Có được chiến lợi phẩm từ Chí Tôn Môn, các đệ tử Khai Thiên Môn tinh thần lên cao. Ai cũng phấn khởi, nỗ lực nâng cao năng lực bản thân để đi theo phò tá môn chủ.

Mọi người đều bận bận, chỉ riêng Trương Phá Vân là rảnh nhất. Hắn là người duy nhất không thuộc thành phần nào của Khai Thiên Môn.

Những người bị Trần Lương ép làm người hầu ở Ác Nhân Cốc ít ra còn lĩnh lương như trưởng lão của môn phái, tham gia vào các hoạt động xây dựng môn phái. Còn Trương Phá Vân mỗi ngày đều là đứng nhìn mọi người làm, không tham gia vào bất kỳ việc gì.

Trong một buổi tối trăng thanh gió mát, Trương Phá Vân mang theo bình rượu tới gặp Trần Lương, nói:

"Thiếu gia, từ sau chiến thắng Chí Tôn Môn, ngươi lúc bế quan, lúc bận rộn, lão phu chưa có dịp cáo lỗi với ngươi. Nay thấy ngươi đã rảnh hơn, mang theo bình rượu ngon tới cùng ngươi thưởng trăng, đàm đạo. Đây là Tuyết Nguyệt Tửu, ngâm trong băng tuyết trăm năm. Uống vào sẽ có vị ngọt trong miệng liên tiếp 7 ngày. Ngoài ra nó còn có tác dụng nâng cao tinh thần lực, nhưng với thiếu giá thì hẳn là không có tác dụng gì"

"Hay lắm Trương lão, đêm nay rất đẹp để uống rượu ngắm trăng. Vừa hay ta có một bình Bái Nguyệt Hương, rất phù hợp cho một tối tuyệt vời thế này"

"Ha ha, quá tốt rồi. Trăng sáng, rượu ngon, hương say đắm. Cuộc đời cách mạng thật là sang"

Bọn hắn 2 người đi ra hoa viên đối diện phòng Trần Lương. Trương Phá Vân lấy rượu rót vào 2 cốc, Trần Lương đốt Bái Nguyệt Hương đặt gần đó.

"Ngươi xem, trăng trên cao thật là đẹp, tựa như tiên nữ không vướng bụi trần. Nhiều lần ta từng ước được như thế, ngao du sơn thủy, không cần minh tranh ám đấu, vướng khói lửa nhân gian" Trương Phá Vân vừa uống rượu vừa nói

"Điều gì ngăn cản một Thiên cấp võ giả như Trương lão rời khỏi khói lửa nhân gian?"

"Tham, sân, si là bản tính của con người, có mấy ai thoát được điều này. Cho dù là Thần, cũng không ngoại lệ. Như ngươi, 80 tuổi Trận Pháp Sư cấp 9, cho dù vào bất kỳ đại môn phái nào cũng đều có thể ngay lập tức trở thành trưởng lão đức cao vọng trọng, sống một cuộc đời vô ưu vô lo. Vậy vì sao ngươi phải tự lập môn phái, tự đưa bản thân vào hiểm cảnh, tự gây ra những vất vả, lo âu cho bản thân. Chẳng phải cũng là vì dục vọng hướng tới những thứ càng cao hơn?

Suy nghĩ muốn sống đơn giản chỉ là một chút thoáng qua. Trở về thực tại, cuối cùng vẫn là phải đối diện với bụi trần"

"Trương lão nói phải. Ta kính lão một ly"

"Môn chủ, mời"

Hai người dốc cạn một chén. Trần Lương nói tiếp:

"32 năm ta ở Ác Nhân Cốc, không biết Trương lão đã đi đâu?"

"Không giấu môn chủ, ta đi tìm mấy người bạn cho xem các nguyên liệu phá phong ấn của ngươi. Cuối cùng đã có một người tìm ra được phương pháp phá giải phong ấn, giúp ta hồi phục lại như xưa"

"Vậy vì sao ngươi còn trở lại đây?"

"Để mời môn chủ ly rượu này"

"Là sao?" Trần Lương vừa nói xong, cả người hắn ngã lăn xuống đất, thì thào "có độc"

Trương Phá Vân vẫn ung dung cầm lấy cốc rượu của hắn uống cạn, nói:

"Đúng vậy, trong rượu có độc. Ngươi yên tâm, rượu này không gây chết người, chỉ khiến ngươi có 1 giấc ngủ ngon, sáng dậy tỉnh táo"

"Tại sao?" Trần Lương thốt ra một lời liền ngất đi.

Trương Phá Vân ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nói:

"Chỉ trách ngươi bảo vật vô số, lại có thiên đại cơ duyên, thiên đại bí mật. Ta trở về, vốn dĩ chỉ để bắt ngươi, thu lấy những bí mật ngươi nắm giữ. Vì sao tuổi rất trẻ lại có tinh thần lực cấp 9, có kiến thức trận pháp cao thâm, chiến lực cũng vô cùng cường đại, vô địch cùng cấp, thu phục được 2 yêu thú vô cùng mạnh. Những bí mật đó của ngươi, bất kỳ ai cũng đều động tâm.

Nhưng sau đó, về nhìn thấy Khai Thiên Môn phát triển đến bực này, nhìn thấy bảo vật ngươi nắm giữ nhiều vô số, khiến ta muốn thu lấy tất cả mọi thứ thuộc về ngươi"

Cầm lên uống nốt cốc rượu, Trương Phá Vân đứng dậy, tiến về phía Trần Lương. Thông qua tinh thần lực, Trương Phá Vân biết 20 trượng quanh đây không có bóng dáng của bất kỳ ai. Nhưng hắn không muốn để lâu, tránh đêm dài lắm mộng.

Hắn cúi xuống chạm tay vào Trần Lương, muốn thu đối phương vào Không Vật.

"Tại sao không được?" Trương Phá Vân cảm thấy kỳ lạ.

Thử mấy lần đều không thể đưa Trần Lương vào Không Vật, không còn cách nào khác, hắn đành ôm Trần Lương bay đi.

Nhưng khi muốn vận chuyển nguyên khí thì bản thân lại không thể làm được, giống như tu vi của hắn rớt xuống Luyện Thể Cảnh.

"Chuyện quái gì vậy?" Trương Phá Vân bắt đầu lo lắng "Không lẽ phong ấn phát sinh biến hóa?"

Trương Phá Vân kiểm tra trong người, nhìn thấy phong ấn không có gì khác lạ. Hắn lấy dao từ Không Vật ra, cắt một đường ở tay, vẫn thấy máu chảy bình thường.

"Được rồi, không trêu ngươi nữa" Trần Lương từ từ đứng dậy, phủi phủi quần áo. Trước sự kinh ngạc tột độ của Trương Phá Vân, hắn mỉm cười, ung dung bước lại bàn, ngồi xuống ghế.

"Ngươi, ngươi không trúng độc?" Trương Phá Vân lắp bắp nói

"Cơ thể ta vạn độc bất xâm. Chút độc này còn chưa đủ liều"

"Chút độc? Để đề phòng ngươi là quái thai, ta đã phải dùng đến Vạn Mê Tung Thất, đủ để Thiên cấp võ giả cũng không thoát được. Ngươi chẳng lẽ không phải người?"

"Ngồi xuống đi, từ từ ta giải thích. Nhìn ngươi đứng ta thấy khổ quá" Trần Lương mặt mày vui vẻ, vẫy vẫy Trương Phá Vân ngồi xuống giống như bạn hữu lâu năm.

"Ngươi nói đi. Vì sao ta không vận chuyển được nguyên khí. Ngươi hạ độc ta?"

"Trước nói về cơ thể ta. Ngay từ khi còn nhỏ, lúc tu vi còn chưa đến Vạn Nhiên cảnh, ta đã bắt được một con Ngưu Xà, yêu thú cấp 10"

"Ngươi làm sao bắt được Ngưu Xà!?" Trương Phá Vân ngạc nhiên ngắt lời

"Ngươi không cần quan tâm chi tiết. Ta đã luyện hóa các bộ phận của nó, bao gồm cả nội đan và máu, điều đó giúp ta có được cơ thể kháng độc cao.

"Không đúng. Ta đồng ý luyện hóa Ngưu Xà sẽ tăng cường khả năng kháng độc cực cao. Bản thân ta cũng từng bắt và luyện hóa 1 con Ngưu Xà hoàn chỉnh. Khả năng kháng độc của ngươi thâm chí cao hơn ta, nhờ luyện hóa sớm Ngưu Xà, khi mà tu vi thấp, cơ thể còn non. Cơ thể ta đã lột xác tới mức tối đa nên hiệu quả kháng độc do Ngưu Xà đem lại so ra kém hơn nhiều tuổi trẻ.

Nhưng điều đó không đủ để ngươi kháng được Vạn Mê Tung Thất"

"Đúng là nếu chỉ có Ngưu Xà là không đủ, nhưng ta còn được Giới Thủy nhiều lần tẩm bổ giúp cơ thể có được năng lực hồi phục cùng sinh ra kháng thể cực mạnh. Cơ thể ta bị Vạn Mê Tung Thất tấn công khiến ta choáng đi một chút. Nhưng chốc lát sau cơ thể đã thích nghi và không còn bị ảnh hưởng.

Thêm một phòng tuyến nữa, chính là Đạo Thần Thông của ta. Bước vào Hoàng cấp, ta thu được Đạo Thần Thông là biến đổi nguyên khí có khả năng hủy diệt. Nguyên khí trong cơ thể ta bao bọc lấy rượu độc, tiêu hủy nó nhanh chóng.

Vì vậy hành động ngã xuống và ngất đi hoàn toàn là giả vờ"

Trương Phá Vân nghe xong chỉ biết thở dài, gật đầu nói: "Ra vậy. Ta đã đề phòng ngươi quái thai rồi mà vẫn đánh giá thấp năng lực của ngươi. Nói tiếp cho ta vì sao ta không vận chuyển nguyên khí được. Ngươi hạ độc ta? Vậy thì là lúc nào?"

Trần Lương mỉm cười, cầm cốc rượu lên uống. Còn chưa kịp trả lời câu hỏi, Trương Phá Vân đã tự thông não

"Ta biết rồi, là bình Bái Nguyệt Hương"

"Đúng vậy. Ta đã đưa Xuyến Chi Thảo vào Bái Nguyệt Hương. Ngươi sẽ mất hết tu vi trong 100 ngày. Có điều ngươi không cần lo điều đó. Qua hôm nay ngươi cũng không còn mạng nữa rồi"

Trương Phá Vân nghe xong, không những không tỏ ra buồn phiền, ngược lại phá lên cười:

"Hảo hảo. Tuyệt diệu, tuyệt diệu. Lão phu sống bao năm, trải qua rất nhiều chuyện, lần đầu bị 1 vố đau như này. Tính toán rất kỹ, cuối cùng vẫn trượt khỏi tay, thậm chí còn bị đâm ngược trở lại.

Nói cho ta biết, vì sao ngươi biết trước ta sẽ hạ độc ngươi mà chuẩn bị Bái Nguyệt Hương?

"Ta không biết trước ngươi sẽ hạ độc" Trần Lương lắc đầu nói "Xuyến Chi Thảo ta thu được trong Ác Nhân Cốc, đưa vào Bái Nguyệt Hương chỉ là để chuẩn bị cho các trường hợp khó lường trong tương lai"

"Vậy sao tối nay ngươi lại sử dụng?"

"Để đề phòng. Ngươi đột nhiên mang rượu đến. Lý do cũng hợp lý thôi, không có vấn đề gì. Chỉ là ta thấy không tin được ngươi"

"Ngươi bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào?" Trương Phá Vân hỏi

"Từ thời điểm ngươi quay trở lại. Nể tình ngươi nhiều lần cứu mạng nên danh sách vật liệu ta đưa là thật. Hơn 30 năm, với các mối quan hệ của ngươi, không khó để tìm được người có thể giải trừ phong ấn. Nhưng ngươi lại quay lại, cho thấy có ý đồ riêng. Điều này càng được khẳng định hơn khi mà ta giết 1 Thiên cấp võ giả xong, tương lai đối mặt nguy hiểm khôn lường, nhưng ngươi vẫn ở lại. Khiến ta không thể không nghi ngờ"

"Vậy nếu tối nay ta đến mang theo rượu thường, không hạ độc ngươi thì sẽ thế nào?"

"Ta thà phụ người chứ không để người phụ ta" Trần Lương không nói nhiều, chỉ vỏn vẹn cất lên 10 tiếng rồi uống rượu, không nói nữa.

"Hảo tiểu tử, đủ cay độc" Trương Phá Vân tiếp tục phá lên cười, giơ ngón tay cái về phía Trần Lương.

"Ngươi hạ độc ta mà không giết, tức là muốn làm gì?" Trần Lương hỏi

"Ta sẽ mang ngươi đến 1 tinh thần lực đại sư. Hắn ta có cách biến ngươi thành con rối, nghe mọi sự sai khiến của bọn ta. Từ đó ta sẽ moi ra mọi bí mật của ngươi, đồng thời thu lấy mọi bảo vật và điều khiển Khai Thiên Môn"

Trương Phá Vân tự rót rượu, tự uống, trả lời đầy đủ câu hỏi của Trần Lương. Lão tự biết bản thân đã không còn lối thoát.

Trần Lương cũng không vội, chờ Trương Phá Vân uống xong, hỏi:

"Ngươi có lời gì cần trăn trối?"

"Trăn trối thì không. Ta chỉ có một thắc mắc sau cùng, hi vọng ngươi thỏa mãn để lão phu chết được nhắm mắt. Bí mật của ngươi là gì?" Trương Phá Vân hỏi nghi vấn lớn nhất của mình

Trần Lương không trả lời ngay. Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta là người chuyển thế trọng sinh"

"Chuyển thế trọng sinh! Ra là vậy. Ra là vậy. Điều này có thể lý giải mọi vấn đề" Trương Phá Vân liên tục gật đầu. Cuối cùng hắn hỏi: "Vậy tức là ngươi đang nắm trong tay bí quyết để chuyển thế trọng sinh?"

Trần Lương đang định trả lời, nhưng chợt nhận ra một điều không thích hợp. Hắn nhảy qua bên người Trương Phá Vân, nhìn thấy lão đang cầm trong tay 1 viên Truyền tin thạch đã được kích hoạt. Tức là những lời hắn nói, người bên kia đều đã nghe được.

"Bái Nguyệt Sinh, nhớ trả thù cho ta. Ha ha" Trương Phá Vân phá lên cười nói

"Ngươi" Trần Lương tức giận, lấy ra Khuyển Dạ Xoa một chém đứt tay Trương Phá Vân, đồng thời phá hủy luôn Truyền tin thạch.

Tiếp theo, hắn dùng Khuyển Dạ Xoa đóng đinh Trương Phá Vân trên mặt đất, đặt tay vào đan điền lão, thi triển Thực Sinh Thần Công. Thu lấy Nhân Sinh của Trương Phá Vân xong, Trần Lương tiếp tục đặt tay lên đầu lão, muốn xem Bái Nguyệt Sinh là ai.

Trần Lương thu tay lại, cũng là lúc ngọn lửa sinh mệnh của Trương Phá Vân kết thúc.

Trần Lương ngẩng đầu nhìn trăng sáng, thở dài lẩm bẩm "Ta bất cẩn quá. Thực sự là bất cẩn. Vậy là lại có thêm kẻ thù"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play