra, thực lực sức mạnh đại yêu tương đương quả nhiên đáng sợ” Sau đó cô ta chỉ xuống dưới hỏi, “Các ngươi cảm thấy, Hề Triển Vương và Thương Trác, ai sẽ thẳng đây?”

(Hề Triển Vương!) Thỏ Mập và sóc lông đỏ đồng thanh kêu lên.

“Hề Từ” Úc Linh nói một cách lạnh lùng.

Ô Thượng kinh ngạc nhìn cô một cái. Đại tiểu thư cô lấy tư cách là một đại tiểu thư nhà họ Giang, lãnh diễm cao quý liếc xéo cô ta một cái, chậm rãi rời tầm mắt.

Ánh mắt âm lãnh của Trăn nước vẫn nhìn Ô Thượng chằm chằm, nói phì phì (Thương Trác hiện giờ đã sa đọa thành yêu vật rồi?) Nụ cười trên mặt Ô Thượng thu lại mấy phần, nói dịu dàng, “Quả nhiên cái gì cũng không gạt được ngươi, Thương Trác từ trận chiến hai mươi năm trước với Hề Triển Vương, đã bị thương nặng, may là ý chí hắn đủ mạnh, cũng chưa hề sa đọa hoàn toàn, vẫn còn duy trì lý trí”

(Yêu vật Bán sa đọa…. Vẫn không phải là yêu nữa) TRăn nước thở dài bảo.

Úc Linh nghe đến đó, cuối cùng cũng rõ hai mươi năm trước, Hề Từ làm sao bị thương rồi.

Tuy cô nghe không hiểu những yêu không thành tinh này, những cô nghe Ô Thượng nói vẫn hiểu, xem ra Thương Trác này là tới trả thù sao?

Biết kẻ thù của mình hiện giờ đang bị thương nặng, chỉ cần không phải kẻ ngu, đều sẽ tới thêm dầu vào lửa.

Chỉ là không rõ Thương Trác kia có liên hợp với những tộc người khác không.

“Đúng đó, thật đáng thương quá” Ô Thượng vừa thở dài vừa nói, “Mặc Lân, chúng ta thương lượng chút, đem vị tiểu thư Giang này cho chúng ta, chỉ cần lấy sâu độc từ trong thân thể cô ấy ra, nhất định có thể biến Thương Trách trở thành yêu lần nữa. Thực lực Thương trác ngươi cũng biết rồi đó, nếu mất đi Thương Trách, đối với giới yêu mà nói là một tổn thất cực lớn”

Trăn nước rít lên, nói vô cùng dứt khoát, (Không cho!)

Ô Thượng nghe thế cũng không giận hoặc thất vọng, cười khanh khách nói, “Ta biết ngươi có nguyên tắc của ngươi, có một đống lý lớn, Kim Hầu là một tên ngu như thế, sao có khả năng thuyết phục được ngươi chứ? Biết ngươi trấn giữ trong Hồ Nguyệt cốc, vì thế ta mới tới, người lui tới cũng là một chuyến minh bạch. Có điều, nể mặt ta và hắn là bạn bè, có thể thả hắn ra được không?”

(Không được!) A phì kêu lên (Kim Hầu giết nhiều yêu như thế, tội ác tày trời, nhất định phải giao cho Hề Triển Vương xử lý); (Còn, còn có Ô Thượng…) Sóc lông đỏ phụ họa theo.

Ô Thượng vẫn nhíu lông mày không để ý lắm.

Trăn nước không để ý tới cô ta nữa, quay đầu tiếp tục nhìn xuống phía dưới.

Đám cành cây khô sụp xuống kéo dài đã lâu, rồi mới dần lắng lại. Lúc này ở dưới khắp nơi hỗn độn, cả khu vực hoàn chỉnh thay đổi hoàn toàn, phảng phất như có một trận động đất xảy ra vậy, may mắn chính là, phá hoại này chỉ trong phạm vi nhỏ, tính phá hoại cũng không lớn, đây là kết quả mà tất cả yêu đều nhìn ra.

Nhưng Úc Linh lại cảm thấy, chuyện này quả thật không phải chuyện do con người làm ra, hóa ra lực phá hoại của yêu lại đến mức đó.

Đột nhiên phát hiện, là một con người bình thường, cô không những nhỏ bé, mà còn rất nhỏ yếu, đây là nguyên nhân Hề Từ không muốn cho cô đi ra, nếu không có người che chở, chỉ một chút dư âm thôi thì đã đủ nát mạng nhỏ của cô rồi.

Tuy nghĩ thế, những cô cũng không có cảm giác khổ sở.

Cô là nhân loại, không bắt buộc phải nắm giữ loại năng lực không phải con người này, chẳng lẽ làm con kiến còn muốn đọ với thể tích lớn của con voi sao?

Cô ngồi yên tĩnh trên đầu trăn nước, trên mặt vô cùng bình tĩnh, xem ra vô cùng trấn định, khiến Ô Thượng vẫn đang lén quan sát cô thấy phiền muộn.

Tuy cô ta biết Hề Triển Vương không có mặt, nhưng ở hồ Nguyệt Cốc có một trăn nước trấn giữa, nếu cứ ngang ngược chạy thẳng tới chỗ đó, chỉ có bị trăn nước quất bay, vì thế kế hoạch của cô ta là dụ trăn nước đi ra từ sơn cốc.

Kế hoạch rất thành công, để Kim Hầu đi đánh trận đầu, lại phái một ít yêu đi tới cố ra vẻ bí ẩn, Mặc Lân quả nhiên mang theo nhân loại kia ra khỏi Hồ Nguyệt Cốc, đồng thời cũng đi đến nơi này. Chỉ là nhân loại này bất giác quá trấn định, thậm chí chẳng có chút sợ sệt nào, từ đó cho thấy, nhìn vẻ mặt, lúc xem cả đá nứt núi lở bên dưới, đều không chút sợ sệt, khiến cho cô ta không có cơ hội lấn tới.

Lẽ nào cô ấy không lo lắng cho người tình của mình hiện giờ ra sao rồi sao?

Nữ nhân loại chẳng phải lúc nào cũng thích xử trí theo cảm tính, luôn bị kích động sao? Nghe nói lúc bị nóng lên cũng đánh mất lý trí ngu ngốc va vào nguy hiểm, vì cái gì gọi là ái tình, chắc chắn sẽ ngớ ngẩn, có vậy nam chính mới phát huy rõ vai mình lấp vào chỗ trống.

Có nhiều truyện tiểu thuyết ngôn tình nhân loại chẳng phải đều viết thế sao? Trong lòng Ô Thượng vẫn vô cùng buồn bực, chỉ đành trơ mắt nhìn xuống động tĩnh bên dưới, trăn nước mang theo nhân loại và đám tiểu yêu cũng đi xuống dưới mới đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play