edit: Mai Như Ảnh

Ở chung thì chỗ tốt rất nhiều, nếu muốn trộm vài món thức ăn liền đi trộm thức ăn. Nếu muốn xem TiVi đến mấy giờ liền xem TiVi vài tiếng, muốn liếc mắt nhìn người nào đó thì quay đầu liền thấy rất rõ ràng.

Ngồi lỳ tại ghế sa lon, Bạch Thuần Khiết vươn thẳng người quay đầu lại đi tìm Lục Cảnh Hàng, nhưng tức thời không nhìn thấy anh đâu. “Người đâu?”

“Phòng sách.”

“Buổi tối còn vào trong phòng sách để làm gì?” Vừa nói cô vừa từ từ lê chân đi tới cạnh cửa.

Thấy cửa đột nhiên mở ra, Lục Cảnh Hàng có hơi bối rối đang giấu một văn kiện ở phía dưới văn kiện một văn kiên khác. “Có chuyện gì sao?”

“Lại giấu...” Mắt cô tinh như vậy thì làm sao mà không thấy! Chỉ sải hai bước đã đến trước mặt anh  “Có thứ gì mà không muốn người ta thấy hả?”

“Không có gì.”

“Lục Cảnh Hàng, nói dối ở trước mặt  em thì anh vẫn còn non lắm!” Ngang ngạnh rút văn kiện vừa giấu ra rồi nhìn, trên mặt Bạch Thuần Khiết lập tức xuất hiện vẻ nửa mừng nửa lo. Đó là kế hoạch khảo sát hạng mục mới ở thành phố C! “Bao giờ thì đi?”

Lục Cảnh Hàng nhìn ai đó đang đầy mâu thuẫn mà dịu dàng hỏi “Em cũng muốn đi cùng sao?”

“...” Im lặng, thật sự là cô cũng muốn trở về xem. Nhưng nhìn thấy mấy người Lão Bạch thì cô sợ chính mình sẽ khóc lóc thành lệ nhân.”Suy nghĩ đã.”

Cố ý trêu cô, Lục Cảnh Hàng làm bộ hao tâm tổn trí mà nói “Trợ lý anh mời có vẻ hơi sĩ diện đấy.”

Rất nể tình cười cười, Bạch Thuần Khiết trả lại văn kiện trên tay ” Em chỉ là trợ lý thôi sao?”

Hai người nói chuyện với nhau đến đây là kết thúc, mỉm cười với nhau đầy hiểu ý, còn hai tay đan xen vào nhau. Đúng là người đang trong tình yêu cuồng nhiệt nha.

Ngày hôm sau đến công ty, trong phòng uống nước trà nghe các đồng nghiệp buôn dưa thân ái đang bàn luận về hạng mục mới của công ty, mâu thuẫn khiến trong lòng Bạch Thuần Khiết bị xáo trộn càng lớn. Ngày mai Lục Cảnh Hàng sẽ đi thành phố C, thời gian suy nghĩ không còn nhiều lắm. Rốt cuộc cô có muốn quay về xem một chút hay không đây?

Câu hỏi này lại làm phiền phức cô suốt cả ngày. Cuối cùng vào sáng sớm hôm sau, khi Lục Cảnh Hàng mang theo hành lý đi ra khỏi nhà lại được giải quyết dễ dàng.

” Em cũng đi, chờ một lát!”

Sau năm phút đồng hồ, Bạch Thuần Khiết mang theo va li hành lý thở hồng hộc đứng ở trước mặt Lục Cảnh Hàng.

Vừa khóa cửa cẩn thận, anh vừa hỏi “Sao em lại quyết định đi?”

“Em phải làm trợ lý thì không có sĩ diện, hơn nữa đi công tác còn có trợ cấp!”

Khẽ mỉm cười hơi liếc mắt nhìn cô, Lục Cảnh Hàng đi vào thang máy “Về qua nhà xem một chút là chuyện phải làm, nhưng tóm lại là em cần phải đi về với anh.” Vừa nói, anh thò tay để nắm chặt một tay của Bạch Thuần Khiết.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trông nghiêng của cô, thấy cô giống như tiểu tặc đang mừng thầm.

Cứ cười đi, cho dù là cười hỗn với mình cũng được, ngây thơ cũng được. Tóm lại chính là anh không cho phép bên cạnh mình lại không nhìn thấy hình bóng của cô, tuyệt đối không cho phép.

***

Máy bay giống như một thanh đao trắng cắt ngang bầu trời giống như một tấm vải xanh thẳm.

Thời gian bay so với xe lửa thì nhanh hơn rất nhiều, Bạch Thuần Khiết còn chưa ngủ đẫy thì cô đã trở lại thành phố mà mình từng sống hai mươi mấy năm. Mơ mơ màng màng đi theo Lục Cảnh Hàng ra khỏi sân bay, sau khi ngồi trên xe taxi thì những luồng gió nóng từ bên ngoài cửa sổ xe ập vào mới khiến cho cô tỉnh hẳn.

“Bác tài, bác có thể bật điều hòa được không?”

“Thật không may, điều hòa xe tôi vừa bị hỏng.”

“Trùng hợp thật.” Bất đắc dĩ, Bạch Thuần Khiết tiếp tục đón nhận thử thách của luồng gió nóng chốn cố hương. Cô quay đầu nhìn sang Lục Cảnh Hàng, anh cũng nóng đến trán đổ mồ hôi, nên nhếch miệng cười một tiếng với anh “Thật là có phong độ, đổ mồ hôi mà trông vẫn còn đến mất hồn như vậy.”

“Cám ơn.”

“Không phải khách khí.”

Từ sân bay đi vào nội thành, hai người quyết định vào nhà hàng thuộc loại đông nhất khu vực. Lúc xuống xe Bạch Thuần Khiết vừa phê phán nhà tư bản rất xa xỉ, vừa nheo hai mắt nhìn tới chỗ phòng tiệc đứng trong quán.

“Cất đồ xong xuôi thì đi xuống dùng cơm.”

“Tắm rửa trước đã.”

“Ăn cơm trước chứ.”

“Anh  muốn tắm rửa trước.”

Không cãi nổi với người ưa sạch sẽ, Bạch Thuần Khiết trợn mắt  “Xuống ăn một mình vậy.”

Số phòng của hai người thì sát nhau, nhưng cũng không biết có phải giống như phòng số một với Thiên Tử  và phòng số hai của học trò trong phim “ Đông Thành Tây Tựu” mà phòng 307 và 308 lại cách nhau thật xa. Đứng ở cửa phòng 308 quay đầu nhìn phía 307, Bạch Thuần Khiết nhỏ giọng nói thầm với Lục Cảnh Hàng đang mở cửa “Thật sự là ở xa mới thấy đẹp thiệt. Từ đây mới nhìn ra anh  cũng thật là đẹp trai nha.”

Nói là phải thu xếp hành lý xong xuôi, nhưng lại nhớ đến bữa ăn nên cô quên phắt ngay chữ “xong xuôi”. Bỏ hành lý xuống rồi sốt ruột chờ đợi thang máy xuống lầu, có điều vô cùng bất hạnh là khi cửa thang máy mở lại thì cô lại gặp phải người quen cũ.

Một kẻ ăn mặc kiểu như chó mặc quần áo người nhìn thấy Bạch Thuần Khiết thì cũng kinh ngạc vạn phần “Bạch đại thiên kim không phải đi thành phố A sao?”

Hừ một tiếng, Bạch Thuần Khiết cũng không buồn liếc hắn một cái mà tự nhủ “Không nghĩ tới nhà hàng cỡ lớn thế này mà vẫn còn cho mang chó cưng đi vào, haiz.” Lờ đi ánh mắt giận dữ, cô ngửa đầu ưỡn ngực rời đi. Nhưng đôi khi tai quá thính cũng không phải chuyện tốt.

“A, thực sự TMD cá tính đó, đã phá sản mà tính tình vẫn còn bốc mùi như vậy!”

Tính tình của cô thì không tính là tốt, nhưng mà đối diện với loại mặt người dạ thú thường xuyên quấy rầy nữ nhân viên dưới quyền thì cô còn cần giữ hoà nhã sao? Sự thèm ăn dù bị giảm hơn phân nửa, nhưng khi thật sự ngửi thấy được mùi vị đồ ăn thì Bạch Thuần Khiết vẫn cứ đi từ việc vồ lấy đĩa rồi đến bắt đầu ra sức càn quét. Ăn đến lưng lửng bụng thì lúc này Lục Cảnh Hàng mới từ trên lầu xuống.

Từ xa đã nhìn thấy cách ăn tay năm tay mười của cô, Lục Cảnh Hàng không khỏi nhếch mép. Sau khi đến gần bên người cô thì anh hỏi với vẻ có một trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được “Tại sao khi có người ở bên cạnh thì miệng liền nhỏ, khi không có ai thì liền như mồm thuồng luồng vậy?”

“Hai chữ, mặt mũi mà.”

“Vậy trong mắt em, mặt mũi cũng quan trọng như bột làm bánh sao?”

“Anh thì biết cái gì.” Lườm anh một cái, Bạch Thuần Khiết đem cái đĩa mình đang ăn dở đưa cho Lục Cảnh Hàng, còn cô lại vồ lấy một đĩa mới để xâu xé món ăn ngon lành.

Ở thành phố A vào lúc không kịp đề phòng mà vẫn còn thường gặp phải một số người quen thì tại thành phố C lại càng không cần phải nói . Khi đang đi thong thả đến vòng xoay Bồi Căn Lật Tử thì từ phía sau cô có một bóng người cao lớn trùm lên, đủ để bao phủ đến hai Bạch Thuần Khiết. Cô quay đầu lại ngưỡng mộ thì mặc dù khuôn mặt kia đã trở nên mập ú nhưng vẫn còn có thể nhận ra được.

“Giáo, Giáo Thảo?” Muốn cười mà không dám cười, Bạch Thuần Khiết nháy mắt.

“Mắt mũi vẫn còn khá lắm, còn nhận ra được.” Giáo Thảo bạn học đã phì nộn ra bèn nhếch miệng cười một tiếng, mắt liền híp lại thành một vệt  “Nghe Đại Bát nói cậu phải đi đến thành phố A mà, làm sao lại đã trở về?”

Bĩu môi, vấn đề này không tiện hỏi, so với tên mặt người dạ thú nào đó thì ngang phân. Nhưng mà nể tình bạn học cũ nên cô vẫn cứ trả lời  “Trở về đi công tác mà.” Từ sau lưng lại bắt đầu bao phủ một bóng dáng đang lớn lên, không cần nhìn liền biết là ai.

Liếc thấy Lục Cảnh Hàng, Giáo Thảo vẫn còn cực kỳ giật mình. Dù sao Đại Bát không nói cho cậu là Bạch Thuần Khiết đi làm ở công ty của Lục Cảnh Hàng. “Xin chào.”

Liếc mắt cũng nhận ra con người đã thay đổi rất nhiều, nhưng trên mặt Lục Cảnh Hàng cũng vẫn giữ kiểu lễ phép đối với người xa lạ. Thấy anh hình như có hơi ngỡ ngàng, Bạch Thuần Khiết ở đứng chính giữa mà giới thiệu “Không nhận ra ? Đây là...”

Nói về bạn trai trước sao?

May là Giáo Thảo đã nói tiếp, “Chúng ta trước kia là bạn trung học, xin chào.”

“Vâng.” Tiếp tục giả lễ phép.

Vừa nhìn, Bạch Thuần Khiết không khỏi cau mày, không chỉ riêng đã gặp mặt mà vẫn còn từng động chân động tay đi. Bây giờ đương nhiên cô chỉ một lòng hướng về Lục Cảnh Hàng. Nói thật ra, nhớ tới cái mũi kia bởi vì bị thương mà trở nên càng thêm xuất sắc thì cô vẫn còn không biết là nên quở trách Giáo Thảo, hay là nên cảm tạ Giáo Thảo. Thôi đi, chuyện cũ thời trẻ con thì cứ để tan thành mây khói   đi!

Lại đơn giản nói vài câu với bạn thì Giáo Thảo đã bị chính bà vợ mình gọi đi. Bà vợ cậu vẫn còn ôm trong ngực đứa bé độ một tuổi. Các vai diễn rốt cục còn lại hai người, Lục Cảnh Hàng duy trì im lặng, còn Bạch Thuần Khiết thổn thức không thôi.

Đột nhiên nhớ ra điều gì, Bạch Thuần Khiết nói “Buổi tối hai chúng ta hai ra ngoài một chuyến đi.”

“Đi đâu?”

“Đến một nơi rất thú vị!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play