"Chuyện gì đây?"

Đám người cứ tưởng mình đang nằm mơ, ánh mắt chen chút nhìn người chơi có tên‘Cô Thành Vũ’.

Sự tích ném tiền như rác mọi người đều đã nghe qua nhiều lần nhưng hôm nay nhìn thấy, thực sự là được mở rộng tầm mắt.

"Ha ha, đây mới chân chính là thổ hào, chỉ một tấm vé xe không biết rõ giá trị, thế mà bán được mấy trăm vạn!"

"Không thể gọi là thổ hào, phải gọi là đồ ngốc lắm tiền mới đúng!"

"Có trò hay để xem rồi!"

"Ha ha ha, đấu giá đi, đấu giá đi!"

Người chơi tại Huyền quốc thích nhất là xem náo nhiệt, đặc biệt là xem nhà giàu đấu nhau, bọn họ tuyệt đối sẽ ủng hộ hết mình.

"Huynh đệ, cái này không tốt lắm đâu, chúng ta là người của Bá Đồ công hội!"

Người đàn ông cao to sắc mặt trầm hẳn xuống, thật không ngờ giữa đường gặp phải kẻ ngáng chân.

"Bá Đồ công hội đương nhiên ta biết, nhưng ngươi thì tính là cái thá gì? Có tiền thì ra giá, không có tiền mau tránh sang một bên!" – Cô Thành Vũ cười lạnh nói.

Đối với loại thiếu gia nhà giàu này, vứt ra 100 vạn không khác nhiều so với ăn cơm, uống trà đá. Hơn nữa, bọn họ so với người chơi bình thường hiểu về trò chơi này sâu hơn, cho nên rất xem trọng giá trị của tấm vé này.

Người có khả năng tiêu tiền như rác, hậu trường chắc chắn không thể nhỏ được!

Việc đầu tư lần này cũng giống như người đi chơi chứng khoán, rủi ro đi đôi với cơ hội, hơn nữa còn có là cơ hội kiếm lời lớn.

"300 vạn! Hi vọng các vị cho Bá Đồ công hội chút mặt mũi."

Người đàn ông thành viên của Bá Đồ lạnh giọng, nói ra mức giá cao nhất của mình.

"100 vạn một tấm, 400 vạn, chúng ta muốn toàn bộ!" - Cô Thành Vũ giơ ngón tay giữa lên khiêu khích, không hề sợ hãi đáp trả.

"Coi như ngươi hung ác, ta đã nhớ kĩ mặt mũi các ngươi rồi!" – Những người bên phía Bá Đồ đều thở dài chán nản.

Loại bại gia tử này, bọn họ đấu không lại được.

"Hahahaha, đừng nói tới mấy kẻ lâu la như các ngươi, cho dù hội trưởng Vương Đồ Bá Nghiệp có tới đây thì cũng đừng mơ tranh đoạt đồ vật cùng với bản thiếu gia. Ngươi thì tính là cái gi? Một kẻ rác rưởi nên tự hiểu bản thân, còn kêu to gọi nhỏ nữa, có tin ta ra giá để mọi người giết chết ngươi ngay tại đây, ngươi có tin hay không." – Cô Thành Vũ mặt đầy khinh thường nói.

“……..”

Lâm Thành không nói một lời, chỉ đứng bên cạnh xem trò vui, xem ra hai bên quyết đấu đã có kết quả rồi.

Người mới tới ra tay với khí thế hung hãn, giống như cơn bão tuyết thổi bay tất cả vật cản, so với Bá Đồ thì càng bá đạo hơn.

Tuổi tác của 4 vị công tử nhà giàu so với Lâm Thành cũng không khác biệt lắm, hắn ngượng ngùng rờ rờ mũi, tuy rằng muốn tiện đường đem theo mấy người đồng thời kiếm chút tiền, nhưng nếu cả đám đều là loại hàng giá áo túi cơm thì thực sự không ổn rồi.

Nếu như nhiệm vụ vì thế mà bị ảnh hưởng, dẫn đến không thể hoàn thành thì chuyến này coi như thua lỗ lớn.

Nghĩ ngợi một lát, Lâm Thành mở miệng nói.

"Bốn vị công tử, chúng ta đi học kĩ năng trước, sau đó lại tập trung bàn luận vấn đề nhiệm vụ có được hay không?"

"OK, trước tiên thêm bạn tốt để tiện liên lạc."

Cô Thành Vũ không sợ Lâm Thành sẽ chạy mất, chỉ lạnh nhạt gật gật đầu.

Sau khi thành công thêm bạn, mấy người chia ra đi học kĩ năng mà mình muốn tại nghề nghiệp cung điện.

…………..

Bên ngoài nghề nghiệp cung điện.

Năm người sau khi học xong kĩ năng đều đã tập trung đầy đủ.

"Khục khục, đầu tiên hoan nghênh mọi người gia nhập vào tổ đội, phải biết rằng đây là lần đầu có một tấm bản đồ đặc thù của Huyền Quốc xuất hiện. Ta tự giới thiệu, Nguyên Sơ Chi Hỏa, nghề nghiệp Tán Nhân." – Lâm Thành mời 4 người tham gia tổ đội, sau đó trên kênh đội ngũ cùng mọi người trao đổi thông tin.

"Cô Thành Vũ, Cuồng Chiến Sĩ."

"Ba Trăm Cân Mỉm Cười, Thợ Săn."

"Nhà Giàu Lắm Tiền, Pháp Sư."

"Vô Địch Thật Tĩnh Mịch, Pháp Sư."

Mấy cái tên thật có cá tính, đơn giản dễ hiểu, người giống như như tên.

"Nguyên Sơ Chi Hỏa, nghề nghiệp của ngươi là có chuyện gì? Những nghề nghiệp cơ sở hình như không có cái nào là Tán Nhân a?" – Cô Thành Vũ mặt mang theo vẻ hiếu kì, nhìn về phía Lâm Thành rồi hỏi.

"Ta là người sử dụng cấp bậc kim cương." – Lâm Thành bình tĩnh trả lời.

"Người sử dụng cấp kim cương? Ta dkm!" – Cô Thành Vũ buột miệng nói tục, lần đầu tiên trên mặt lộ vẻ kinh hãi.

Người sử dụng cấp kim cương là tài khoản vô cùng tôn quý, người thường không thể nào lấy được. Nó đại biểu cho địa vị, cho hậu trường phía sau lưng.

Bọn hắn tuy rằng cũng là con em nhà giàu, nhưng cũng chỉ có thể thể dùng tài khoản cấp hoàng kim!

kẻ đứng trước mặt nhìn thế nào cũng chỉ giống một người chơi bình thường, không ngờ lại là có tài khoản cấp kim cương, thực sự là thâm tàng bất lộ, cao thủ sống trong nhân gian a!

"Huynh đệ, ngươi lấy được tài khoản kim cương như thế nào, có thể chia sẻ chút thông tin hay không?" – Cô Thành Vũ miệng lưỡi chua chát, hắn nhưng là đại thiếu gia của Cô Thành gia tộc, tiền không hề thiếu, nhưng cái món đồ chơi này không phải cứ có tiền là có thể mua được. Nếu như có thể, hắn đồng ý ném ra mấy ức Huyền Quốc tệ để đổi lấy 1 cái tài khoản cấp kim cương.

"Bí mật thương nghiệp, xin cho phép ta được bảo mật." – Lâm Thanh cười cười, thần bí trả lời.

"Lợi hại, ta phục ngươi rồi, có yêu cầu gì xin mời nói." – Lâm Thành Vũ thật lòng nói.

"Đầu tiên nói về tiền bạc, theo như quy định bình thường, giao trước một nửa, khi về thanh toán một nửa còn lại, có thắc mắc gì không?" – Lâm Thành giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ nhưng trong lòng vô cùng kích động.

Mỗi người 100 vạn, tổng cộng 400 vạn!

Đối với người từng làm công ăn lương như hắn mà nói, đây chính là miếng bánh không thể nào từ chối được.

Có được số tiền này, hắn sẽ không còn những nỗi lo thường ngày nữa, khi đó mới có thể thoải mái mà trải nghiệm trò chơi này.

"Hoàn toàn không có vấn đề." – Cô Thành gật đầu ra vẻ sao cũng được.

"Còn có một chuyện, các vị cũng biết, nhiệm vụ lần này đối với ta rất quan trọng, ta yêu cầu có được quyền chỉ huy, hơn nữa chúng ta phải ưu tiên hoàn thành nhiệm vụ lên đầu tiên. Đương nhiên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ vẫn còn dư nhiều thời gian thì ta cũng không hạn chế sự tự do của mọi người." – Lâm Thành nghiêm túc nói.

"Đánh quái rơi đồ biết phải phân chia thế nào?" – Cô Thành Vũ hỏi.

"Chia đều!"

"Là sao, ngươi chỉ có một người còn chúng ta có tận 4 người?" – Cô Thành vũ khóe miệng hơi cong lên.

"Đương nhiên rồi, nếu như mấy vị đồng ý ra giá, ta cũng có thể bán đi những trang bị mà mình không cần sử dụng. Hơn nữa, sau này nếu như có trang bị cần bán, ta chắc chắn sẽ tìm tới mấy vị công tử đầu tiên." – Lâm Thành tươi cười lộ cả hàm răng trắng, tranh thủ lôi kéo mấy khách hàng tiềm năng, hành động ném tiền như rác khi nãy đã đủ để Lâm Thành xếp mấy người này vào cấp bậc “dê béo” rồi.

“………”

Cô Thành Vũ một trận cạn lời, chỉ đành gật đầu đáp ứng.

Ai bảo đối phương là chủ thớt trong chuyến đi này cơ chứ.

………….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play