Trần Lương vừa giấu Tuyết Hoa đi, liền nói với 2 người kia:
"Tuyết Phi tăng tốc thời gian cho ta và Lôi Bôn. Lôi Bôn đứng tại chỗ tấn công bọn hắn"
Liền ngay lúc đó, Tuyết Phi thi triển ra thời gian võ kỹ duy nhất mà nàng biết, tăng gấp đôi thời gian xung quanh Trần Lương, giúp tốc độ hoạt động của hắn cũng tăng gấp đôi.
Thời gian võ kỹ hiếm có vô cùng. Tuyết Phi chỉ có duy nhất 1 bản thời gian võ kỹ, chính là được truyền lại từ cha của nàng, đưa cho sư phụ nàng rồi mới đến tay nàng. Phan Phụng thân là Địa cấp võ giả cũng chỉ có duy nhất 1 quyển thời gian võ kỹ này.
Khả năng của nó là tăng hoặc giảm gấp đôi tốc độ chảy của thời gian quanh một khu vực nhất định. Điều này gây ra 1 nhược điểm mà Tuyết Phi hay cha nàng không dám dùng nhiều, chính là tuổi thọ bị hao hụt. Có thể 1, 2 trận không sao, nhưng trận nào cũng dùng, tích tiểu thành đại sẽ giống như tự chém đi thọ nguyên của bản thân.
Vừa nhìn thấy Trần Lương cất giấu thê tử của hắn, đám người chặn đường liền ngưng trọng mấy phần. Nhưng cái bọn hắn không ngờ được là Trần Lương vừa lấy thương của hắn ra, đã ngay lập tức đánh ra võ kỹ.
Mà không phải võ kỹ bình thường, rõ ràng là nó ẩn chứa năng lượng cực mạnh. Tất cả 66 người đều không thể hiểu được tại sao đối phương vừa mới điều động nguyên linh khí, lại có thể đánh ra võ kỹ cường hãn đến thế.
Một kích quá nhanh, quá bất ngờ, lại mang theo khí thế uy mãnh không gì sánh được, khiến 66 người trở tay không kịp. Bọn hắn vốn dĩ định dốc toàn lực, mỗi người đều đánh ra võ kỹ mạnh nhất của mình. Nhưng thân ảnh trông như Tam Nhãn Lang kia khiến bọn hắn đành phải vội vã chống đỡ.
Một kích này của Trần Lương chính là Yêu Ảnh của Tam Nhãn Lang cất giấu trong Khuyển Dạ Xoa. Chỉ có tấn công trong lúc đối phương không phòng bị mới tạo ra được hiệu quả cao nhất.
Không phụ lòng mong đợi của hắn, Yêu Ảnh của Ngạo Thiên, sức mạnh ngang với 1 đòn toàn lực của Hoàng Long Đại tướng quân, đã đánh bay tất cả chướng ngại vật trên đường đi của nó. Những võ kỹ vội vã của 66 Huyền cấp võ giả yếu nhược vô cùng, chỉ làm giảm đi một nửa sức mạnh của Yêu Ảnh. Phần còn lại đã khiến cho một nửa số người cản đường gặp phải chấn thương.
Một số người đứng ngoài rìa 2 bên may mắn không bị Yêu Ảnh đánh trúng, còn lại 30 người, bị đánh bay, ngã rạp xuống đất.
Sóng gió vừa qua, giông bão đã tới. Mấy chục con người vừa phải vội vàng chống đỡ Yêu Ảnh xong, đã phải đối đầu với đợt tấn công của Lôi Bôn. Được Tuyết Phi tăng gấp đôi tốc độ tấn công, hắn đã có đủ thời gian đánh ra võ kỹ mạnh nhất của mình.
Một hầu tí khổng lồ như muốn phá tan đại địa, từ trên cao đập xuống những người vừa bị chấn thương. Hầu tí to lớn mấy chục trượng, nhân loại đứng dưới nó chỉ như kiến hôi một dạng.
Một số người trọng thương không kịp đánh ra võ kỹ. Những người còn lại một lần nữa phải đánh ra đòn tấn công yếu ớt nhất của mình, để có thể mau chóng đỡ đòn.
Lần này đám người chặn đường không ai bị thương. Công kích của bọn hắn còn xuyên phá hầu tí, đánh về phía Trần Lương, nhưng cũng bị Lôi Bôn cản phá hết, tránh quẫy nhiễu công tử nhà hắn.
Đám người chặn đường cảm thấy vô cùng uất ức, tức giận. Rõ ràng là mạnh hơn, đông hơn rất nhiều, lại bị đối phương tấn công liên tục không cả có thời gian hồi khí, không thể thi triển toàn bộ sức mạnh của mình.
Tưởng chừng giông bão qua, bọn hắn có thể triển khai phản công, thì đã thấy một đợt sóng thương ngập trời, do hắc sắc và huyết sắc chiến thương xen lẫn nhau tạo thành. Trần Lương đã vận dụng tất cả lực lượng của hắn, bao gồm cả Huyết Khởi Chú và Khuyển Dạ Xoa để tấn công.
Một kích này đủ sánh ngang với Yêu Ảnh của Ngạo Thiên.
Giận tím người, nhưng bọn hắn đành phải tiếp tục đánh ra vội vã một võ kỹ yếu ớt, chống đỡ lại uy áp ngập trời từ phía sóng thương.
Lực chống đỡ lúc này giảm hơn nhiều so với ban đầu, dẫn đến số người thụ thương càng tăng mạnh.
Qua 3 lần đợt công kích, hợp công của 3 người Trần Lương đã khiến số lượng kẻ địch giảm đi gần một nửa. Yêu Ảnh của Ngạo Thiên chỉ khiến 6 người trọng thương vô lực tái chiến, nhưng cũng khiến mấy chục người khác thương tích đầy mình. Đến phiên Trần Lương lại tiếp tục chấn thương bọn hắn, thương thế trở nên trầm trọng, quằn quại dưới đất.
Qua 2 lần nhận tổn thất nghiêm trọng từ đòn tấn công của Trần Lương, những kẻ cướp đường đã rơi vào lo lắng tột độ. Bọn hắn nghĩ thế nào cũng không ra được bản thân lâm vào khốn cảnh như này, không làm cách nào bộc phát được toàn bộ sức mạnh. Và rõ ràng tên khốn nạn kia còn che giấu thủ đoạn khi đánh với Cung Đan Phái, hiện giờ hắn mạnh hơn lần trước thể hiện rất nhiều.
Nhìn Hầu tí bay đến, bọn hắn đã lo lắng nghĩ đến lần tấn công tiếp theo của Trần Lương. Phá hủy hầu tí, 37 người còn sức chiến đấu đã phải chuẩn bị tiếp tục phòng ngự. Nhưng trái với dự đoán của bọn hắn, không có một võ kỹ nào ập đến. Nhìn về phía xa, chỉ thấy 3 người Trần Lương thong dong bước đi.
37 người nhìn về phía trước, lại quay ra nhìn nhau.
"Có đánh không?" 1 người lên tiếng
Nhất thời không có ai trả lời hắn. Ai cũng không biết liệu đánh tiếp thì có thắng được không?
"Có lẽ 2 đòn tấn công kia đã là nỏ mạnh hết đà, hiện giờ hắn không còn sức nên mới dừng chiến"
"Đúng là nếu có thể liên tục duy trì sức mạnh kia thì sẽ không tha cho chúng ta. Hắn chắc chắn phải đánh đổi để tăng lên sức mạnh. Nhưng vấn đề là liệu hắn đã không thể hay không muốn đánh đổi. Nếu chỉ là không muốn, vậy chúng ta còn gây sự thì sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục"
"Nhưng chả nhẽ cứ để hắn bỏ đi sau khi đánh trọng thương bao nhiêu người?"
"Trọng thương thì làm sao, chỉ trách các ngươi quá yếu mà thôi, không liên quan đến ta" Một võ giả tán tu nói
"Dừng ở đây thôi, dù sao cũng chưa có ai bỏ mạng. Tên này thủ đoạn vô cùng, ta không muốn đi vào vũng lầy này"
Cuối cùng cả đám giải tán. Vẫn có 20 người muốn tiếp tục tấn công, nhưng với điều kiện là phải có 17 người kia cùng tham gia. Còn nếu lôi kéo không được, vậy cũng đành từ bỏ.
Quả thực Trần Lương rời đi vì không muốn tiếp tục sử dụng Huyết Khởi Chú. Dù sao dùng nhiều võ kỹ hi sinh này cũng không hẳn là chuyện tốt. Bản thân hắn không ngờ rằng chưa đầy 1 tháng đã phải 2 lần dùng đến Huyết Khởi Chú.
"Sau khi giúp 2 thê tử tìm được chốn dừng chân, ta phải cấp tốc tu luyện mới được" Trần Lương tự nhủ.
Bọn hắn bình yên rời khỏi nơi ở của Lữ Bích Ngọc, thẳng hướng đi đến địa điểm thứ hai ở Lý Đế Vực.
Mới đi được 1 ngày, Truyền tin thạch trong Không Vật của Tuyết Hoa bất ngờ rung lên. Nàng lấy ra xem, hóa ra là của Bối Bối gọi.
"Các ngươi đã gặp được Lữ Bích Ngọc chưa?" Lữ Bích Ngọc hỏi Tuyết Hoa
"Chúng ta vừa mới rời khỏi nơi đó. Lữ Bích Ngọc không phù hợp. Vì vậy chúng ta đang lên đường tìm vị đại sư tiếp theo"
"Ngươi có còn muốn nhận ta làm sư phụ?"
"Muốn, tất nhiên muốn! Được làm đồ đệ của sư phụ chính là vinh hạnh của Tuyết Hoa" Nàng vui mừng nói
"Chuyện của ta đã giải quyết xong. Chúng ta gặp nhau tại chỗ cũ lại nói"
Đám người Tuyết Hoa nhanh chóng đi tới nơi từng huyết chiến với Diêm Quỷ. Chờ thêm 1 ngày, Bối Bối xuất hiện với khuôn mặt tươi tỉnh, không còn lạnh lùng như lúc mới gặp.
Tuyết Hoa trước tiên đi đến trước mặt Bối Bối, cúi đầu nói:
"Đồ đệ ra mắt sư phụ"
"Chúng ta thống nhất ý kiến rồi nói 2 tiếng "sư phụ" cũng không muộn" Bối Bối mỉm cười, nói.
"Chuyện của ngươi giải quyết thế nào rồi" Trần Lương nói
"Haha, các ngươi dường như là quý nhân phù trợ của ta. Chuyện của ta, phải kể về 400 năm trước. Ta lúc đó mới chỉ là luyện đan sư cấp 7 và chưa tu luyện độc đan, độc công. Gia đình ta bị kẻ thủ ác giết hại. Trong một đêm, lớn bé trong nhà đều không còn ai sống sót, ngoại trừ ta lúc đó đang đi khắp nơi học hỏi đan đạo.
Lúc ta trở về, được hàng xóm nói cho mới biết, có 1 tên cường giả đến nhà ta, bắp ép cha mẹ ta luyện chế cho hắn Nhược Thủy Đan. Đây là một loại đan dược cấp 8, vừa có công hiệu trừ độc, vừa hồi phục cơ thể bị trọng thương.
Nguyên liệu hắn đã mang theo, nhưng chỉ đủ để luyện chế 1 viên. Cha mẹ ta luyện chế thất bại, đồng nghĩa với người hắn cần cứu cũng tử vong. Vậy là hắn tức giận, giết sạch cả nhà ta.
"Tên khốn nạn! Luyện chế đan dược cấp 8, hỏng đan là chuyện rất bình thường, sao có thể vì đó giết người" Tuyết Hoa tức giận nói.
"Ta vì mối thù này mà quyết tâm tu thành luyện độc sư. Kẻ độc ác kia tu vi lúc đó đã là Địa cấp đại viên mãn, dựa vào chiến đấu thông thường, ta gần như không có cơ hội trả thù. Công chuyện mà vừa rồi ta cần làm, đó là tìm cách trở thành tiểu thiếp của con trai hắn. Dự định của ta, là trước tiên độc chết con trai hắn, cho hắn nếm trải nỗi đau mất người thân. Rồi khi có cơ hội, mới độc chết hắn.
Còn hay, Thiên đạo có mắt. Sau khi chia tay các ngươi, ta tới chỗ gia tộc của tên ác nhân, thì được chứng kiến một cảnh tượng vui nhất trên đời. Tên ác nhân giết nhầm phải trưởng tử của gia chủ một đại gia tộc mạnh hơn nhiều gia tộc của hắn. Vì vậy gia tộc hắn, dưới tổng công kích của đại gia tộc kia, đã bị diệt tộc. Thê thiếp của hắn, con cái, cháu chắt của hắn, thuộc hạ của hắn, gần như tử vong toàn bộ.
Chỉ có 1 điều đáng tiếc, là tên ác nhân đã chạy thoát. Nhưng không sao, tâm tình ta đang rất thoải mái. Hắn chắc hẳn đang đau khổ tột cùng, chạy trốn như chó nhà có tang. Để hắn sống cũng là một loại trả thù. Suy nghĩ tích cực hơn, ta có cơ hội tự tay giết chết hắn, tuy thời gian còn rất lâu nữa."
Bối Bối nói liền một hơi, cuối cùng chốt lại một câu: "Hiện giờ ta không còn gì vướng bận. Công việc tiếp theo chính là tu luyện đan đạo và độc công, vừa hay rất tiện để truyền dạy cho Tuyết Hoa"
Trần Lương gật đầu, nói: "Rất tốt. Ngươi chuyên chú vào đan đạo, lại chỉ có một mình, chính là những gì Tuyết Hoa cần ở sư phụ của nàng. Bàn về học phí, ngươi tính thế nào?"
"Kiện găng tay Bán Thần Khí của ngươi vô cùng phù hợp với chưởng pháp của ta, lại phù hợp với mục đích trả thù sau này. Ta rất ưa thích nó. Vì vậy học phí chỉ cần Mệnh Vô Thiên là đủ. Ta không đòi hỏi gì thêm"
"Được. Đây là đồ vật của ngươi. Đợi đến khi ngươi trả lại ta Tuyết Hoa nguyên vẹn, ta sẽ đưa cho ngươi thêm 1 ức Tinh thạch. Đây coi như là phí bảo an cho Tuyết Hoa"
"Rất hào phóng. Tuyết Hoa thật có phúc. Ước gì phu quân tương lai của ta cũng lo nghĩ cho ta như vậy" Bối Bối cười nói. Tâm tình nàng đang rất tốt, đã có thể cười đùa vui vẻ.
4 người bọn hắn ở cùng nhau thêm 1 ngày thì chia tay. Tuyết Hoa theo Bối Bối đi học đan đạo, Lôi Bôn theo Tuyết Hoa bảo vệ nàng. Trần Lương cùng Tuyết Phi đi 1 hướng khác, giúp Tuyết Phi tăng cường võ đạo.
Phu thê xa cách không phải điều bọn hắn muốn. Nhưng 3 người, 3 phương thức tu luyện khác nhau. Cho dù Trần Lương và Tuyết Phi cùng đi theo võ đạo, cũng vẫn cần đi con đường riêng của mình. Võ kỹ và phương pháp tu luyện của 2 người khác nhau, 2 người đi cùng nhau chỉ khiến tốc độ tu luyện cùng bị chậm lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT