Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

Một đề cử 90 điểm sẽ bonus chương nè!

- -----------------------

Đương nhiên, mặt sau cũng là những ghi chép về thông tin xuất nhập cảnh của hắn.

Trong giai đoạn 2010 và 2014, hắn cũng hay tới lui giữa 3 nước Anh, Mỹ và Trung Quốc. Điều này khiến Chu Hải trở nên mơ hồ.

Chẳng phải gia cảnh Vạn Trí Dũng không tốt sao?

Cho dù là cậu của hắn có mời, lần một lần hai còn nghe được, sao có thể thường xuyên lui tới Châu Âu như vậy chứ?

Chi đội trưởng Hoàng nhai kẹo cao su liếc nhìn tin nhắn, cười, vỗ vỗ vai Chu Hải.

"Tôi nói này pháp y Chu, vụ án đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng như vậy, sao trông cậu có vẻ không vui?"

"Mặc dù vân tay và khẩu cung khớp nhau, nhưng lại thiếu mắc xích trung gian, huống chi toàn bộ sự việc lại lộ ra sự kỳ quái. Quá thuận lợi!"

"Quá thuận lợi? Thuận lợi không phải tốt sao?"

Không chờ Chu Hải trả lời, Mập Mạp đã gọi điện tới.

"Dấu vân tay bên ngoài bao Durex là của Từ Trạch Khải. Trên dây thừng buộc Dư Lệ Quyên chúng ta may mắn tìm được DNA của hai người."

Chi đội trưởng Hoàng như thể cắn phải đầu lưỡi.

"Hai người?"

"Tôi gọi điện thoại cũng vì chuyện này, một là DNA của Vạn Trí Dũng, còn một cái chưa tra ra được. Có điều chị Tăng nói, phần DNA có độ tương tự cao với Vạn Trí Dũng, nhất định là có quan hệ máu mủ phụ hệ."

DNA trên dây thừng là một bằng chứng định tính, đột nhiên Chu Hải nghĩ đến bàn tay to lớn đặc biệt của Từ Trạch Khải.

"Mập Mạp, gửi tất cả ghi chép Wechat trên điện thoại của Từ Tương Vân và Từ Tương Uyên gửi cho tôi. À, cả của Từ Trạch Khải nữa."

Mập Mạp hoảng sợ nói: "A! Nội dung có rất nhiều hình ảnh! Phải bao nhiêu dung lượng mới đủ đây! Hải à, chờ tôi một chút, Tên Điên sẽ đưa tôi đến chi đội cảnh sát hình sự Đông Thành, khoảng 5’ nữa sẽ tới!"

Chu Hải kéo ghế dựa ra ngồi xuống, anh đem tất cả các thông tin mình đã biết liệt kê ra giấy, suy nghĩ cẩn thận từng mục, dường như càng ngày lại càng hỗn loạn.

Rốt cuộc người bí ẩn này là ai?

Vạn Trí Dũng nhanh chóng nhận tội như vậy, chẳng lẽ hắn có quan hệ đặc biệt với người kia?

Có thể đạt được mức độ tương thích DNA cao như vậy với Vạn Trí Dũng, chỉ có khả năng là người thân trong gia đình hoặc anh em dòng họ. Có điều người chú của Từ Trạch Khải trước đây đã từng đến đội cảnh sát hình sự, nhưng trạng thái không hề có chút sơ hở nào.

Mập Mạp đến đó rất nhanh, bây giờ anh ta đã hiểu tính tình của Chu Hải, hễ dính đến vụ án, thì mọi người nhất định phải toàn tâm toàn sức, nếu mọi thứ trật đường ray, anh tuyệt đối sẽ không thèm nhìn mặt mọi người nữa.

Mập Mạp cắm một ổ đĩa vào máy tính trước mặt Chu Hải, mở thư mục ra, Chu Hải bắt đầu xem.

Những hình này phần lớn đều là chụp ảnh chung, Từ Trạch Khải và gia đình nhà người cô, còn có hình chụp chung với cha mẹ anh ta, Chu Hải mở ra từng tấm hình, anh phóng to quá cỡ bàn tay của Từ Tương Uyên.

Ngón tay ông ta thon dài còn có chút nữ tính, anh xem tiếp tay của mẹ Từ Trạch Khải, không ai có dạng bàn tay to như vậy cả.

Tay chân có kích thước to lớn như vậy, một là mắc chúng phì đại tay chân, hoặc chính là do gen di truyền.

Nhìn mũi và khuôn mặt của Từ Trạch Khải, đều không có biểu hiện bị to hay kéo dài rõ ràng, như vậy có thể loại trừ chứng phì đại tay chân. Nhưng cha mẹ anh ta lại không có biểu hiện di truyền tay chân to lớn.

Chu Hải chưa từ bỏ ý định, ấn mở tiếp hình ảnh Từ Trạch Khải chụp chung với gia đình ba người của Từ Tương Vân, liên tục phóng to phần tay lên, trong nháy mắt Chu Hải ngừng thở.

Bởi ngay bên cạnh bàn tay của Từ Tương Vân có một bàn tay vô cùng lớn xuất hiện trong tấm ảnh.

Thu nhỏ tỉ lệ hình ảnh lại một chút, Chu Hải xích lại gần màn hình, chủ nhân của đôi bàn tay to lớn này vậy mà lại là của cha Vạn Trí Dũng, Vạn Tử Quân!

Chu Hải nhanh chóng móc điện thoại ra, sau đó gọi cho Lương Hồng Cương.

"Chẳng phải lần trước cậu đã lấy mẫu máu và dấu vân tay của vợ chồng Vạn Tử Quân rồi sao, cậu bảo chị Tăng làm so sánh DNA của Từ Trạch Khải và vợ chồng Vạn Tử Quân, có kết quả lập tức báo cho tôi."

Tuy Lương Hồng Cương khá hoài nghi nhưng lại không dám hỏi nhiều, đáp ‘được’ rồi cúp máy.

Mập Mạp nhìn chằm chằm phần tay trên màn hình máy tính, nhìn được một hồi, đột nhiên anh ta tỉnh ngộ nói: "Hải đã từng nói qua, bàn tay to lớn của Từ Trạch Khải không phải do bệnh phì đại tay chân mà là đặc điểm di truyền.

Nhưng bây giờ việc Vạn Tử Quân di truyền cho Từ Trạch Khải, lại không thuộc phạm trù di truyền học nữa rồi!"

Chu Hải cho Mập Mạp một ngón cái, thời gian qua Mập Mạp tiến bộ không ít.

Chu Hải ngẩng đầu nhìn mọi người.

"Hình như chúng ta vừa phát hiện được một bí mật của gia đình này thì phải?"

Chi đội trưởng Hoàng nghe xong, mặt mày mơ hồ.

"Bí mật gì cơ? Ý cậu là, vụ án này còn ẩn tình?"

"Bây giờ chưa thể nói rõ được gì, trước tiên chúng ta điều tra ghi chép xuất nhập cảnh của cha Từ Trạch Khải đi. Chúng ta phân tích một chút về mặt thời gian (timeline)!"

Sau hai vụ án trước đó về sau, hễ Chu Hải nói gì là chi đội trưởng Hoàng nghe nấy, dù gì anh cũng có một cặp mắt rất tinh tường, có thể phát hiện rất nhiều chi tiết sơ sót.

Nên ông do dự chút nào, gọi gọi ngay cho cụ quản lý xuất nhập cảnh của thành phố Đông Nam.

Bên đó hứa, tra xong sẽ ngay lập tức gửi tới, việc còn lại chính là chờ đợi. Chu Hải đắm chìm trong phân tích của chính mình.

Sau bài giáo huấn hôm qua La Vân Phong một mực không mở miệng, dù gì lần giải phẫu trước anh ta cũng không mấy rõ ràng.

Thấy mặt mày Tên Điên mờ mịt, Mập Mạp tốt bụng kéo anh ta ra hành lang hút thuốc, nói qua tình tiết vụ án lần trước.

Lúc này La Vân Phong mới hiểu hết.

"Nhưng dù bây giờ pháp y Chu có thể chứng minh Vạn Trí Dũng không phải con của Vạn Tử Quân thì làm được gì cơ chứ?

Đối với tình tiết vụ án dường như cũng không có tiến triển gì, có điều nhờ đó tiết vụ án càng ngày càng loạn."

Mập Mạp nhún nhún vai, anh ta cũng chưa rõ.

"Hải đã nói vậy, nhất định có dụng ý gì đó, có lẽ chân tướng đã không còn xa."

Thấy hai người kia ra ngoài, Chu Hải đóng cửa lại, ngồi đối diện với chi đội trưởng Hoàng.

"Trước đó Mập Mạp có nói, dây thừng buộc bên ngoài nạn nhân phát hiện được DNA của hai người.

Một là của Vạn Trí Dũng, còn lại là của một người tạm gọi là X.

Có điều, DNA của người này cực kỳ tương thích với Vạn Trí Dũng. Điều này có nghĩa là hai người bọn họ có quan hệ máu mủ."

Chi đội trưởng Hoàng tỉnh ra.

"Tôi nghĩ ra rồi, chẳng lẽ cậu nghi ngờ tòng phạm là cha hắn?"

Chu Hải lắc đầu.

"Không, mọi chuyện dường như phức tạp ngoài sực tưởng tượng của chúng ta. Tôi nghi ngờ, ngày xưa, có khả năng là Vạn Trí Dũng và Từ Trạch Khải đã bị trao nhầm!"

Mắt chi đội trưởng Hoàng trợn to.

"Cái gì? Chờ đã! Đầu óc tôi bây giờ hơi loạn. Cậu nói DNA của người X kia và Vạn Trí Dũng có quan hệ máu mủ, tức là người giúp Vạn Trí Dũng thủ tiêu thi thể, có thể là cha ruột của hắn?"

Chu Hải gật đầu.

"Hơn nữa, dấu chân ở hiện trường là một đôi số 46, của Vạn Trí Dũng là 44, Từ Trạch Khải là 42.

Vậy có thể thấy được, X là một người cao hơn Vạn Trí Dũng và Từ Trạch Khải."

Nghe Chu Hải nói như thế, chi đội trưởng Hoàng nhanh chóng đến bên cạnh Chu Hải.

"Vậy, chắc chắn là cậu đã có đối tượng tình nghi rồi đúng không?"

"Đúng vậy, có điều chỉ thiếu chứng cứ! Cho nên, tôi muốn tới xem chiếc Cayenne kia, mặt khác, tốt nhất là nên xin một lệnh lục soát nhà của cha mẹ Từ Trạch Khải đi. Nếu thể tìm được DNA của cha mẹ anh ta thì tốt hơn!"

Chi đội trưởng Hoàng bỏ nón xuống, vuốt vuốt mái tóc.

"Bây giờ cậu càng nói tôi càng cảm thấy mơ hồ, cuối cùng là cậu nghi ngờ ai?"

"Từ Tương Uyên!"

Chi đội trưởng Hoàng bất ngờ đứng thẳng lên.

"Từ Tương Uyên? Nhưng ông ta là cha của Từ Trạch Khải mà, tục ngữ nói ‘hổ dữ không ăn thịt con’!"

- --------------------------------------------

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play