Cùng lúc đó, tại Tân Thủ Thôn số 10086.

Hắc Long Tứ Thiếu lúc này vẫn còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, vẫn đang hồn nhiên triệu tập hơn 50 thành viên trong công hội, trong đó bao gồm đủ các loại nghề nghiệp khác nhau, chuẩn bị giết trở lại Ác Lang Cốc để báo thù rửa hận.

Dám đối đầu với Hắc Long Hội bọn chúng, tội này không thể tha thứ được!

"Các anh em, cùng nhau xuất phát đi tới Ác Lang Cốc, chơi chết tên tiểu tử đó, sau đó thủ thi thể. Hôm nay, nếu như không thể giết hắn về lever 0 thì nhất định không được dừng tay!" – Hắc Long Tứ Thiếu nổi giận đùng đùng, không ngừng kêu gào ở trên kênh tổ đội.

"Đại ca, cái người đeo mặt nạ hình khỉ kia, hình như là kẻ mà gần đây vẫn được mọi người gọi là Huyền Quốc đệ nhất nhân, Nguyên Sơ Chi Hỏa…." – Cùng lúc đó, có một tên tiểu đệ đột nhiên nói.

"Ngươi nói gì? hắn ta là Nguyên Sơ Chi Hỏa?" - Hắc Long Tứ Thiếu hơi ngây người một giây, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào tên tiểu đệ vừa mới nói chuyện, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ.

"Đại ca, hay là chúng ta bỏ qua đi thôi!"

"Phế vật, Huyền Quốc đệ nhất nhân thì thế nào. Dám cưỡi lên đầu của chúng ta, nếu như Hắc Long Hội vẫn còn không tiến hành trả thù thì sau này làm sao có thể ra ngoài lăn lộn được nữa?" - Hắc Long Tứ Thiếu quát lớn, dọa cho thanh niên kia sợ hãi tới mức co người thành một đống, đến thở cũng không dám thở mạnh.

"Đệ sai rồi, đệ sai rồi……" - Tên tiểu đệ chỉ có thể cúi đầu nhận sai.

Cùng lúc đó, âm thanh điện thoại vang lên bên tai của Hắc Long Tứ Thiếu, trên danh sách trò chuyện cũng sáng lên dòng chữ “Hắc Long Thiên Nhất”.

"Alo, là ai đấy?" – Hắc Long Tứ Thiếu đang ôm theo một bụng đầy lửa giận, cũng không cần quan tâm xem người gọi đến là ai, dùng giọng điệu hống hách để trả lời điện thoại.

"Là ta, Hắc Long Thiên Nhất, ngươi đang làm cái gì vậy hả?" – Một âm thanh hơi khàn khàn được truyền tới từ đầu dây bên kia.

Hắc Long Thiên Nhất, là lão đại của Hắc Long Hội. Mười năm về trước, hắn ta giả vờ xin từ chức hội trưởng, lùi ra phía sau màn để âm thầm không chế, thao túng hoạt động của Hắc Long Hội. Nghe nói, người này có địa vị xã hội không hề nhỏ, điểm đặc biệt nhất là gần như chưa từng có ai từng nhìn thấy bộ mặt thật của hắn. Tuy nhiên, điều này cũng không làm ảnh hưởng tới uy vọng của hắn, mỗi một thành viên bên trong Hắc Long Hội đều là vừa kính nể vừa sợ hãi vị lão đại này, phải gọi là sai đâu đánh đó, không dám làm trái lời.

"Lão…lão đại?"

Hắc Long Tứ Thiếu như bị sét đánh trúng mà giật mình tỉnh lại, mồ hôi trên trên lưng cũng theo đó mà chảy xuống ròng ròng.

Từ khi gia nhập vào trong hội cho tới nay, đây là lần đầu tiên mà Hắc Long Thiên Nhất chủ động gọi điện thoại cho hắn.

Chẳng lẽ, việc cả tổ đội bị tiêu diệt lúc trước đã bị lão đại biết rồi?

Hay là sự việc này bị đưa lên mạng, gây ra động tĩnh, ồn ào quá lớn, lão đại cảm thấy quá mất mặt nên quyết định sẽ tự mình ra tay để lấy về mặt mũi, hay là……….. muốn trách tội, xử lý chính mình?

Chỉ trong vòng một giây, bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong não khiến cho Hắc Long Tứ Thiếu cảm thấy sợ hết hồn.

Nếu như biết trước là sẽ làm ra một chuyện mất mặt như vậy thì lúc đó, hắn nhất định sẽ không đi trêu chọc vào cái tên quái vật Nguyên Sơ Chi Hỏa kia rồi.

Tuy nhiên, hình như là Hắc Long Tứ Thiếu vẫn chưa nắm bắt được vấn đề, điểm quan trọng nhất không phải là hắn có đi gây sự với Lâm Thành hay không, mà là việc xấu của bọn chúng đã bị người khác quay lại video, sau đó đăng lên diễn đàn, trở thành chủ đề nóng hổi để cho mọi người cùng nhau bàn luận, chửi mắng. Ngay cả chính phủ cũng bị hấp dẫn sự chú ý, không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Hắc Long Hội sẽ phải gánh chịu hậu quả lớn tới mức nào, vừa nghĩ thì cũng đã biết!

"Vừa nãy chúng em gặp phải một kẻ cực kì hỗn láo, dám gây chiến với Hắc Long Hội chúng ta, em đang tụ tập một nhóm các huynh đệ ở trong công hội, chuẩn bị quay trở lại Ác Lang Cốc để báo thù. Lão đại, anh lần này gọi đến là……" – Hắc Long Tứ Thiếu chỉ có thể nhỏ giọng, thành thật trả lời.

"Báo thù? Người kia có phải gọi là Nguyên Sơ Chi Hỏa hay không?"

"Em cũng không rõ lắm, hắn để chế độ ẩn tên gọi……"

"Ẩn cái em gái ngươi, ngươi đúng là một thằng ngu, một con lợn!" – Hắc Long Thiên Nhất vì quá tức dận mà quát to, chẳng thèm giữ gìn hình tượng gì nữa.

"Việc xấu mà ngươi đã làm đã bị kẻ khác quay lại, sau đó tung lên diễn đàn hết cả rồi, tất cả những công hội đang hợp tác cùng với chúng ta đều đã đồng loạt rút vốn. Ngươi hãy thử nói xem, bây giờ ta phải làm như thế nào? Có phải là nên chặt cái đầu chó của ngươi xuống đất để tạ tội với mọi người hay không?"

"Năm đó, nếu như không phải là do chị dâu của ngươi không nài nỉ xin xỏ thì ta cũng sẽ không giúp đỡ, chiếu cố cho ngươi. Không biết là khi đó ngươi đã chết ở trên người của con điếm nào rồi!"

"Trong thời gian tới, ngươi tốt nhất là hãy thành thật một chút cho ta, đợi ta xử lý xong việc này rồi sẽ quay lại để tính sổ với ngươi sau!"

Lời nói vừa dừng, Hắc Long Thiên Nhất cũng lập tức cúp máy, hình như là đang có việc gấp phải đi ngay.

"Ừng ực……."

Âm thanh cúp máy của điện thoại mà không khác gì so với tiếng gọi đến từ địa ngục, Hắc Long Tứ Thiếu cố gắng nuốt khan một ngụm nước miếng, cứ đứng đơ ở một chỗ như người mất hồn.

"Đại ca, mọi người đã tụ tập đầy đủ, có thể bắt đầu xuất phát đến Ác Lang Cốc được rồi!" - Một tên tiểu đệ chạy lại gần Hắc Long Tứ Thiếu, vẻ mặt đầy nịnh nọt, nói.

"Báo thù cái con khỉ, muốn đi thì các ngươi tự mình đi, IQ thấp như vậy mà cũng vào chơi game, mau cút, toàn bộ giải tán, thành thật đi luyện cấp cho ta!"

Hắc Long Tứ Thiếu lập tức đem toàn bộ sự tức giận của mình, ném lên đầu tên tiểu đệ, sau đó quay người rời đi.

………..

Diện tích của Ác Lang Cốc thực ra rất lớn, có khả năng chứa đựng cả vạn người cùng lúc tới đây để luyện cấp.

Hắc Lang Hội muốn cướp đất, không cho những người khác tiến vào cũng không phải là vì sợ mọi người cướp quái, mà chỉ đơn giản vì muốn nhân lúc cháy nhà để hôi của, thừa cơ hội để đánh cướp, không ngờ lại đúng lúc gặp phải Lâm Thành, muốn trách thì cũng chỉ trách rằng mình quá mức không may mắn.

Số lượng của những công hội có đạo đức không tốt ở trong game cũng không hề ít, Hắc Long Hội chỉ là một góc của ngọn núi băng to lớn mà thôi!

Tại một nơi khác bên trong Ác Lang Cốc, nhân vật chính gây nên tất cả mọi chuyện vẫn đang dẫn theo Tiểu Kim đi loanh quanh ở bên trong thung lũng để tìm chó sói, không hề biết về những chuyện mới xảy ra.

Lâm Thành vừa đi đánh quái vừa thử nghiệm năng lực của mình. Theo hắn tính toán, muốn xử lý một con sói xám thì chỉ cần 3 đòn tấn công. Mặt khác, sát thương khi bị sói xám đánh trúng chỉ là 12 điểm. Sau một hồi đắn đó suy nghĩ, Lâm Thành đã quyết định con đường cày cấp phù hợp nhất đối với mình, cực kì thô bạo nhưng cũng cực kì kích thích.

Lâm Thành và Tiểu Kim chia thành 2 đường để cùng nhau kéo quái, sau đó sẽ tụ tập quái vật ở một vị trí đã hẹn sẵn.

Một đường lôi kéo, dụ dỗ chó sói.

Không mất nhiều thời gian, phía sau mông của một người, một khỉ là một hàng dài chó sói cực kì hung dữ, tổng số lượng lên tới hơn năm mươi con. Trong đó, có hơn 10 con là Huyết Lang, phần còn lại đều là Đại Hôi Lang, đây chính là con số cực hạn mà Lâm Thành cùng với Tiểu Kim có thể lôi kéo cùng một lúc, nếu như nhiều hơn nữa thì sẽ rất dễ bị mất khống chế.

Hơn năm mươi con chó sói cùng nhau chạy băng băng trong khe núi khiến cho cả mặt đất rung động, trở thành một cảnh tượng vô cùng kì lạ, thú vị, hấp dẫn sự chú ý của những người chơi đang đánh quái bên trong Ác Lang Cốc. Tất cả chỉ biết trợn mắt há mồm, hít xuống một hơi khí lạnh.

"50 con sói? Có thể đối phó nổi không? Mỗi con cắn cho một miếng là đã đi đời nhà ma luôn rồi!"

"Không biết nữa, phòng ngự của hắn thật là cao a! Tôi muốn giết chết 1 con sói cũng đã vô cùng tốn sức rồi. Nhiều sói như vậy, vừa nhìn đã cảm thấy đau tim chứ đừng nói tới việc đánh đấm gì nữa."

"Không hổ danh là Huyền Quốc đệ nhất nhân, cách kéo quái này, cách luyện cấp này, thực sự khiến cho chúng ta được mở rộng tầm mắt."

"Ha ha ha, chỉ giỏi khoe khoang, đợi tới khi hắn bị lật thuyền thì chúng ta sẽ có trò hay để xem rồi!"

Người chơi ở bốn phía xung quanh đều tạm dừng công việc, túm năm tụm ba để cùng nhau trò chuyện, xem kịch vui, có người kinh ngạc, ngưỡng mộ, cũng có người kinh thường, trào phúng.

Lâm Thành coi như chưa nghe thấy gì cả, chỉ dùng hành động thực tế để chứng minh.

Khi Lâm Thành và Tiểu Kim gặp nhau tại địa điểm đã hẹn, bước chân của hắn cũng dừng lại, dậm chân nhảy lên cao, lộn một vòng ở trên không trung, đồng thời nâng đao chém về phía con sói đang ở gần nhất.

Lâm Thành không ngừng thay đổi vị trí nhằm tránh né quái vật, liên tục chém ra những đòn đánh thường để chờ cho kĩ năng của mình được kích hoạt.

Tới khi kĩ năng được phát động, thứ đang chờ đợi cả bầy sói chính là cái chết.

Bởi vì loài sói là quái vật cận chiến, chúng không hề có kĩ năng để công kích từ xa. Vì thế, số lượng chó sói có thể tiếp cận, tấn công Lâm Thành cùng một lúc cũng rất hạn chế. Hơn nữa, bởi vì điểm phòng ngự của hắn rất cao nên cho dù có bị căn trúng thì cũng không khác so với gãi ngứa cho lắm.

Đao thứ 3, Đao thứ 4, Đao thứ 5………đao thứ 8, Phong Quyển Tàn Vân, một lần nữa được kích hoạt!

"Hít!"

Thanh đao bỗng nhiên được bao quanh bởi ánh sáng màu vàng cực kì chói mắt, đi kèm với một trận cuồng phong đột nhiên xuất hiện trong không gian, nuốt chửng cả bầy sói vào bên trong, một con cũng không chạy thoát.

Bành bành bành!

- 678, -742, -666, -734…………

Mấy chục đạo sát thương như hoa trước gió, cùng lúc nở rộ.

Lâm Thành hiện nay đang có BUFF”Bí cảnh cơ duyên” ở trong người, có nghĩa là khi hắn giết chết 50 con thì tương đương với những người chơi bình thường đánh chết một trăm con.

Quá sung sướng!

……………..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play