Trong lúc mọi người rời đi, Trần Lương đang đi tới nơi trước nay hắn chưa từng đặt chân. Con đường này hắn từng đi, nhưng chỉ được một nửa phải quay đầu do hết thời gian. Lúc này đã không còn hạn chế nào, hắn có thể thoải mái mà tiến lên.
Làm cho hắn thất vọng, là mặc dù đi tới cuối con đường, hắn cũng không gặp được Vô Lượng Thạch Thú nào, thậm chí Vô Lượng Thạch bạch phẩm cũng không có một tảng. Dường như Vô Lượng Thạch nơi đây đều đã bị thạch thú ăn sạch.
15 ngày trôi qua, thời điểm những người khác tiến vào Vô Lượng Sơn Động đã đến, còn Trần Lương vẫn không thấy tăm hơi đâu.
“Vẫn không thấy tên kia đâu” Người nói là một kẻ ngoại tộc mới đến nửa năm trước, tên này bề ngoài còn đen hơn nam tử da ngăm. Bù lại hắn sở hữu một hàm răng trắng càng nổi bật hơn trên nền đen
“Nếu hắn vẫn còn khỏe, vậy cũng sẽ chờ đến 15 ngày sau mới có mặt” Bảo Thanh nói.
“Không cần quan tâm đến hắn, chúng ta lo cho bản thân mình thì hơn”
Mỗi người ở đây đều là bèo nước tương phùng, không có lấy gì làm tình nghĩa mặn nồng. Vì vậy Trần Lương vắng mặt chỉ làm bọn hắn tò mò chốc lát. Hiện giờ ai nấy đều trở lại hoạt động thường kỳ của mình.
“Hừ, hắn chết chắc rồi” Âm thanh phát ra từ phía Vô Lượng Tộc nhân.
Đoàn người tiếp tục nhận thêm một bất ngờ khác vào thời điểm đóng cửa Vô Lượng Sơn Động.
“Nữ tử áo đen cũng biến mất rồi. Chả nhẽ trong kia mới xuất hiện yêu thú nguy hiểm” Nam tử răng trắng đưa mắt tìm kiếm bên trong Vô Lượng Sơn Động.
Muốn biết đáp án, chỉ có thể vào trong tìm kiếm. Có điều hành động này vô cùng mất thời gian, công sức nên không có ai nguyện ý thực hiện. Trừ khi hàng loạt người mất tích thì Vô Lượng Tộc mới mở cuộc điều tra.
Mấy người kia không biết rằng, nữ tử áo đen và Trần Lương biến mất bên trong Vô Lượng Sơn Động đều có chung 1 mục đích, tìm kiếm phẩm cấp cao hơn Vô Lượng Thạch và Vô Lượng Thạch Thú.
Nữ tử áo đen đã ở đây hơn 20 năm. Bản thân nàng cũng nhiều lần muốn khám phá thật nhiều những con đường sâu hun hút nhưng chưa đủ quyết tâm thực hiện. Sự mất tích của Trần Lương chính là cú hích giúp nàng dứt bỏ do dự.
Có điều tinh thần lực của nàng mới ở cấp 6, vì vậy quá trình dò đường rất kém. Trong khi nàng còn đang chậm chạp dò từng con đường, thì Trần Lương đã đặt chân tới con đường dài nhất. Cho dù là tinh thần lực cấp 9 của hắn cũng chạm không tới điểm cuối.
Mất nửa ngày di chuyển, Trần Lương đi hết con đường. Nhưng đó không phải là điểm dừng chân cuối, mà là một bắt đầu của một tòa mê cung khác.
Trước mặt hắn, một không gian rộng lớn, kết nối với rất nhiều lối đi khác. Điểm khác biệt nơi đây là Vô Lượng Thạch xuất hiện khắp nơi, có cả trên trần hang, trên các cột đá. Mà phẩm chất lại càng là tuyệt vời, khi mà chiếm số lượng đa số là Thanh phẩm, ít hơn là Bạch phẩm, cuối cùng là Hoàng phẩm lấp ló nơi xa xa.
Niềm vui sướng đến với Trần Lương vượt lên trên Hoàng phẩm Vô Lượng Thạch, là khung cảnh chiến đấu giữa 2 con Vô Lượng Thạch Thú, bên trái là Thanh phẩm màu xanh, bên phải là Hoàng phẩm màu vàng.
Thanh phẩm chống đỡ không lại, độn thổ xuống đất chạy trốn. Nếu đối thủ của nó là Trần Lương thì nó chắc chắn thành công chạy thoát.
Đáng tiếc, thợ săn nó lại cũng là Vô Lượng Thạch, dùng độn thuật đuổi theo sát nút. Thanh phẩm mới chạy xuống đất một lúc, đã thấy trồi lên ở một vị trí khác, bị Hoàng phẩm dí cho chạy khắp nơi.
Trần Lương trốn ở 1 bên, chờ 2 con đánh đến phân ra thắng bại, mới bất ngờ tập kích. Vô Lượng Thạch Thú Hoàng phẩm vừa mới đập tan Thanh phẩm ra hàng ngàn mảnh, Trần Lương phi người về phía trước, lấy ra Khai Phong Phủ bổ xuống kẻ chiến thắng.
Vô Lượng Thạch Thú Hoàng phẩm vung tay đấm ra 1 quyền ngăn cản chiến phủ. Mỗi một phẩm cấp Vô Lượng Thạch Thú khác nhau không chỉ màu sắc mà còn hình dạng.
Loại Bạch phẩm là hình cầu, bên ngoài nhẵn nhụi. Loại Thanh phẩm bên ngoài có các gai nhọn. Loại Hoàng phẩm không có gai nhọn, mà xuất hiện 2 tay. Loại huyết phẩm trông như thạch nhân với tứ chi nhưng không có đầu. Các chi của Vô Lượng Thạch Thú có thể thò ra, thụt vào nên bọn chúng vẫn có thể lăn tròn như thường.
Loại Thanh phẩm chỉ có các gai được cường hóa vượt trội, còn loại Hoàng phẩm, cả cơ thể đều cứng rắn từ trong ra ngoài. Đối kháng trực tiếp với Khai Phong Phủ, Vô Lượng Thạch Thú chỉ bị chấn bay ra sau mấy bước. Còn Trần Lương ở trên không, thiếu điểm tựa, bị đấm bay ra sau cả chục trượng mới dừng lại.
Con yêu thú tức giận lấy 2 tay đập mạnh vào nhau, tạo nên tiếng rền vang lan xa mấy chục dặm. Mỗi một con Vô Lượng Thạch Thú Hoàng phẩm đều là vương 1 cõi trong Vô Lượng Sơn Động. Hôm nay lại có kẻ dám đến mạo phạm nó, thật sự là coi trời bằng vung mà.
Con yêu thú lao người về phía đối thủ. Nó tin tưởng, chỉ cần đụng một nhát, tên nhân loại ngu xuẩn sẽ nát như tương.
Tốc độ của con yêu thú nhanh vô cùng, lực lượng thì càng mạnh đến kinh người. Chỉ riêng uy áp tỏa ra từ thạch thú cũng đủ khiến bất kỳ Huyền cấp võ giả nào đều cảm thấy nghẹt thở.
Trần Lương kích hoạt lôi điện của Khai Phong Phủ lên mức cao nhất, phang 1 búa đối đầu với thạch thú. Thêm một lần hắn bị chấn bay ra sau, hai tay tê rần rần, suýt nữa còn để chiến phủ rời tay. Đối ngược với nó, thạch thú chỉ khựng lại trong chốc lát, liền tiếp tục lao người tấn công kẻ địch.
Nhận một đòn trực tiếp, toàn lực của mình mà trên cơ thể thạch thú không có một vết nứt, Trần Lương bắt đầu lo lắng. Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, chỉ mới kịp thở ra một hơi, thạch thú đã áp sát cận kề.
Trần Lương lại phải dùng Khai Phong Phủ đập cản lại lực lượng vạn cân thạch thú. Hai bên liên tục phang nhau chấn động cả một vùng đại địa. Mỗi một lần tranh phong, Trần Lương đều bị chấn động lục phủ ngũ tạng, hai tay tê rần.
Đáng tiếc, vũ khí chính của Trần Lương là thương mà không phải là búa. Nếu không, sức mạnh Khai Phong Phủ không chỉ dừng lại ở đây.
Rốt cuộc, sau 12 hiệp, Khai Phong Phủ bị chấn bay, rời khỏi tay hắn. Vô Lượng Thạch Thú rung người, như kiểu cười gằn trước sự suy yếu của đối phương. Nó không cho Trần Lương một khắc nghỉ ngơi nào, ngay lập tức đâm người vào kẻ chỉ có 2 bàn tay trắng.
Không còn cách khác, Trần Lương đành thi triển Thân Hóa Lôi Đình, để cho thạch thú lăn qua người. Một kích toàn lực nện vào vách hang, thạch thú để lại một lỗ thủng lớn.
Thạch thú ngạc nhiên, di chuyển 2 chấm đen bên trong cơ thể nhìn về phía cơ thể toàn sét kia. Trong lúc nó còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, Trần Lương phi thân về nơi Khai Phong Phủ rơi xuống. Thân Hóa Lôi Đình chỉ có thể giúp hắn không chiến bại mà không thể giúp hắn giành chiến thắng.
Nhìn bề ngoài, thạch thú nhận mười mấy nhát đập của Khai Phong Phủ vẫn không có tổn hại gì đáng kể. Nhưng thông qua tinh thần lực, Trần Lương có thể thấy được những tia lôi điện đang thấm dần vào bên trong cơ thể thạch thú qua từng lần giao chiến. Đặc biệt, những chỗ có vết nứt thì càng có nhiều lôi điện xâm nhập.
Nhặt được chiến phủ, Trần Lương tiếp tục tấn công thạch thú. Để tăng cường lực lượng cho tay, hắn quyết định dùng đến Đạo Thần Thông Đế Vương Đạo. Cả cơ thể chuyển sang kim sắc, tỏa ra kim quang nhàn nhạt, tựa như một tôn chân phật giá lâm.
“Chết!!!!!!!!!!” Trần Lương hét lớn lấy khí thế phang búa vào Vô Lượng Thạch Thú.
Đế Vương Đạo quả nhiên có tác dụng lớn, thạch thú không còn chiếm thượng phong, bị đập văng ra sau, cơ thể xuất hiện thêm nhiều vết nứt. Các vết nứt rất nhỏ, Vô Lượng Thạch Thú Hoàng phẩm chỉ cần hấp thu nội đan của Thanh phẩm, nghỉ ngơi vài ngày liền khỏi hẳn. Vì vậy nó mặc kệ thương thế, chỉ muốn đập nát tên khốn nhân loại trước mắt. Cả đời nó chưa từng chịu tủi nhục như này, bị nhân loại đập đến lún người vào đất.
Về phía Trần Lương cũng không phải hoàn toàn nhàn hạ, mà bản thân cũng bị văng ra sau một đoạn ngắn.
2 bên tiếp tục dùng man lực chiến đấu, xem ai cường ngạnh hơn, dai sức hơn, cứng rắn hơn.
Cơ thể Vô Lượng Thạch Thú xuất hiện ngày càng nhiều vết nứt nhìn rõ mồn một. Nó không còn điên cuồng tấn công bất kể sống chết mà nằm dưới đất, đăm chiêu suy nghĩ. Trần Lương không chủ động tấn công, vì nếu Vô Lượng Thạch Thú muốn chạy trốn khi đang ở sát mặt đất, hắn đuổi không kịp.
“Đến lúc rồi” Trần Lương thầm quyết định, vận chuyển nguyên khí lên mức cao nhất, thôi thúc toàn bộ lực lượng nhục thân có thể, còn kích phát cả Đạo Thần Thông Hủy Diệt Nguyên Khí.
Hắn bay về nơi Vô Lượng Thạch Thú Thanh phẩm bị giết chết. Nội đan của nó vẫn đang nằm đó, chưa bị Hoàng phẩm lấy đi.
Nhìn thấy hướng di chuyển của Trần Lương, thạch thú biết ngay đối phương muốn làm gì. Nó tức giận, đâm người tấn công kẻ địch. Nó dự tính sau khi đẩy văng tên nhân loại đi, sẽ dùng tốc độ cao nhất đi lấy nội đan và chui xuống đất rời khỏi nơi này.
Thành công dụ thạch thú lao lên tấn công, Trần Lương dốc toàn bộ lực lượng đập xuống Khai Phong Phủ. Đây mới là một đòn toàn lực của hắn ở trạng thái Đế Vương Đạo. Lúc trước bị thạch thú trấn lui đều là bởi hắn giữ lại một phần lực lượng.
Không chỉ đánh với trăm phần trăm sức mạnh, Trần Lương còn kích phát một lượng lớn lôi điện ẩn chứa bên trong Khai Phong Phủ. Những lôi điện này được tính là một phần cơ thể của Khai Phong Phủ, không phải là đặc kỹ của nó. Giờ chưa phải là lúc sử dụng đến 2 đặc kỹ của Khai Phong Phủ.
Chiến phủ phang một đòn chính diện vào Vô Lượng Thạch Thú, đập cho nó nứt toác toàn thân, bay đi như một quả bóng chày bị đập Homerun. Mặc dù văng đi rất mạnh, hơn những lần trước mấy lần, nhưng thạch thú không bay được xa, bởi nó đang bị lôi võng phát ra từ Khai Phong Phủ giữ lại.
Vô Lượng Thạch Thú giống như một con cá voi mắc vào lưới, muốn rời đi không được. Nó lo lắng đến cực điểm, vùng vẫy chạy về phía đại địa, muốn dùng độn thuật trốn đi. Lôi võng rất dai và chắc chắn, được tạo thành từ vô số tia sét bện chặt với nhau. 1 tia sét giống như tơ nhện, vô cùng yếu ớt, dễ phá, nhưng trăm ngàn vạn tia sét bện với nhau thì lại bền chắc không gì sánh được.
Còn đang chưa biết phải làm sao, Vô Lượng Thạch Thú đã phải đối mặt với 1 búa toàn lực thứ 2. Vết nứt trên cơ thể nó đã lan tới tận sâu bên trong, hàng trăm mảnh vỡ rơi lả tả xuống nền hang.
Dãy dụa kịch liệt nhưng không thể thoát lôi võng, tử thần lại đang đứng cách nó mấy trượng, Vô Lượng Thạch Thú chỉ còn cách liều mạng, thực thi phương án cuối cùng. Nó tháo bỏ lớp thân xác bên ngoài, chỉ giữ lại phần lõi hình cầu, nhỏ hơn đầu người, chui qua mắt võng, bỏ chạy.
Tu bổ bộ thân xác kia không phải ngày một ngày hai, mà Vô Lượng Thạch Thú đã mất mấy trăm năm cày cuốc. Nó mặc dù tiếc đứt ruột, cũng chỉ có thể giữ hận thù trong tim. Núi xanh sợ gì không có củi đốt, chỉ cần giữ được tính mạng, tương lai vẫn có thể đông sơn tái khởi.
Cho dù trốn thoát, những ngày tiếp theo cũng sẽ khó khăn vô cùng, ngay cả Vô Lượng Thạch Thú Bạch phẩm cũng có thể đưa nó làm thức ăn. Không thể nghĩ nhiều như vậy, trước mắt cần phải trốn đã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT