Trương Long Sát rất buồn bực khi mất công dẫn quân đến Thanh Thiên Hải Thành mà quân địch chưa đánh đã chạy. Hắn lại càng tức giận hơn khi nghe tin Vạn Lan Nhu bị ám sát, tuy không mất mạng nhưng cũng mất một cánh tay.
Còn may nhờ những lần hạ độc trước đó nên bọn hắn đã nghiên cứu ra được giải dược có thể xóa bỏ đi 7, 8 phần độc dược. Nếu không cũng không biết liệu chặt 1 tay có đủ bảo vệ mạng sống cho Vạn Lan Nhu hay không.
Kẻ ám sát đã bị bắt, nhưng không tìm thấy Huyết Độc Trùng của hắn đâu. Bị tra tấn dã man, tên ám sát đã khai nhận lý lịch bản thân từ Mùi Sứ Quân, được lệnh ám sát từ cấp trên của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn nhận được lệnh ám sát. Huyết Độc Trùng cũng không phải của hắn mà từ cấp trên của hắn đưa cho.
Phương thức ám sát quá kín đáo, thậm chí không cần dùng đến binh khí, chỉ cần đi qua 1 chút liền hạ sát được đối phương. Chính vì vậy mà ám sát được nhiều yếu nhân, chỉ đến lúc này mới thất bại lần đầu tiên, chỉ là do phía Trương Long Sát đã rất cẩn thận cho bảo vệ 10 người mà hắn cho rằng mục tiêu tiếp theo.
Nhận được tin Vạn Lan Nhu tỉnh dậy, Trương Long Sát đích thân tiến tới hỏi thăm. Hắn ái ngại nhìn cánh tay cụt của nàng, nói:
"Để ngươi bị như này là do ta bảo vệ không tốt"
"Không phải do lỗi của đại nhân. Nhận bổng lộc của ngài thì làm việc cho ngài, hi sinh cho ngài. Lan Nhu vẫn giữ được tính mạng là mừng rồi"
"Ngươi nghỉ ngơi đi. Kẻ ám sát ngươi và những người khác là do Mùi Sứ Quân làm. Ta sẽ cho bọn chúng phải trả giá"
Trương Long Sát cử một Huyền cấp sơ kỳ võ giả lĩnh quân đánh chiếm 1 thành nhỏ của Mùi Sứ Quân nhưng không ngờ lại bị đánh úp, toàn bộ tử trận.
Trương Long Sát tức giận, thề san bằng 5 thành của Mùi Sứ Quân mới dừng tay. Hắn đích thân mang theo 10 vạn tinh binh cùng các thuộc tướng tiến về các tòa thành của Mùi Sứ Quân.
Chỉ trong vòng 4 ngày, Trương Long Sát liền một mạch chiếm được 4 thành mà không mất một binh một tốt. Đại quân của hắn đi đến đâu, kẻ địch vừa nhìn thấy đã bỏ thành rút chạy, thậm chí bị truy kích, thương vong thảm trọng.
Đến ngày thứ 5, Trương Long Sát tiến tới tòa thành thứ 5 với khí thế ngút trời. Trong lòng quân lính đều chung suy nghĩ đội ngũ bọn hắn quá mạnh, kẻ địch vừa nhìn đã phải bỏ của chạy lấy người.
Dừng quân trước cổng tòa thành số 5, bọn hắn không khỏi ngạc nhiên cùng quan ngại với cảnh tượng trước mặt. Cổng thành mở toang, trên tường thành chỉ có duy nhất 1 người đang gảy huyền cầm rất thanh nhã. Tưởng chừng như nơi hắn ngồi là rừng xanh nước mát mà không phải là trước mặt 10 vạn lính địch chuẩn bị tấn công.
Người chơi huyền cầm chính là Chu Minh. Hắn một thân áo trắng, đầu đội mũ vải, hay tay lướt dây đàn, chơi một bản "Uyên Ương Hồ Điệp".
Bài nhạc nói về tìm cảm của một đôi vợ chồng có con nhỏ phải chia ly do chiến tranh. Chàng ra trận mong vinh quy bái tổ, nàng ở nhà chờ đợi nhìn chiều xa. Đứa con mới lên sáu thỉnh thoảng lại hỏi "Mẹ ơi sao cha đi làm chưa về" đều khiến người mẹ rơi nước mắt.
Bài nhạc một thời bị cấm do tiếng nhạc quá hay mà lời hát lại quá tình cảm, khiến nhiều binh lính đào ngũ về quê.
Trương Long Sát biết người thanh niên chơi đàn là ai. Hắn đã từng nhìn thấy kẻ này trong một trận chiến với Huyết Vô Thần. Đây chính là quân sư chỉ huy tất cả lính mặt đất và chỉ huy nhiều chiến dịch của Huyết Vô Thần.
Nhìn từ ngoài vào, nhìn qua cổng thành đang mở, dường như trong thành không một bóng người, không một phòng vệ, chỉ có duy nhất trận pháp hộ thành còn đó. Tiếng đàn rất truyền cảm, đi vào lòng người, mặc cho tiếng pháo liên tục dội vào trận pháp.
"Tướng quân, chúng ta không thể tiếp tục chờ đợi, sẽ khiến sĩ khí quân lính giảm mạnh" Một thuộc tướng nói
"Tướng quân, ta nguyện dẫn binh thăm dò thực hư" Một thuộc tướng khác nói
"Không được. Một là tất cả cùng lên, hai là không ai lên cả. Ngươi dẫn một nhóm quân lên chỉ có trở thành bia nhắm cho trận pháp tấn công, không đủ sức phá được trận pháp." Trương Long Sát ngẫm nghĩ một chút, ra quyết định "Tất cả cùng lên cho ta"
"Tướng quân có lệnh, tổng tấn công"
"Sáttttttttttttt"
Đại quân tiến lên cũng là lúc Chu Minh thu lại huyền cầm, thoát đi khỏi tầm mắt của kẻ địch.
Trận pháp rất nhanh bị phá hủy. Trương Long Sát cùng 10 vạn tinh binh tiến vào bên trong thành không gặp bất kỳ trở ngại nào, không nhận bất kỳ thương vong nào.
"Hừ, hóa ra chỉ là khoa trương" Một thuộc tướng bực mình nói
"Không phải chỉ để khoa trương đâu. Hắn làm thế để kéo dài thời gian lui quân cho Mùi Sứ Quân đấy. Lần sau gặp ta phải chém đầu hắn mới hả dạ"
"Tướng quân, chúng ta nhân cơ hội sĩ khí quân lính đang cao, tiếp tục chiếm thêm 5 thành nữa rồi đưa tin cho Hoàng Long Đại tướng quân điều người xuống quản lý" Một thuộc tướng của Trương Long Sát đưa ra ý kiến
"Ta lại thấy có vấn đề. Bọn chúng rút lui quá dễ dàng. Ngay cả nơi chúng ta đang đứng vốn là một thành không nhỏ, có đại lượng quân binh nhưng bọn chúng dễ dàng từ bỏ. Ta thấy cần dừng lại quan sát thêm" Một thuộc tướng khác nói
"Được rồi, trước tiên cho sửa lại trận pháp, sau lại đánh tiếp. Chúng ta đã tiến sâu vào địa phận Mùi Sứ Quân, cần phải cẩn thận" Trương Long Sát chốt lại "Các ngươi ở lại chiếm giữ nơi này, Mễ Đạt La nắm quyền quản lý. Ta trở lại Xích Bích Thành. "
Một mình Trương Long Sát trở lại Xích Bích Thành. 10 vạn tinh binh hắn mang đi đã được phân ra đóng giữ ở 5 thành chiếm được. Vừa trở về hắn trực tiếp bay tới Đài Quan Chiến gặp Chiến Chủ Nhãn hiện do Vạn Lan Nhu nắm giữ.
Người trước đây là Chiến Chủ Nhãn nắm giữ Trận Nhãn là một võ giả, thuộc tướng ra trận của Trương Long Sát. Lần này đi Trương Long Sát dẫn theo kẻ kia, vì vậy giao Trận Nhãn cho Vạn Lan Nhu.
"Mừng tướng quân đại thắng trở về" Vạn Lan Nhu nói
"Trong lúc ta vắng mặt, không có chuyện gì chứ?" Trương Long Sát hỏi
"Bẩm tướng quân không có. Tòa thành hoàn toàn yên ổn. Đây là Trận Nhãn gửi lại tướng quân" Vạn Lan Nhu đưa Trận Nhãn cho Trương Long Sát
"Rất tốt. Ngươi về nghỉ đi"
Vạn Lan Nhu vừa rời đi, Trương Long Sát liền đi hỏi mấy người trong phủ:
"5 ngày nay, có lúc nào trận pháp được kích hoạt không?"
Vạn Lan Nhu trở về phòng của mình. Nàng đi vào phòng ngủ, định nằm nghỉ một chút thì có người đã ngồi sẵn ở đó. Vạn Lan Nhu giật mình nói:
"Môn chủ, sao người vẫn ở đây!?"
"Tên này quá cẩn thân, ta muốn ở đây trợ giúp ngươi sớm lấy được Trận Nhãn" Trần Lương nói
"Nhưng nếu môn chủ bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm"
"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Hắn giao Tử Trận Nhãn cho ngươi, còn bản thân vẫn nắm giữ Trận Nhãn. Vì vậy hắn không dám đánh các trận lớn. Muốn lấy được Trận Nhãn của Xích Bích Thành có 2 hướng. Một là tạo ra nguy hiểm lớn bên ngoài để khi ra ngoài hắn không dám cầm theo Trận Nhãn, phải giao Trận Nhãn cho ngươi. Hai là đánh úp hắn khi hắn mang Trận Nhãn bên mình."
Trận pháp được điều khiển bằng Trận Nhãn. Nhưng ngoài Trận Nhãn, trận pháp còn được điều khiển bằng Tử Trận Nhãn. Tử Trận Nhãn là một Trận Nhãn dự phòng, vẫn điều khiển được trận pháp nhưng uy lực sẽ kém hơn một chút.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Tử Trận Nhãn và Trận Nhãn là người cầm Trận Nhãn sẽ cướp được quyền điều khiển trận pháp của Tử Trận Nhãn.
Thời điểm được Trương Long Sát giao cho Trận Nhãn, Vạn Lan Nhu rất vui. Tuy nàng phải hi sinh một cánh tay nhưng hoàn toàn hài lòng khi giúp Trần Lương lấy được Xích Bích Thành, nắm giữ trận pháp không suy tổn.
Vạn Lan Nhu bí mật gặp Trần Lương trong phòng của nàng, đưa cho hắn Trận Nhãn nàng nhận từ Trương Long Sát. Có điều sau khi kiểm tra, Trần Lương phát hiện đây không phải Trận Nhãn, mà là Tử Trận Nhãn.
Thông thường rất khó để phân biệt được Trận Nhãn và Tử Trận Nhãn. Cách phân biệt dễ dàng nhất là sử dụng cả Trận Nhãn và Tử Trận Nhãn, cảm nhận sức mạnh khác nhau khi trận pháp được thi triển.
Riêng Trần Lương, vừa có được tinh thần lực cấp 9, vừa có được khổng lồ kiến thức về trận pháp, về các loại vật liệu nên mới có thể kiểm tra ra được đâu là Tử Trận Nhãn.
2 người bọn hắn biết được đồ vật trong tay Vạn Lan Nhu chỉ là Tử Trận Nhãn, nên đành tiếp tục ẩn nhẫn, chờ cơ hội tiếp theo.
10 ngày sau, Mùi Sứ Quân cử đội quân gồm 60 tiên nhân bay rợp trời do Huyết Vô Thần cầm đầu, tiến đánh tòa thành do Mễ Đạt La quản lý. Hộ thành đại trận vẫn còn đang sửa chữa nên 2 quân sẽ trực tiếp đối đầu nhau.
Mễ Đạt La nhìn kẻ địch hùng mạnh, vội gọi cho Trương Long Sát mang theo viện binh tới hỗ trợ.
"Chúng ta có bao nhiêu phi thuyền?" Mễ Đạt La hỏi thuộc tướng
"Đại nhân, chúng ta có 100 phi thuyền, đủ để chứa 1000 Cự Linh cảnh"
"Vậy quy ra là có 50 Hoàng cấp. Ngoài ra chúng ta có 10 Hoàng cấp và 3 Huyền cấp. Về số lượng chúng ta hơn 3 nhưng ta sợ bọn chúng có hơn 5 Huyền cấp. Mọi người ráng cầm cự đến khi Trương Long Sát tướng quân đến. Tướng quân chỉ mang theo 8 Huyền cấp võ giả nên sẽ rất nhanh có mặt"
Trương Long Sát rất tức giận, thề lần này phải đánh cho Mùi Sứ Quân thiệt hại trầm trọng, không ngóc đầu lên được.
Có điều mới đi được nửa đoạn đường tiếp viện, Mễ Đạt La đã gọi cho hắn bảo kẻ địch đã rút quân, lùi xa không thấy bóng dáng.
"Tướng quân, nếu ngài đã dẫn theo nhiều cao thủ như vậy, chi bằng chúng ta xông lên một trận đại chiến đánh cho Mùi Sứ Quân không còn dám bén mảng tới" Mễ Đạt La đề nghị
"Không, ta cảm thấy mình đã rơi vào bẫy rồi. Hi vọng sẽ không như ta nghĩ. Ta phải quay về Xích Bích Thành" Trương Long Sát nói xong, cất đi Truyền tin thạch, không để Mễ Đạt La nói tiếp.
Còn cách xa 12 dặm, Trương Long Sát nhìn thấy Vạn Lan Nhu ngồi yên trên Đài Quan Chiến, xung quanh không có gì bất thường. Nhưng trong lòng hắn vẫn không yên tâm.
Còn cách 1 trượng là bay qua tường thành, nhập hộ thành đại trận, Trương Long Sát dừng lại. 8 thuộc tướng bay sau hắn cũng dừng lại, hỏi:
"Tướng quân, chúng ta chờ gì?"
Trần Lương không trả lời, lấy ra Truyền tin thạch của Vạn Lan Nhu gọi cho nàng:
"Vạn Lan Nhu, mang Trận Nhãn ra ngoài này cho ta"
"Tướng quân sao vậy? ta đang ở trong đây rất an toàn, mời tướng quân tới lấy lại Trận Nhãn" Vạn Lan Nhu vừa nói, vừa nhìn về Trương Long Sát. Hai người chỉ cách nhau 2 dặm
"Lan Nhu, mệnh lệnh của ta là mang Trận Nhãn ra đây" Trần Lương nghiêm giọng
"Thứ lỗi Lan Nhu bất tuân mệnh lệnh. Đây là một mệnh lệnh rất vô lý, Lan Nhu nghi ngờ ngươi không phải Trương Long Sát tướng quân"
"Thôi được. Vậy ta sẽ bảo Mễ Tư Lợi vào, ngươi có thể kiểm tra, sau đó đưa hắn Trận Nhãn"
Vạn Lan Nhu nghĩ một chút rồi gật đầu nói "Cũng được. Mời Mễ đại nhân"
Mễ Tư Lợi vừa bay qua tường thành, hộ thành đại trận liền được kích hoạt. Biết có biến cố xảy ra, Trương Long Sát cùng 7 thuộc tướng bên ngoài vội vàng lùi lại, đồng thời điều động võ kỹ chuẩn bị đỡ đòn. Riêng Mễ Tư Lợi phóng hết tốc lực bay về phía Vạn Lan Nhu.
Hộ trận không tấn công 8 người bên ngoài mà dốc một đòn toàn lực tấn công Mễ Tư Lợi. Từ trên cao, trận pháp phóng ra một hỏa chỉ đụng độ với hỏa thương của Mễ Tư Lợi. Chỉ sau 3 đợt tấn công, hỏa chỉ đã đánh tan Mễ Tư Lợi thành tro bụi.
Diễn biến xảy ra quá nhanh, Trương Long Sát còn chưa kịp định thần đã nhìn thấy Mễ Tư Lợi cháy không còn xác. Hắn hét lên
"Vạn Lan Nhu, ngươi phản ta!!!"
"Tướng quân, xin lỗi ngươi. Ta vốn dĩ là người của Mùi Sứ Quân"
Vạn Lan Nhu vừa nói xong, một bóng người bay về bên cạnh nàng. Đài Quan Chiến được bảo vệ bởi 1 trận pháp phòng ngự và 1 trận pháp không gian để đảm bảo tu sĩ có không gian thuộc tính cũng không thể làm hại người bên trong. Cả 2 trận pháp đều do Chiến Chủ Nhãn là Vạn Lan Nhu nắm giữ nên Trần Lương dễ dàng đi vào.
Trương Long Sát nhận ra người bên cạnh nàng, một trong hai đầu não của Mùi Sứ Quân. Hắn nói với Trần Lương:
"Thủy Kính Tiên Sinh, nàng là thuộc hạ của ngươi?"
"Đúng vậy" Trần Lương thản nhiên trả lời
"33 năm trước, ngươi phái nàng đến làm gián điệp bên ta?"
"Đúng vậy"
"Là ngươi cho người ám sát nàng?"
"Đúng vậy"
"Ngươi không sợ nàng chết, uống phí 33 năm nằm vùng sao?"
"Nàng đã ngậm một chút thuốc giải độc trước đó, lại thêm giải dược các ngươi nghiên cứu ra, chắc chắn không chết. Chỉ là ta cũng không ngờ nàng sẽ mất 1 cánh tay"
"Lan Nhu, ta đối xử với ngươi không tệ. Ngươi sống ở Xích Bích Thành cũng rất tốt. Người trong Phủ Thành Chủ cũng yêu mến ngươi. Mùi Sứ Quân còn khiến ngươi mất 1 cánh tay và có nguy hiểm tính mạng. Vì sao còn giúp bọn hắn"
"Lan Nhu nhận được sủng ái của môn chủ từ rất lâu. Hi sinh của ta, đều là tự nguyên mong muốn báo đáp môn chủ. Hắn cũng có cách chữa cho ta phục hồi cánh tay. Ta vốn là người của môn chủ, vì vậy đành xin lỗi tướng quân"
Vạn Lan Nhu nói xong, liền đưa Trận Nhãn cho Trần Lương.
"Trương tướng quân, tướng quân là người tài. Ta lại rất trọng người tài. Ngươi nếu đầu quân làm thuộc hạ của ta, ta bảo đảm lấy lễ đối đãi"
"Hừ, dù chết ta cũng lôi ngươi theo" Trương Long Sát tức giận nói
"Trương tướng quân nếu rời đi, ta đành đồ sát người trong Phủ Thành Chủ, tránh cho tương lai bị đâm sau lưng"
"Hảo hảo. Ngươi giỏi lắm. Thù này ta xin nhớ kỹ" Trương Long Sát nói xong liền dẫn theo 7 thuộc hạ bay đi
- -----------
Chap sau có trận đại chiến, Binh Pháp Hắc Ám, máu chảy thành sông, thây chất thành đồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT