Vừa tắm nước nóng xong, cũng là lúc mặt trời lên trên đỉnh núi, ánh sáng chói lòa phản chiếu vườn hoa hướng dương càng thêm chói mắt, thật sự đặc biệt đẹp. Các đồng sự khác cùng đi uống trà, còn bản thân Bạch Thuần Khiết lại chạy nên núi.
Không biết có phải vì bản thân yếu ớt, hay do ba Bạch tính toán, mấy năm rồi cô chưa có gặp mẹ. Lần đầu tiên nhìn thấy hoa hướng dướng, là ở trong tranh sơn dầu của mẹ, khi đó căn bản là không biết, còn nói đó là tranh phong cảnh. Nghĩ vậy, Bạch Thuần Khiết không khỏi cười nhạo bản thân hồi nhỏ thật ngu ngốc.
” Còn bao lâu nữa mới tới?” Quán giải khát dừng ở trước mặt cô.
” Đi qua khỏi làng là tới.” Cười theo, Bạch Thuần Khiết ngẩng đầu nhìn lên Lục Cảnh Hàng, đưa tay vỗ vỗ cạnh tảng đá bên người: ” Ngồi xuống đi. Anh làm sao biết tôi ở trong này?”
” Lúc mới đến, mọi người xuất thần nhìn hoa hướng dương.” Cô ngồi xuống bên cạnh, Lục Cảnh Hàng ngửa cổ uống đồ uống, ” Cảnh sắc cũng không tệ.”
” Lọt vào mắt xanh của Lục tổng, quả thật là rất đẹp. Tắm suối nóng thế nào?”
” À, thoải mái, tiếc là có chút buồn.”
” Buồn? Bởi vì bản thân có 1 mình.”
Gật gật đầu: ” Một nam đồng sự đều không có.”
Bạch Thuần Khiết nở nụ cười: ” Hóa ra Lục tổng yêu đàn ông.”
” Phụ nữ mặc quần khó cũng không tệ.”
” …Cho anh thắng.”
Hai người rất kì quái, trò chuyện thì động chạm đến mình, động chạm đến ta, cuối cùng cả 2 người đều động chạm nhau.
Hoa hướng dương đã nhuộm thành màu hồng cam, hai khuôn mặt cũng hồng hồng bởi vì sự thẹn thùng, màu đỏ quả nhiên là màu sắc của tình yêu.
Quay đầu nhìn cô, Lục Cảnh Hàng nói: ” Ngày đó ở trong bệnh viện, cô muốn làm cái gì?”
” Không có mà, cái gì tôi cũng chưa muốn làm.” Thật sự xấu hổ đến đỏ mặt.
” Thật không? Nếu cô không muốn, quên đi.”
” …” Bạch Thuần Khiết cúi đầu, hai ngón tay cắn cắn: ” Việc này, bây giờ tôi muốn …” câu cuối trong miệng chưa kịp nói ra, cô trợn tròn mắt rồi dần dần nhắm lại, Lục tổng à, động tác anh thật mau, tôi nhìn anh so với tôi còn muốn hơn …!!! ( á á á, lại kiss rồi).
****
Trong phòng bếp đang làm bữa cơm chiều, tiếng chuông di động Hàn Nghi Tĩnh nổi nhạc. Dãy số xa lạ.
” Alo? Ai đấy?”
” Ngoan, mẹ đây.”
” A?” Dãy số xa lạ quá, nhưng Hàn Nghi Tĩnh nhìn ra được ở nơi nào, Cô kinh ngạc nói: ” Mẹ, đến rồi à?”
” Ừh, mẹ đang ở dưới lầu nhà con.”
” Dưới lầu nhà con? Mẹ làm con ngạc nhiên lớn quá!”
” Mau ra đón mẹ đi!”
Tắt điện thoại, Hàn Nghĩ Tĩnh vội vàng thay quần áo đi giầy xuống lầu: ” Mẹ.” Nhìn thấy phụ nữ trung tuổi tao nhã, Hàn Nghi Tĩnh rộng mở cánh tay.
Hai mẹ con ôm nhau cực kì thân thiết, người đi ngoài đường ngang qua còn không nghĩ rằng quan hệ hai người đó là mẹ kế – con chồng đâu nhỉ?
” Con gầy quá.” Liễu Chi Nhã đau lòng vuốt ve hai gò má Hàn Nghi Tĩnh: ” Nhưng không sao, Nghi Tĩnh chúng ta vẫn là xinh đẹp nhất.”
” Mẹ, con không phải đứa trẻ nữa.”
” Đúng đúng, đại tiểu thư, vì người trong lòng mà nhẫn tâm xa cha mẹ.”
Cô chỉ cười, không nói tiếp. Liễu Chi Nhã hỏi cô: ” Sao rồi, có chuyện gì không vui với Cảnh Hàng à?”
” Không có.”
” Thật sự không có sao?”
Hàn Nghi Tĩnh gật đầu: ” Thật mà.”
” Khi nào gọi Cảnh Hàng lại đây ăn bữa cơm, lâu như vậy rồi ta không thấy, giờ muốn xem nó đẹp trai cỡ nào quá!”
” Mẹ. Cảnh Hàng hôm nay có việc không tới được.”
” Chuyện gì còn quan trọng hơn gặp mẹ vợ tương lai chứ?”
” Hình như có liên hoan với đồng sự trong công ty.”
” Thế à? Xem ra cậu ta tính cách hướng ngoại hơn.”
” Có khỏe không?”
Hai mẹ con người 1 câu, ta 1 câu trò chuyện cùng đi lên lầu, bữa tối vui vẻ sau khi kết thúc lại là cuộc nói chuyện chân thành cởi mở.
*****
Đối tượng nói chuyện bất đồng có thể khiến cho người khác không cảm thấy vui vẻ, có người đối với người nhà theo lẽ thường phải làm cảm nhận được gia đình ấm áp, có người đối với người yêu theo lẽ thường phải làm cảm nhận được tiếng tim đập tình yêu.
“ Nói thiệt tình nha, không được gạt người.”
“ Biết rồi, bắt đầu đi.”
Bị nhốt chung 1 phòng, Bạch Thuần Khiết và Lục Cảnh Hàng chưa thích ứng được, dù sao chưa tới thời gian ngủ, 1 cái giường còn chưa nóng lòng giải quyết.
Đánh trước 1 quân bài Joker, Bạch Thuần Khiết lòng thấp thỏm mong muốn thắng, chộp bài còn lại trong tay Lục Cảnh Hàng ở trên bàn, cô cười nham hiểm vạn phần: “ Thành thật trả lời, lúc anh soi gương anh có cảm thấy bộ dạng mình rất đẹp trai không?”
Bị người hỏi, mí mắt trầm xuống: …..Có.”
Bạch Thuần Khiết cười chảy nước mắt, thở hổn hển, cô chỉ vào Lục Cảnh Hàng giống như chỉ tội nhân: “ Anh đúng là siêu biến thái! Khẳng định không riêng anh cảm thấy mình đẹp trai, còn cảm thấy cái gì mình cũng tốt!”
“.. Không có khoa trương như vậy.”
“ Tôi thấy có.”
“ Thật sự là không có.”
“ Đừng lắm mồm. Tiếp tục!” Bạch Thuần Khiết bốc bài, cô thừa dịp Lục Cảnh Hàng không chú ý, đem Joker dấu dưới mông mình: “ Được rồi, rút bài.”
Một bên xem tin tức 1 bên rút bài, cảm giác cũng không tệ, Bạch Thuần Khiết cũng có thể thắng Lục Cảnh Hàng Hỏi câu thứ 2: “ Lúc trước đi du học, anh có hối hận không?”
Ánh mắt từ TV thu hồi lại, Lục Cảnh Hàng còn chưa chăm chú, trầm mặc 3 giây sau mới gật đầu.
“ Vậy lại còn đi.”
“ Tới nơi đó mới hối hận.”
“ Sẽ quay lại chứ?”
“ ….”
Bạch Thuần Khiết nhíu mày, quả thật như thế. “ Nhưng ai kêu lúc trước anh phạm lỗi. Còn nữa! Câu tiếp theo tôi muốn biết lý do anh rời đi!” Nếu giống như trong bản thảo Cố Trữ tự viết, cũng không có ý tưởng giải thích trong lòng nhân vật chính ‘anh ta’. Cho nên Bạch Thuần Khiết muốn biết lúc ấy Lục Cảnh Hàng nghĩ như thế nào.
Song câu thứ 3 này căn bản không cần chơi, Lục Cảnh Hàng đè tay cô: “ Không cần phải để ý quá khứ nhiều làm gì!”
Tuy rằng lời nói này thật dịu dàng đến làm cho người ta không thể không nghe, nhưng cô thật sự muốn biết tâm tư anh: “ Đến đây, chơi thêm 1 ván.”
“ Không được giấu bài.”
Mặt đỏ: “ Không giấu là không giấu.”
TV bị bỏ lại đằng sau,toàn bộ tinh thần Lục Cảnh Hàng chăm chú, xem ra người này muốn tận hết sức lực bảo vệ bí mật trong lòng. Lão hổ về núi, con khỉ còn có thể thế nào mà nhảy ra.
Đến ván thứ 3, Lục Cảnh hàng đại thắng: “ Cô nói trước kia thích tôi, bắt đầu từ khi nào?”
“ …” Buồn bực.
“ Nói mau, phải nói thật.”
“ Thích từ khi nào thì không biết, nhưng sau khi anh rời đi mới phát hiện.”
Nhếch miệng nở nụ cười, Lục Cảnh Hàng bắt đầu thu thập bài, nhưng mặc kệ Bạch Thuần Khiết la hét thêm 1 ván, cô nhất định phải thắng Lục Cảnh Hàng, muốn hỏi câu trong lòng mình. Đáng tiếc, cuối cũng cô vẫn thua.
“ Anh giấu bài?”
“ Tôi không ngây thơ như vậy.”
“…. Hỏi gì hỏi đi.” Hổn hển.
Cổ dài dướn ra, Lục Cảnh Hàng hung hăng hôn 1 cái trên khuôn mặt cô: “ Ừh, hôn.”
Cố ý đùa giỡn cô! Chụp bàn đứng lên, cô quang quác nói to: “ Tôi nói là hỏi, không phải hôn!”
Ngoài cửa truyên đến tiếng cười: “ Thuần Khiết à, hôn cơ? Hôn trước đi, bên ngoài đốt pháo hoa rồi chúng ta ra ngoài xem đi.”
“ Xem xong về hôn cũng không muộn.”
“ …” Một mảng mây đên trên đỉnh đầu Bạch Thuần Khiết,quả nhiên cô bất lựuc! Lần này cảm thấy đi tắm suối nước nóng mà bị chịu thiệt nhiều quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT