Sáng hôm sau, cha và con gái đều dậy rất muộn.

Lúc Thư ký Lý gọi điện tới, Giang Vũ Thành vẫn chưa dậy, mà do Hề Từ nghe điện. Biết trong khoảng thời gian này, tổng giám đốc vẫn chưa dậy, trong lòng thư ký Lý thấy kinh ngạc, chẳng nhẽ ở ngay trong nhà Đại tiểu thư, Giang Tổng còn có gan ngủ như chết giống say rượu như trước đây sao?

Đợi lúc Hề Từ làm xong bữa sáng, cuối cùng Giang Vũ Thành mới ngáp một cái đi ra.

Tóc ông rối tung rơi xuống trán, đáy mắt ngập tràn sương mù, cũng không rõ là tối qua khóc quá nhiều hay là ngủ không đủ giấc, xem ra dáng dấp cực kỳ tiều tụy, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một tổng giám đốc bá đạo sát phạt quả quyết, đẹp trai rạng ngời tọa trấn Giang Thị kia nữa.

Giang Vũ Thành như chẳng thấy hình tượng của mình không ổn đâu cả, thấy Hề Từ bưng một bình sữa đậu nành đầy dinh dưỡng từ trong bếp ra, vẻ mặt cứng ngắc, ngồi luôn trước bàn ăn, nâng đôi khóa ngọc lên xoa xoa dịu dàng, cẩn thận, tựa như quên hẳn chuyện mình mất mặt tối qua đã để cho con rể nhìn thấy.

Không phải là chuyện con rể nhìn thấy khóc, mà Giang tổng tài biểu hiện cái đó chẳng là gì, đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa đến mức đau lòng thôi, mà đau lòng quá mức thì chẳng nhẽ cho ông khóc một trận cũng không được sao?

Hề Từ rót một bát sữa đậu nành đưa tới trước mặt cha vợ, rồi cởi tạp dề trên người ra, đi lên lầu.

Đẩy cửa ra, bên trong yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ. Hề Từ đi tới trước giường, nhìn thấy người trên giường đang ôm gối anh ngủ quên trời đất, bất giác nở nụ cười.

“Úc Linh, dậy nào” Hề Từ ngồi lên giường, vò vò tóc cô, bảo, “Đợi lát nữa anh sắp đi rồi”

Người trên giường giật giật, miễn cưỡng mở mắt mơ màng nhìn dại ra một lúc mới nhìn rõ người đang ngồi bên mép giường là ai, hỏi, ‘Bay mấy giờ?”

“Mười giờ”

Úc Linh chậm rãi nhìn anh.

Hề Từ cười cười, nửa người áp lên ai đó trên giường, hôn lên trán cô, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô, cười vang bảo, ‘Hôm nay là tiết trung nguyên, quỷ môn mở ra, họ đã bàn xong chuyện đuổi mộ Tu La về âm phủ lúc Quỷ Môn mở ra rồi, đợi xong chuyện này, anh cũng có thể trở về rồi”

“Chắc gặp nguy hiểm chứ?” Cô hỏi.

“Chắc…. Không đâu”

Úc Linh nhìn anh, “Cái gì gọi là chắc chứ?”

Hề Từ bật cười, ôm cô lên, “Anh là yêu, không phải thần, không thể chắc chắn là không có sơ hở. Đương nhiên, chuyến này đi tốt nhất là thuận lợi, như vậy mới không có nguy hiểm nữa” Anh cúi đầu áp lên trán cô một cái, giọng càng ngày càng dịu dàng, “Anh sẽ cố trở lại nhanh thôi”

Úc Linh đưa tay ôm lấy cổ anh, nhìn anh hồi lâu mới bảo, “Thôi bỏ đi, anh không cần trở lại nhanh, cứ bình an trở về là được, em sẽ đợi ở đây”

Anh cười đáp ừ một câu.

Rửa mặt xong, Úc Linh mặc một bộ quần áo bình thường, cùng Hề Từ tới phòng ăn.

Hôm nay là tiết trung nguyên, cũng là tiết quỷ, với loại thể chất đặc thù như Úc Linh, hàng năm vào lúc này, cô bình thường đều thích rúc ở nhà không đi, đỡ gặp phải một số thứ phi khoa học đó. Năm nay vẫn như thế, từ lúc đóng phim xong về, sau khi cô nhìn qua lịch trình công tác mà An Như đưa cho, thì dùng nhiều lời biện luận, rồi đặc biệt lôi thời tiết kiểu này ra.

Lúc xuống lầu, cô thấy ba cô đang ngồi ở trước bàn ăn, nhìn đôi khóa ngọc như si như say, bất giác hỏi, ‘Ba, hôm nay ba không đi làm sao ạ?’

“Không đi!” Giang Vũ Thành cũng không ngẩng đầu lên nói, “Ba hiện giờ sao có thời gian quản những chuyện chẳng liên quan đó nữa làm gì”

Nếu để thư ký Lý mà nghe được, chắc chắn phải ôm chân ông khóc  to, việc công ty một đống vẫn đang đợi tổng giám đốc đến xử lý, cái gì mà chẳng có chuyện gì quan trọng khẩn cấp hả?

Úc Linh biết tính ba cô, thấy dáng dấp ông vô cùng tiều tụy, hỏi đầy hoài nghi, “Tối qua ba có ngủ không đó?’

“Không” Giang Vũ Thành nhìn con gái một chút, hơi đau lòng nhưng vẫn cao hứng nói, “Ba lâu rồi không nhìn thấy mẹ con, đâu còn ngủ được chứ?”

Ba giờ sáng, lúc hai mắt ông chính thức không còn nhìn thấy Quỷ Hồn nữa, Úc Mẫn Mẫn trở về đôi khóa ngọc, Giang Vũ Thành chỉ cần nghĩ bà ấy ở gần ông như thế, hưng phấn hết chỗ nói, đâu còn có thể ngủ được nữa chứ?

Sau khi Hề Từ mang bữa sáng ra, úc Linh gắp một gạch cua cắn một miếng, nói hàm hồ, ‘Ba, ba không đi soi gương xem mình hiện giờ thế nào đi? Nhìn như một lão già nát rượu vậy, ba năm nay tuổi không còn nhỏ nữa rồi, lại không chăm sóc cẩn thận, để ý ăn uống ngủ nghỉ, cẩn thận mẹ con sau này không thèm nhìn ba nữa đó”

Vẻ mặt Giang Vũ Thành khiếp sợ nhìn cô, như không hề nghĩ tới con gái rượu lại nói chuyện mất mặt hại người như thế.

úc Linh vẫn bình tĩnh bảo, ‘Ba cũng thấy dáng vẻ hiện giờ của mẹ con rồi đó, hiện giờ mẹ đã là quỷ, chắc sau đó vẫn có thể duy trì mãi dáng vẻ xinh đẹp như hoa ấy, mãi cho đến khi ba dần già đi, biến thành một lão già cả, còn mẹ thì vẫn trẻ như thế. Đến lúc ba không còn đẹp trai nữa, con là con gái còn chẳng muốn nhìn ba tý nào, chứ đừng nói tới mẹ con…”

Giang Vũ Thành thẹn quá hóa giận bảo, ‘Đợi ba ăn sáng xong thì sẽ đi ngủ liền’

Úc Linh ồ một tiếng, không để ý tới ông nữa, gắp cho Hề Từ một cái bánh bao chay.

Sau khi ăn sáng xong, Giang Vũ Thành gọi điện thoại tới công ty, rồi đi thẳng về phòng ngủ bù.

úc Linh thì lại nhìn Hề Từ bố trí một số thứ cô không biết trong nhà, nghe anh bảo, ‘hôm nay là tiết trung nguyên, quỷ môn mở, khá nguy hiểm với em, anh không có nhà, em không có chuyện gì thì cũng đừng ra ngoài. Giờ trong nhà còn có mẹ vợ nữa, có thể sẽ thu hút một số cô hồn dã quỷ đi nhầm cửa, đến lúc đó em không cần để ý làm gì…”

Úc Linh, “…”

Nói cũng nói ra rồi, nghe thấy mà đáng sợ, cô nhất định sẽ đi ngủ sớm, cũng quyết không ra khỏi cửa cho đến khi hết thời gian là được. Úc Linh cùng Nhị Hắc đứng ở cửa tiểu khu nhìn theo anh ngồi xe rời đi, dáng vẻ một người một chó trông mong tha thiết như bị vứt bỏ vậy.

Hề Từ nhìn thấy phì cười, hận không thể đưa cô lên xe ôm đi. Có điều vẫn cứ một mình rời đi.

“Úc Linh”

Úc Linh đang định dẫn Nhị Hắc về nhà, nghe thấy có tiếng người gọi mình, mới quay đầu lại, thì thấy đứng cách đó không xa có một soái ca đang đứng dựa cạnh một chiếc xe sang hào nhoáng, nhìn cô cười cười, đôi mắt anh tuấn nhìn cô chăm chú.

Úc Linh thấy anh ta, kinh ngạc, “Có chuyện gì thế?’

Thiệu Sâm đi tới, đánh giá cô một chút, rồi lại nhìn về hướng Hề Từ đã rời đi, không đáp mà hỏi lại, “Vị vừa rồi là Hề tiên sinh à? Anh ấy đi đâu thế?”

“Đi công tác” úc Linh đáp luôn, xoa xoa đầu Nhị Hắc.

Thiệu Sâm không nói gì, tra trong tài liệu mới biết người tên Hề Từ kia vốn là một nhân viên chuyển phát nhanh ở một huyện thành nhỏ, nhà riêng của anh ta trong thị trấn cũng khá được, nhưng so với nơi phồn hoa đô thị, thì chẳng đáng chút nào. Anh ta thật sự thấy khó hiểu, Úc Linh vừa ý cái người đàn ông đó ở chỗ nào, là dạng đàn ông bám váy phụ nữ sao?

Thấy cô xoay người muốn đi, Thiệu Sâm gọi cô dừng lại, bảo, “Vừa rồi anh có đi Giang thị, nghe nói chú Thành hôm nay không đi làm, chắc chú đang ở nhà chứ?”

Nghe thấy là tới tìm ba cô, Úc Linh cũng không vội đi, nói luôn, “Đúng là đang ở nhà, có điều hôm qua cha em bận rộn một đêm, lúc nãy mới đi ngủ, nếu không có việc gì, em hy vọng anh đừng có quấy rầy ông ấy nghỉ ngơi”

Thiệu Sâm bị cô chặn họng không nói được, không thể làm gì khác hơn là bảo, “Được rồi, thực ra hôm nay anh cũng không có chuyện gì, có điều mẹ anh bảo anh tới tìm chú Thành tâm sự, có thể bảo chú Thành giơ cao đánh khẽ với quản lý của Thiên Hà được không, tốt nhất là đem mấy hạng mục của Thiên HÀ hợp tác trở lại là ổn”

Anh ta lặp lại lời mẹ mình không sót một từ nào, lời này dĩ nhiên là hi vọng của Triệu Gia bên đó, thông qua Triệu Hinh Lê tìm tới mẹ anh ta, rồi lại để cho mẹ anh ta tím tới anh ta.

Thiệu Sâm biết ân oán giữa Giang Vũ Thành và Triệu gia, anh ta vốn chẳng muốn khuấy vũng nước đục này, bị mẹ bức mới cố tới đây một chuyến. Đương nhiên, trong tâm tư của anh ta cũng muốn đi thăm Úc Linh chút, vì thế mời đồng ý đi.

Úc Linh nhìn anh ta lạnh nhạt.

Hơn Chín giờ sáng nắng đã chói mắt vô cùng, đứng dưới bóng cây, người như bị nhuộm một tầng sáng, hiện rõ từng đường nét.

úc Linh đưa tay vuốt vuốt tóc mai, bảo, ‘Anh có biết cha em tại sao lần này muốn ra tay với Triệu quản lý Thiên Hà không?’

“Nghe bảo là vị Triệu quản lý đó chọc tới chú Thành, chú Thành mới bắt ông ta tới đây quỳ xuống xin lỗi” Thiệu Sâm đáp.

“Là lăn tới đây quỳ xuống xin lỗi em kìa, đây là yêu cầu của cha em” Giọng úc Linh bình tĩnh, cứ như có cùng thân phận với cha cô bắt một người đàn ông tới quỳ xuống xin lỗi cô là chuyện quá bình thường vậy.

Nhưng người khác nghe thì lại thấy cô có vẻ quá tùy hứng không chịu nổi.

Cô liếc anh ta một cái, thấy trong mắt anh ta hơi gợn sóng, không thèm để ý tới anh ta nữa, dẫn Nhị Hắc đi mất.

Ánh mắt Thiệu Sâm âm trầm nhìn theo bóng cô biến mất, tâm tình hơi buồn bực.

Đứng chút, lấy di động ra bấm một số điện thoại, sau khi nghe xong người đầu dây bên kia nói, cằm dưới của Thiệu Sâm như run lên trật ra, suýt nữa thì chửi tục.

Úc Linh nhất định cho là anh ta tới đây đặc biệt là cầu xin cho người Triệu gia, có trời mới biết anh ta chỉ là vì muốn tới gặp cô chút thôi. Còn cái tên TRiệu Minh Xuyên kia là gì chứ? Lại dám ra tay với Úc Linh, không oán được Giang Vũ Thành lần này lại ra tay tàn nhẫn như thế, để Triệu Minh Xuyên lăn tới quỳ xuống xin lỗi người phận dưới, dẫm nát anh ta và Triệu gia xuống đất.

Thiệu Sâm lái thẳng xe về nhà.

Mẹ Thiệu lúc này đang ngồi ở một đình hoa lật xem tạp chí thời trang, vừa hưởng thụ buổi sáng, trên tay cầm một chén hồng trà.

Nghe tiếng xe ô tô, mẹ Thiệu quay đầu nhìn lại, thì thấy con trai mình lái xe từ ngoài vào, sau đó dừng lại bên đình. Mẹ thiệu đứng dậy, đứng trước đình hoa gọi con trai một câu, “A Sâm”

Thiệu Sâm đi tới, nhìn mẹ mình tao nhã dung dung đướng trước đình hoa, dấu vết năm tháng lưu lại trên mặt bà rất ít, cứ như một quý phu nhân hưởng hết mọi giàu sang phú quý vậy.

“Sao hôm nay lại về sớm thế con?” Mẹ Thiệu cười hỏi.

Thiệu Sâm nhìn kỹ mẹ mình chút, nói, ‘Mẹ à, sau này mặc kệ Triệu bá mẫu có tới đây nói gì, mẹ cũng đừng có tìm con nữa nhá, con cũng không muốn bị người ta sai bảo bừa bão đâu ạ”

Mẹ Thiệu nhíu mày, không rõ lời anh ta nói là ý gì, định mở lời, ai ngờ con giai đã quay người đi mất.

****

Úc linh đợi ở nhà cả ngày. Giang Vũ Thành cũng không ra ngoài, cả hai cha con đều chui trong ngôi nhà nhỏ, cứ như trạch nam trạch nữ vậy.

Đèn vừa sáng rực lên thì đêm đã buông xuống, Giang Vũ Thành nâng đôi khóa ngọc lên, vẻ mặt sốt sắng nhìn chằm chằm, tiếc là mắt ông có nhìn căng tới cỡ nào cũng chẳng nhìn ra cái gì, không thể làm gì khác hơn là thỉnh thoảng đến quấy nhiễu con gái.

“Úc Linh à, mẹ con đã đi ra chưa?’

“chưa ạ”

“Vậy lúc nào mới có thể đi ra được?”

“Con không biết à?”

“Hôm nay bà ấy có thể ra không?”

“Không biết ạ”

“Hôm nay là tiết trung nguyên, nghe nói quỷ môn sẽ mở, khiến quỷ âm phủ trở lại dương gian đoàn tụ cùng người nhà, mẹ con có cơ hội vào quỷ môn rời chúng ta đi không?”

“Không biết ạ”

“Vậy…”

“Không biết ạ”

“Con sao cái gì cũng không biết thế hả?” Giang Vũ Thành kêu lên.

Cuối cùng Úc Linh cũng ngẩng đầu liếc nhìn ông. Giang Vũ Thành lập tức ỉu xìu, ra vẻ cam chịu, “Con gái à, ba ba không phải mắng con đâu, chỉ là lo cho mẹ con thôi…”

“Đừng có lo ạ, căn nhà này Hề Từ đã bố trí hết rồi, mẹ sẽ không rời đi đâu”

Giang Vũ Thành thở phào nhẹ nhõm.

Úc Linh ứng phó xong mới hiểu ra chuyện liên quan đến mẹ cô cũng bắt đầu khiến ba cô như bị bệnh nặng thêm vậy, nên tiếp tục ngồi co ở đó đọc sách không yên, cứ lo lắng cho Hề Từ ở thành phố S xa xôi.

Không hiểu sao cô luôn có cảm giác sợ hết hồn vía, cứ như sắp có chuyện gì xảy ra vậy, khiến cô không cách nào mà yên tâm được.

Đêm dần khuya hơn, tivi trên tường đang phát tiết mục hài, người chủ trì liên tục dùng giọng điệu gây cười cho khán giả, không khí cực kỳ náo nhiệt, có điều chẳng có ai thèm liếc mắt nhìn.

Loại náo nhiệt như thế vẫn không xua ta được sự quạnh quẽ bên trong. Chỉ có mỗi hai cha con, đều không nói câu nào, quả thật quá quạnh quẽ.

Lúc này trên ban công truyền tới tiếng Nhị Hắc gầm gừ, cả hai cha con đều ngẩng đầu nhìn lại.

Tuy lúc này cả hai cha con đang ngồi, mặt cùng hướng về một chỗ, nhưng hình ảnh nhìn thấy lại không giống thế.

Trong mắt Giang Vũ Thành nhìn, bên ngoài sân thượng là cảnh đèn đêm sáng rực, cách đó không xa có một con sông chảy vòng qua, hai bên bờ sông là những chiếc đèn đường uốn lượn, nhìn từ trên cao xuống, thấy từng ngọn đèn điểm tô trong đêm, đẹp tới mức khó tả, đối với người quen nhìn cảnh đêm như thế thì cũng không thấy có gì cả.

Trong mắt Úc Linh, những ngọn đèn sáng rực như sao đó, hai bên bờ sông như một con đường âm u, quanh co khúc khuỷu lan tràn ra xa, chẳng rõ thông tới đâu nữa.

Những thứ âm u đó, khó tính là do Quỷ Hồn gây ra, dọc đường đi, có Quỷ Hồn thì hướng về chỗ vạn đèn đuốc bay đi, có chỗ thì đi thăm viếng người thân ở dương gian…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play