Thời gian nghỉ ngơi thứ 7, Vi Như Hạ đi một chuyến đến viện kịch nói An Thành. Tám năm trôi qua, viện kịch nói đã khác hơn ngày trước. Vi Như Hạ chụp một bức ảnh, chuẩn bị lát nữa gửi bố xem.
Vừa vào rạp, cô liền nghe thấy âm thanh luyện tập từ đại sảnh truyền đến. Vi Như Hạ từ bên cạnh đi đến, nhìn vào bên trong, quy mô đại sảnh to hơn gấp đôi rồi. Phát triển nhiều năm, kịch nói tuy là ít người, nhưng đã có đoàn thể cố định, cũng tính là phát triển khá thuận lợi.
Cười nhìn diễn viên luyện tập, Vi Như Hạ đi qua hành lang đến phòng làm việc của viện trưởng gõ cửa. Sau khi có sự cho phép, cô đẩy cửa vào trong.
Vừa vào cửa, Vi Như Hạ đã cười lớn, nói: “Chú Vương, dì Thái.”
Trong phòng làm việc có một người gần 60 tuổi đang ngồi, còn có một người phụ nữ 50 tuổi, người đàn ông ngồi ở sau bàn làm việc, người phụ nữ ngồi ở sô pha trước bàn, hai người đang nói chuyện gì đó.
Đợi Vi Như Hạ vào cửa chào hỏi, hai người trong nháy mắt mang theo nụ cười, gọi một tiếng: “Hạ Hạ.”
Viện trưởng viện kịch nói không có thay đổi gì, Thái Hân Bội thì vẫn là trợ lý diễn viên như trước. Hai người nhìn đã già đi một chút, nhưng trong mắt vẫn mang yêu thương như cũ.
Vi Như Hạ cười đi vào, ngồi trên ghế sô pha cạnh Thái Hân Bội.
Lần này cô đến viện kịch là để nói với viện trưởng Vương về vở kịch vào tháng chín này. Tối thứ tư lúc Vi Như Hạ từ quán rượu trở về, ngang qua siêu thị mua đồ vừa hay gặp phải Thái Hân Bội. Sau khi bố đi Anh liền từ chức ở viện kịch, lúc đầu bọn họ và trong nước còn liên lạc nhiều chút, sau này dần dần mất liên lạc.
Thái Hân Bội nhìn thấy cô, suýt chút nữa là khóc, hai người đi uống cafe nói chuyện, biết được Vi Như Hạ hiện tại là đạo diễn. Cô vừa biết viện kịch tháng 9 có vở kịch phải tập, liền muốn Vi Như Hạ đến thử một chút.
Trong kế hoạch nghề nghiệp của Vi Như Hạ, tương lai muốn làm đạo diễn phim điện ảnh. Nhưng cô lại đạo diễn chủ yếu là quảng cáo, đều là những câu chuyện ngắn, cho nên đạo diễn kịch nói có thể là một cơ hội rất tốt. Lúc trước nghỉ hè cùng bố đi lưu diễn, Vi Như Hạ cũng liên hệ với nghiếp ảnh gia và đạo diễn kịch, họ nói nhất định sẽ bồi dưỡng trình độ của cô, chính vì thế mà cô từ nhiếp ảnh gia chuyển sang đạo diễn, đây là một nền móng tốt. Cô cảm ơn Thái Hân Bội xong, nói thứ bảy lại đến.
Kịch bản đã viết ra rồi, Vi Như Hạ đơn giản nhìn một lát. Cô đối với kịch nói coi như là thân thuộc, bởi vì gần đây cứ mỗi lần bố ngẫu nhiên nhìn thấy có học sinh viết kịch bản hay lại đọc cho cô nghe.
Nhìn kịch bản xong, Vi Như Hạ hợp kịch bản lại, ngẩng đầu nhìn viện trưởng Vương nói: “Cháu muốn thử, cảm ơn chú Vương đã cho cháu một cơ hội.”
Viện trưởng Vương nhìn Vi Như Hạ sau khi trưởng thành, trong lòng có rất nhiều cảm xúc. Lúc cô cùng đoàn kịch đi lưu diễn mới là một cô bé 17 tuổi. Mẹ mất, bà qua đời, hai bố con nương tựa vào nhau, sau đó bố cũng xảy ra chuyện.
Vi Như Hạ trong giới đã có thành tích nhất định, lại cộng thêm mối quan hệ với Vi Tử Thiện, về tình về lý, công việc này chỉ cần cô muốn làm, ông khẳng định đều sẽ cho cô.
“Vậy được, đầu tháng chín chúng ta sẽ bắt đầu tập luyện, kịch nói không giống truyền hình, làm một lần liền xong cho nên mọi chuyện không thể qua loa đại khái được” Viện trưởng Vương cười nhắc nhở.
“Cái này cháu biết, chú Vương yên tâm đi, coi như cháu có tính đập tan thương hiệu của mình, cũng không đập tan thương hiệu của nhà rạp.” Vi Như Hạ cười trả lời.
Công việc nếu đã quyết định, mọi người liền bắt đầu nói chuyện riêng. Liên quan đến tình hình của Vi Tử Thiện, Thái Hân Bội đại khái đã nói qua với viện trưởng Vương.
“Sau khi bố khỏi bệnh, cháu có tính đưa bố về nước phát triển không?” Viện trưởng Vương hỏi.
Việc phục hồi của Vi Tử Thiện còn cần hai năm nữa, nhưng hiện tại Vi Như Hạ đã dần dần đem công việc chủ yếu dời vào trong nước rồi, bắt đầu cuộc sống qua lại giữa trong và nước ngoài, quả thật cô là có ý này.
Bọn họ đều là đồng nghiệp lúc trước của bố, Vi Như Hạ cũng không có gì để che giấu cả, hiện tại cô tính bước đầu là như vậy, nhưng còn phải xem tình hình hồi phục của bố.
“Vâng, cháu muốn về nước phát triển.” Vi Như Hạ trả lời.
Con trai Thái Hân Bội lớn hơn Vi Như Hạ một tuổi, năm nay 27 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ xong vào làm ở ngân hàng, đã làm việc 2 năm rồi.
Nhưng nhìn ra, Vi Như Hạ so với con bà trưởng thành hơn nhiều, đứa trẻ này mấy năm nay không biết trải qua bao nhiêu gian khổ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thái Hân Bội có chút chua xót. Lúc bắt đầu, Vi Tử Thiện còn không nhận đứa con gái này, bây giờ xem ra không nhờ đứa con gái này, ông ta sớm đã không còn mạng nữa rồi.
Đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Nói chuyện xong, Vi Như Hạ đứng dậy chào tạm biệt, viện trưởng Vương muốn giữ cô lại ăn trưa, thì liền bị cô từ chối. Sau khi cô ra khỏi cửa, gọi taxi chuẩn bị về khách sạn, cô muốn về sớm chuẩn bị kế hoạch chụp ảnh tuần tới.
Sau khi xe đã đi xa, viện trưởng Vương và Thái Hân Bội cũng chuẩn bị về nhà ăn trưa. Viện trưởng Vương nhìn Thái Hân Bội, hỏi: “Không phải con trai bà chưa có bạn gái sao? Hạ Hạ có lẽ cũng đang một mình, có thể tác hợp cho bọn chúng.”
Người lớn tuổi đều thích làm nguyệt lão, nhìn thấy bọn trẻ tốt đẹp, trong lòng ông cũng vui vẻ.
Thái Hân Bội thở dài một cái, cười nói: “Tôi cũng từng nghĩ đến, nhưng Hạ Hạ lại không có suy nghĩ này.”
Lúc trước bà gặp Vi Như Hạ, cô vẫn chưa ăn cơm, bà muốn gọi Vi Như Hạ đến nhà bà nhưng khi cô nghe nói con trai bà lát nữa sẽ đến đón liền từ chối. Có lẽ cô sợ không tiện, mà vốn dĩ sợ không tiện, cũng là vì không có tâm tư kia.
“Đứa trẻ này thật quá mệt mỏi rồi, cái gì cũng ôm vào thân mình, nếu lão Vi chưa hồi phục, con bé còn bôn ba đi đi về về trong nước. Làm gì còn tâm trạng nào nói chuyện yêu đương, nếu có muốn yêu, cũng sẽ không nói. Cái đứa trẻ này, hay suy nghĩ thay người khác, chỉ cần có chút biến động là lại sợ ảnh hưởng đến tình cảm của người khác.” Thái Hân Bội hiểu biết khá thấu đáo đối với Vi Như Hạ, càng thấu hiểu cô, càng cảm thấy đứa trẻ này làm người khác đau lòng.
Bây giờ chỉ hy vọng Vi Tử Thiện thuận lợi hồi phục, không làm con gái ông mệt như vậy nữa.
Sau khi Vi Như Hạ lên taxi, gửi hình ảnh cho bố, thông tin hiển thị đã đọc, cô liền gọi điện thoại cho Vi Tử Thiện.
Vi Tử Thiện nhìn thấy rạp kịch, cảm xúc so với ngày trước gọi điện tăng lên chút, mang theo chút hưng phấn và vui sướng.
“Con đến rạp kịch hả?”
“Vâng, con gặp chú Vương và dì Thái.” Vi Như Hạ trả lời. Sau khi nói xong, cô liền đem kế hoạch tháng chín của mình nói ra,”Tháng chín này con sẽ đạo diễn một vở kịch nói.”
Vi Như Hạ là người tâm ý tinh tế, toàn bộ quyết định của cô đều sẽ hỏi ý kiến của ông. Mà để không kích động đến ông, mỗi lần đều sẽ cẩn thận thăm dò phản ứng trước. Cô từ việc chụp bức ảnh nhà hát ban đầu, trước là dẫn ông tới vấn đề nhà hát, sau đó nói ra kế hoạch tháng chín của cô, mà liên quan đến việc gần đây cô thường xuyên về nước, sâu thẳm trong lòng cô thực ra là muốn về nước phát triển sự nghiệp.
Vi Tử Thiện đối với Vi Như Hạ có chút thẹn, ông cũng sẽ thuận theo cách nghĩ của Vi Như Hạ, lộ ra kết quả mà cô muốn. Hai bố con đi đi về về như vậy, đã thành một phương thức trao đổi cố định.
“Bác sĩ nói bố hồi phục rất tốt, có lẽ sau mười ba tháng nữa là có thể ra viện rồi”. Vi Tử Thiện nói xong, cười nhẹ một tiếng, ngữ khí ôn nhu nói: “Bố đã kiên trì tám năm rồi, còn mười ba tháng nữa là thành công, bố sẽ không nghĩ đến cái khác. Có điều, bố có thể không đến xem vở kịch mà con làm đạo diễn rồi.”
Tinh thần căng thẳng dần dần được nới lỏng, sự chua xót trong lồng ngực dần lan tỏa ra. Vi Như Hạ mím môi cười, nói: “Không sao, đến lúc ấy con sẽ quay lại cho bố xem.”
Điều hòa trong taxi mở mười độ, nhưng sau khi kết thúc trò chuyện, Vi Như Hạ vẫn cảm thấy sau lưng ra mồ hôi. Người cô nghiêng về phía trước, vừa rời khỏi điện thoại thì nó lại vang lên, lần này là Trần Bội Ny gọi cho cô.
Cuối tuần, bọn cô rất ít nói đến công việc, Vi Như Hạ nhận điện thoại, hỏi một câu: “Alo, chị Bội Ny, có chuyện gì vậy?”
“Em bị bôi đen rồi.” Trần Bội Ny trả lời, cô xem trên weibo đề tài tìm kiếm nóng nhất, nói: “Tống Mộng hôm nay nhận một bài phỏng vấn, trong đó nói cô ta gần đây quay một quảng cáo, tính tình đạo diễn cực xấu, nhân phẩm kém, thậm chí còn lợi dụng quan hệ với cấp cao công ty uy hiếp cô ta. Cô ta không nói rõ tên, nhưng em đã bị lôi ra rồi. Hơn nữa còn nói em với Sầm tổng của công ty YI cũng có quan hệ, cái gì mà thủy tính dương hoa*, từ trong ra ngoài, đen đến mấy lần. Cô ta nói tương lai em muốn về trong nước làm đạo diễn quay phim, fan của cô ta đã liên hệ với mấy diễn viên hợp lại, liên minh chống lại em rồi.”
(*Thủy tính dương hoa gốc: “水性杨花” có nghĩa là dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay còn có nghĩa là dâm loàn)
Cô là một đạo diễn nhỏ, vô danh tiểu tốt, vậy mà đã bôi đen như vậy, rõ ràng là nhắm vào cô. Tống Mộng vốn không can tâm chuyện lần trước ở công ty LO chịu ủy khuất, sau khi về chuẩn bị vài ngày, tìm cách bôi nhọ Vi Như Hạ.
Bôi đen đến như vậy là muốn khiến công việc sinh nhai của Vi Như Hạ trực tiếp bị bóp chết từ trong nôi. Hiện tại phim điện ảnh đều là loại thương nghiệp, số một là phòng vé. Mà trong phòng vé, đại bộ phận đều là fan mua vé. Cô bị chống lại như vậy, đã mất đi rất nhiều fan phòng vé rồi. Sao lại đen như vậy, người qua đường cũng không muốn xem phim điện ảnh cô quay. Nhà đầu tư đều là vì đầu tư kiếm tiền, cô muốn làm đạo diễn, mà phòng vé không được bảo đảm, ai muốn dùng cô nữa.
Tống Mộng đã nắm chặt yết hầu của cô, sau đó suy tính bôi nhọ, cho dù sau này mức độ quan tâm giảm đi, nhưng lần này nếu cô không phản bác cũng không đáp lại, khẳng định sẽ trở thành vết nhơ trong sự nghiệp.
Sau khi cô về nước vẫn chưa mở tài khoản weibo và web forum, trả lời weibo khẳng định cũng sẽ bị fan và thủy quân* đáp trả.
Tài xế phía trước lái đến khách sạn, nói một tiếng: “Tiểu thư, đến rồi.”
Nói xong vừa xem đồng hồ, Vi Như Hạ ngăn ông ta nói: “Làm phiền đến khu Nam một chút.”
Trần Bội Ny ở độ tuổi này có thể làm đạo diễn chính, ngoài bản lãnh ra thì quan hệ trong giới cũng rất cao. Cô ấy và Vi Như Hạ sau khi cúp điện thoại, liền gọi điện cho Lạc Đường. Lúc Vi Như Hạ đến, anh đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách xem tin tức trên mạng. Hẳn là anh nhìn thấy thủy quân bôi đen nói cô có quan hệ không đứng đắn, lông mày đều văn lên.
Chuyện này, Lạc Đường coi như là nằm rìa, hi vọng không ảnh hưởng đến LO.
Lúc Vi Như Hạ trên taxi đã nghĩ ra phương án đối phó, cô ngồi trên ghế sô pha, đưa điện thoại cho Lạc Đường. Video trong tay là lão Oai vừa gửi cho cô, là video hôm đó Tống Mộng làm trò. Tống Mộng lúc đó nghe được Vi Như Hạ để cho lão Oai quay phim, cho là lão Oai không tiếp tục quay nữa cô ta mới làm loạn. Thực ra là không có, lúc đó Vi Như Hạ có lưu tâm lại chuyện này.
Lúc Lạc Đường xem video, lông mày vẫn như cũ không dãn ra, Vi Như Hạ mở cửa nhìn bên ngoài nói: “Tống Mộng bôi nhọ em, cuối cùng khẳng định sẽ liên lụy đến, nếu như vậy, khẳng định ảnh hưởng đến thành tích. Nhưng nếu muốn tung video ra, danh tiếng sẽ bị xoay chuyển, mà còn có thể tăng nhiệt tuyên truyền cho.”
Loại thủ đoạn này, trên đường Vi Như Hạ và Trần Bội Ny đã thương lượng qua. Trần Bội Ny cảm thấy có thể được, nhưng trong công ty bọn họ chỉ thuộc bộ phận quảng cáo, chuyện này đã kinh động đến Lạc Đường, cuối cùng vẫn phải hỏi ý kiến của anh mới được.
Lạc Đường đồng ý với cách nghĩ của cô, nhưng anh xem lại video một lần nữa, trong video Vi Như Hạ lộ mặt rồi. Lạc Đường ngẩng đầu nhìn Vi Như Hạ ngồi đối diện, nhàn nhạt hỏi: “Chỉ là muốn tuyên truyền thêm nóng?”
Don chỉ là lão hồ ly, Lạc Đường là ông chủ của anh ta, tâm tư của Lạc Đường nhất định sẽ càng thâm sâu hơn, nhìn chuyện càng thêm thấu đáo. Vi Như Hạ bị anh hỏi, trong lòng trống rỗng, cười cười che giấu, cũng không có giấu diếm, rõ ràng dứt khoát nói: “Em cũng có tư lợi, một là có thể khiến em xưng danh, hai là…làm tuyên truyền cho cá nhân em một chút”.
Sau khi tuyên truyền, cô không nói lập tức có người tìm cô quay phim điện ảnh, nhưng tối thiểu là lăn lộn cho quen mắt.
Đầu Vi Như Hạ nóng, cái gì cũng nói, vì cô không muốn che giấu với Lạc Đường. Nhưng sau khi nói xong, cô cảm thấy bản thân như vậy quá nhìn cái lợi trước mắt. Video cô tung ra khiến cho Tống Mộng đả kích lớn, mà cô còn lợi dụng đội tuyên truyền của Lạc Đường để tuyên truyền cho bản thân mình.
Lúc cô học trung học cũng không phải là người dễ dãi, người khác ức hiếp cô, cô khẳng định trả thù lại. Nhưng sự báo thù của cô lúc đó là đơn thuần, coi như báo thù rồi, người khác cũng sẽ cho rằng tính cách cô hào sảng không chịu thiệt.
Mà hiện tại…nói thật, cô cảm thấy bản thân mình quá tâm cơ, cô trước mặt Lạc Đường có chút không ngẩng nổi đầu lên.
Có lẽ ấn tượng của Lạc Đường với cô vẫn dừng lại ở lúc trung học, lúc mà tâm tư trong sáng, có lẽ anh thích cũng là cô thời trung học cái người mà không có bất cứ tạp niệm và tâm cơ.
Lúc cô nghĩ ngợi lung tung, Lạc Đường nhìn ánh mắt cô mông lung, nói: “Được, anh giúp em tuyên truyền.”
Lòng thấy trống rỗng, Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn Lạc Đường. Anh đưa cô điện thoại, nói: “Anh giúp em tuyên truyền, thực ra cũng là vì tuyên truyền trò chơi. Anh không là thiếu niên ngày trước, em cũng không phải Vi Như Hạ ngày trước. Anh đặt lợi ích kinh doanh lên hàng đầu, em có ý nghĩ ích kỷ vì bản thân, chúng ta thực ra đều thay đổi rồi.”
Vi Như Hạ trống rỗng cười một cái, nghe anh nói như vậy, trong lòng không có chút cảm nhận.
“Nhưng chúng ta cũng trở nên vừa vặn.” Lạc Đường nói.
Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn Lạc Đường, anh cầm điện thoại đứng dậy, đối diện với tầm mắt của cô, đuôi mắt hơi nhíu lại nói: “Chúng ta vừa vặn là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”
Nỗi thấp thỏm trùng trùng điệp điệp trong lòng được bỏ xuống, Vi Như Hạ bị cái kết luận anh nói làm cười ra tiếng.
Lạc Đường đứng dậy đi gọi điện cho Don sắp xếp các bước tiếp theo. Anh đứng trước bàn làm việc, dựa người vào, tay phải chống trên mặt bàn.
Vi Như Hạ nhìn bộ dạng anh trầm giọng sắp xếp đâu ra đấy, có chút ngẩn ra.
Khi Lạc Đường còn trẻ cho người khác cảm giác rất ấm áp thoải mái, ở bên anh vô lo vô nghĩ. Bây giờ thành người lớn rồi, anh có sức hút thành thục của đàn ông, có thể mang đến cho người khác cảm giác an toàn như một hàng rào không thể phá vỡ, khiến cô có thể hoàn toàn thả lỏng ra.
Cho dù ở thời điểm nào, với cô Lạc Đường đều rất hấp dẫn.
Đem chuyện sắp xếp thỏa đáng, Lạc Đường ngẩng đầu nhìn qua, Vi Như Hạ thu ánh mắt lại, vành tai có chút nóng. Một lúc sau, Lạc Đường đi đến bên sô pha, sau khi ném điện thoại lên trên bàn, ngồi ở phía đối diện nói.
“Xử lý xong rồi.”
Đối diện với kết quả như này, Vi Như Hạ ngoài nói cảm ơn cũng không biết nên nói gì, thế nên cô chỉ cười nói một tiếng cảm ơn.
Người đàn ông đối diện đối với câu “Cảm ơn” này chỉ có chút nhíu mày. Anh ngồi đối diện cô, ánh mắt thâm trầm, bị anh nhìn tim cô khi đó run lên, anh hỏi cô một câu.
“Cảm ơn thì không cần nữa, bây giờ nói một chút chuyện của chúng ta, Sầm Niệm Bạch sao lại có quan hệ không đứng đắn với em?”
Vi Như Hạ với Sầm Niệm Bạch là bạn bè, bị Lạc Đường nhắc như vậy, cô ngơ một lúc, nhìn Lạc Đường hỏi “Hả?”
Lạc Đường nhìn Vi Như Hạ, người dựa vào ghế sô pha, hai cánh tay khoác lên ghế, con mắt anh thu lại, nhìn Vi Như Hạ hỏi một câu khiến cô không biết trả lời ra sao.
“Thế nào, đùi này của anh không đủ em ôm sao?”
Vi Như Hạ: “…”
Cô vừa nói anh trưởng thành, nhưng ngây thơ cũng là muốn mạng.
Vi Như Hạ cười gượng hai tiếng, muốn cười cho qua, đúng lúc này, điện thoại Lạc Đường vang lên. anh dời ánh mắt đi, nhìn thông báo hiển thị trên điện thoại, ánh mắt mềm ra, cầm điện thoại nói với Vi Như Hạ: “Em gái anh.”
Em gái này nhất định chính là ân nhân cứu mạng của cô!
Vi Như Hạ làm việc ở LO lâu như vậy, từ mồm năm miệng mười của mấy cô gái bộ phận quảng cáo, cơ bản cũng tính là hiểu rõ tình hình hiện tại của Lạc Đường. Cô nhìn thấy Lạc Đường ôm bé gái nhỏ ở Starbucks, không phải con anh, mà là em gái của anh, tên là Lạc Thập An, tên ở nhà gọi là An An.
Cô biết sự tồn tại của em gái anh, nhưng Vi Như Hạ vẫn luôn không hỏi. Nhớ lúc vừa thi xong, Dương Thư Nhữ là trong giai đoạn ốm nghén, có lẽ Lạc Thập An mới năm tuổi, vậy là rõ ràng năm đó Dương Thư Nhữ sinh non. Vi Như Hạ cảm thấy nếu mình hỏi dường như gợi lại vết sẹo của người ta.
Lạc Đường nhận điện thoại của Lạc Thập An rồi đi đến bên ban công, bên ngoài trời đất một màu, còn có gió biển, trong điện thoại, âm thanh của cô bé non nớt đáng yêu truyền đến.
“Anh ơi, chút nữa em sẽ đi tìm anh chơi.”
Nghe thấy âm thanh của em gái, mi tâm Lạc Đường dãn ra, đáp khẽ lại một tiếng, anh quay đầu nhìn Vi Như Hạ đang ngồi ở phòng khách. Vừa rót cho cô một cốc sữa, bây giờ cô vừa nhìn tủ rượu của anh vừa uống sữa.
Anh nói với Lạc Thập An ở bên đầu kia điện thoại: “Ở chỗ anh có một chị có thể chơi với em.”
Lạc Thập An tuổi không lớn, nhưng tâm bát quái cũng không nhỏ, cô vội vàng hỏi: “Chị? Chị nào vậy?”
“Một lát em sẽ biết.” Lạc Đường nói xong, lại nói tiếp với Lạc Thập An: “An An, em giúp anh một chuyện.”
“Giúp gì nha?” Sau khi Lạc Thập An hỏi xong, lập tức mặc cả với Lạc Đường, “Vậy giúp anh chuyện, anh có thể dẫn em đi khu vui chơi không?”
“Ừm, nếu hôm nay em có thể giúp anh dẫn chị này cùng về nhà chúng ta ăn cơm tối….” Âm thanh Lạc Đường ngừng lại, rồi nói: “Anh sẽ xây cho em một khu vui chơi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Không nói việc khác, trước tiên gặp bố mẹ rồi nói tiếp
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT