Khi ra đến sân trước của Mai Viện, Sao lập tức vỡ òa trong sửng sốt.

Trước sân Mai Viện lúc này xuất hiện một con thuyền rất lớn. Đó là một chiếc thuyền khổng lồ, chiều rộng hơn mười mét, chiều dài hơn ba mươi mét. Thuyền rất cao, có đến hai tầng, toàn thân được làm bằng gỗ sơn son bóng loáng, có thể phản chiếu được cả cảnh vật xung quanh. Những chi tiết trên thuyền được chạm trổ tinh xảo, thậm chí là khảm trai. Trên thuyền cờ lộng bay phấp phới, vô cùng nguy ngoa tráng lệ.

- Lớn quá! - Sao thốt.

- Đây là lâu thuyền. - Mai Lang Vương nói - Chiếc thuyền này dù to lớn nhưng tốc độ không cao. Ta chỉ dùng nó để đi du ngoạn thôi.

- Lâu thuyền ư? - Sao vẫn còn lặp lại cái tên mà chàng vừa nói ra trong sự lạ lẫm.

- Mai Lang, ta chuyển hành lí của Sao lên thuyền rồi. - Ưu Liên tiến đến, nghiêm nghị dặn dò - Giữ gìn sức khỏe đấy, ăn uống phải điều độ, tối đến nhớ mặc thêm áo. - Nàng lại quay sang Sao nói thêm - Em chăm sóc Vương hộ chị nhé.

- Vâng ạ! - Sao đáp.

- Mà này, nãy giờ em đi đâu vậy? - Xích Phượng khó hiểu.

Sao đột nhiên đỏ mặt, cúi xuống, đôi mắt to tròn rơi lên mũi chân.

- Cô bé nghĩ là mình sẽ bị bỏ lại đấy mà. - Mai Lang Vương cười cười.

- Ôi trời. - Xích Phượng vỗ tay lên trán.

- Ha ha - Bạch Sứ khúc khích, Sao nghe tiếng cười của nàng, mặt càng đỏ hơn.

- Được rồi, chúng ta đi đây. - Mai Lang Vương không nán lại lâu nữa, chàng quay lưng bế Sao lên thuyền.

Nhóm Hoa Tiên đứng bên dưới, nhìn theo bóng họ hồi lâu.

Khi lên thuyền rồi, Sao mới được nhìn rõ mọi thứ hơn. Con thuyền thật hùng vĩ, mạn thuyền được bao bọc bởi lớp lan can gỗ chạm khắc tinh tế, cô bé đứng bên lan can nhìn xuống, vẫy tay với các chị.

- Ngoan ngoãn đấy! - Xích Phượng nhắc nhở.

- Vâng ạ! - Sao đáp lại, mỉm cười.

Trên mũi thuyền có một cây trụ lớn hình chữ thập, cũng như những chi tiết khác, nó được tạo nên một cách kì công và xinh đẹp. Trên trụ có bốn chú cò trắng. Để nâng thuyền lên, đôi cánh của những chú cò lần lượt sải rộng.

- A! - Sao kinh ngạc.

Thuyền đang từ từ bay lên. Mây, gió và mặt trời của vùng Tây Nam rực rỡ rạng chiếu trước mắt cô bé.

- Thuyền bay ư?! - Sao không thể tin nổi.

- Em sẽ còn ngạc nhiên về nhiều điều hơn đấy. - Mai Lang Vương đứng bên cạnh nhếch cười.

- Chúng ta sẽ mất hai ngày để đến được Kon Chư Răng. - Lúc này Lãm cũng từ trong khoang thuyền bước ra, chàng ta bế Yang đang say ngủ lên thuyền từ trước.

- Không còn cách nào khác. - Mai Lang Vương nói.

- Ngài không dùng thuyền mông đồng ư? Nếu dùng mông đồng thì có lẽ chỉ mất một ngày. - Lãm nhăn nhó.

- Hừm… - Mai Lang Vương choàng tay qua vai Sao, đưa cô bé rời đi. Chàng không đáp lời Lãm ngay, cả ba người đi vào trong thuyền, bên trong, cạnh cửa sổ, có một bộ tràng kỷ được bố trí để uống trà.

- Tình hình ở Kon Chư Răng không đơn giản như vậy đâu. - Mai Lang Vương ngồi xuống, lấy đĩa bánh đã được chuẩn bị sẵn đưa cho Sao. Kể từ khi cô bé đến Mai Viện, mỗi lần Sao ở gần chàng, Mai Lang Vương đã mặc định rằng những đĩa bánh đều sẽ thuộc về cô bé.

- Ngài lo rằng nếu đem chiến thuyền đến đó thì sẽ vấp phải sự kháng cự? - Lãm rót trà cho chàng trong khi Sao ngoan ngoãn tựa vào người Mai Thần mà ăn bánh.

- Phải. Ta muốn điều tra một chút.

- Hừ, ngài đúng là… Ngài lại định mạo hiểm như bao lần?

- Chúng ta thật sự có quá ít thông tin. Với lượng thông tin ít ỏi đó, chúng ta không thể cứ vồ vập lao vào Kon Chư Răng được. Trong trường hợp này, chúng ta phải kiểm tra xem những gì cậu bé kia nói có đúng hay không. Nếu đúng, chúng ta cũng không thể vội vàng trừng trị bọn phản loạn mà phải ẩn nhẫn, điều tra xem đứng sau chúng còn có kẻ nào nữa không đã.

- Ngài nói đúng… Nhưng bây giờ ngài mang Sao theo, lỡ gặp chuyện gì không hay thì sao?

- Em không sợ đâu. - Sao ngây thơ nói.

Mai Lang Vương nhìn cô bé, Sao đang ăn bánh rất vô tư. Cô bé có lẽ chưa hình dung được những gì mà mình sắp phải đối mặt…

- Ta biết - Chàng đáp - Nhưng ta muốn Sao hiểu rõ một số điều. - Giọng chàng dứt khoát.

- … - Lãm sầm mặt, cằn nhằn trong miệng.

Thật là… Ngài có chắc là một mình ngài sẽ bảo vệ được hai đứa nhóc không? Đã vậy còn có một đứa đang bị thương?

- o-

Thời gian đầu ở trên thuyền bay Sao vô cùng háo hức. Cô bé háo hức đến nỗi quên mất Mai Lang Vương, một mình chạy ra mui thuyền, ngắm nhìn mây trời, phong cảnh và những cánh chim chao liệng.

Mai Thần ở trong thuyền làm việc cùng Lãm. Dù đi xa nhưng chàng không để công việc buông tha mình giây nào. Tuy vậy, vì có Sao nên chàng phải chọn chỗ làm việc thuận tiện hơn, chủ yếu giúp chàng có thể quan sát cô bé từ xa.

Yang vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, khi cậu thức giấc trời đã sụp tối rồi. Cậu lơ mơ rời khỏi khoang riêng của mình, đi ra ngoài, vừa ra đến khoang trung tâm, cậu đã thấy Mai Thần và Lãm ngồi đối diện nhau, làm việc chăm chú.

Những tiểu đồng theo hầu Mai Thần nghiêm trang đứng nép một bên. Không gian tĩnh lặng và nghiêm cẩn, chỉ có tiếng gió réo bên ngoài ô cửa sổ.

Yang nuốt nước bọt.

Hazz… Sự nghiêm túc của họ khiến cậu không dám thở mạnh.

Cậu bé người Bana cố kiễng chân bước đi thật khẽ, thật khẽ. Cậu sẽ không ở đây làm phiền nữa.

- Này. - Khi sắp ra khỏi khoang thuyền, cậu đột ngột bị gọi giật lại.

- Sao ạ? - Yang giật thót, quay đầu.

Mai Lang Vương xếp công văn để sang bên, hỏi cậu với vẻ mặt bình thản - Em đói chứ?

- Em không đói ạ. - Yang chun mũi, cười khì khì - Nhưng nếu có gì đó để ăn tiêu khiển thì em cũng không từ chối.

- Phì. - Mai Lang Vương buồn cười.

Lãm thì đang cố để tiếng cười không bật ra khỏi miệng.

- Người đâu, chuẩn bị buổi tối ngoài mui thuyền đi. - Mai Thần nói.

- Vâng.

- Gọi Sao đến dùng bữa nữa, em ấy chưa ăn gì từ nãy đến giờ rồi.

- Vâng ạ.



Nhóm tiểu đồng thoăn thoắt chuẩn bị, Yang đủng đỉnh đi ra mũi thuyền. Vừa ra ngoài, cậu đã thấy Sao đang đứng bên cạnh cây cột mà đám cò đậu. Tinh nghịch ngắm nhìn chúng.

- Này, đừng có mà quấy phá, nếu lũ cò không giữ được thăng bằng hay vô tình dịch chuyển cánh thì cả con thuyền sẽ chao đảo đấy. - Yang bước đến, nhắc nhở.

- A! - Sao quay lại - Bạn dậy rồi hả?

- Ừm. Vương bảo chúng ta cùng dùng bữa tối đó. - Yang đáp.

Bấy giờ, khi mọi chuyện đã trở nên ổn thỏa hơn, Yang mới có dịp nhìn kĩ Sao. Cậu thật sự rất tò mò về thân phận của cô bé này. Đôi mắt nâu hoang dã quan sát Sao từ đầu xuống chân, cô bé này không giống tiểu đồng, trang phục của cô ấy đặc biệt hơn, trông như thể là tiểu chủ nhân của Mai Viện vậy, lẽ nào cô ta là con gái của Vương?

Yang xoa cằm, đi quanh Sao một vòng.

Sao chớp chớp mắt, không hiểu cậu đang nghĩ gì.

- Càng nhìn càng thấy giống đấy. - Yang lẩm bẩm.

- Gì chứ? - Sao cau mày, bỏ qua Yang mà tiến đến bàn ăn vừa chuẩn bị xong.

Trên bàn vẫn như cũ, là những món chay đẹp mắt. Sao rất vui vẻ thưởng thức bữa tối. Cô bé đã quen với chế độ ăn này, chỉ có Yang là bỡ ngỡ thôi.

- Đây là gì? - Yang gắp một miếng củ sen, giơ lên, nhăn nhó.

- Sen đấy. - Sao đáp.

- Còn đây?

- Khoai môn.

- Ôi trời! Cả đống này toàn là rau củ?!

- Ừ, có gì không đúng ư?

- Hazzz… - Yang quay lưng về phía Sao, vò đầu bức tóc.

Cậu không quen với thức ăn ở đây. Tiểu tiên ở Kon Chư Răng các cậu đều ăn thức ăn lấy từ khu rừng. Chúng bao gồm thịt và mật ong, các loại hoa quả rừng… Nói cách khác, thực đơn của tiểu tiên vùng Kon Chư Răng luôn có thịt.

- Chúng ta chỉ ăn chay thôi. - Sao nói, cô bé nhớ đến lời của Ưu Liên mấy hôm trước, rằng Hoa Tiên chỉ ăn chay và đặc biệt thích ăn rau củ.

- Ta muốn ăn thịt mùi nấu cà đắng. - Yang khổ sở.

- Không có thịt đâu, chỉ có rau củ thôi, không ăn sẽ đói đấy.

- Hic… - Yang không nói gì, cậu chỉ đành quay lại, gắp lấy số rau trên bàn mà nhai một cách vô cảm.

- Mà này, nàng là tiểu nữ của Vương hả? - Cuối cùng, Yang không nhịn được, hỏi rõ.

Sao đã dùng bữa xong, đang ăn món tráng miệng, nghe vậy suýt nữa bị sặc. Cô bé ho khụ khụ, cố vỗ cho số chè vướng lại cổ họng trôi xuống.

- Ai… Ai nói với bạn mình là con của Mai Lang chứ! - Sao đặt bát chè lên bàn, mặt đỏ bừng.

- Không phải? - Yang kinh ngạc - Thế thì nàng là gì của Vương?

- Mình… - Sao định trả lời ngay nhưng rồi cô bé nhận ra, cô bé chẳng là gì của Mai Lang cả.

Sao đưa mắt nhìn vào khoang thuyền, bên trong, Mai Thần vẫn đang làm việc. Cô bé thậm chí còn chẳng thể đến gần. Giờ nghĩ lại… Cô bé với Mai Lang là gì chứ?

Trong lòng cô bé, Mai Lang như anh, như chú, như cha.

Nhưng thực tế, chàng chẳng phải người thân của cô bé.

Cô bé và chàng gặp nhau trong một dịp kì lạ. Chàng là ân nhân đã cứu cô bé thoát khỏi một vụ buôn người. Dù chính chàng đưa cô bé về nơi này nhưng Sao đã luôn dựa dẫm vào chàng. Nếu không có chàng, cô bé sẽ chẳng thể tồn tại đến ngày hôm nay.

Lần đầu tiên Sao nhìn thấu hoàn cảnh của mình.

Nếu một ngày nào đó Mai Lang không còn cần cô bé nữa… Thế thì Sao sẽ đi đâu?

Sao run run đẩy bát chè ăn dở ra xa, sợ hãi đứng dậy, chạy ra đuôi thuyền.

- Ơ? - Yang khó hiểu, nhưng cậu cũng chẳng bận tâm. Cậu lại chán nản nhìn bàn ăn toàn rau, cố ăn được chút gì hay chút đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play