Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!
Một đề cử 90 điểm sẽ bonus chương nè!
- ---------------------------------
Cục trưởng Tống giơ điện thoại của mình lên, hướng về phía đám người lắc qua lắc lại, ám chỉ tin nhắn vừa nhận được là về chuyện này.
Lưu Đại và chi đội trưởng Hoàng đều nhìn Chu Hải cười.
Chu Hải nhanh chóng cúi đầu xuống, hai người này có ngốc không vậy, nhìn anh như vậy, chẳng phải là đang bán đứng anh sao?
"Được rồi, cậu Hoàng ra sân bay Bắc Kinh đi, chúng tôi sẽ nắm chặt thông tin để phối hợp với các cậu, chúng tôi chờ tin vui từ các cậu. Tan họp!"
Khuôn mặt của từng điều tra viên nén lại nụ cười, kéo chi đội trưởng Hoàng ra ngoài, ông ta quay đầu vẫy tay với Chu Hải.
"Hải à, chờ tôi về, chúng ta đi làm ly bia mừng chiến thắng nhé!"
Lưu Đại và cục trưởng Tống cũng không ngừng cười, người này có vẻ nhẹ nhàng, còn chưa bắt được người đã cảm thấy nắm chắc phần thắng trong tay.
Thấy mấy người Chu Hải muốn đi, Lưu Đại gọi lớn: "Chờ đã pháp y Chu, lại đây ngồi một chút."
Mập Mạp đẩy lưng Chu Hải một cái, bọn họ tới trước mặt Lưu Đại.
Tên Điên cũng không ồn ào gì, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngốc nghếch.
Lương Hồng Cương thì sợ, lúng ta lúng túng.
Chu Hải thì không cần nói, đối với anh việc nói chuyện phiếm rất là mệt, chỉ có thể nói chuyện theo hình thức hỏi đáp mà thôi, chưa kể đồng ý trả lời cũng phải năm thì mười họa, nên Mập Mạp xung phong làm phát ngôn viên của tổ 2.
"Chào các vị lãnh đạo!"
Chu Hải và những ngươi khác nhìn mấy lãnh đạo gật đầu phụ họa, cục trưởng Tống cười.
"Không cần nói, thật giống với những gì cục phó Lưu nói, người ở tổ 2, trừ Mập Mạp ra, mọi người đều có dáng vẻ bí ẩn giống pháp y Chu.
Cậu đến trung tâm được hai tháng rồi, có gì khó khăn không?
Nếu có cứ việc nói, để cục phó Lưu xử lý, các cậu đúng là những nhân tài kỹ thuật giám định, đúng là kho báu của cục chúng ta!"
Tất cả mọi người đều cười, Chu Hải cố gắng động đậy bắp thịt trên mặt.
"Cảm ơn!"
Cục trưởng Tống phất phất tay.
"Được rồi, đi đi, tôi không làm khó cậu nữa.
Vừa nãy nhìn cậu giải thích về các bằng chứng, đúng là ba hoa chích choè, tình trạng bây giờ lại giống như một người khác.
Được rồi, các cậu về đi!"
Mập Mạp nhanh chóng đứng dậy cúi chào.
"Cảm ơn sự quan tâm của lãnh đạo, chúng tôi đi trước đây."
Bọn họ trở về trung tâm, sắp xếp lại các báo cáo của chuyên án 28/7.
23h, Chu Hải nhận được một tin nhắn Wechat của chi đội trưởng Hoàng.
Anh mở ra xem, là một tấm hình, hình ảnh nghi phạm Từ Tương Uyên bị đeo còng tay, đưa ra khỏi sân bay.
Lúc này Chu Hải mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng phải bắt được người thì mới làm tiếp những việc sau đó được.
~
Ba ngày sau, vào tối chủ nhật.
Chi đội trưởng Hoàng giữ lời mời tổ 2 đi ăn.
Chu Hải chở Mập Mạp, Tên Điên chở Lương Hồng Cương, bọn họ nối đuôi nhau tới một quán ven biển.
Chi đội trưởng Hoàng đã tới trước, gọi vài món đơn giản, Hoàng Trọng Sinh vòng tay trước người, nhìn Chu Hải cười.
"Tôi nói này, sao cậu có thể giữ được bình tĩnh như vậy, không quan tâm chút nào về tình huống thực sự đằng sao chuyên án 28/7 này vậy hả?"
Mập Mạp bật cười.
"Những gì Hải phán đoán không mấy khác biệt, ông cứ yên tâm là nếu ông không tự nói, thì cả đời anh ta cũng không hé răng hỏi. Ông cũng nhân cơ hội này nhanh nói hết mọi chuyện đi, được không? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, không thì bốn người chúng tôi sẽ mời bia ông đến chết!"
Hoàng Trọng Sinh bĩu môi.
"Được rồi, tôi sẽ thỏa mãn sự hiếu kỳ của mấy người! Chuyện là như thế này..."
Trưa ngày 8 tháng 3 năm 2014.
Đột nhiên Vạn Trí Dũng nhận được cuộc gọi của Từ Tương Uyên bảo hắn đến nhà Từ Trạch Khải ở khu chung cư cao cấp ven biển.
Vạn Trí Dũng thường đến đó để vẽ bản thảo, đó cũng là phòng làm việc tạm thời của bọn họ, nên hắn có chìa khoá.
Thay dép lê, hắn lên lầu.
Vừa đến nơi đã thấy Từ Tương Uyên ngồi trên sàn nhà run rẩy.
Hắn hỏi có chuyện gì xảy ra, Từ Tương Uyên nói không nên lời, chỉ run rẩy chỉ về hướng phòng tắm.
Trong lòng Vạn Trí Dũng bất an, nhanh chóng chạy vọt tới phòng tắm, thấy nửa người Từ Trạch Khải gục trong bồn tắm, hắn vô cùng kinh ngạc.
Lúc đó chân hắn đá phải một cây gậy bóng chày, nhìn vết máu trên đó, hắn phần nào cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Vạn Trí Dũng bối rối.
Lúc quay người lại, hắn phát hiện Dư Lệ Quyên trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, cả người bị băng dán trói thành hình chữ N.
Khỏa thân, đầu hơi ngửa về phía sau, mí mắt hơi hé, hiển nhiên đã không còn thở.
Dư Lệ Quyên đã từng là bạn gái Từ Trạch Khải.
Có điều sau đó hai người đã chia tay, cũng không vì lý do đó mà Dư Lệ Quyên rời công ty bọn họ, hai người cứ hết chia lại hợp, sau này cô ta lén lút qua lại với Từ Tương Uyên.
Vạn Trí Dũng vẫn luôn thích cô ta.
Nhưng so với tình yêu, Dư Lệ Quyên thích tiền hơn, dù sao cô ta cũng là một cô nhi, nên Vạn Trí Dũng không quá biểu lộ tâm ý.
Có điều vào năm 2013, hắn được Từ Tương Uyên đưa qua Anh một chuyến.
Trực tiếp tới bệnh viện làm giám định thân nhân, Vạn Trí Dũng mới biết năm mà hắn và Từ Trạch Khải được sinh ra, ở cùng phòng, quần áo và dáng dấp cũng giống nhau, nên đã gây nhầm lẫn cho y tá.
Có điều hắn cũng không muốn thay đổi tình trạng hiện tại, dù sao bây giờ bọn họ cũng đều đã trưởng thành.
Nhưng Từ Tương Uyên lại muốn chia một phần gia tài của mình cho hắn, dù gì đó cũng mới chính là đứa con ruột của ông ta, vợ thì bị liệt nhiều năm, tình cảm cũng đã phai nhạt hết.
Do đó khi nhìn thấy Dư Lệ Quyên mà ông tay thầm yêu thương chết thảm như vậy, ông ta cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân.
Đến đoạn đó Từ Tương Uyên cũng kể chậm lại, mô tả đơn giản lại tình huống.
Hôm đó, Từ Tương Uyên vừa về nước, ông ta đến thăm Từ Trạch Khải.
Đồng thời cũng muốn hẹn ngày gặp cô tình nhân nhỏ Dư Lệ Quyên của mình, dù sao cô ta cũng đang mang thai, ông ta cũng rất vất vả tìm thời gian để về nước, chuẩn bị đưa Dư Lệ Quyên qua Anh chờ sinh.
Nhưng vừa bước vào phòng Từ Trạch Khải phòng, thấy Dư Lệ Quyên chết thảm trên giường, cả người không có được một mảnh vải che thân, khắp nơi đều bị thương, trên giường còn mấy cái ống tiêm rỗng nằm ra đó.
Nghĩ đến cốt nhục của mình trong bụng của cô, ông ta dùng hết tất cả lửa giận xông tới.
Lúc đó, Từ Trạch Khải nghe thấy tiếng động, từ trong một phòng ngủ khác ở lầu hai ung dung đi tới. Không thay quần áo, đi chân trần, rõ ràng và uống say đến giờ mới tỉnh.
Từ Tương Uyên hỏi anh ta, tại sao lại giết Dư Lệ Quyên?
Từ Trạch Khải càng nổi nóng hơn, nói đó là người phụ nữ mà anh ta đã chơi qua, ăn của anh ta, sài tiền của anh ta, khi cô ta không có tiền thì lao vào ôm ấp, còn lúc có tiền thì giả vờ như ngây thơ thanh cao, bây giờ còn dám có con với người đàn ông khác, chuyện này anh ta tuyệt đối không thể nhịn được.
Còn nói ông ta đừng có ở trước mặt anh ta mà tỏ vẻ cha con thâm tình, chẳng phải ông ta và Vạn Trí Dũng vụng trộm đi giám định thân nhân sao, anh ta đã sớm cho người điều tra.
Hai người định lao vào nhau, Từ Trạch Khải dẫm lên nước trong phòng tắm, trượt chân nằm sấp trên sàn phòng tắm.
Đầu Từ Tương Uyên nóng lên, thuận thế, tay ông tay nắm lấy chiếc gậy bóng chày trang trí trên tường, đánh vào đầu Từ Trạch Khải đang nằm sấp trên sàn một gậy, thấy người đã bị choáng, ông ta nắm cổ anh ta dìm vào bồn tắm.
Một hồi lâu sau, Từ Trạch Khải không giãy dụa nữa, lúc đó Từ Tương Uyên mới ngồi sụp xuống đất, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Có điều khi nhìn những cánh hoa trong bồn tắm, ông ta cũng có phần tin tưởng Từ Trạch Khải, Dư Lệ Quyên lừa dối qua lại với hai người bọn họ một lúc, nhưng người cũng đã chết, chẳng còn ai có thể nói rõ ràng cả.
Rơi vào đường cùng, ông ta gọi điện cho Vạn Trí Dũng.
Bất đắc dĩ, Vạn Trí Dũng phải giúp đỡ Từ Tương Uyên bao hai cái xác lại, giấu vào tủ lạnh trong gian bí mật ở bếp. Sau đó Từ Tương Uyên nhanh chóng trở về Anh, sinh hoạt bình thường như không có gì xảy ra, về sau ông ta mới nới lỏng cảnh giác.
Sau đó, Vạn Trí Dũng giả mạo Từ Trạch Khải luôn tạo ra tin nhắn Wechat với Từ Tương Vân và Từ Tương Uyên, mấy tháng sau khi vụ án xảy ra, hai người quyết định tạo hiện trường giả, giết người cướp của, rồi phi tang thi thể.
Rạng sáng ngày 23 tháng 7, hắn lái xe của Từ Trạch Khải đi vứt xác, sau đó đẩy xe xuống vách núi.
Chi đội trưởng Hoàng khẽ thở dài, nói tiếp.
"Hôm qua tôi được biết, vợ của ông Từ đang được chữa bệnh ở Anh, vì bà ấy không có ai hỗ trợ kinh tế nên đang phải đối mặt với tình trạng không có ai tiếp quản. Từ Tương Uyên thì đang ngồi trong tù, Từ Tương Vân không có khả năng bay qua đó chăm sóc bà ấy, bên phía nhà mẹ đẻ cũng không muốn nhận một người liệt như vậy, bà ấy trở thành một củ khoai lang bỏng tay.
Nghe nói, tập đoàn Đông Tường đồng ý bỏ tiền đưa bà ấy về nước, tìm một trung tâm nào đó, ủy thác bọn họ chăm sóc cho bà ấy, có điều dạng quan tâm này có thể duy trì được bao lâu thì không ai biết được."
Nghe xong những gì chi đội trưởng Hoàng nói, ai nấy đều rất nặng nề.
Một cô gái muốn thay đổi số phận của mình, mang tình yêu và thân xác của mình ra làm con bài đánh bạc, không ngừng giao dịch, không ngừng đòi hỏi, cuối cùng lại bị người ta giết.
Từ Trạch Khải được nuông chiều từ nhỏ sinh hư, hình thành tính cách như vậy, Từ Tương Uyên cũng không phải không có trách nhiệm trong chuyện đó.
Kẻ khiến người khác tiếc nhất là Vạn Trí Dũng, tiền đồ đang tốt đẹp, lại bị thứ huyết mạnh tình thân hủy hoại, cả hai gia đình đều bị hủy hoại.
Mọi người chìm trong trầm mặc, Chu Hải đột nhiên lên tiếng.
"Những con bướm trên móng tay Dư Lệ Quyên là do Vạn Trí Dũng vẽ đúng không?"
Chi đội trưởng Hoàng gật đầu.
"Đúng vậy. Dư Lệ Quyên không thể không cảm nhận được điều đó, Vạn Trí Dũng rất trân trọng cô ta, một cô gái đi lại với đàn ông nhiều như vậy, khống chế những người như hắn dễ như trở bàn tay."
Bọn họ biết chi đội trưởng Hoàng nói rất đúng, nhưng Mập Mạp chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp. "Chi đội trưởng Hoàng, Vạn Trí Dũng sẽ bị phán quyết bao nhiêu năm?"
Chi đội trưởng Hoàng uống một ly bia lớn, nặng nề để cái ly trong tay xuống.
"Tôi đã hỏi viện kiểm sát, ít nhất 3 năm, tù giam hoặc án treo."
- --------------------------------------------
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT