10 giờ rưỡi tối, hành lang bệnh viện đã yên tĩnh lại.
Phòng bệnh chỉ có Bộ Hành, cùng âm thanh của TV.
Y tá đã giúp cô thay quần áo của bệnh nhân, máu trên cánh tay cũng được rửa sạch sẽ, nhưng Bộ Hành vẫn cảm thấy trên người có mùi tanh của máu, rất muốn đi tắm.
Xem tình hình này không có khả năng tắm được, nẹp cố định ở ngực cô cũng không dám gỡ ra.
Trước nay cô cứ nghĩ, phụ nữ ở cữ mười ngày hay nửa tháng không tắm rửa cũng là chuyện bình thường, thế mà đêm nay phải khó chịu khi không tắm rửa được.
Tắt TV, chậm rãi nằm xuống. Nghiêng người cơn đau ập đến, hơn nữa không tắm rửa, trằn trọc một lúc mãi không ngủ được.
Cuối cùng vẫn phải chống tay chậm rãi bò dậy, giữ thẳng nửa người trên thật cẩn thận xuống giường, chân vừa chạm đất, đầu bị cơn choáng ập đến, tay phải cô vội vịn vào bên cạnh tủ đứng yên.
Đứng yên vài giây, cảm thấy tốt hơn, lúc này mới vịn tường đi đến nhà vệ sinh.
Đúng là phòng bệnh cao cấp, có nhà vệ sinh riêng, khăn mặt, bàn chải đánh răng, mọi thứ linh tinh đồ dùng sinh hoạt có đầy đủ.
Nhớ tới Hugh trước khi đi nói trả tiền cơm hôm trước, xem ra anh ta còn rất để ý khi cô tính tiền, chi phí khám và nằm viện hôm nay không chừng gấp vài lần so với tiền cơm.
May mắn là bị thương tay trái, đánh răng qua loa, lấy sữa tắm rửa sạch mặt, lại dùng khăn mặt lau nửa người trên, lấy vòi hoa sen rửa nửa người dưới, tạm vậy mới thấy thoải mái hơn chút.
Cô đang nghĩ ngày mai có cần yêu cầu bệnh viện sắp xếp một nhân viên chăm sóc hay không, hiện tại xem ra cũng không cần, chính cô cơ bản có thể làm được.
Lăn lộn xong cũng đã 12 giờ hơn, trở lại giường, lần này cô ngủ được liền.
Ban đêm, y tá tới kiểm tra tình hình một lần, giúp cô đo nhiệt độ cơ thể.
Nhớ tới cơm cho ngày mai, Bộ Hành thuận tiện nhờ cô ý ta giúp mình đặt cơm ở khu dinh dưỡng.
Ai ngờ buổi sáng bị ho khan, cơn đau ập đến. Người cũng không muốn ăn, mà sợ không ăn thì thân thể càng yếu, Bộ Hành cố ăn bát cháo cùng một cái bánh bao chay.
Bác sĩ tới phòng kiểm tra, cánh tay cô một lần nữa được rửa vết thương thay băng gạc. Xem dáng cô kìm lại không dám ho khan, bác sĩ yêu cầu y tá đưa cô đi chụp CT phổi, quả nhiên phổi bị nhiễm trùng, cô quay về phòng bệnh để truyền dịch chống viêm…
Vì thế, cô nàng lại bị dính một phát tiêm.
Bác sĩ đi rồi, Bộ Hành gọi điện thoại cho Tiểu Âu về chuyện của gian hàng.
Mới vừa buông di động xuống, ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
Hai người tới, tự xưng là cảnh sát, đưa giấy tờ về hướng cô.
Cảnh sát hỏi cụ thể tình huống ngày hôm qua, Bộ Hành hỏi: “Có thể tìm được người gây tai nạn sao?”
Cảnh sát gật đầu.
“Đêm qua chúng tôi đã chặn được chiếc xe gây tai nạn ở đường Phụng Ninh, hơn nữa phát hiện người điều khiển có nồng độ cồn trong máu cao. Theo dõi sự cố ở hiện trường cùng với lời khai của đối phương cơ bản nhận định là say rượu lái xe, gây chuyện rồi bỏ trốn, hắn đã bị giam giữ, theo luật chúng tôi sẽ truy cứu hắn phải chịu trách nhiệm hình sự, cô cũng có thể tiến hành yêu cầu đối phương bồi thường về mặt hành chính.”
“Được, cảm ơn các anh.”
Hiệu suất làm việc của cảnh sát nhanh hơn so với tưởng tượng của Bộ Hành nhiều.
Trong nháy mắt, cảnh sát đột nhiên trở nên nghiêm túc hỏi: “Bộ tiểu thư, cô có quen ai tên Bộ Uy không?"
Bộ Hành trả lời: “Nó là con của chú tôi.”
Lúc này mới nhớ ra chiếc xe đâm cô là kiểu xe việt dã màu đỏ, có thể là bạn chơi trong hội của Bộ Uy, chơi cùng kiểu xe giống nhau, sao cô không nghĩ ra chứ?
“Người gây tai nạn chính là anh ta.” Cảnh sát quan sát nàng, “Hai người quan hệ như thế nào? Trước đó có xích mích gì hay không?”
Bộ Hành nghĩ cảnh sát muốn biết Bộ Uy có động cơ gây tai nạn hay không, hay cũng chỉ là sự cố giao thông bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT