Editor: Team Tứ Phương 2.

Đám người ở trường thể thao không nuốt lời, vào thời điểm hoạt động ngoại khóa ngày thứ 5, Hồ Ngâm Ngâm đứng trước cửa sổ phòng câu lạc bộ Hán phục, thấy dưới lầu ùa vào một nhóm người, tên cầm đầu chính là tên lão đại hôm qua bị Vi Như Hạ đánh một trận tơi bời.

“Hạ Hạ, cậu mau đi trốn đi!” Mục tiêu của đám người đó đi đến lầu nghệ thuật. Rõ ràng là đến tìm Vi Như Hạ.

Hồ Ngâm Ngâm sốt ruột vội vàng lôi kéo Vi Như Hạ ra cửa trốn, thời điểm Vi Như Hạ bị lôi kéo cũng nhận ra đám người đang tìm cô là nhóm hôm qua, mang theo nhiều người như vậy đúng là đủ để mắt cô.

Hai người vừa ra cửa, họ liền nghe thấy những tiếng bước chân lộn xộn trên hành lang và cùng âm thanh nhiều người nói chuyện. Hồ Ngâm Ngâm liền biết không kịp rồi, lôi Vi Như Hạ trở lại cửa, nói với mọi người trong câu lạc bộ Hán phục: “Nhanh, nhanh, giấu cô ấy nhanh lên.”

Vi Như Hạ còn chưa kịp phản ứng thì bị một cô bé trong câu lạc bộ Hán phục kéo vào trong góc trong cùng ngồi cúi người xuống. Hồ Ngâm Ngâm xác định Vi Như Hạ đã được giấu đi, mở cửa chạy ra ngoài.

Dường như các chị em trong câu lạc bộ Hán phục chưa thấy qua cảnh tượng thế này bao giờ, nghe được tiếng quát tháo tìm kiếm ở các câu lạc bộ khác, đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Khi cánh cửa của câu lạc bộ Hán phục bị đá văng, vài người sợ tới mức run rẩy.

Đá vào cánh cửa chính là tên mắt nhỏ ngày hôm qua, mắt của hắn tuy nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ kiêu ngạo của hắn. Vừa vào cửa, hắn nhìn tất cả những nữ sinh đứng ở đó, hắn nhìn lướt qua sau đó quay ra sau nói: “Hoàng ca, ở đây cũng không có.”

Hắn nói xong thì xoay người chuẩn bị đi, cánh cửa còn chưa được dựng lên lại bị ai đó đẩy ra. Tên mắt nhỏ tránh người nhanh qua một bên, người ở chính giữa trước đó gọi Hoàng ca, nhìn vào đám nữ sinh đang đứng cười, nói: “Chị gái, tránh ra một bên, tôi muốn xem phía sau các ngươi.”

Âm thanh vừa nói ra, Vi Như Hạ liền nhận ra tên Hoàng ca ngày hôm qua lấy thẻ đánh vào mặt cậu nam sinh kia. Giọng nói của hắn không phù hợp với ngoại hình, nghe có chút chói tai.

Mấy nữ sinh Hán phục hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn không ai chủ động tránh ra. Lúc này, tên mắt nhỏ cũng phát hiện ra có điều không đúng, hắn chú ý đến phía sau, tại vóc người không cao nên nhìn không thấy, liền duỗi tay đẩy người nữ sinh bên cạnh ra.

“Cút ra cho tao…. Ah!”

Khi tay phải của hắn bắt lấy nữ sinh kia, thì cổ tay liền kẹp chặt dừng lại, sức rất mạnh, đến nổi hắn tưởng cổ tay đã bị bóp nát. Hắn đau đớn nhìn lên thấy được Vi Như Hạ.

Vi Như Hạ vặn cổ tay của tên mắt nhỏ, các thành viên Hán phục ở phía trước đang hoảng sợ, nhìn vào đám người đang đứng trước cửa, thần sắc lãnh đạm.

“Có việc gì đi ra ngoài giải quyết, không liên quan tới bọn họ.”

Phải nói rằng đây là lần đầu tiên Hoàng ca nhìn thấy nữ sinh đánh nhau giỏi như vậy, điều chỉnh trạng thái cũng rất lợi hại. Thấy nhiều người đến tìm cô như vậy mà vẻ mặt không chút hoảng hốt. Nhưng như thế đã sao? Cô ta có thể một chọi với mười sao?

Hoàng ca nhìn Vi Như Hạ, cười lạnh nói: “Cô không phải là hàng xóm với Lạc Đường sao? Chỉ mình cô mà đòi giải quyết hết bọn tôi ư? Có ngon thì gọi Lạc Đường tới đi!”

Lời vừa dứt, bên hông sau liền bị chân của người nào đó đá rất mạnh, cú ra chân này rất mạnh, nhất thời hắn không phản ứng kịp, lảo đảo bò tới trước mặt Vi Như Hạ.

Phía sau là một trận âm thanh la hét ầm ĩ, tên Hoàng ca chỉ nhìn thấy trước mặt hắn là một đôi giày chơi bóng rổ, chặn phía trước đôi chân dài của Vi Như Hạ. Hoàng ca còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì bả vai bị người ta dẫm vào, phía trên đầu truyền đến âm thanh lạnh lẽo.

“Mày gọi tao sao?”

“A, a, Lạc….. Anh Lạc!” Bên vai phải của tên Hoàng ca bị dẫm trụ, tay trái vì đấm phải mặt đất nên rất đau, ngẩng đầu liếc mắt một cái, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng.

Một bóng người xuất hiện trước mặt làm Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn lên, dường như Lạc Đường cao lớn hơn, lưng cậu thẳng tắp, mồ hôi chảy xuống từ trên cổ cậu, mang theo sự mạnh mẽ năng động của tuổi trẻ.

Cậu nắm chặt tay cô, bàn tay ướt đẫm mồ hôi mang theo sự lạnh lẽo, dính vào lòng bàn tay cô, dường như cô có thể cảm nhận được mạch máu của cậu đang nhảy lên, làm tim Vi Như Hạ cũng động theo.

Cảm giác vi diệu này khiến cô sững sờ. Khi Lạc Đường nhìn lại cô, cô mới tỉnh hồn, cô nhìn hai đôi mắt đen nhánh rõ ràng của anh, cười nói: “Bọn họ là tới tìm tôi.”

Từ sân vận động chạy nhanh tới tòa nhà nghệ thuật, cường độ vận động cao khiến trái tim trong lồng ngực phập phồng lên, khuôn mặt Lạc Đường hơi nóng, dưới chân dần dần tăng thêm lực vào, âm thanh vẫn như cũ lạnh lẽo.

“Tìm cậu làm gì?”

Nhìn trước mắt hai người họ, bọn Hoàng ca hoàn toàn tin tưởng Lạc Đường và Vi Như Hạ là hàng xóm, đừng nói là hàng xóm, nói cô là tổ tông của Lạc Đường bọn họ đều tin.

Vừa nhìn thấy là biết vừa chọc phải người không nên dây vào, Hoàng ca đau đớn gào thét kêu lên, hét lên nói: “Không … Không có việc gì, không có việc gì, anh Lạc, chúng tôi sai rồi!”

Trước cửa, Hàn Tuấn Tùng và Vương Tư Lai đang đứng chặn những tên muốn chạy trốn, cười nói: “Đừng đi mà, nếu đã tới thì cứ nói chuyện rõ ràng đã, giải quyết ân oán cho xong đã nào.”

Chính vì đang trong trận đấu bóng rổ, nghe Hồ Ngâm Ngâm chạy tới nói đám người trường thể thao muốn tới dằn mặt Vi Như Hạ, Lạc Đường ngay lập tức dừng trận bóng rổ, vứt quả bóng qua bên chạy ngay đến tòa nhà nghệ thuật. Nói không có chuyện gì liền không có gì à? Làm trận đấu bóng rổ phải dừng lại, bọn họ còn đang một bụng bực mình đây này.

Nghe tiếng kêu gào dưới đất, Lạc Đường thu chân lại, nhìn người đang nằm dưới đất với ánh mắt lạnh lẽo, lời ít ý nhiều.

“Cút!”

Hoàng ca lật đật từ mặt đất bò dậy, co giò kéo theo đám người mà chạy đi.

Sự việc đã được xử lý xong, tiếng chuông tan học cũng vang lên, sau đó tạm biệt với những người câu lạc bộ Hán phục, Vi Như Hạ và Hồ Ngâm Ngâm đi ra cửa. Bên ngoài Lạc Đường và Hồ Tuấn Tùng đang chờ các cô, Lạc Đường đứng dựa vào cửa sổ, cậu mặc đồng phục bóng rổ màu trắng, thân hình cậu rất đẹp, bả vai cùng bắp chân lộ ra nhìn rất rắn chắc, dài và khỏe mạnh.

Thấy Vi Như Hạ đi ra, Lạc Đường đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Lúc chờ Hồ Ngâm Ngâm thay quần áo, Hồ Ngâm Ngâm đã kể lại thời điểm cô đi gọi Lạc Đường. Nghĩ đến cậu bỏ cả trận bóng rổ đang dở dang để chạy tới giúp cô, Vi Như Hạ nhìn Lạc Đường, trong lòng cảm thấy rất vui.

“Trận đấu bóng rổ của cậu làm sao bây giờ?” Vi Như Hạ hỏi, “Như vậy có bị tính là thua không?”

“Ừm.” Lạc Đường một bên đang đi xuống lầu, nhàn nhạt lên tiếng: “Thua thì thua, không sao hết.”

Từ trước đến nay tính hiếu thắng của Lạc Đường rất lớn, mà hôm nay lại nói ra như vậy làm Hàn Tuấn Tùng mở rộng tầm mắt. Hắn đang đi bên cạnh Lạc Đường, hỏi Vi Như Hạ: “Chân dài, sao bọn họ lại tới tìm cô để gây sự vậy?”

Vi Như Hạ đánh nhau rất giỏi, nhưng cô có tính cách rất ôn hòa, không phải là người hay gây chuyện, trừ khi bọn họ chọc cô trước.

“Vài tên bọn chúng đoạt thẻ ngân hàng của Mắt To, sau đó Hạ Hạ liền rút đao tương trợ!” Ngày hôm qua trở lại trường, Hồ Ngâm Ngâm chưa kịp đem chuyện bất bình này kể cho Hàn Tuấn Tùng nghe.

“Cái gì Mắt To?” Hàn Tuấn Tùng hỏi.

Từ tòa nhà nghệ thuật đi ra ngoài, nắng nóng của mặt trời làm Vi Như Hạ hơi híp đôi mắt lại, cô không có để ý lắm mà nói: “Là một bạn học bên trường thể thao, hay tình cờ gặp lúc đi mua bibimbap cùng Hồ Ngâm Ngâm.”

Cô vừa nói xong, Hồ Ngâm Ngâm đang đi theo phía sau liền cười hì hì bồi thêm một câu: “Ngày hôm qua Mắt To thổ lộ với Hạ Hạ nhưng suy nghĩ lại, chắc chắn cậu ta muốn đi gặp cậu nên mới thường xuyên đi mua bibimbap, cố ý tạo sự tình cờ gặp được…”

Bốn người đang đi ở làn đi bộ của sân vận động. Lạc Đường và Hàn Tuấn Tùng muốn đến phòng thể dục để thay quần áo. Những người bên trong phòng thì đi ra ngoài. Lạc Đường đang đứng ở trước bậc thang, bỗng nhiên dừng lại quay đầu lại nhìn Vi Như Hạ.

“Thổ lộ cái gì?”

Giọng cậu rất nhẹ, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt cậu chứa đầy những cảm xúc kỳ lại mà Vi Như Hạ chưa từng thấy trước đây, khiến cho bầu không khí bỗng nhiên lâm vào yên tĩnh. Hồ Ngâm Ngâm và Hàn Tuấn Tùng cũng cảm nhận được, bọn họ cũng dừng lại.

Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng thấy Lạc Đường như vậy làm trong lòng Vi Như Hạ nhảy lên, cô đem tầm mắt dời đi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cậu ta nói thích tôi.”

“Cậu trả lời như thế nào?” Lạc Đường hỏi.

Vi Như Hạ cười, nhìn Lạc Đường nói: “Tôi từ chối rồi.”

Khuôn mặt của Lạc Đường thoáng hòa hoãn hơn đôi chút, đầu lưỡi Vi Như Hạ bên trong đụng vào gò má, nói: “Còn đang học cấp 3, vẫn chưa tốt nghiệp, chưa thể yêu sớm được.”

“Phốc.” Hàn Tuấn Tùng bên cạnh bị câu nói của cô chọc cười một cách vui vẻ, Hồ Ngâm Ngâm ở bên cạnh thúc cùi trỏ vào ngực cậu ta, Hàn Tuấn Tùng trừng lớn mắt, hỏi cô với giọng giận dữ: “Làm gì đó?”

Những cử chỉ của cả hai người không ảnh hưởng đến Lạc Đường, lời nói của Vi Như Hạ lúc nãy như một cánh cửa, ngăn cách cậu với cô. Lạc Đường thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

“Do cậu chưa gặp được người mình thích thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play