Hồ Ngâm Ngâm đi hưởng tuần trăng mật về, trước khi Vi Như Hạ về Anh quốc cô muốn gặp cô ấy một lần. Tuần trăng mật Hồ Ngâm Ngâm đi Hawaii, làn da đã bị phơi đen chút, nhưng cô rất vui vẻ, cả người đều tràn đầy hạnh phúc.
Hai người hẹn gặp ở một quán cà phê ngoài trời ở cạnh An Giang, lên tầng ba vừa vặn có thể nhìn thấy bến phà vận chuyển hàng hóa ở đây, tiếng còi réo từng trận.
Chạng vạng tà dương đỏ hồng, cả bầu trời đều là ánh nắng chiều, bao phủ lên người một tầng ánh kim. Vi Như Hạ bắt chéo hai chân, uống một ngụm cà phê.
Thời gian một tháng này, cô bị lệch múi giờ, tuy lập tức phải về Anh nửa tháng nhưng vẫn tiếp tục lệch. Tính lại lần cô ngủ ngon nhất vẫn là ngày Lạc Đường đưa cô về hôm Hồ Ngâm Ngâm kết hôn.
“Cho nên ngày đó tự cậu lái xe trở về?” Hồ Ngâm Ngâm nghe đến đoạn sau khi Lạc Đường đưa Vi Như Hạ về khách sạn, lộ hơn phân nửa tròng trắng mắt to.
Tuy rằng sau khi kết hôn liền đi hưởng tuần trăng mật, nhưng cô ấy cùng Hàn Tuấn Tùng vẫn không quên quan tâm bạn cũ. Hai người bọn họ đều là bạn học hồi cao trung của Lạc Đường và Vi Như Hạ cho nên đề tài giữa hai người cũng không ít.
Hàn Tuấn Tùng phân tích rằng về cơ bản Lạc Đường và Vi Như Hạ rất khó gương vỡ lại lành, mà cô thì ngược lại vẫn là cho rằng hai người duyên phận chưa xong, khẳng định sẽ một lần nữa ở bên nhau. Nhưng sau khi nghe Vi Như Hạ kể như vậy, lần đầu tiên Hồ Ngâm Ngâm hoài nghi giác quan thứ sáu của mình.
“Mình ngủ quên, anh ấy liền lái xe trở về nhà trước.” Vi Như Hạ giải thích nói: “Sau đó mình nghe anh ấy nói muốn quay quảng cáo trò chơi mới, anh ấy muốn tháng sau quay ngay, nhưng lúc đó mình phải về Anh quốc chăm sóc cho ba.”
Chuyện này xác thật là Vi Như Hạ không đúng, rốt cuộc Lạc Đường là khách hàng, thời gian đã sắp xếp như vậy mà cô lại muốn làm chủ. Nhưng sau này Lạc Đường vẫn đồng ý cho cô chậm lại nửa tháng, hơn nữa thù lao do cô đưa ra.
Nghe Vi Như Hạ nói xong, Hồ Ngâm Ngâm tinh mắt bắt được trọng điểm, vỗ vào bàn nói: “Anh ấy muốn giữ lại cậu rồi.”
Vi Như Hạ trong lòng hơi nhột, nhưng rất nhanh liền bị cô cào đi, cô cười, nói: “Không phải, là vì đạo diễn quay quảng cáo cho công ty anh ấy có chút vấn đề cho nên mới để mình thay thế. Hơn nữa trò chơi lần này lấy bối cảnh ở Anh, mình ở Anh tám năm, so những đạo diễn khác có kinh nghiệm hơn.”
Cô giải thích như vậy, thật đúng là làm Hồ Ngâm Ngâm bất ngờ. Nhưng mà theo cảm nhận của cô, cô cảm thấy Lạc Đường và Vi Như Hạ sẽ còn ở bên nhau, cô nói với Vi Như Hạ: “Vậy mình cùng cậu nói một chút tình huống của Lạc Đường, nếu như hai ngươi thật muốn quay lại, đối với cậu cũng hữu ích. Anh ấy học thạc sĩ ở đại học Thanh Xuyên, năm thứ hai đã bắt đầu xây dựng lên công ty game, sau đó hai năm công ty mới được đưa ra thị trường. Hiện tại Lạc Đường là người có tiếng tăm trong giới Internet, là một trong mười thanh niên đại kiệt xuất của cả nước, phụ nữ bên người vô số. Nhưng mà……”
Hồ Ngâm Ngâm ngữ khí dừng lại, cô ấy cười rộ lên, lộ ra cả hai cái má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
“Nhưng mà anh ấy từ khi học đại học đến giờ, một lần yêu đương đều không có, mình cảm giác anh ấy là đang đợi cậu.”
Hồ Ngâm Ngâm nói như pháo nổ, Vi Như Hạ cúi đầu cười khẽ, ngón tay vuốt ve ly cà phê lạnh lẽo, nói: “Có lẽ chỉ là anh ấy quá bận không có thời gian thôi.”
Lời này không chỉ là nói với Hồ Ngâm Ngâm, cũng là nói với chính cô. Cô muốn áp xuống xao động cùng khát vọng trong lòng, mà vài câu ít ỏi của Hồ Ngâm Ngâm, lại khiêu khích đến lòng cô.
Mùa mưa ở Anh tới rồi, Vi Như Hạ bung dù từ xe taxi đi xuống, đẩy ba vào bệnh viện.
Cô tới nộp phí chữa bệnh của ba, công ty Lạc Đường đã trả trước thù lao, so với trong ngành cao hơn tới năm lần, hơn nữa lại còn ứng trước một nửa. Một khoản tiền này cũng đủ chống đỡ phí chữa bệnh nửa năm của ba.
Cô hiện tại thật tầm thường, hết thảy đều chỉ vì vấn đề kiếm tiền. Mà chờ ba tốt lên một chút, cô muốn mở một gian phòng làm việc. Ba là diễn viên kịch sân khấu, mẹ là nhiếp ảnh gia, Vi Như Hạ tổng hợp một chút nghề nghiệp của bố mẹ, cô muốn làm một người đạo diễn điện ảnh. Trước không nói cô có năng lực hay không, nhưng trong lòng có chút mộng tưởng nho nhỏ cũng tốt.
Nộp xong phí, chờ ba làm xong trị liệu của bệnh viện, hai người vừa nói vừa cười trở về nhà. Bọn họ thuê một căn có gác mái, diện tích không lớn, năm mươi mét vuông hai phòng một sảnh, chen chúc mà ấm áp, có thể đủ cho hai cha con ở.
Hôm nay Vi Như Hạ làm đồ ăn Trung Quốc, bây giờ cô làm đồ ăn của An Thành rất thành thục, như đồ đệ chân truyền của bà nội, ba cô rất thích ăn.
Hai cha con ăn xong cơm trưa, ba theo thường lệ sẽ đi ngủ trưa, Vi Như Hạ đến lúc này cũng có chút mệt nhưng cô muốn viết kế hoạch quảng cáo trò chơi mới《 Băng ngữ 》của công ty LO.
Cô mới tải lại WeChat, thuận lợi cho việc liên hệ với người trong nước. Công ty LO không hổ là công ty lớn, Vi Như Hạ xem qua vài bộ tư liệu quảng cáo, đều là nhân vật lợi hại. Có thể nói, nhìn cô có vẻ khá kém, cho nên cô càng muốn sử dụng một trăm phần trăm nhiệt tình để làm quảng cáo này, bằng không cũng thực xin lỗi thù lao Lạc Đường đã bỏ ra.
Phòng khách có một cửa sổ nhỏ, phía trước có một dãy ghế dựa và một chiếc bàn vuông nhỏ, Vi Như Hạ vẫn luôn ở chỗ này làm việc. Thời tiết ở Anh đang là mùa mưa cho nên không khí rất ẩm ướt, gió thổi tới trên mặt cực kì thoải mái. Vi Như Hạ dùng máy tính gõ kế hoạch, bàn phím lạch cạnh phát ra tiếng, chợt cô nghe được tiếng đập cửa ngoài cửa.
Dừng lại động tác trên tay, Vi Như Hạ xoa xoa ấn đường, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Vi Như Hạ liền thấy được một đóa hồng kiều diễm ướt át, lông mày cô thả lỏng, nhẹ giọng “Oa” một tiếng, sau khi tiếp nhận bông hoa, cô cúi đầu hơi ngửi, hương hoa thanh đạm, Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn người đưa hoa nói một tiếng cảm ơn.
Alan mới mười chín tuổi, nhưng lại cao tới 1 mét 85, dáng người cậu thon dài, nhưng diện mạo lại có chút non nớt. Màu tóc cậu màu nâu sáng, vì chuẩn bị cho vở kịch mới mà cạo thành tóc húi cua, tươi mát thoải mái. Với mái tóc húi cua, mặt mày thiếu niên sắc nét hơn, hai tròng mắt như một cặp bảo thạch màu lam nhạt, như trời xanh biển rộng trong suốt đẹp đẽ.
Tương lai cậu sẽ là diễn viên, khí chất cùng diện mạo đương nhiên không tầm thường, Alan nghe Vi Như Hạ cảm ơn, cũng cười rộ lên, dang rộng hai tay ôm cô, sau đó hai người một trước một sau vào phòng.
“Ba chị đang ngủ trưa.” Vi Như Hạ cầm bình hoa pha lê cắm bông hồng vào rồi đặt ở trên bàn, Alan ngồi ở ghế đối diện, nhìn cô làm một loạt các động tác lại tiếp tục làm việc.
“Chị càng ngày càng xinh đẹp.” Alan cười đến vẻ mặt hồn nhiên, “Khiến hoa hồng cũng có chút ảm đạm.”
Đây là hoa hồng đẹp nhất ở nhà cậu, Vi Như Hạ không ngăn cản cậu hái đưa tới cho cô. Sau khi quen biết Vi Như Hạ, mỗi năm cậu đều sẽ đưa cho cô những đóa hoa tốt nhất của nhà mình.
Bất luận người phụ nữ nào khi nghe người khác phái tán thưởng đều sẽ vui vẻ, Vi Như Hạ tự nhiên cũng không ngoại lệ, cô ngước mắt nhìn thiếu niên, cười nói: “Miệng em cũng càng ngày càng ngọt.”
“Đó là vì gặp được chị.” Alan nghiêm túc nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT