Chung quanh tối om, không nhìn thấy đường đi phía trước tý nào, cứ như trong hũ nút vậy, lúc họ tiến vào thế giới đó, chung quanh ngoài gió âm lạnh ra thì cả thế giới yên lặng đến mức khiến người ta phát sợ.
Đột nhiên, một thứ ánh sáng vàng ấm áp sáng lên, ngọn đèn thăm thẳm xua tan hắc ám chung quanh, lại thêm ấm áp mấy phần.
Úc Linh quay đầu nhìn thì thấy Hề Từ đã thắp một chiếc đèn chắn gió lên. Vừa rồi lúc tiến vào hẻm sâu, đèn pin tự dưng tắt, cô nhớ tới tình hình trong mộ Tu La, hiểu ra ở mỗi một nơi, sản phẩm điện tử của con người không phải lúc nào cũng dùng được, cũng không kinh ngạc quá, chỉ là chung quanh tối đen, rốt cuộc không tiện đi đường tý nào.
Đèn chắn gió được thắp lên sáng chung quanh, đại đa số thiên sư lúc ra ngoài làm nhiệm vụ nếu ở nơi dã ngoại không cách nào đi lại được, đều dùng loại đèn này để chiếu sáng. Lúc trước trải qua mấy chuyện, Úc Linh đều thấy Vân Tu Nhiên dùng đèn dẫn hồn chiếu sáng, trong bất chợt thật sự là quên nhóm thiên sư còn có thể dùng loại đèn chắn gió này nữa.
Đèn chắn gió không sợ khí âm sát, ánh lửa vẫn mãi dịu dàng, yên lặng chiếu sáng con đường phía trước.
Hề Từ sau khi châm đèn lên, một tay cầm đèn, một tay nắm tay cô đi về phía trước.
“Nếu cảm thấy khó chịu nhớ bảo với anh một câu” Hề Từ nói dịu dàng. Úc Linh yên lặng lên tiếng.
Đường dưới chân vô cùng tối, quanh co uốn khúc, rõ ràng hẻm sâu không lớn, nhưng lúc tiến vào thì lại thấy con đường này đi mãi không hết. Úc Linh nhớ rõ lúc trước Lâu Duyệt có nói, ở đây còn có một quỷ trận nữa…
Quỷ trận thần mã, vừa nghe mà khiến người ta lông tóc rùng mình.
Vì thế lúc Úc Linh vừa tiến vào, thì cảnh giác vô cùng, tiếc là cảnh giác đến giờ, cũng hình như chưa gặp được con quỷ nào cả.
Đang nghĩ, đột nhiên dưới chân lún xuống, cứ như có thứ gì đó kéo chân vậy, suýt nữa thì ngã, vẫn là Hề Từ nhanh tay lẹ mắt đưa tay ôm ngang cô lại.
“Cút ngay !” Hề Từ quát một câu.
Úc Linh theo bản năng nhìn về chân mình, thì thấy có một con quỷ cực kỳ xấu xí đang quỳ rạp trên mặt đất, hai móng vuốt khô gầy đang ôm lấy chân cô. Loại cảm giác này cứ như quỷ áp giường vậy, rõ ràng là thấy thân thể không có gì khác, nhưng trên chân như có thứ gì nặng ngàn cân vậy, không nhấc lên được.
Dưới tiếng quát của Hề Từ, con quỷ đang ôm chân cô kia trong mắt lóe lên hoảng sợ, sống chết không chịu buông ra, Hề Từ trực tiếp đá thẳng một đá tới, đá bay nó ra xa, khiến đám quỷ quái chung quanh cũng kinh sợ trợn to mắt nhìn.
Thân thể Úc Linh cứng ngắc, cúi đầu nhìn ra chung quanh xem, dưới ánh sáng đèn chắn gió, rốt cuộc nhìn thấy rõ chung quanh, quả thật như đột nhiên đi vào địa ngục ác quỷ vậy, chung quanh đều là những bộ mặt quỷ quái ghê tởm, xấu xí dữ tợn, đều đồng loạt giơ móng vuốt khô gầy về phía họ, nhưng sợ hơi thở trên người Hề Từ nên bồi hồi không rời.
Tiếng gào khóc thảm thiết của chúng phát ra, giống như một loại sóng âm vậy, xoáy vào trong màng nhĩ, đâm vào trong não khiến người ta không kìm được đau đớn.
“Úc Linh đừng cố nghe, chúng là hư ảo thôi”
Hề Từ đưa đèn chắn gió cho cô cầm, hai tay bịt nhẹ lên lỗ tai cô, nói dịu dàng.
Lúc đôi tay ấm áp ấy áp lên hai tai, cứ như xua tan hết đám âm thanh chán ghét ấy vậy.
Thần sắc cô đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn cúi đầu nhìn, vẫn thấy đám ác quỷ xấu xí chung quanh, vẫn có ý đồ về phía cô, cứ nhưng không chết thì không dừng vậy.
Hề Từ thấy thế, một tay bế cô lên, ngăn cách với đám quỷ quái bất tử tức giận trên mặt đất này.
Tuy trên người cô có mắt Tu La bảo vệ, nhưng lúc này đang ở trong trận vạn quỷ, quỷ quái này đó dù không gây cho cô bị thương thì vẫn có thể tạo đủ phiền toái, phát ra sóng âm quấy nhiễu, làm liên lụy đến thân thể cô, khiến cô tiến vào chỗ này cứ thế tan vỡ. Chẳng bằng anh ôm lấy cô thì tiện hơn chút.
Úc Linh dựa vào anh, cảm giác được khí tức trên người anh, thân thể dần thả lỏng, dùng một giọng vô cùng bình tĩnh nói, “Trong quỷ trận này đều là quỷ thật sao ?”.
“Nửa thật nửa giả đi”. Hề Từ nhanh chân đi về phía trước.
Nơi anh đi qua, những quỷ quái kia đều rít gào né tránh, không dám đụng vào anh, thái độ khác hẳn một trời một vực với cô.
Cô quả nhiên là dụ những kẻ không phải con người này yêu thích rồi.
Trong lòng Úc Linh sắp khóc, cô nguyện mình giống như Hề Từ vậy, vạn quỷ đều tránh, cho dù người ngại thì Quỷ tăng cũng không liên quan mà…
Được anh ôm đi một lúc, mới nhớ tới đi theo họ cùng vào còn có Tô Loan, Úc Linh không nhịn được nhìn chung quanh tìm, đột nhiên không thấy Tô Loan, bất giác hơi sửng sốt.
Tựa như lúc tiến vào, Tô Loan đã lặng lẽ ẩn đi, vì Tô Loan là quỷ, cô theo bản năng không dám nhìn cô ấy, vì thế sau khi tiến vào không để ý cho lắm.
“Tô Loan đâu ?”. Úc Linh hỏi nhỏ.
“Ở phía sau”.
Úc Linh a một tiếng, không hỏi nữa. Đi được một lúc, Hề Từ thả cô xuống, hai mắt nhìn về phía trước.
Úc Linh giơ đèn chắn gió lên, dưới ánh sáng màu vàng của đèn, thấy rõ có hai con Quỷ Tướng chặn đường phía trước.
Dưới ánh sáng mờ ảo đột nhiên vừa thấy chúng thoạt nhìn chẳng khác con người là bao, nhưng nhìn kỹ thì mới có cảm giác của riêng loài quỷ, nhiệt độ quanh người rất lạnh lẽo, thần sắc cứng ngắc trắng bệch, không có sức sống và sắc thái sống động của con người.
Không khí đột nhiên trở nên lạnh hẳn, hai con quỷ tướng canh giữ ở phía trước, thần sắc trắng bệch, lạnh lẽo quát, (Đây là đường vạn quỷ, kẻ sống chớ vào)
Hề Từ không thèm để ý đến hai Quỷ Tướng, mà gọi một tiếng Tô Loan.
Tô Loan đột nhiên xuất hiện, lát sau đi đến trước mặt hai con quỷ tướng, dây thừng đỏ trong tay vung lên, trói chặt hai con quỷ tướng lại, nhưng chỉ trong mấy giây đã vặn đứt cổ hai con quỷ tướng, hai cái đầu nhanh như chớp lăn xuống đất, trợn trừng mắt lên.
Sau khi quỷ chết có bộ dạng thế nào nhỉ? Ba hồn bảy vía chia lìa, hóa thành làn khói nhẹ tiêu tán trong không khí.
Úc Linh giật nảy mình, lần đầu tiên nhận biết rất rõ, hóa ra sau khi người chết biến thành quỷ cũng chưa phải là hết, mãi cho đến khi nào ba hồn bảy vía biến mất trong trời đất, hóa thành hư vô mới được coi là kết thúc một sinh mạng.
Tô Loan không hổ là Quỷ Vương, vừa ra tay thì đã giết chết hai quỷ tướng, lúc hai quỷ tướng kia chết, hoàn cảnh chung quanh như thay đổi tốt hơn, nhìn theo tận cuối con đường hắc ám biến thành một con đường đầy bùn đất chân thật, còn có một ít cỏ dại mọc ở hai bên núi, cảm giác này cực kỳ rõ.
Cách đó không xa vang lên tiếng rên yếu ớt, tuy mỏng manh, nhưng giữa trời đêm yên tĩnh thì lại nghe cực kỳ rõ.
Hề Từ kéo Úc Linh đi tới, lúc đèn chắn gió chiếu đến thì thấy trên bãi cỏ lạnh lẽo sương có một người nằm đó.
Người này mặc bộ áo dài thiên sư, trên lưng đeo kiếm gỗ đào, chung quanh còn dán một ít lá bùa phai màu, rõ ràng là một thiên sư đi cùng Lâu Duyệt vào ban ngày.
Anh ta thoạt nhìn cực kỳ thống khổ, mặc trắng như tượng quỷ, từng giọt mồ hôi to rơi xuống, cả y phục ướt đẫm, môi và mặt trắng bệch như nhau, cả người mỏng manh, tiếng rên yếu ớt đầy thống khổ.
Tô Loan ngồi xuống dò xét, vỗ vỗ trên người anh ta, Úc Linh thì thấy ngay theo tiếng vỗ từ trên người anh ta lộ ra mấy con quỷ đói xấu xí.
Mấy con quỷ đói kia vốn bám trên thân người đàn ông này hút sinh khí, chỉ cần mấy tiếng nữa thì hút xong, đến lúc đó người này sẽ mất mạng. Lúc này Tô Loan thô bạo đập một cái, chúng nổi hung tính lên, cũng không ngờ phát hiện ra ở đây còn có một Quỷ Vương và một đại yêu, bất giác hét lên bỏ chạy.
Nhưng có một con quỷ đói không rõ mù quáng vẫn nhảy lên theo hơi thở Úc Linh tới, đánh thẳng về phía cô, bị Hề Triển Vương tức giận đá một nhát bay đi, ngã văng trên mặt đất, khắp người chảy máu, quỷ khí trên người bất giác trở nên mỏng đi, khiến cho người ta có cảm giác như một dạng thân thể không thể ngưng thật được, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Úc Linh lại được mở mang tầm mắt lần hai.
Hóa ra sau khi Quỷ bị thương cũng sẽ chảy maú, thân thể trở nên mờ ảo, cứ như có thể bay đi bất cứ lúc nào, vừa nhìn lại mới đúng là quỷ.
Đương nhiên, lợi hại nhất vẫn là Hề Từ, vốn chẳng cần dùng công cụ gì trợ giúp, có thể dùng chân đá bay quỷ, chẳng nhẽ yêu đều vậy cả sao ? Úc Linh biết lúc thiên sư thu quỷ cũng cần rất nhiều công cụ hỗ trợ, chỉ có số cực ít mới có thể cậy mạnh khiến quỷ bị thương mà thôi.
Chẳng nhẽ đây là nguyên nhân quỷ sợ yêu sao ?
Tô Loan đối với kết cục quỷ đói chết cũng không thèm liếc cái nào, sau khi đánh quỷ chết, nói với Hề Từ (Đại nhân, kẻ này bị quỷ đói hút quá nhiều sinh khí, âm khí xâm nhập vào cơ thể, hơi thở rất yếu ớt, nếu cứu chữa muộn, chắc chỉ không quá canh ba sẽ chết)
Hề Từ liếc mắt nhìn Úc Linh một cái, nói, “Cô đưa anh ta ra trước đi”
Tô Loan liếc anh một cái, dường như không hề nghĩ đến yêu vì tư lợi cũng sẽ cứu người, cô đáp lại một câu, nâng vị thiên sư thần trí mơ hồ nằm trên đất đi mất.
Thấy Tô Loan đi rồi, Úc Linh giơ đèn chắn gió lên, ngẩng đầu nhìn Hề Từ. Hề Từ mỉm cười nhìn cô, vẫn bộ dáng ôn hòa như cũ, nói dịu dàng, “Chúng ta đi thôi, cũng sắp tới rồi”.
Úc Linh do dự một lát, “Không đợi Tô Loan trở lại ư ?”.
Hề Từ nhíu mày, khoát tay lên bả vai cô, hỏi, “Cô ấy có tới hay không cũng chẳng sao, chẳng nhẽ em không tin anh có thể bảo vệ được em à ?”
Đương nhiên không phải thế ! Úc Linh lắc đầu ngay lập tức.
Hề Từ cười, mặt mày rạng rỡ, tinh khiết nhu hòa, như một công tử gặp gió xuân vậy, ở trong thế giới hắc ám lạnh lẽo, anh vẫn không thay đổi tý nào.
“Anh biết em tin anh, đi nào” Anh kéo tay cô, tiếp tục vui vẻ đi tiếp.
Sau khi hai quỷ tướng bị Tô Loan giết, trên đường đi đúng là gặp rất nhiều quỷ, đều có đạo hạnh, còn kinh khủng hơn những con ở nghĩa trang lúc trước nữa.
Úc Linh có cảm giác da thịt lộ ra ngoài cứ như mất hết cảm giác trong âm khí vậy, nhìn chung quanh có một đám quỷ lít nhít, biết rõ quỷ có đạo hạnh khác hẳn với quỷ không đạo hạnh thế nào.
Lúc còn ở trong nghĩa trang, tuy chỉ là quỷ núi, có thể những con quỷ đó cũng bị nhốt trong nghĩa trang không có đạo hạnh gì, coi như bị một ác quỷ trà trộn vào, cũng không có gì hết, vì thế lúc ấy cũng không được coi là quá mạo hiểm. Có thể quỷ ở đây đều có đạo hạnh, hơn nữa còn cả gan làm loạn, nhiều tầm mắt ác ý rập rờn chung quanh mơ ước cô, thỉnh thoảng lại nhào tới, muốn chộp được miếng thịt ngon là cô.
Lại có một con quỷ từ giữa không trung nhào tới, Úc Linh nghiêng người tránh, móng vuốt của con quỷ đó sượt qua tóc cô, dựt được mấy sợi tóc.
Quỷ quá nhiều, hơn nữa những con quỷ này đều do con Quỷ Đằng nuôi dưỡng, biết rõ người trước mặt không thể nhúng tay vào nhưng vẫn hung hãn ra tay như cũ.
Hề Từ rút ra một cây kiếm gỗ đào, do dự chút, sau đó hướng về đám quỷ chung quanh cười cợt, chẳng chút do dự đại khai sát giới (mở màn giết chóc).
Sau khi khiêu chiến một trận với quỷ, hơn nửa số quỷ đều bị hóa thành làn khói xanh biến mất dưới kiếm gỗ đào, những con quỷ còn lại cuối cùng cũng sợ mất mật, thấy rõ con yêu trước mắt cực kỳ hung tàn, rốt cuộc không dám có ánh mắt mơ ước nhìn Úc Linh chằm chằm nữa.
Những con quỷ này dồn dập lùi lại, để lộ ra một con đường.
Hề Từ thu kiếm gỗ đào lại, như ảo thuật đưa nó hợp hai tay lại, biến kiếm gỗ đào đó thành một thanh kiếm ngắn, rồi anh bỏ vào túi đeo.
Sau khi giải quyết hết các tầng lớp quỷ xong, Hề Từ kéo Úc Linh tiếp tục tiến lên.
Úc Linh không kìm được nhìn về phía túi đeo anh mang theo, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao những thiên sư đó lại cứ thích móc ra nhiều thứ trên người như thế, rõ ràng là họ mang theo túi không lớn, hóa ra còn có pháp thuật kỳ lạ thu nhỏ thế này nữa.
“Chỉ là loại phép che mắt thôi mà”. Hề Từ cười khành khạch giải thích với cô, “Chỉ cần em là người của huyền môn cũng có thể học được, có điều chỉ có thể có chút tác dụng trên một số pháp khí huyền môn, những đồ bình thường thì chẳng cách nào thu nhỏ lại được, nếu không thì thế giới này loạn hết cả rồi”.
Úc Linh vừa biết thêm một chút thuật nhỏ muốn được học pháp thuật này, lấy được đồ vật kệ lớn thế nào, chỉ cần thu nhỏ đi là ổn, nghe thấy anh nói thế, bất giác thấy mình nghĩ quá xa mặt hơi đỏ, ho khẽ một cái.
Lại đi một lúc, Hề Từ đột nhiên dừng lại. Úc Linh tưởng là có tình huống xấu, cả người căng lên, theo bản năng nhìn khắp chung quanh.
Theo ánh sáng ngọn đèn chắn gió lóe lên, cô theo bản năng bấm chặt độ ách linh trong tay, trong lòng căng thẳng, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy một tiếng nổ đùng vang lên, rồi có tiếng xé gió tới, Hề Từ đã ôm cô lùi lại lại mấy mét.
Một tiếng quỷ khóc sói tru sắc nhọn vang lên, Hề Từ phất tay, mấy người cỏ bay nhanh đi, chặn lại công kích dày đặc đang từ không trung tới.
Giữa không trung, có một bóng đen dài đang giương nanh múa vuốt tới, họ đứng trước mặt bóng đen trông có vẻ rất nhỏ bé.
Chuỗi tình huống phát sinh vô cùng đột ngột, không ngờ mấy giây sau đã kết thúc, Úc Linh chỉ cảm thấy mờ mịt, vốn không có phản ứng gì.
Đợi cô phản ứng được, dưới ánh đèn chắn gió, mơ hồ thấy cách đó không xa có một bóng đen to lớn, nhìn khá giống thứ quỷ đằng tối qua đuổi cô và Trần Minh Minh chật vật trốn chạy.
Nhìn nó hư hư thật thật, cũng không rõ ràng, cả người đen nhánh, lại như một loại cành không lá, đứng gần, có thể cảm giác khí tức không rõ tỏa ra trên người nó, tựa như giống thứ đồ vật ma nữ cứu đi suýt bị Lâu Duyệt tóm được ở đêm khuya khách sạn lúc trước, nhưng có vẻ còn đáng sợ hơn thứ đồ đó nhiều.
Chẳng nhẽ đây là Quỷ Đằng sao ?
Ánh mắt Hề Từ nhìn khắp chung quanh, đột nhiên mở miệng nói, “Úc Thiên Cạnh, là ông sao ?”
Úc Linh sửng sốt, ôm đèn chắn gió, hai mắt sáng quắc tìm kiếm chung quanh, tiếc là phạm vi quá nhỏ, tối, cô chẳng thấy gì cả.
Hề Từ búng ngón tay một cái, đột nhiên ở giữa không trung xuất hiện một lá bùa bị đốt bung ra.
Từng tia lửa bùa bị đốt không tính là sáng quá, bay từ không trung xuống, cuối cùng cũng để Úc Linh nhìn thấy phạm vi chung quanh.
Đầu tiên Úc Linh nhìn thấy trước mặt chính mình là một gốc cây Quỷ Đằng to lớn, nó cao chừng mười thước, không có lá, những sợi dài kia là rễ, đang giương nanh múa vuốt trong màn đêm, nhìn nhiều như tóc không đếm xuể, trong hư thực, ở giữa có một cây mây to khỏe, bên trên còn có một con mắt quỷ lớn.
Mắt quỷ nửa khép nửa mở, tựa như chưa tỉnh, khiến người ta nhìn mà phát lạnh.
Dưới mắt quỷ, còn có một thi thể máu thịt lẫn lộn, thi thể đó lơ lửng giữa trời, bị vô số dây mây bé nhỏ xuyên qua, dòng máu đỏ sẫm từng giọt từng giọt nhỏ theo dây mây xuống đất.
Từ trên quần áo rách nát trên thi thể có thể nhận ra người này hẳn là một gã thiên sư khác, đã bị chết ở đây.
Úc Linh vẫn ngơ ngác, cảm thấy cả không khí tỏa ra một mùi cực kỳ buồn nôn.
Chỉ là tình cảnh rõ ràng trước mắt cực kỳ đáng sợ, cô cố ép mình không được rời mắt đi, tiếp đó mắt nhìn xuống dưới Quỷ Đằng, một bóng người từ trong tối chậm rãi đi tới.
Chiến bào màu đỏ, trong tay cầm súng dài, mặt trắng cứng lạnh, đôi mắt vẩn đục đỏ như máu…
“Ông ngoại”. Úc Linh nhẹ nhàng kêu lên, còn chưa kịp vui mừng, thì chạm phải ánh mắt kia, chẳng hiểu sao, chân tay run lập cập không kìm được.
Ông làm ngơ với tiếng cô nói, đôi mắt vẩn đục không chút cảm tình nhàn nhạt quét tới, nói lạnh lẽo, (Các ngươi là ai ?)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT