"Quân lực bên ngươi cụ thể có bao nhiêu?" Trần Lương hỏi
"7 Huyền cấp, 15 Hoàng cấp và 20 vạn quân lính" Huyết Vô Thần nói
"Được, để ta tới cứu viện" Trần Lương nói
Trong thời gian 3 nén nhang, Trần Lương cưỡi Tiếu Ngạo, mang 5 Huyền cấp cùng với Ngạo Thiên tiến tới Khả Hãn Thành, gặp Huyết Vô Thần.
"Ngươi dẫn theo toàn bộ quân lính theo ta ra ngoài đánh, không nên để trận pháp bị phá hủy" Trần Lương nói
"Được" Có Ngạo Thiên đến ngăn cản Lã Vọng, Huyết Vô Thần cực kỳ yên tâm.
Huyết Vô Thần đặt lên tường thành 8 khẩu đại pháo tướng ứng hướng về 8 đại pháo phía bên Dậu Sứ Quân, đồng thời cho phất bạch kỳ.
Phất bạch kỳ là dấu hiệu báo trận pháp sắp được hạ xuống, đối phương cũng nên dừng bắn pháo. Nếu Lã Vọng chấp nhận, dừng bắn pháo, Huyết Vô Thần sẽ mang quân ra ngoài ứng chiến. Nếu Lã Vọng vẫn tiếp tục bắn pháo, Huyết Vô Thần sẽ cho 8 đại pháo của hắn bắn lại.
Thông thường khi có bạch kỳ phất lên, 2 bên sẽ không đấu pháo mà dùng lính đánh nhau. Còn nếu đấu pháo, bên nào pháo yếu hơn sẽ cắt pháo đi, xông lên trước tấn công, ngăn kẻ địch dùng pháo.
Lã Vọng giơ tay dừng bắn, Huyết Vô Thần đứng cạnh Trần Lương, dẫn quân ra ngoài. Cổng thành cũng được mở toang để 20 vạn quân lính dàn trận.
Lã Vọng mở lời trước:
"Có Đại Địa Ngưu Ma Vương thật là tiện, chỉ chốc lát liền có thể đưa cao thủ tới cứu viện. Lần đầu gặp mặt Thủy Kính Tiên Sinh, Lã mỗ vô cùng vinh hạnh"
"Lã huynh dù thế nào cũng là Đại tướng quân, sao lại làm tay sai cho Tý Sứ Quân" Trần Lương nói
"Thời thế đã khác. Qua trăm năm, các Sứ Quân đều đã phát triển vượt bậc, lớn mạnh vô cùng. Ngay cả Mùi Sứ Quân tàn binh, nhờ có Thủy Kính Tiên Sinh mà chém giết 2 Đại tướng quân Lý Thiên Ân và Khả Hãn. Ta đã mất đi đại thế, không thể bước lên làm quân chủ, vậy cũng nên tìm đường giữ cái mạng nhỏ này"
"Vậy sao Lã huynh không về với Mùi Sứ Quân, điều kiện tùy huynh đưa, chắc chắn sẽ hơn Lã Thị Xuân Thu và Trọng Đạt"
"Đa tạ Thủy Kính huynh có lời. Ta tuy không dám nhận là chính nhân quân tử, nhưng cũng không muốn là bậc tiểu nhân. Ta đã nhận lời với Trọng Đạt, làm việc cho Lã Thị Xuân Thu, dù có là chọn sai mà bỏ mạng, cũng không muốn làm kẻ phản trắc"
"Trọng Đạt a Trọng Đạt, ta chỉ biết đánh người. Ngươi lại có thể thu phục người. Ta xin chắp tay bội phục người" Trần Lương vừa nói, vừa chắp tay về phía chân trời
"Hắn quả thật rất giỏi. So về danh tiếng, ở Giang Đông Quốc này chỉ có Thủy Kính Tiên Sinh mới sánh ngang với Trọng Đạt" Lã Vọng nói
"Thủy Kính rất thích lời khen này của Lã Vọng Đại tướng quân. Tiếp theo chiến tranh không có mắt, Thủy Kính xin cáo lỗi trước với Lã huynh"
"Thực ra trận chiến này có thể không xảy ra"
"Ồ, mời Lã huynh nói cụ thể"
"Ta với Tam Nhãn Lang của huynh đơn độc một trận chiến. Nếu ta thắng, các ngươi buông vũ khí đầu hàng. Nếu ta thua, toàn bộ quân lính phía sau ta cũng sẽ buông vũ khí đầu hàng, sống chết mặc ngươi xử lý. Thủy Kính Tiên Sinh thấy sao"
Trần Lương phân vân không dám quyết. Nếu đối phương đưa ra lời đề nghị, ắt có chuẩn bị. Nhưng thực ra mà nói, Lã Vọng với Ngạo Thiên đúng là 2 yếu tố quyết định thắng thua của cả 2 bên.
Một mình chiến lực của Lã Vọng đã bằng cả đội quân của Huyết Vô Thần. Không có Ngạo Thiên ngăn cản Lã Vọng, cuộc chiến này sẽ là một cuộc thảm sát nghiêng về 1 bên.
Tiếu Ngạo có thể cứu được Trần Lương cùng vài cao thủ chạy thoát, nhưng số còn lại chỉ có con đường chết hoặc đầu hàng. Khả Hãn Thành cũng sẽ không giữ được.
"Vậy nếu hai bên hòa?" Trần Lương hỏi
"Ta sẽ rút quân"
"Rút quân rồi mai lại đánh thì có tác dụng gì"
"Vậy ta sẽ đảm bảo 3 tháng không xâm phạm Mùi Sứ Quân"
"Được. Ta muốn thêm 1 điều kiện. Nếu Tam Nhãn Lang đánh thắng Đại tướng quân, ngươi sẽ đầu hàng và làm việc cho Mùi Sứ Quân"
"Thứ lỗi bản tướng không thể chấp nhận điều kiện này. Đánh thua có thể đầu hàng, thậm chí được đãi ngộ tốt, vậy ta sẽ không dốc cạn toàn bộ chiến lực. Điều này trái với bản tâm võ đạo của ta. Ta đã nhận lời làm việc cho Lã Thị Xuân Thu, vậy đến chết mới thôi"
"Đáng tiếc" Trần Lương thở dài một hơi, quay qua bàn bạc với Huyết Vô Thần một hồi, rồi nói:
"Ta thay mặt Mùi Sứ Quân đồng ý thỏa thuận của Lã Vọng Đại tướng quân"
"Hay lắm"
Lã Vọng cho quân lùi lại 10 dặm, tạo ra một khoảng không rộng lớn để hắn và Ngạo Thiên có thể thỏa sức chiến đấu.
Ngạo Thiên tiến lên 4 dặm, gào lên 1 tiếng lấy khí thế rồi xuất ra Yêu Ảnh tấn công. Lã Vọng sử dụng ngay một trong những võ kỹ mạnh nhất của hắn ngay lần đầu tấn công.
Kết quả bất phân thắng bạn không khiến Lã Vọng ngạc nhiên. Trước đó hắn đã dự đoán chiến lực Ngạo Thiên rất mạnh mới có thể giúp Mùi Sứ Quân giết chết Lý Thiên Ân.
Lã Vọng đổi chiêu, hắn giơ đao lên trên chém 1 nhát. 3 hỏa đao bay đến Ngạo Thiên từ 3 hướng, một chính giữa, một vòng từ trái qua, một vòng từ phải qua.
Yêu Ảnh của Ngạo Thiên phá hủy hỏa đao chính giữa, mạnh mẽ lao đến cắn nuốt con mồi. 2 hỏa đao còn lại được đệ tam nhãn đẩy lệch hướng, lao xuống đất phá ra 2 hố to khổng lồ.
Yêu Ảnh của Ngạo Thiên bị 1 đao của Lã Vọng cắt ra làm 2 nửa, triệt để tiêu tan.
"Rất mạnh, mạnh hơn Tam Nhãn Lang bình thường. Hèn gì Thủy Kính Tiên Sinh có thể đi xa tới vậy" Lã Vọng buông lời khen ngợi.
Trong khi hắn nói, Yêu Ảnh của Ngạo Thiên đã xuất ra tấn công. Hành động của Lã Vọng khiến Trần Lương cảm thấy khó hiểu. Đối phương chỉ cầm đao đứng đó, không hề có động thái đánh võ kỹ.
Lã Vọng đẩy nguyên khí hộ thân lên mức cao nhất, chống đỡ Yêu Ảnh chỉ còn cách 5 trượng. Yêu Ảnh va vào hắn, nhưng không có trong tưởng tượng tiếng nổ lớn.
Yêu Ảnh dường như một quả bóng xì hơi, va nhẹ vào Lã Vọng, khiến hắn lùi lại 2 bước và có chút choáng váng, nhưng không có vết thương nào đáng nói.
"Vấn đề nằm ở áo giáp của hắn. Nếu quả thực hắn có năng lực phòng ngự như này, đã sớm đánh chiếm các Sứ Quân khác, đâu có ngồi im một chỗ" Trần Lương nhận định.
Trận đấu tạm lắng xuống. Ngạo Thiên nhìn thấy Yêu Ảnh của mình toàn bộ đánh trúng đối phương lại không thể làm hắn bị thương, nên nó tạm thời không muốn tiếp tục công kích. Lã Vọng thì cười nói:
"Không hổ là Thủy Kính Tiên Sinh, con mắt rất chuẩn. Không giấu gì các ngươi, bảo giáp của ta là một kiện Bán Thần Khí. Một trong các đặc kỹ của nó là tán đi một phần lực lượng của Yêu Ảnh. Vì vậy chiến đấu với Yêu thú, ta có lợi thế lớn hơn nhiều so với đánh người khác"
"Đây cũng là lí do ngươi thách chiến Tam Nhãn Lang?"
"Đúng vậy" Lã Vọng tự tin nói. Hắn đã ở vào thế không thể bại.
"Trận này hòa rồi. Ngươi lui quân đi" Trần Lương nói
"Hòa sao? Vậy phải xem Tam Nhãn Lang của ngươi có đỡ được chiêu này"
Lã Vọng nói xong, vận chuyển nguyên linh khí, tiến vào trạng thái nhân đao hợp nhất. Đây mới chân chính là đòn tấn công mạnh nhất của hắn, chỉ là cần một chút thời gian chuẩn bị.
Nếu kẻ địch là một Đại tướng quân khác, liên tục tấn công, hắn sẽ không thể xuất ra võ kỹ này. Nhưng Tam Nhãn Lang tấn công, hắn vẫn chống đỡ được nên có thể yên tâm mà đánh.
Ngạo Thiên cũng không thèm sử ra Yêu Ảnh, chỉ đứng đó chờ đối phương xuất chiêu.
"Nhân đao hợp nhất. Nhất Đao Phá Vạn Pháp" Lã Vọng hét to, cả người và đao cùng chém về phía Ngạo Thiên, uy lực dường như mạnh hơn cự kiếm của Lý Thiên Ân.
Không gian xung quanh Lã Vọng không phải là một nơi nên tiến vào lúc này. Một Cự Linh cảnh xuất hiện cạnh hắn trong vòng 10 trượng đều sẽ bị cắt phá thành từng mảnh.
Ngàn vạn đao khí xuất hiện lít nha lít nhít xung quanh Lã Vọng, biến nơi đây thành đao vực, cắt thiên phá địa. Chỉ với 1 chiêu Nhân đao hợp nhất - Nhất Đao Phá Vạn Pháp này, tương lai Lã Vọng có thể vấn đỉnh đao đạo là hoàn toàn có thể.
Trần Lương tuy thi triển được các võ kỹ dùng thương cực mạnh. Trong đó, Đế Nhất có thể được xếp vào Thiên cấp võ kỹ. Nhưng đấy là do hắn đọc được tất cả tinh túy võ kỹ trong ký ức của Cung Thừa Hy. Còn đối với thương pháp, hắn vẫn chỉ là nắm được da lông, chưa thể Nhân Thương Hợp Nhất.
Một đường lao tới, nhân đao dễ dàng tách Yêu Ảnh của Ngạo Thiên làm hai nửa, tiếp tục lao về phía nó.
Nhân đao chạm vào Đạo Quang, tiếp tục tiến lên, chỉ dừng lại khi còn cách đệ tam nhãn 1 trượng. Còn may Yêu Ảnh đã giảm đi sức mạnh của đòn tấn công từ Lã Vọng, không thì không biết thế nào.
Cả thanh đao dài mấy chục trượng, phần nằm trong Đạo Quang chỉ là phần cuối của lưỡi đao, cũng tức là Lã Vọng không chịu sự điều khiển của Ngạo Thiên.
Hắn hét lớn, tận lực đẩy khí thế lên cao
"Sáttttttttttttttttt"
Lã Vọng thúc đẩy toàn bộ sức lực, muốn xông phá lớp phòng ngự của Ngạo Thiên nhưng vô ích, đao khí không tiến lên nổi dù chỉ là 1 tấc.
Khí thế dần tan, đao khí cũng dần biến mất, Lã Vọng thở hồng hộc phi thân lùi lại, kéo dãn khoảng cách với Ngạo Thiên.
Hắn rất muốn nhìn kỹ luồng ánh sáng kia là gì lại có thể ngăn chặn 1 chiêu vô địch này của hắn. Với 1 chiêu nhân đao hợp nhất, hắn có thể trọng thương cả Hoàng Long Đại tướng quân, nhưng lại không vượt qua được luồng sáng kia. Rất kỳ lạ.
Có điều Ngạo Thiên đã thu hồi Đạo Quang. Sử dụng Đạo Quang rất tốn sức lực, nó không thể duy trì lâu được.
"Tam Nhãn Lang của Thủy Kính Tiên Sinh thật có một không hai" Lã Vọng cất lời khen ngợi
"Chỉ là không biết luồng sáng kia có sử dụng được nhiều lần không" Vừa nói xong, Lã Vọng vung đao tấn công, không phải võ kỹ thuộc hàng mạnh nhất, mà chỉ thường thường bậc trung, để hạn chế tiêu hao nguyên khí.
Ngạo Thiên đánh ra Yêu Ảnh phá tan đao khí, đập thẳng vào người Lã Vọng. Lần này Lã Vọng chỉ bị lùi lại nửa bước.
Trúng chiêu nhưng Lã Vọng không những không bực mình, lại còn vui mừng tiếp tục vung đao phổ thông tấn công. Rõ ràng, hắn muốn đánh tiêu hao chiến với kẻ địch.
Lần này Ngạo Thiên không tiếp tục dùng đến Yêu Ảnh mà điều khiển đao khí quay ngược lại tấn công Lã Vọng.
Đến lúc này thì Lã Vọng không khỏi buồn bực, đành lấy chính võ kỹ đấy đỡ đòn.
Đợt tấn công tiếp theo, lại tiếp theo nữa cũng không khác gì, cảnh tượng giống như Lã Vọng tự đánh với chính mình. Phía bên Trần Lương đã có vài người cười khúc khích.
Binh lính phía bên Mùi Sứ Quân cười rộ lên. Lã Vọng đành thu đao dừng lại nghiền ngẫm đối sách.
Hắn không biết được Ngạo Thiên có thể tiếp tục điều khiển võ kỹ của hắn đến khi nào. Chiến đấu mà không có nửa điểm nắm chắc thật là khó chịu.
"Thử một lần cuối vậy" Lã Vọng thở dài nói nhỏ
Hắn lần thứ hai dùng đến Nhân đao hợp nhất - Nhất Đao Phá Vạn Pháp. Cách đối phó của Ngạo Thiên cũng tương tự lần trước, dùng Yêu Ảnh giảm bớt lực công rồi đến Đạo Quang chặn đứng đao khí.
Kết thúc hiệp đánh, Lã Vọng thở hồng hộc, nói
"Lã mỗ bội phục Thủy Kính Tiên Sinh có được sủng thú cỡ này. Trận này hòa. Tạm biệt Thủy Kính huynh" Lã Vọng nói xong, ra hiệu lui quân.
Trần Lương chắp tay chào, đồng ý hòa trận. Theo quan sát của hắn, Lã Vọng đã rất mệt sau 2 lần dùng Nhân Đao Hợp Nhất, nhưng hắn cũng không rõ tình trạng Ngạo Thiên thế nào, vì vậy để đối phương lui quân là một biện pháp an toàn.
Binh lính 2 bên thở dài một hơi, cuối cùng tránh được huyết chiến. Nhưng chiến tranh còn dài, tránh được nhất thời, không tránh được cả đời.
Trần Lương và Huyết Vô Thần nhìn nhau lo lắng. Quy mô chiến tranh hiện giờ đã lên tới cấp độ cao nhất, có Đại tướng quân tham gia.
Dậu Sứ Quân không cần lo sau lưng, có thể toàn lực đánh Mùi Sứ Quân. Trần Lương sẽ luôn phải để Ngạo Thiên ở Khả Hãn Thành hoặc bất kỳ nơi nào có Lã Vọng để ngăn chặn hắn, sẽ không còn có thể đưa Ngạo Thiên đi đánh chiếm các nơi như trước được.
Cấp bậc Địa cấp, phải để Địa cấp ngăn chặn. Đấy là lí do vì sao rất nhiều năm qua, Tý, Dần, Thìn Sứ Quân chỉ để các thuộc tướng đi đánh chiếm thành quách, còn bản thân các Đại tướng quân là để đối đầu với Đại tướng quân khác.
Phía đông thì kẻ địch là cánh tay phải của Hoàng Long Đại tướng quân, cũng cần một lượng lớn cao thủ trấn giữ.
Như Lão cũng đã phải di chuyển tới hướng bắc canh giữ các thành trọng yếu. Hải Hãn Thành ở sâu bên trong lãnh thổ nên có thể yên tâm giao cho thuộc tướng bảo vệ, không cần quá nhiều binh lực nơi đây.
2 kẻ địch mạnh khiến Trần Lương lo lắng. Nhưng hắn không ngờ rằng, nguy hiểm sắp tới lớn hơn lo lắng của hắn gấp nhiều lần
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT