Hơn mười phút sau, Khâu Lê mới bình phục lại, tựa trong lồng ngực của anh, hai tay vòng lấy eo anh, trên người cả hai đều là mồ hôi, không biết rõ là của ai với ai.
Bên ngoài vẫn còn tiếp tục mưa.
Trong phòng rất yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của lẫn nhau.
Híp mắt nghe tiếng mưa rơi, dường như có thể gột rửa tâm hồn.
Khâu Lê cọ mặt trước ngực anh, nghiêng tai để nghe thấy nhịp tim đang đập của anh.
Cố Diễm nhẹ nhàng vuốt lưng cô, từ trên xuống dưới.
Anh thấp giọng hỏi: "Bồi ngủ rồi em vừa lòng chưa?"
Khâu Lê ngửa đầu, cười: "Ông chủ, sau này tôi sẽ lái xe cho ngài thật tốt."
Cố Diễm cắn cằm cô một cái, vỗ vỗ lưng cô: "Tắm rửa đi, anh đi nấu cơm."
Cố Diễm rất ít khi nấu cơm, món phức tạp sẽ không, nấu cháo xào rau thì còn tạm được.
Anh mặc quần áo đàng hoàng rồi đi đến nhà bếp nấu ăn.
Khâu Lê đi đến phòng giữ quần áo để tìm quần áo tắm rửa, tủ quần áo của anh
không có nhiều quần áo của cô, chỉ có mấy bộ áo lót, cô cầm áo lót, tìm
áo sơ mi trắng của anh.
Đến phòng tắm mới phát hiện, anh chuẩn bị cho cô tất cả đồ dùng tắm rửa, mỹ phẩm cô dùng thường ngày anh cũng chuẩn bị một bộ.
Đến cả sữa tắm cho phụ nữ anh cũng mua.
Cô ngẩn người nhìn những chai lọ này, sau khi hoàn hồn, mở vòi sen ra.
Vui vẻ. Lúc thân mật, là lúc đầu óc con người không lý trí nhất, cảm thấy đó chính là yêu.
Sau khi kích tình, là lúc đầu óc con người tỉnh táo nhất, Thu Thu cảm thấy, thời khắc này, cô lại càng yêu anh nhiều hơn.
Loại tình yêu này, giống như cơn mưa xuân, ẩm ướt và nhẹ nhàng.
Tích luỹ theo tháng ngày, sâu tận xương tuỷ.
Khâu Lê tắm xong, lấy mặt nạ anh mua ra, đắp lên xong, ra ngoài tìm Cố Diễm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Diễm quay đầu lại, bị cô làm cho giật mình,
nhanh chóng xoay người, bình phục lại hô hấp: "Thu Thu, em ra phòng
khách ngồi chơi đi."
Khâu Lê dùng ngón tay chỉnh lại mặt nạ, nhịn cười, cực kỳ bướng bỉnh: "Em không đi, muốn ở cùng với anh cơ."
Cô chạy ra phía sau anh, hai tay ôm lấy eo của anh.
Cố Diễm bất đắc dĩ, tuỳ ý để cô làm loạn: "'Vậy em đừng đứng trước mặt anh anh phân tâm."
Khâu Lê 'ừ' một tiếng.
Cô đứng ở phía sau anh, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cũng không thể tựa mặt lên lưng anh, lại không nói chuyện, rất là tẻ nhạt.
Cô chạy đến phòng ăn lấy ghế lại đây, đặt ở phía sau anh.
"Em làm gì vậy?" Cố Diễm nghe được động tĩnh, cũng không quay đầu lại.
Khâu Lê không lên tiếng, cô quỳ gối lên ghế, hai tay đặt trên vai anh, nhìn anh xào rau.
Đây là cuộc sống sinh hoạt mà cô đã từng tưởng tượng ra, anh nấu ăn, cô dán theo anh.
Đột nhiên, cô nhảy xuống, chạy đến phòng khách lấy di động, sau đó tiếp tục quỳ lên ghế, ôm lấy vai anh.
Cô gõ một hàng chữ trên di động, rồi đưa cho anh xem.
Vừa lúc Cố Diễm đậy xong nắp xoong, rảnh rỗi nhìn sang di động.
Cô nói: 【Ông chủ, em muốn nghe anh hát. 】
Cố Diễm: "Những bài hát anh nhớ rõ chỉ toàn là tiếng Anh, sợ em nghe sẽ không hiểu."
Khâu Lê dùng sức đánh vào vai anh.
Cố Diễm cười, "Đừng nghịch."
Khâu Lê biết khi đi chơi ở hội sở anh rất ít hát, bởi vì anh vừa cất tiếng
hát, có khi so với bài gốc còn động lòng hơn, những người khác sẽ không
thể hát được.
Cô rất ít khi nghe anh hát, cho nên bây giờ trái tim lại ngứa, rất muốn nghe.
Cô nhìn đồng hồ trên di động, còn hơn mười phút, cô tháo mặt nạ ra, cuối
cũng cũng có thể vui vẻ nói chuyện, cô ôm lấy cổ anh: "Mặc kệ, em muốn
nghe."
Sau đó cô ghé bên cạnh tai anh, "Có phải anh đã từng hát cho ai nghe rồi phải không?"
Nháy mắt, dĩ nhiên cô cũng không ngoại lệ mà ăn giấm.
Cô nghĩ, có lẽ anh đã từng hát cho người phụ nữ khác nghe qua.
Cố Diễm bắt đầu cắt đậu bắp, hờ hững nói: "Đã từng hát."
Trong lòng Khâu Lê không thoải mái, nhưng cũng không hồ đồ, cắn trên vai anh một cái.
Cố Diễm nói: "Trước đây đã từng hát《 tiểu long nhân 》để dỗ một đứa trẻ ngủ trưa."
Khâu Lê: "..."
Không tự giác mà bật cười.
Thiếu chút nữa cô đã quên.
Khi đó vào giờ nghỉ trưa cô thường xuyên đến phòng anh nghịch ngợm gây sự,
cô không muốn ngủ, cũng không cho anh ngủ, gặp phải lúc tâm trạng anh
tốt, sẽ hát một bài cho cô nghe.
Khâu Lê ghé vào cổ anh, hôn lên.
"Đừng nhúc nhích, anh đang thái rau."
Khâu Lê ngoan ngoãn, nghe lời dựa vào vai anh, "Bây giờ em rất muốn nghe anh hát, bài hát gì cũng được."
Cố Diễm trêu cô: "Em làm cho anh vui thì anh liền hát."
Khâu Lê ghé vào tai anh dùng giọng Ngô nông ôn nhu mềm mại gọi: "Ông xã."
Cố Diễm: "..."
Hoàn toàn đầu hàng.
Nhưng mấy năm qua anh rất ít khi hát, cũng không có thời gian để nghe nhạc, bài hát thịnh hành cũng sẽ không.
Kỳ thật những bài hát xưa gần như anh đã quên hết.
Khâu Lê thấy anh đang cắt đậu bắp, lại hôn lên tai anh một cái, "Ông xã."
Cố Diễm: "Anh suy nghĩ lời bài hát một chút."
Sau đó lại áy náy nói: "Bài hát sẽ không hoàn chỉnh, cho nên anh hát vài câu thôi được không?"
Khâu Lê: "Được được, anh hát cái gì thì em đều thích nghe."
Cố diễm bắt đầu suy nghĩ bài hát, tuy rằng ở hội sở anh không hát, nhưng người khác hát, có lúc cũng sẽ nhớ kỹ một vài bài.
Hơn mười phút sau, đậu bắp cũng đã chín, rau trộn xong, nhưng anh vẫn chưa bắt đầu hát.
Khâu Lê dùng sức ôm lấy cổ anh: "Ông xã."
Cố Diễm cười: "Anh đang suy nghĩ đây."
Khâu Lê: "Đồ ăn sắp chín rồi, anh chuẩn bị suy nghĩ cho đến khi em già đi không được, tai không nghe thấy luôn hả?"
Cố diễm xoay mặt, môi cô đang ở trước mắt, anh hôn lên, "Bây giờ sẽ bắt đầu hát."
Anh chọn một đoạn nhạc thích hợp.
Nháy mắt Khâu Lê tươi cười rạng rỡ.
Cố Diễm hắng giọng một cái, ca từ đoạn trước anh không nhớ rõ, bắt đầu
ngâm giai điệu trước, anh muốn hát đoạn tiếp theo, đột nhiên từ ngâm nga biến thành hát:
【Em như ánh trăng ngày đó, đậu giữa mặt nước, mãi mãi ở trong lòng anh, em
như ánh trăng ngày đó, sẽ không theo sóng chảy xuôi, mãi mãi ở bên cạnh
anh...】
Khâu Lê chưa từng nghe bài hát này bao giờ, có thể là một bài hát rất lâu,
nhưng được phát ra từ giọng hát từ tính trầm thấp của anh, mỗi câu ca từ đều khắc sâu vào trong lòng cô.
Cô chôn mặt vào cổ anh, giọng hát của anh xuyên qua màng nhĩ của cô, thẳng đến nơi sâu nhất của linh hồn.
Anh hát xong mấy câu này, liền ngừng lại, Khâu Lê còn chưa có nghe đủ.
Cô làm nũng: "Ông xã."
"Sao vậy?" Cố Diễm cũng lấy trong nồi một món chay khác ra, "Rửa tay ăn cơm."
Khâu Lê dán chặt trên lưng anh: "Em còn muốn nghe anh hát."
Cố Diễm: "Lên giường rồi lại hát."
Khâu Lê: "..."
Lời này nghe vào thì lại có nghĩa khác à nha.
Cố Diễm gắp rau trộn với đậu bắp lên đĩa đưa cho cô, Khâu Lê thẳng người,
muốn từ trên ghế nhảy xuống, anh liền ôm lấy cô, một tay Khâu Lê cầm
đĩa, một tay ôm cổ anh.
Nhìn đậu bắp, cô nhíu ấn đường lại, lại nhìn một cái đĩa khác trên bàn kính, là khoai từ với nấm.
Đều là món chay.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Chỉ có hai món thôi sao?"
Thịt đâu?
Cố Diễm ôm cô đi về phía phòng ăn, "Ừ, sau buổi tối không nên ăn đồ ăn mặn."
Khâu Lê: "..."
Nếu như là trước đây, cô sẽ bắt đầu cáu kỉnh ngay.
Nhưng lại nghĩ đến lúc trên đường tan tầm về, cô còn hứa với anh, sau này cô sẽ nghe lời anh.
Cô chép miệng, nuốt xuống những cảm xúc của mình.
Lúc ăn cơm, Cố Diễm chủ động nói chuyện thị trường Tô Châu bên kia với cô, lại hỏi sao lại trở về, không cần chạy thị trường?
Khâu Lê đem tình huống trước mắt nói cho anh biết.
Dừng một chút, "Triệu Tiêu Quân đã ăn đi mấy chục phân trạm của chúng ta, đều là mấy phân trạm phát triển tốt nhất."
Cố Diễm hơi giật mình, nhanh chóng trấn an cô: "Bình thường, đổi lại là
anh, sau khi có sức mạnh, cũng sẽ đi chiếm lấy một ít phân trạm tốt của
đối thủ cạnh tranh, từ trước đến giờ đều là cá lớn nuốt cá bé cá bé ăn
tôm."
Khâu Lê gật gật đầu, gian nan nuốt đậu bắp vào trong.
Cố Diễm gắp một miếng khoai bỏ vào trong chén Khâu Lê, "Em xem như Triệu
Tiêu Quân là một đối thủ cạnh tranh bình thường, không có cảm xúc khác ở bên trong, tâm thái của em sẽ thoải mái hơn nhiều."
Khâu Lê vất vả nuốt đậu bắp xuống, nhanh chóng cầm ly nước lên uống, mùi vị
của đậu bắp cô chịu không được, hẳn là mùi vị của tất cả loại rau củ quả cô đều không thích.
Cô đặt ly nước xuống, tiếp tục nhắm mắt ăn khoai từ trong bát.
Ngẩng đầu nhìn anh nói: "Lúc trước Triệu Tiêu Quân có nói một câu?"
Tuy rằng bây giờ cô rất chán ghét Triệu Tiêu Quân, nhưng cũng không thể phủ nhận, câu nói kia rất có đạo lý.
Cố Diễm theo lời nói của cô, hỏi: "Cô ta nói cái gì?"
Khâu Lê: "Triệu Tiêu Quân nói, nếu như bạn không từ bỏ chính mình, thì không ai có thể từ bỏ bạn."
Câu nói này, cô vẫn luôn hưởng thụ.
Sau khi Cố Diễm hỏi cô có tính toán gì, Khâu Lê nói tạm thời chưa có ổn
định, phải đợi buổi tối mới biết, nhưng nói cho anh một chút suy nghĩ
của mình, có khả năng không có hoàn chỉnh.
Cố Diễm nói với cô một chút, "Không thành thục cũng không sao, có ý tưởng mới có thể chuyển biến tốt."
Khâu Lê suy nghĩ một chút, sắp xếp từ ngữ, rồi mới nói: "Em muốn khai thác thị trường nông thôn, nhưng..."
Cô thở dài, cảm thấy suy nghĩ này có chút kỳ lạ.
Cố Diễm nhìn gò má cô: "Lo lắng về vấn đề tiền bạc phải không?"
Khâu Lê khẽ cắn đũa, gật đầu, rồi nhanh chóng lắc đầu một cái: "Cũng không
phải là lo lắng không đủ tiền, mà là... sợ đập tiền vào về sau lại không có kết quả gì, hơn nữa khai thác thị trường nông thôn... gặp phải rất
nhiều khó khăn, em không biết sẽ phát sinh cái gì, cũng phải cần ba, bốn năm, cũng sẽ không có khởi sắc gì."
Cô và anh nhìn nhau: "Không biết nguy hiểm thế nào, không có cách dự đoán, nó sẽ không ngừng tiêu hết tiền của em, còn có thể liên luỵ hết toàn bộ sức lực của em."
Cắn cắn môi, áy náy nhìn anh: "Không có nhiều thời gian ở cùng anh."
Cố Diễm cười nhẹ: "Không phải anh đã giảm bớt công tác rồi sao?"
Khâu Lê chần chừ một lúc, nói ra lo lắng trong lòng: "Trước kia anh cho rằng em chỉ chạy thị trường thành thị, hơn nữa bởi vì Triệu Tiêu Quân, công
ty của em chưa chắc chống đỡ được đến ngày nào..."
Cho nên anh từ chức, có thời gian đi nhiều nơi với cô.
"Nhưng bây giờ phải..." Cô không khỏi thở dài, "Bây giờ em muốn chạy thị
trường nông thôn, tuy rằng chưa từng đến đó, nhưng đã từng xem trên tin
tức, nó không thể so với thành thị, xem như là thị trấn nhỏ, cũng sẽ có
khách sạn năm sao, giao thông cũng thuận lợi, nhiều nơi ở nông thôn, có
một nơi dừng chân cũng là một vấn đề."
Cô vì sự nghiệp của mình, cái gì khổ cũng đều có thể ăn, còn Cố Diễm thì
sao đây? Để cho anh đi đến những nơi đó với cô, trong lòng cô áy náy,
lại sợ thời gian lâu anh sẽ phiền.
Khâu Lê nhìn anh: "Em là chủ của công ty, việc chạy thị trường như vậy,
không cần em tự làm, nhưng em nghĩ đi đến những nơi đó xem, chí ít em
biết được chiến trường tương lai là cái dạng gì."
Cô muốn biểu đạt cái gì, kỳ thật cô không nói, Cố Diễm cũng đã hiểu.
Nửa đùa nửa thật trêu cô: "Mong chờ Tiểu Khâu của chúng ta trở thành người chủ nghiệp vụ ưu tú nhất trung quốc."
Khâu Lê đập anh mấy cái, cô cũng cười.
Chuyện cười qua đi, Cố Diễm nói: "Có lúc đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi vạn dặm đường, mà vạn dặm đường này, cũng không nhất định phải đi khắp
cảnh đẹp núi sông, mặc kệ là ở thành thị hay nông thôn, mỗi con đường,
em đi qua, đều sẽ mang đến cho em những trải nghiệm khác nhau của cuộc
đời."
Anh lại
lấy một cái so sánh: "Giống như Dương Soái phát minh trò chơi 'phụ tử
liên minh' này, tuổi ấu thơ của trẻ con trong thành thị không giống với
trẻ con ở nông thôn, cũng không thể nói ai hạnh phúc hơn ai, mỗi người
đều có cái riêng."
Dừng lại, anh nói: "Chính anh cũng đã chơi trò chơi này một lần, cảm thấy
tuổi thơ của trẻ con ở nông thôn rất thú vị." Không buồn không lo, ngây
thơ chất phác.
Lên trời xuống đất, không hề kiêng dè.
Anh đưa tay ra.
Khâu Lê nở nụ cười, duỗi ngón út ra kéo kéo tay anh, "Cùng với em đi nông thôn một chút được không?"
Cố Diễm: "em làm tài xế của anh, anh làm bảo mẫu cho em."
Khâu Lê nhích người lên gần anh một chút, đưa môi của mình lên, Cố Diễm liền hôn xuống.
Hai người mới vừa hôn vào giây, di động của Khâu Lê liền vang lên, có tin nhắn gửi đến.
Cố Diễm buông cô ra.
Khâu Lê lấy tới, là Khâu Tây Văn:【 khoảng 12 giờ trưa mai chị đến sân bay thủ đô. 】
Cô trả lời: 【 được, em sẽ đi đón chị. 】
Đăm chiêu, cô chụp lại màn hình rồi gửi cho Thẩm Nghiên:【 anh không thành công thì em liền xả thân! 】
Thẩm Nghiên trả lời lại:【 chờ anh và chị em kết hôn, phần tiền mừng của em sẽ được miễn. 】
Khâu Lê: 【...】
Cố Diễm giục cô ăn cơm: "Ăn xong rồi lại nói chuyện."
Cố Diễm: "Lúc Khâu Tây Văn tìm em tính sổ, em cứ nói là anh nói cho Thẩm Nghiên biết."
Khâu Lê: "..."
Thật là cảm động.
Cố Diễm lại gắp thêm một ít khoai từ và nấm: "Không cần phải nói cảm ơn, ăn hết những cái này là được."
Khâu Lê nhìn anh, chớp chớp mắt, đem ly nước đưa cho Cố Diễm: "Ông xã, giúp em lấy một ly nước, cảm ơn."
Cố Diễm: "Không phải có cháo sao? Em còn uống nhiều nước như vậy làm gì?"
Khâu Lê: "Muốn uống."
Cố Diễm đứng dậy lấy nước cho cô, cô nhanh chóng gắp một ít khoai từ bỏ
lại vào đĩa, lúc anh quay lại, cô làm như không có việc gì cúi đầu ăn
cháo, còn cố ý gắp hai miếng khoai bỏ vào trong miệng.
Cố Diễm liếc mắt nhìn chén của cô, cũng không có lên tiếng.
Sau đó lại lấy ra hai cái đĩa, chia thức ăn ra làm hai phần, Khâu Lê nhìn
cái đĩa, rồi lại nhìn sang anh, "Anh đang làm gì vậy?"
Cố Diễm lấy một đĩa trong đó mang đến trước mặt cô: "Đây là phần của em, không được để thừa lại."
Khâu Lê: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT