Chỉ nhìn thoáng qua xe ngựa đã biết người ngồi trên xe không phải hạng tầm thường. Ngựa kéo không phải là động vật phổ thông, mà là Phong Tuấn Mã, yêu thú cấp 3, ngày đi ngàn dặm.
Phu xe cũng không phải dạng vừa, nhìn thấy tường băng liền huy kiếm chém nứt. Có thể chém nứt tường băng của Lôi Bôn, cho thấy người này chí ít cũng có chiến lực tương đương Huyền cấp.
Có điều tường băng chỉ nứt mà không vỡ, dưới sự gia cố của Lôi Bôn, nhanh chóng hồi phục, khiến xe ngựa phải từ từ dừng lại.
Phu xe lớn tiếng quát:
"Không muốn chết thì tránh ra"
"Chủ ta đang tản bộ. Ngươi muốn đi qua thì đi chậm lại về bên kia đường" Lôi Bôn nói
Phu xe liếc nhìn 3 người sau lưng Lôi Bôn, không thấy quen mặt, biết là người từ bên ngoài tới, nói tiếp:
"Ngươi từ bên ngoài tới, còn không biết thiếu gia nhà ta, có thể tha một mạng. Nếu còn tiếp tục chặn đường, chỉ sợ chết mà không biết vì sao"
Phu xe đã nói như vậy, chỉ sợ ngồi trong xe là nhân vật không tầm thường. Lôi Bôn không dám tự quyết định, hỏi ý Trần Lương:
"Thiếu gia, nên làm thế nào?"
3 người Trần Lương quay người lại, nhìn xe ngựa. Trần Lương hỏi:
"Thiếu gia nhà ngươi là ai?"
"Hừ, nghe cho rõ đây. Thiếu gia nhà ta là Úy Như Phong, là thiên tài luyện đan sư, đồ đệ duy nhất của Bất Phàm đại sư, đồng thời là thiếu thành chủ Khổng Tú Thành. Thiếu gia chưa tới ngàn tuổi đã là luyện đan sư cấp 7, có thể nói là Long trung chi nhân. Tiểu tử vô tri, còn không nhanh cúi đầu nhường đường, để thiếu gia mất hứng, ngươi chết không hết tội"
"Thiếu thành chủ a. Lôi Bôn, lùi lại đi" Trần Lương phân phó. Dù sao cũng đang ở địa bàn nhà người ta, không nên gây sự kẻo rước phiền phức không đáng có.
"Các ngươi chặn đường gây sự, giờ muốn rút lui, nào có dễ vậy" Âm thanh từ bên trong xe ngựa vang ra.
Sau lời nói của nam nhân trong xe, là sự biến đổi của khung xe ngựa. Khung xe phía trước và phía bên phải từ từ được kéo lên, để lộ ra bên trong là 1 vị công tử hào hoa ngồi cạnh 1 cô gái xinh đẹp, muốn mặt có mặt, muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, muốn mông có mông.
"Xe ngựa này cũng thật thú vị" Tuyết Hoa nói
"Vậy chúng ta sẽ mua 1 chiếc" Trần Lương nói
"haha, xe ngựa này là Nam Trung Lão tự tay thiết kế, bản giới hạn. Cả tòa thành này chỉ có 2 chiếc, ngươi kiếm đâu ra được. Cô nương, xinh đẹp như nàng sao phải đi bộ mỏi chân. Ta mời nàng lên ngồi cạnh, còn rất nhiều thú vị trên chiếc xe ngựa này"
"Vậy nếu ta đập chiếc xe này thì sẽ chỉ còn có 1 chiếc duy nhất phải không?"
"Tiểu tử, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói, không nên nói bậy kẻo cái miệng vạ đến cái thân" Phu xe nói
"Câu đấy, nên là dành cho thiếu gia nhà ngươi. Dám động đến phu nhân nhà ta, chết không hết tội" Lôi Bôn nói
"Tên tiểu nô tài, không có chỗ cho ngươi xen vào" Phu xe nhìn Lôi Bôn quát
"Phu xe thì chỉ nên quất ngựa, miệng tiện không nên nói thành lời" Lôi Bôn đáp trả
2 thuộc hạ lời qua tiếng lại, không ai là thua kém võ mồm. Trần Lương chờ một lúc, ra lệnh:
"Lôi Bôn, hủy xe, giết ngựa"
"Tuân lệnh" Lôi Bôn vận khí, đánh liên tiếp 2 chưởng về phía xe ngựa, khiến cho 2 Phong Tuấn Mã nổ đầu mà chết. Ngay sau đó là 1 chưởng đánh vào phu xe.
"Ngươi dám..." Lời nói còn chưa dứt, phu xe đành phải vận khí đánh trả.
Chưởng lực giao phong, cả 3 người Úy Như Phong cùng xe ngựa bị chấn bay về sau. Khung xe không phải gỗ thường, nhận dư lực ảnh hưởng mà không bị hủy.
"Muốn sống, nhảy khỏi xe" Lôi Bôn vừa nói, vừa chuẩn bị võ kỹ. 1 bàn tay thú hiện ra, uy mãnh vô cùng.
"Thiếu chủ, nhanh đi" phu xe vội vàng kéo thiếu chủ và nữ nhân của hắn bay ra khỏi xe, vừa kịp lúc chưởng lực đến, phá tan tành chiếc xe thành vô số mảnh vụn. Không phải hắn sợ chưởng của đối phương, mà sợ hắn giao chiến sẽ khiến thiếu gia nhà hắn bị liên lụy.
Úy Như Phong nhìn chiếc xe đã không còn nguyên vẹn, tức giận quát:
"Giết chết 2 tên kia, bắt sống 2 ả nữ nhân"
"Tuân lệnh " Phu xe bay tới trước mặt Lôi Bôn, khí thế hừng hực.
Khoảng cách 2 bên vốn dĩ gần nhau, lại đang ở trong thành, nhà cửa san sát, dân cư đông đúc, nên không tiện dùng đến võ kỹ đánh tầm xa. 1 bên dùng kiếm, 1 bên lấy 2 tay làm vũ khí tranh phong bất phân thắng bại.
Úy Như Phong quay qua nhìn Trần Lương đánh giá lại vài phần. Thuộc hạ đánh xe của hắn là Huyền cấp ngũ phẩm. Có được tùy tùng cao cấp như vậy, không chỉ nhờ thân phận thiếu thành chủ mà còn phải là luyện đan sư thiên tài cấp 7, cả Khổng Tú Thành chỉ có mình hắn có được đãi ngộ như này.
Úy Như Phong thân phận có thân phận, bối cảnh có bối cảnh, bản thân võ đạo cũng không tệ, lại thêm có tùy tùng dũng mãnh khiến hắn trước nay đi đường luôn ngẩng cổ ngước tận giời, đi đường chưa từng phải nhìn ai.
Có điều gần ngàn năm sống trên đời, trí tuệ tinh thần lực cấp 7, Úy Như Phong cũng không phải thằng ngu. Đối phương có được thuộc hạ tương đương của hắn, vậy thân phận hẳn cũng không dễ bắt nạt.
Mặc dù biết gặp được đá tảng, nhưng đối phương không có ý nhượng bộ, Úy Như Phong cũng không thể lùi nửa bước, chưa kể xe ngựa yêu quý của hắn còn bị đối phương phá hủy.
Nhìn 2 võ giả Huyền cấp giao đấu quả thật mãn nhãn. Trần Lương cùng 2 nữ nhân không có nửa điểm lo lắng cho Lôi Bôn. Bọn hắn còn điềm nhiên tiến về 1 tửu quán gần đó, gọi:
"Tiểu nhị, cho 1 bình Nữ Nhi Hồng"
Tiểu nhị cùng chủ quán đang đứng núp sau quầy, nghe thấy vội chạy tới nói:
"Khách quan, Nữ Nhi Hồng của ngài đây. Tiểu nhân mạn phép nhiều lời. Người kia thân phận rất lớn, ngài nên sớm rời đi tránh rắc rối"
"Ngươi yên tâm, quán của ngươi hỏng bao nhiêu, ta đền bấy nhiêu" Trần Lương vừa quan chiến, vừa nói
"Ha ha, khách quan nói đùa, tiểu nhân sao dám đòi tiền của ngài. Có điều những người khác đã bị các ngài đuổi đi hết rồi"
"Muốn rời đi nhanh thì dễ thôi" Trần Lương nhìn sang Úy Như Phong, cười cười.
Hắn nhấc mông rời khỏi ghế, tiến về phía vị thiếu thành chủ, vừa đi vừa lấy ra 1 thanh thương phẩm cấp Thập thánh khí.
Úy Như Phong cười khinh, nói:
"Tiểu tử lại dám giơ vũ khí trước mặt ta, thật là không biết viết chữ "chết" như nào"
Úy Như Phong rất tự tin vào bản lĩnh võ đạo của mình, cũng lấy ra bảo kiếm tiến lên. Úy Như Phong không phải loại công tử trói gà không chặt. Bản thân hắn thừa hưởng gia tài từ phụ thân, nhưng năng lực kiếm tiền của hắn quả thật khiến người khác nể phục.
Hắn được coi là triệu phú trẻ tuổi nhất Khổng Tú Thành. Thanh kiếm hắn sử dụng cấp bậc là Thiên Thánh Khí, với phần chuôi liền với phần thân, đều được làm từ Sử Lai Ngọc, rất đẹp, rất quý.
Muốn đánh nhanh thắng nhanh, Úy Như Phong ngay mở đầu đã thi triển thần thông, là một Tinh linh hóa hình cự điểu. Hắn bật người về phía trước, chém một kiếm thật mạnh, đồng thời cự điểu đập cánh, phi ra 2 phong nhận từ 2 bên.
Úy Như Phong là Phong thuộc tính, gia tốc cho cơ thể hắn từ thân pháp đến tốc độ chém đều nhanh hơn mấy phần. Trần Lương không ngờ đối phương cũng có mấy phần bản sự khiến hắn phải vất vả chống đỡ, thậm chí mấy lần bị phong nhận chém trúng người.
Trần Lương phải dùng đến Phong thuộc tính để gia tốc bản thân, chống đỡ lại kiếm và phong nhận liên tiếp chém về phía mình.
Có được khởi đầu tích cực, Úy Như Phong càng đánh càng hăng. Hắn cho cự điểu vòng ra sau Trần Lương, giáp công từ 2 mặt. Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy tình huống của Trần Lương không tốt chút nào.
"Tiểu tử, quỳ xuống dập đầu, dâng lên 2 vị mỹ nhân, ta có thể tha cho 1 mạng" Úy Như Phong nói
"Nếu ngươi đã nói vậy"
Trần Lương vừa nói xong liền hiện ra Chiến thần Atula cầm 6 thanh chiến thương. 2 thanh đối phó cự điểu phía sau, 4 thanh chém về phía Úy Như Phong.
Tình huống đảo ngược, Úy Như Phong chống đỡ vất vả, liên tục lùi về sau. Trần Lương thì thong dong tiến bước, thậm chí hắn còn cất thương đi, chắp tay sau lưng.
" Tiểu tử, quỳ xuống dập đầu, tha ngươi một mạng" Trần Lương vừa nói xong, tốc độ đánh của Chiến thần Atula đột nhiên tăng mạnh.
Một tích tắc sau, trái phải trên cổ của Úy Như Phong đặt lên 2 mũi thương. Chỉ cần 1 ý niệm của Trần Lương, Úy Như Phong liền đầu mình 2 nơi.
"Tiểu tử chớ làm càn" Nhìn thấy thiếu gia bị nguy hiểm, phu xe vội tách khỏi Bôn Lôi, chạy tới
"Ngươi nói ai tiểu tử?" Trần Lương nhìn sang phu xe hỏi, đồng thời 2 mũi thương để lại trên cổ Úy Như Phong 2 vết cắt rỉ máu.
"Đại nhân, ngươi bình tĩnh. Ngươi nếu giết thiếu gia nhà ta, chắc chắn sống không qua nổi đêm nay"
"Vậy ta phải để mặc các ngươi chém giết mình?" Trần Lương hỏi vặn lại
"không không, là do ta sai. Đại nhân không chấp tiểu nhân. Ta xin tạ lỗi với đại nhân, mong đại nhân bỏ quá cho, thả thiếu gia rồi chúng ta sẽ rời đi ngay" phụ xe chắp tay cúi đầu
"Đứng thẳng lên cho ta. Không việc gì phải tạ lỗi. Dám làm bị thương ta. Ngươi chết chắc rồi!" Úy Như Phong cứng rắn nói. Hắn tự tin ở Khổng Tú Thành, còn không có người dám giết hắn.
"Còn cứng miệng! Ngươi có tin ta bắt ngươi làm con tin rồi ra ngoài thành chặt tay, chặt chân ngươi không?" 2 mũi thương một lần nữa tiến vào sâu hơn.
Úy Như Phong không dám nói tiếp. Trong đầu hắn thầm chửi quân đội sao còn lề mề chưa tới.
"Thiếu gia, một điều nhịn là chín điều lành. Chỉ cần còn núi xanh, sợ gì không có củi đốt, giữ mạng là trên hết" Phụ xe nhẹ nhàng nói
"Phu quân, chúng ta đang đi chơi, ngươi đừng để tên này làm mất hứng. Thả hắn đi, chúng ta còn phải giúp Tuyết Hoa đi đăng ký đại hội luyện đan" Tuyết Phi nhẹ nhàng nói
"Luyện đan? Trong các ngươi, ai là người tham gia đại hội?" Úy Như Phong hỏi
"Là ta" Tuyết Hoa đứng cạnh Tuyết Phi nói
"Ta cũng đang trên đường đi đăng ký tham gia đại hội luyện đan. Các ngươi có dám đánh cược với ta?"
"Cược như thế nào?" Trần Lương hỏi
"Ta với nàng, ai có thứ hạng cao hơn trong đại hội thì kẻ thua cuộc phải làm người hầu cho kẻ thắng trong 10 năm" Úy Như Phong dõng dạc nói.
Giọng nói của hắn rất to, vang tới tai đám khán giả xung quanh, tạo nên hàng loạt tiếng xì xào bàn tán.
- --------
Tuyết Hoa liệu có chấp nhận lời thách đấu? Mời độc giả xem kết quả tại chương sau
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT