Cuối cùng, bất kể thiên sư hay yêu thì đều chọn được nhiều thứ mình thích. Mấy thứ đó đều là âm khí, có niên đại xa xăm, có nhiều thứ mà trong sách con người không thấy có, vô cùng hiếm có, với thiên sư mà nói, tác dụng của âm khí lớn nữa có thể phối hợp rất tốt với thuật pháp của thiên sư.

Vân Tu Nhiên và Mễ Thiên Sư đều chọn được mấy âm khí thích hợp với mình, chẳng hạn như Vân Tu Nhiên cầm một chiếc đèn Bát Bảo ngọc lưu ly, Mễ Thiên Sư thì chọn một la bàn âm dương linh tinh gì đó. Ngoài chọn cho mình dùng ra, bọn họ nhìn nhìn cũng tiện chọn những thứ có vẻ có tác dụng cho thiên sư khác nữa, những thứ này đều là pháp khí phụ trợ cho thuật pháp thần thông của thiên sư cả.

Còn phần La Luyến và bầy yêu, dĩ nhiên cũng tìm được bảo vật dùng được với mình, cũng chọn không ít, xem như được niềm vui lớn.

Mễ Thiên Sư cầm một bao vải đỏ bọc đống âm khí trở lại bên phía nhóm Hề Từ, cười nói với anh, “Hề lão đại, anh không chọn một hai cái mang về sao?’

“Không cần” Hề Từ đáp rất rõ, “Nếu tôi cần dùng cái gì, thì lấy ở chỗ các anh không phải được rồi sao”

Mễ Thiên Sư, “…”

Được thôi, lời Hề Triển Vương nói này mới thật phù hợp với phong cách hành sự của anh, mỗi lần họ cùng nhau hành động, nếu gặp thứ gì tốt, anh chưa bao giờ tranh cướp đoạt giống người khác, ra vẻ bộ dáng khinh thường thanh cao, khiến những người khác và yêu nhìn thấy coi khinh, càng khiến người ta không kìm được tức giận nghiến răng kèn kẹt với anh.

Nhưng lúc cuối, chỉ cần anh để mắt đến thứ gì, bất kể là ai chọn, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đưa tới cho anh.

Vật bồi táng ở đây rất nhiều, cho dù nhóm người giống đám châu chấu này có tranh cướp nhau thì cũng chỉ lấy đi không đến một phần mười, chỉ còn lại đôi nọ thì ra vẻ coi khinh như cũ khiến người ta nhìn thấy ngứa mắt thôi.

Không phải là họ không muốn mang nhiều, nhưng tận sâu trong lòng những kẻ này đều biết, nếu mộ Tu La có chủ nhân, hơn nữa chủ nhân chắc vẫn chưa chết thật, dĩ nhiên không thể tham lam quá mức, tránh chủ nhân người ta khó chịu. Vì thế những người lúc lấy đều khống chế số lượng nhất định, coi như là nể mặt Hề Từ mà làm việc đi.

“Chủ nhân mộ Tu La này thật sự rất giàu, rốt cuộc là con đường quỷ thần nào thế?’ La Luyến không kìm được than, “Chẳng trách mà ai ai cũng để ý đến nó, chưa nói đến tác dụng của nó trước, chỉ riêng mỗi vật bồi táng này thôi cũng đủ để cho lòng người ta mạo hiểm rồi.

Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên không kìm được đều nhìn về phía Hề Từ. Hề Từ kéo tay Úc Linh đi về phía trước, đi xuyên qua một gian cung điện, thốt lên thản nhiên, “Câm miệng!”

La Luyến nghẹn họng, nhìn anh một cái, quyết đoán câm miệng. Những con yêu khác thấy thế cũng không dám hé răng.

Mặc dù yêu có nhiều đều bị thiên sư sửa lại tập tính rất ác cũng có thói quen cực tốt giống nhau, đó chính là kẻ mạnh được tôn kính, rất thức thời, không phí sức đi gây chuyện linh tinh.

Tuy Hề Từ không nói rõ nhưng Mễ Thiên Sư từ thái độ của Hề Từ cũng nhận thấy anh đối với chuyện chủ nhân mộ Tu La cũng không nguyện ý nói nhiều, bất giác cân nhắc trong lòng, rốt cuộc chủ nhân mộ Tu La là thần thánh phương nào, bất kể là môn quy của mộ hay là vật bồi táng theo nó có thể thấy rất bất phàm.

Một khi đã bất phàm vậy, thì đám quỷ mặt người được đưa tới đây nói sao nhỉ? Khó nhất là chủ nhân mộ Tu la này thực ra cũng chẳng cách nào ra mặt, vì thế mới để cho họ tiến vào rồi thừa dịp tìm đến Hề Từ?

Mễ Thiên Sư suy đoán chẳng qua cũng chỉ là suy đoán thôi.

Đi xuyên qua một cung khuyết, cuối cùng cũng trở lại một thông đạo, chợt nghe thấy âm thanh cốc cốc vang lên truyền tới, mọi người như tỉnh ngủ hẳn, chỉ thấy một bóng đen xuất hiện ở phía trước, mang theo mùi máu tanh, vọt nhanh đánh về phía họ.

Hề Từ đi ở tít đằng trước, ngay lúc kẻ đó bay nhanh đến trước mặt, đã đá một đá cực chuẩn đánh bay kẻ đó đi.

Vật đó bị nện mạnh lên vách tường phát ra âm thanh nặng nề, trong không khí cũng ngập tràn một mùi tanh hôi, nhìn kỹ thì phát hiện đây là một con yêu vật, bị Hề Từ đá một đá da thịt trên người bong tróc hết, máu đen tuôn ra như suối.

“Là Thanh Phượng” La Luyến trầm mặt nói.

Thanh Phượng là con yêu đi cùng họ tiến vào mộ Tu La, sau đó bị sập bẫy và bị thương, rồi bị quỷ thi bắt đi mất. Tuy vẫn biết kết cục của nó chắc chắn không tốt, nhưng trong này thấy hiện giờ nó đã biến thành yêu vật sa đọa, trong lòng chúng yêu đều rất khó chịu.

Úc Linh cũng không kìm được nhìn lại, hình dáng đó có thể nhìn ra vật nguyên hình, hình như là một con chồn hương, toàn thân đều ngập tràn ổ mủ đen nhìn vô cùng xấu xí. Đây là lần thứ hai cô tiếp xúc gần với con yêu vật sa đọa thế này, bất giác nhớ tới lời Hề Từ nói, nếu lúc trước anh không hút máu cô, nếu quá mức cũng sẽ biến thành loại yêu vật sa đọa xấu xí thế này…

La Luyến tự mình giết yêu vật sa đọa tên Thanh Phượng kia, sau khi xong, tâm tình của cô ả rõ ràng không ổn.

“Chị La, đừng khổ sở quá, trước đây Thanh Phượng chẳng phải vẫn hay tranh đàn ông với chị sao? Cô ấy chết rồi, thì không có yêu nào tranh cướp với chị nữa, chị hẳn phải cao hứng mới đúng chứ!” Một con yêu an ủi cô nàng.

La Luyến nghe xong đạp một đạp cho con yêu kia, “Cút đi! Ngày nào ngươi chết rồi, ta cũng sẽ đối xử với kẻ địch của ngươi thật tốt, cuối cùng không có ai cướp yêu nữ với hắn nữa”

Con yêu kia chỉ cười hắc hắc một cái, rồi lại xoay sang nói chuyện với Mễ Thiên Sư.

Thần sắc Vân Tu Nhiên lạnh lùng, xem thường cách đó của yêu, nâng đèn dẫn hồn lên, thong thả ung dung đi sau họ.

Thông đạo đi vòng vèo, mất khá nhiều công sức, mọi người lại lần nữa về tới trung tâm mộ Tu La.

Trở lại đài cao trung tâm, thì đã thấy có một ít người ở đây, còn trên đỉnh lớn ở thừa đài kia, đã không còn ai đi nghiên cứu nó nữa. Không cần nghĩ cũng biết, chỗ đó không còn ai đoán chừng là đã rời đi chỗ này rồi.

Đám người Tả Dật ngồi nghỉ một bên, những người khác thì có người ngồi, người đứng canh, đề phòng chuyện xảy ra bất ngờ.

Nghe thấy âm thanh, Tả Dật mở to mắt nhìn thấy đám Mễ Thiên Sư trở lại, không bị thương gì, thì thở phào. Đợi lúc Mễ Thiên Sư ôm một bọc vải đỏ đồ ném tới trước mặt, ông ta còn hơi khó hiểu, mãi cho đến khi nhìn thấy một góc đồ vật lòi ra thì giật mình tức khắc.

“Đây là….”

“Đúng vậy, đều là âm khí cả, là vật bồi táng trong mộ Tu La này, cháu cảm thấy có một số thứ được nên đã chọn một ít’ Mễ Thiên Sư ngồi phịch xuống cạnh ông ta, trên mặt cười cười bảo, ‘Chú Tả, xem tình hình  ở đây có vẻ không ổn lắm nhỉ, nhưng thu hoạch cũng rất được đó”

Tả Dật nhíu mày hỏi, ‘Tình hình gì?’

Mễ Thiên Sư hạ giọng thì thào chuyện Hề Từ đã nói cho anh ta nghe. Vân Tu Nhiên ngồi xếp bằng bên cạnh họ, ngăn hai người lại, cũng ngăn đám Doãn Dục Đường ở bên khác đang dò xét.

Thần sắc anh ta lạnh lùng, không ai có thể nhìn ra cái gì từ trên mặt anh ta, còn Mễ Thiên sư lại là một tay láu cá, chuyện quá nghiêm trọng thì cũng khiến anh ta nói ra rất thi vị tuyệt vời, mà người bên kia có thò cổ dài tới cũng chẳng cách nào nhìn ra cái gì.

“Bọn họ đi lâu như thế không biết có tìm được cái gì không” Một giọng nho nhỏ vang lên. Thần sắc Doãn Dục Đường nói lãnh đạm, “Tìm được thì sao?”

“Tìm không được thì không phải đến lượt chúng ta sao?” Người đó hạ giọng nói, “Đừng quên, Hắc lão đại lúc bảo chúng ta tiến vào có nói, ở đây hẳn là còn có người bị đưa vào mười mấy năm trước đó’

Nói đến đây, gã sợ run người, dĩ nhiên biết người đã bị đưa vào đây sẽ biến thành cái loại gì.

Ánh mắt Doãn Dục Đường hơi đổi, trên mặt vẫn lãnh đạm, “Nói thì nói thế, ai biết đâu đã chết từ lâu trong mộ Tu La này cũng nên?’

Người đó nhìn anh ta khinh thường, cũng hơi chút sắc bén, nếu không phải cấp trên của bọn chúng bảo phải phối hợp hành động với Doãn Dục đường, thì ai mà thèm nghe lệnh của gã chứ?

Bọn chúng có thể đi vào mộ Tu La, cũng không phải dựa vào tài năng của thằng nhóc này, hơn nữa thằng nhóc này nằm vùng trong tổ Dị Văn lâu như thế, vốn chẳng có công lao hay tin tức có ích nào, lần này còn bị bại lộ, quả thật là được việc chưa đủ mà việc hỏng thì có thừa.

Trong lòng gã đó oán thầm, cũng không muốn bị người ta chế giễu trước mặt tổ dị Văn và đám yêu, hừ cười nói, ‘Chẳng qua lần này người tổ Dị Văn cũng bị tổn hại nhiều coi như huề nhau, chỉ có đám yêu này thật sự đáng ghét, một đám yêu tham lam” Giọng nói có chút khinh miệt.

Doãn Dục Đường khẽ nhíu mày vẫn chưa mở miệng.

Bên kia Tả Dật nghe xong lời Mễ Thiên Sư nói, trong lòng rung động, cuối cùng bảo, “Nếu Hề Triển Vương nói là sự thật, vậy tổ Dị Văn cũng cố hết sức mình đi’

Ý hết sức này chính là phá giải hết thế lực đứng đằng sau quỷ mặt người này, thậm chí còn phải đuổi mộ Tu La này xuống âm phủ nữa. Chỉ là nói đuổi về còn dễ hơn làm, đến lúc đó phải điều động không ít kẻ mạnh có thực lực của tổ Dị Văn đến đây mới có thể giải quyết nổi.

Tồn tại mộ Tu La vẫn mãi là tai họa ngầm, không thể mặc kệ được.

Úc Linh ngáp một cái cân nhắc giờ là mấy giờ trong lòng, đoán chừng chắc là xế chiều rồi, từ lúc họ tiến vào quỷ mộ đến giờ chắc chắn đã qua một ngày.

Sau đó chợt nghe thấy một giọng trong trẻo êm dịu nói, ‘Em ngủ đi một lát, đợi lúc nào tỉnh lại chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi”

Úc Linh ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh…. chạm phải ánh mắt tím sáng rực của nam yêu này, bên trong còn có nét cười, nụ cười ấy trong ấm như nước suối, dịu dàng như mở rộng hồ nước trong lòng, khiến người ta tim đập mạnh, yêu văn màu tím kia đều biến thành những mảng bèo tốt mọc trong hồ.

Mãi cho đến khi được anh ôm eo thành thục vào lòng, mặt cô dán sát lên ngực anh, cách một lớp quần áo nghe tiếng tim anh đập đều đều, chẳng khác tiếng tim đập của con người tý nào, đều là loại sinh mạng sống động…

Tê cứng một lúc cô nhắm thẳng mắt ngủ.

Lúc được đánh thức cô vẫn không khống chế được lại vung một đấm về phía gương mặt yêu dị kia một đấm, cảnh buổi sáng lại xuất hiện lần nữa.

Lúc ý thức được khôi phục, cô mới nhìn rõ chủ nhân của gương mặt yêu dị trước mặt này là ai, vô cùng thản nhiên rụt lại nắm tay được anh nắm, xé gói khăn ướt ra lau mặt, khăn lạnh băng áp lên da mặt khiến cô tỉnh táo trong nháy mắt.

Ở đây không rõ thời gian, cô cũng không biết mình ngủ bao lâu, theo thói quen lấy di động ra xem, di động vẫn im lặng song tối đen, không có tý tín hiện nào.

“Ăn một chút gì đi” Hề Từ nói mang một lọ nước trái cây và một hộp bánh ngọt đưa cho cô.

Úc Linh nhìn hộp bánh ngọt như mới ra lò ấy bất giác thấy lạ hỏi, “Lấy ở đâu vậy?’

“Bùi Lang đưa, Bùi Lang là con yêu lang ở bên đó đó’

Úc Linh quay đầu lại thì thấy ngồi cách đó không xa có một nam yêu đang ngồi nói chuyện với La Luyến, trên đầu có hai cái tai sói, diện mạo vô cùng đàn ông, yêu văn trên mặt vừa tục tằn vừa gợi cảm. Không thể không thừa nhận, bộ dạng yêu thực sự vô cùng xuất sắc, có rất ít người so sánh nổi, nhất là với diện mạo con yêu này.

Không rõ xuất phát từ tâm tính gì, Hề Từ nói tiếp, “Bùi Lang thích ăn món bánh ngọt điểm tâm của con người làm nhất, cậu ta kết bạn với một bạn gái loài người, bạn gái của cậu ta mở một nhà hàng bánh ngọt, Bùi Lang vì thế mới sống chết đòi kết giao với cô ấy… Lần này tiến vào quỷ mộ, Bùi Lang mang theo rất nhiều bánh ngọt vào, còn dùng một thứ để giữ cho tươi nữa, thả cả đá vào để giữ cho bánh được tươi, rồi cùng mang vào….”

Úc Linh không kìm được lại liếc nhìn bộ dạng vị nam nhân lang yêu phi thường kia, bất giác hơi khó nói nên lời.

Nhưng mùi vị bánh ngọt này quả thật ăn rất ngon, ngọt mà không đậm, cho dù cô chẳng có khẩu vị gì, cũng không kìm được mà chậm rãi ăn tiếp.

Dường như con yêu lang kia cảm giác được tầm mắt của cô, đặc biệt là thấy cô đang ăn chiếc bánh ngọt do bạn gái anh ta làm, vẻ mặt u oán, sau đó lại bị La Luyến tát cho một cái, bảo anh ta là chẳng đàn ông tý nào.

“Cậu ngu thế!’ La Luyến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, ‘Vừa rồi lấy bao nhiêu thứ tốt, cho Hề Triển Vương mấy cái bánh ngọt thì sao nào? Nếu không có Hề Triển Vương, cậu có thể lấy được nhiều thứ đến thế sao?”

Bùi Lang nghiêng đầu, hai tai trên đầu rung lên, hơi ấm ức nói, “Đó là bạn gái của tôi làm riêng cho tôi đó, chỉ còn một cái cuối thôi”

“Đợi sau khi ra khỏi đây, về bảo cô ấy làm cho nữa là được” La Luyến nói lơ đãng.

Bùi Lang thở dài, bảo, “Được rồi, thương phụ nữ nam yêu chẳng bằng thương nam tra thì tốt hơn!” Nói xong thì đồng tình nhìn nhìn cô ta một cái.

La Luyến trán nổi đầy gân xanh giật giật, “Ánh mắt kia của cậu là gì?”

“Cô có biết La Phách Vương chính là nam tra đó thôi, ai ai cũng biết mà”

Bùi Lang thành thật nói, lời nói đầy thấm thía với cô ta, “Em gái, nam yêu ba chân thì không tìm, lại thích hai đùi chỗ nào cũng có, cần gì cứ bám riết lấy ngài ấy không tha? Nghe nói La Phách Vương gần đây lại ở cùng với Bạch Thỏ yêu nữ kia rồi, tốt đến mức đã lên giường của ngài ấy, loại nam tra như thế không cần cũng thế”

Anh ta vừa bênh vực kẻ yếu, ai ngờ La Luyến liếc mắt khinh bỉ nhìn anh ta một cái, “Tốt hơn thì cứ thế dùng, dù gì bà cô đây vẫn đang ở cùng ngài ấy, ngài ấy có đồ chơi kia dùng thì cứ mặc, đợi ngày nào đó dùng chán thì cứ mặc ngài ấy đạp đi, rồi lại tìm thứ tốt khác”

Nói xong thì ưỡn ngực khêu gợi quả cầu thịt, như đang muốn nói, với tư sắc của bà cô đây tuýp đàn ông nào mà chẳng tìm được?

Bùi Lang: Khẩu vị nặng! Anh ta quả thật là nhũn não mới nghe lời khuyên ban gái đến khuyên cái con hồ li tinh không biết xấu hổ này!

Úc Linh ăn xong miếng bánh ngọt, không kìm được hỏi, ‘Bạn gái anh ta biết anh ta là yêu không?’

Hề Từ, “…. Anh không rõ lắm” Thấy khuôn mặt bình tĩnh của cô, anh ngẫm nghĩ gọi thẳng Bùi Lang đến.

Bùi Lang không rõ Hề Từ gọi mình tới làm gì, chẳng qua trước đó trong cung điện kia chiếm được mấy thứ âm khí thích hợp, đều là những thứ anh ta muốn tặng cho bạn gái, cảm thấy đều dựa vào Hề Từ dẫn đường mới có được nên có thái độ cực kỳ tốt với vị yêu vương này.

“Hề lão đại, có chuyện gì à?” Bùi Lang cười ngây ngô hỏi.

Hề Từ đánh giá anh ta một lượt, rồi lén nhìn qua Úc Linh, cảm thấy bộ dạng thằng nhãi này chẳng  bằng mình, bất giác vừa lòng, hỏi, ‘Cậu và bạn gái cậu biết nhau thế nào? Bạn gái cậu có biết thân phận cậu không?’

Bùi Lang nhìn anh kỳ lạ, anh ta vốn là thuộc hạ của La phách Vương, chẳng liên quan gì đến Hề Triển Vương tý nào, bình thường cũng không có giao tình gì, sao anh ta lại quan tâm đến chuyện tình của mình thế nhỉ?

Tuy hơi buồn bực nhưng vẫn đáp, “Chúng tôi biết nhau năm năm trước, lúc ấy cô ấy vừa tốt nghiệp, một mình mở cửa hàng bánh ngọt, tôi ở gần đó, ngày nào cũng ngửi được mùi thơm của bánh ngọt, nhưng bánh ngọt lại bán số lượng có hạn, tôi thèm mà không được ăn, đành tự mình đi tìm cô ấy để cô ấy mỗi ngày nướng nhiều bánh hơn chút…”

Tuy Bùi Lang là con yêu lang, nhưng không phải loại yêu hung ác giảo hoạt, mà ngược lại khiến người ta có cảm giác ngốc nghếch. Chẳng qua là giả vờ khờ, nhưng cũng là yêu chính tông, chỉ vì miếng bánh ngọt, cũng bỏ ra nhiều tâm tư. Mỗi ngày anh ta ngồi xổm trước cửa quán bánh ngọt của người ta, cuối cùng chẳng biết xấu hổ còn bò lên người bà chủ quán bánh ngọt nữa, chuyện này thậm chí còn kinh động tới cả La Phách Vương.

Cuối cùng bà chủ bán bánh ngọt đó đã bị anh ta đứt dây thần kinh làm cho cảm động? Rồi kết giao cùng anh ta.

“Lúc mới đầu cô ấy vẫn chưa biết thân phận của tôi, tôi cũng không muốn nói cho cô ấy biết. Sau đó cô ấy biết rồi, đã chia tay thẳng với tôi” Nói đến đây, Bùi Lang đau lòng.

Hề Từ, “….”

Hề Từ rất hối hận đã gọi anh ta đến, hận không thể đạp một đạp trúng trứng của anh ta cho rồi! Con lang này thật sự không quyết đoán, người ta làm loạn chia tay anh ta là đúng lắm, có con yêu chẳng chút can đảm thế sao? Mệt thế mà anh ta vẫn ăn thịt, nhưng lại chẳng có chút nhiệt tình gì cả!

Bùi Lang đau thương một lúc, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, cười ha ha nói, “Nhưng chúng tôi đã ở cùng nhau gần 3 năm, tuy đã chia tay, song tình cảm của cô ấy với tôi rất sâu, tôi lại dùng khổ nhục kế, cô ấy thương tôi, cuối cùng chúng tôi lại hợp lại rồi”

Hề Từ, “…”

Hề Từ phát hiện ra ánh mắt Úc Linh nhìn xuống chỗ anh lúc trước bị thương, bất giác thân thể cứng đờ, lại càng chán ghét muốn đuổi con yêu lang này đi. Được việc chưa đủ mà việc hỏng có thừa, không có chút nhiệt tình gì cả!

“Vậy sao đến giờ các anh vẫn còn chưa kết hôn?’ Úc Linh hỏi, nghĩ đến một khả năng, ‘Hay chính anh chỉ là bởi cô ấy làm bánh ngọt cho mình ăn nên mới tính toán kết giáo với cô ấy sao?”

Bùi Lang phát hiện ra vẻ mặt Hề Từ đằng đằng sát khí nhìn mình, cũng không rõ vì sao mình lại chọc đến Hề Triển Vương, bất giác hơi ấm ức, bảo, ‘Cô ấy nói chưa muốn kết hôn, vì thế tôi nghĩ tới cô ấy chưa muốn, chúng tôi chỉ cần luôn ở bên nhau là được, năm trước lúc lễ Giáng Sinh, chúng tôi cùng nhau trải qua đêm Noel, trên đường thấy có người cầu hôn, tôi cũng cầu hôn với cô ấy, nhưng cô ấy lại đạp một đạp lên mặt tôi, nói không đồng ý”

Nói xong thì tội nghiệp sờ sờ mặt mình, vẻ mặt buồn bực.

Hề Từ nghe xong thì đổi tư thế ngồi thoải mái, ôm vợ anh vào lòng vuốt ve cái eo thon nhỏ của cô, đối lập với khổ sở của Bùi Lang, cảm thấy mình với cô ấy chỉ mới gặp mặt mấy lần đã kết hôn rồi, bất giác thấy mình còn ưu việt hơn Bùi Lang trước mặt nhiều, cảm thấy khuôn mặt Bùi Lang này cũng không chán ghét nữa.

Úc Linh nhìn nhìn anh hỏi, ‘Anh lúc đó cầu hôn thế nào?”

“Lúc ấy…”

Đợi nghe Bùi Lang nói xong quá trình cầu hôn của anh ta, Hề Từ bật cười, Úc Linh thì yên lặng nghĩ, chẳng trách mà bạn gái anh ta đạp cho anh ta một đạp, nếu là cô, cô cũng muốn tẩn cho nam yêu này một chút mới giải được mối hận trong lòng mình.

Hề Từ nghe mà thấy hơi hâm mộ, lúc ấy anh không cầu hôn, bởi vì chuyện cầu hôn bị Úc Linh coi là thừa, lúc ấy anh chỉ nghĩ đến kết hôn trước rồi nói sau. Kết hôn, lấy quy củ của xã hội loài người, người có bỏ chạy cũng không được.

Bùi Lang đi rồi, Úc Linh cầm lon nước trái cây im lặng uống, thần sắc bình tĩnh khiến không ai nhìn ra trong lòng cô nghĩ cái gì.

Đợi sau khi cô uống xong nước trái cây, Hề Từ đứng dậy, nói với cô, “Chúng mình đi thôi”

Những người luôn ở cạnh vẫn để ý đến động tác của anh, trong lòng vừa động, phát hiện thấy anh kéo người phóng lên đỉnh lớn trên thừa đài kia, thì ào ào đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play