“Bộp”, điện thoại Thi Nhu ôm hôn đất mẹ.

Một lúc sau giọng nói của Mạnh Viễn mới vang lên, hơi hoảng loạn, “Đúng là, đúng là mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui...”

Thi Nhu há hốc mồm, dè dặt, sợ bản thân vừa nghe nhầm, “Niên Niên, em thật sự là Tư Ninh?”

Dư Niên gật đầu, ” Ừ, nếu như nói đến Tư Ninh viết bài hát cho Úc Thanh, lúc trước còn viết ca khúc chủ đề phim “Cổ đạo”, thì đó chính là em.”

Mạnh Viễn im lặng vài giây, đột nhiên nói, “Ngay bây giờ! Lập tức! Lập tức trở về công ty cho tôi!”

Một giờ sau, trong phòng làm việc, Mạnh Viễn bưng một ly latte caramel nóng bốc hơi nghi ngút, tỉ mỉ quan sát Dư Niên.

Dư Niên hơi mất tự nhiên đổi tư thế ngồi, “Mạnh ca, anh đang nhìn gì vậy?”

“Tôi đang nhìn xem có phải cậu có ba đầu sáu tay không!” Mạnh Viễn xúc động tặc lưỡi, “Sau khi cúp điện thoại, tôi cười lớn ba tiếng trong phòng, cực kỳ thoải mái!”

Hắn nhướng mày, “Bây giờ chúng ta nói chuyện chính sự nhé? Mau thành thật khai báo, vì sao cậu lại đi sáng tác vậy?”

“Anh cứ coi như đó là sở thích của tôi đi. Lúc tôi học cấp ba thường viết chơi vài bài, ” Dư Niên nói rõ, “Đầu năm lớp mười hai, bà ngoại tôi qua đời, trong nhà chỉ còn mỗi một mình tôi. Lúc đó tiền cần xài rất nhiều, số dư trong ngân hàng cũng sắp hết. Tôi bèn nghĩ, mình không thể há miệng chờ sung được, phải đi kiếm tiền thôi.”

“Nhưng lúc đó tôi vẫn còn đang đi học, không biết phải kiếm tiền như thế nào. Sau đó có một lần chị tôi đến thăm nhìn thấy bản thảo bài hát tôi đang viết, ngâm nga vài đoạn bèn cảm thấy bài hát này rất hay, nhờ tôi viết lại thành một bản hoàn chỉnh. Tối hôm đó tôi sửa lại rồi đưa cho chị ấy, chị ấy lại đem về đưa cho quản lý nhìn. Sau đó chị ấy liên lạc với tôi, nói bài hát được thông qua rồi.”

Mạnh Viễn không nhịn được nói chen vào, “Từ đó về sau cậu bắt đầu viết ca khúc cho Úc Thanh?”

“Đúng vậy. Lúc đó tôi có không ít bài hát đã hoàn thành và chưa hoàn thành, tôi bèn sửa lại một chút rồi đưa cho chị tôi chọn. Ngay sau đó, chị tôi ra album mới, chính là album “Nhất Vô Sở Hữu” đấy.”

“Tôi biết, năm đó “Nhất Vô Sở Hữu” đứng đầu lượng tiêu thụ album. Lúc đó rất nhiều người hiếu kỳ, không biết người sáng tác nhạc tên ‘Tư Ninh’ đó rốt cuộc là ai.” Mạnh Viễn nhớ rõ, ” Khi Úc Thanh ra mắt, hai album đầu cũng không nổi lắm, nhưng sau khi dùng tiền vào đoàn phim thì thành tích phòng vé cũng không tệ. Thân phận ca sĩ của cô ấy chỉ nổi lên sau khi “Nhất Vô Sở Hữu” ra mắt.”

Nhấp một ngụm cà phê nóng, Mạnh Viễn hỏi, “Khi đó cậu bao nhiêu tuổi vậy? Mười tám à?”

” Ừ, mười tám.” Thấy Mạnh Viễn lại quan sát mình từ trên xuống dưới, Dư Niên nói thẳng, “Lúc ấy tôi vẫn còn nhỏ, chị tôi nói sáng tác nhạc cũng phải nhìn lai lịch. Người trẻ tuổi sẽ bị yếu thế, còn bị ép giá bị bắt nạt. Thậm chí còn có lúc ngay cả quyền lợi bảo vệ tác phẩm của mình cũng không có luôn.”

“Đúng là như vậy, cho nên cậu bèn tỏ vẻ thần bí, cũng không dùng tên thật?”

“Ừ, hơn nữa lúc đó tôi cũng đang đi học, không muốn bị nghề tay trái ảnh hưởng đến việc học nên tôi cũng chỉ sáng tác cho chị tôi, cũng không sáng tác cho ai khác. Mà chị tôi bảo vệ tôi rất tốt, đến bây giờ vẫn không có ai biết rốt cuộc ‘Tư Ninh’ là ai.”

Mạnh Viễn không kiềm chế nổi, “Đếu thể tin được! Đây là cái lý do củ chuối gì vậy? Cậu có biết trong giới nói gì không? Tác phẩm của Tư Ninh rất ít, nhất định bởi vì mỗi một bài hát đều là cực phẩm. Mà sản xuất hàng cực phẩm đâu phải dễ, nếu không phải là có nhiều bản thảo rác thì cũng phải là chậm rãi sáng tác!”

Hắn đập bàn, ly cà phê cũng lung lay theo động tác của hắn, khó tin, “Kết quả là gì? Vẫn còn đi học nên không muốn nghề tay trái ảnh hưởng tới việc học? Cậu đang giỡn mặt với tôi hả?”

“Là thật mà, ” Dư Niên giải thích, “Ngành tôi học chẳng phải là lịch sử sao? Một giáo sư lão luyện rất coi trọng tôi, chuẩn bị nhận tôi làm đệ tử cuối cùng, kế thừa kiến thức, vậy nên xếp giờ học rất nặng, các buổi hội thảo nghiên cứu hay giao lưu học thuật đều mang tôi theo. Sau đó tôi tốt nghiệp lại quyết định dấn thân vào giới giải trí làm ca sĩ, thầy tôi còn giận tôi rất lâu kìa.”

“Ồ.” Mạnh Viễn không biết nên bày ra biểu tình gì. Thì ra sáng tác nhạc thật sự là nghề tay trái của người ta.

Đột nhiên hắn nhớ lại thời điểm album Úc Thanh cái sau đè cái trước liên tục nổi lên, làm trùm bảng mấy tháng trời. Khi đó các ca sĩ hot và không hot, lớn và nhỏ, trong tối ngoài sáng ai cũng muốn tìm Tư Ninh mời cậu ta sáng tác cho, nhưng lật tung cả thành phố, thậm chí cả đất nước, cũng chẳng tìm thấy người để mời.

Khi đó, chắc là Dư Niên đang... lên lớp và thi cử nhỉ? Hoặc là đi theo thầy giáo tham gia các hội thảo nghiên cứu học thuật ở khắp nơi?

Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Mạnh Viễn lại héo thêm vài phần.

Ừm, thực sự là nghề tay trái.

Thi Nhu tò mò, “Niên Niên này, vì sao em lại lấy bút danh là Tư Ninh vậy?”

Dư Niên cười nói, “Bởi vì trong tên ông ngoại em có một chữ ‘Ninh’.”

Nhận ra nụ cười của Dư Niên không còn vui vẻ như trước, Thi Nhu sợ động vào chuyện đau lòng của Dư Niên nên gật đầu không hỏi nhiều nữa.

“Không đúng, ” Mạnh Viễn bỗng nhiên nghĩ ra, “Cậu viết nhiều bài vậy, bài sau còn hot hơn bài trước mà sao cậu vẫn nghèo hả? Nghèo đến mức không mua nổi thức ăn, quần áo còn là hàng bán sỉ! Tiền phí bản quyền của cậu đi đâu hết rồi? Số lượng bài hát nổi tiếng cũng xấp xỉ hai mươi bài, cho dù thế nào đi nữa thì khoản tiền cậu nhận được cũng đâu có ít?”

Dư Niên nghiêm túc trả lời, “Mỗi nửa năm Hiệp hội bản quyền âm nhạc sẽ trả tiền phí bản quyền cho tôi, nhưng tôi xài hết rồi.”

Mạnh Viễn cảm thấy quai hàm hơi đau, cạn lời, vẫn cố gắng khuyên, “Tôi nói này Niên Niên, mắt đầu tư của cậu không kém tới mức đó chứ!”

Dư Niên cũng chỉ cười, không có cãi lại cái gì, thản nhiên đổi đề tài, “Còn nữa, chuyện tôi không nói cho anh biết tôi là Tư Ninh ấy, thật ra tôi muốn chừa lại đường lui cho mình.”

Mạnh Viễn gật đầu, “Sợ tôi không vui sao? Không đâu. Hồi trước tôi cũng có nghĩ tới nên cũng hiểu được sơ sơ suy nghĩ của cậu. Có thể ca sĩ sẽ vì mấy chuyện loạn thất bát tao mà bị bóc phốt, bị đóng băng, thậm chí bất đắc dĩ phải lui giới. Nhưng cho dù cậu gặp phải tình huống đó, chỉ cần chúng ta phòng bị tốt, không để cho người khác biết Tư Ninh chính là Dư Niên, thì thân phận người sáng tác của cậu sẽ không bị ảnh hưởng, vẫn có thể tiếp tục sáng tác bán ca khúc, đúng không?”

” Đúng vậy.” Dư Niên thở phào nhẹ nhõm, cười nói, “Mạnh ca, anh hiểu tôi.”

Mạnh Viễn cười, “Hừm, đó là chuyện đương nhiên,cậu cũng có chút thông minh đấy!” Hắn đổi sang tư thế khác, chậm rãi nhấp một ngụm latte, thở dài, “Ai nha, bây giờ phải làm sao đây? Ánh mắt Mạnh ba ba tốt quá, nhặt đại cũng nhặt được một viên kim cương sáng lóa là cậu! Mà cậu còn tự đưa mình tới cửa, ký một tặng ba!”

Thi Nhu thấy Mạnh Viễn lại bắt đầu khoe khoang, che miệng lặng lẽ cười.

Dư Niên chờ Mạnh Viễn nói xong mới hỏi, “Vậy Mạnh ca này, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Mạnh Viễn nghiêm túc lại, “Chuyện này chủ yếu là ở cậu. Nếu cậu không muốn để lộ thân phận Tư Ninh, thì chúng ta sẽ làm giống như Tiết Nhã Lâm, truy tố người bịa chuyện.”

Dư Niên nghĩ ngợi, “Nhưng coi như dựa vào pháp luật thì vẫn còn rất nhiều người cho rằng tôi nhờ người khác viết giùm, đúng không?”

“Đúng vậy, đối với ca sĩ tự sáng tác mà nói, nếu như không tẩy trắng được việc nhờ người viết giùm, đạo nhạc thì cậu có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, có khi mười năm sau còn có người đào lên nói lại. Đây chính là chỗ đáng sợ của internet. Vô số người tin rằng những gì họ tin là đúng, căn bản họ cũng chẳng quan tâm sự thật là gì.”

Mạnh Viễn thở dài, nói tiếp, “Nếu như cậu bằng lòng công bố thân phận Dư Ninh thì dễ rồi. Nào có ai tự nhờ bản thân viết giùm đâu? Nhất định lúc đó họ Diêu kia sưng vù cả mặt rồi!”

Dư Niên không do dự, kiên quyết nói, “Tôi không muốn người khác gán cho tôi cái biệt danh ‘nhờ người viết giùm’.”

” Được! Tôi rất thích cái tính cách này của cậu! Bị hắt nước bẩn oan ức thì sẽ lưu loát phản dame chứ không im lặng chờ chết!”

Mạnh Viễn lại cười, “Ha, Diêu Dương nếm quả ngọt từ việc bóc phốt Lý Duẫn nhờ người viết giùm, lại hắt nước bẩn vào Tiết Nhã Lâm nhưng tiếc là nhiệt độ lại không như cậu ta mong đợi. Vậy nên cậu ta bèn quay đầu muốn kéo cậu xuống nước. Nhưng bài cậu ta đăng trên diễn đàn cà chua lại mập mờ không rõ ràng, như vậy là không tốt. Con người phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm, không phải sao?”

Hắn xoay ly cà phê trong tay, nụ cười có thể nói là dịu dàng, “Lần này phải để cho cậu ta trải nghiệm một chút, thế nào gọi là đá phải tường thép!”

Thi Nhu luôn lắng nghe vẫn còn có chỗ không hiểu, “Mạnh ca, vậy chúng ta phải làm gì?”

Mạnh Viễn hỏi Thi Nhu, “Tôi hỏi cô, hôm nay là ngày mấy?”

“Ngày một tháng một, tết nguyên đán, chẳng phải hôm nay Niên Niên tham gia hoạt động chào mừng năm mới của Florence sao?”

Mạnh Viễn: “Hôm nay Niên Niên đã đăng weibo chưa?”

Dư Niên đã hiểu kế hoạch của Mạnh Viễn, không nhịn được bật cười, ” Đúng rồi, tôi còn chưa quay video chúc mừng năm mới nữa.”

Thi Nhu nghĩ tới cái gì đó, nhưng vẫn chưa hiểu rõ. Cô thấy Dư Niên và Mạnh Viễn nhìn nhau cười, luôn cảm thấy có một bầu không khí xấu xa đang bao trùm hai người này.

Ba giờ chiều, Dư Niên đăng một đoạn video lên weibo.

Trong video cả người cậu gọn gàng sạch sẽ, mặc áo len màu trắng cổ chữ V rộng thùng thình ngồi trên ghế salon, cười tít mắt, “Hôm nay là mùng một năm mới, Dư Niên chúc mọi người năm mới bình an, vạn sự như ý!”

Sau khi trò chuyện mấy câu thường ngày, Dư Niên cầm một tấm poster cỡ vừa, mỉm cười giới thiệu, “Đây là poster tuyên truyền album mới của tôi, cho mọi người nhìn trước một tí, đẹp không?

Trong EP có tổng cộng năm bài hát, trong đó có một bài do thầy Giang Trừng hợp tác sáng tác với thầy Khương Bác. Bốn bài hát còn lại từ việc sáng tác lời và nhạc, soạn nhạc đều do tôi tự làm. Có lẽ EP lần này sẽ sản xuất xong trong ba tháng tới, ngay cả tôi cũng cực kỳ mong đợi...”

Chưa tới một giờ sau khi video được đăng lên, bình luận đã hơn năm chữ số.

“—— Niên Niên năm mới vui vẻ! Cướp được bình luận đầu tiên rồi! Aaaaa, cực kỳ mong đợi EP! Khi EP ra nhất định tui sẽ mua!”

“—— tại sao cướp năm ngàn bình luận đầu tiên lại khó hơn lên trời vậy! Mọi người làm nhà ở weibo hả? Aaa Niên Niên năm mới vui vẻ! Poster đẹp quá! Vào trọng điểm! Người soạn nhạc bài hát là Niên Niên hả? Anh tui tài năng quá! Rõ ràng anh có thể dựa vào mặt mà kiếm cơm mà, cần gì phải dựa vào tài năng!”

“—— cuối cùng tôi cũng được mở mang tầm mắt rồi, không ngờ cậu lại là con người độc ác như vậy! Cậu còn dám nói người viết lời và nhạc và cả soạn nhạc đều là cậu? Không sợ hình tượng tài năng bị sụp đổi hả? Người mới à, Lý Duẫn và Tiết Nhã Lâm là bài học cho cậu đó! Bố mày ngồi xem kịch vui!”

“—— Ọe, dùng thành quả tâm huyết của người khác rồi viết tên mình lên, sau đó còn đắc ý nói ‘bản thân tôi vô cùng mong đợi’. Chỉ vì danh lợi và tiền bạc mà vứt đạo đức cho chó gặm luôn hả? @Người sáng tác nhạc Diêu Dương, thầy Diêu mau tới đây nhìn con quỷ đột lốt người này!”

“—— mấy người nói Niên Niên nhờ người viết giùm ấy, có chứng cứ không? Có thì quăng ra đây! Chỉ bằng mấy bức ảnh phân tích mà mấy người xác định đó là thật? Mấy người núp dưới giường người ta hay sao mà biết hay vậy?”

Ngay sau đó trên bảng hot search, ngay dưới hai cái hastag #Dư_Niên_nhờ_người_viết_thay và #Tư_Ninh là #Album_mới_của_Dư_Niên. Top 6 bảng hot search, Dư Niên chiếm ba. Mà xếp hạng bảy, là #Diêu_Dương_share_bài.

Thi Nhu vẫn luôn quan sát số liệu, ngược lại Mạnh Viễn rất bình thản, tám chuyện với Dư Niên, “Quay MV thế nào rồi?”

“Rất thuận lợi, thầy Tả Minh nói cần khoảng sáu ngày, sau khi ráp nhạc vào thì có mấy câu tôi muốn đổi để phù hợp với cảnh, cho dù tăng ca cũng phải cỡ một tuần mới xong.”

“Được rồi, cậu cứ tập trung quay MV đi nhé. Đúng rồi, tôi nhận được thư mời tham dự đi thảm đỏ của một lễ kỷ niệm cuối năm, tổ chức vào ngày mười tháng một, lúc đó EP đã tiến vào giai đoạn hậu kỳ, cậu chỉ cần chú ý tiến độ là được, còn lại cứ để cho Tả Minh.”

Dư Niên không có ý kiến, ” Được.”

Mạnh Viễn đắc ý cười, “Cậu không biết đâu, tên Tả Minh này ngay cả thiên vương cũng không phục. Nhưng cậu ta lại phục sát đất tài năng tuyệt đỉnh của Tư Ninh, nếu như lúc làm hậu kỳ cậu muốn sửa lại cái gì thì cứ bàn bạc thẳng với cậu ta, cần thay đổi chỗ nào thì cậu cứ dày vò cậu ta thêm một tuần nữa đi.”

Dư Niên gật đầu, cười, ” Ừ, phải có thực lực thì người khác mới tôn trọng ý kiến của mình.”

“Đúng rồi.” Mạnh Viễn vỗ vai Dư Niên, “Cố gắng lên, cậu cứ yên tâm quay MV đi, có động tĩnh gì tôi sẽ nói cho cậu.”

Lúc Dư Niên đến chỗ quay phim, nhân viên vẫn còn đang dựng bối cảnh. Trong khi mọi người bận rộn làm việc thì cậu tạm thời không có chuyện gì để làm.

Đầu tiên cậu gọi điện thoại cho Úc Thanh, rồi lại nhắn tin cho Tạ Du và Hạ Minh Hi, kể lại sương sương kế hoạch đã bàn với Mạnh Viễn. Tạ Du nhanh chóng nhắn lại, “Ừ, trời mưa, nhớ mặc thêm quần áo.” Còn Hạ Minh Hi chắc đang bận nên không có lập tức nhắn lại.

Cậu vừa mới định bỏ điện thoại xuống thì nhận được điện thoại của Tiết Nhã Lâm.

“Cậu có rảnh nói chuyện vài câu không?”

“Có, chưa đến giờ quay MV, có thời gian.”Dư Niên cũng đoán được đại khái Tiết Nhã Lâm muốn nói gì, trực tiếp hỏi “Là chuyện của Diêu Dương sao?”

Tiết Nhã Lâm cũng không vòng vo, “Tên Diêu Dương này có rất nhiều thủ đoạn, cậu phải cẩn thận. Hồi trước tôi bị cậu ta để mắt tới, suýt thì toi đời. Cậu ta thích mua thủy quân, tâng bốc đạo đức hay làm chuyện dơ bẩn gì cũng đều có. Mà thứ cậu ta thích nhất, chính là hắt bát nước bẩn mập mờ ám chỉ, dù sao không nói rõ thì cũng không truy cứu trách nhiệm được. Người nguyện ý tin cậu ta không chỉ tin, mà còn u mê tin tưởng không chút nghi ngờ, cảm thấy cậu ta là sứ giả nhân danh công lý vạch trần mặt tối giới giải trí, đệt!”

Dư Niên nghe cô đè nén tức giận nói xong, biết đối phương có lòng tốt nhắc nhở cậu bèn cảm ơn, “Cảm ơn cô, nhất định tôi sẽ cẩn thận.”

” Ừ, tôi thấy cậu cũng bị theo dõi nên nhiều lời đôi câu, cậu đừng chê nhé.”

“Sao lại chê được? Tôi cảm ơn còn chưa kịp.”

“Được, cậu và đoàn đội của cậu thương lượng đi, xem tình hình này chắc là Diêu Dương hạ quyết tâm muốn đạp chúng ta để phô trương thanh thế, xây dựng hình tượng của mình, phát triển theo hướng ca nhạc sĩ. Thù này tôi ghim.” Giọng điệu Tiết Nhã Lâm vẫn lãnh đạm như trước, “Không nói nữa, tôi làm việc đây.”

“Ừm, tạm biệt.”

Quả nhiên, video của Dư Niên đăng lên chưa tới hai giờ, số lượng bình luận đã bắt đầu tăng lên nhanh chóng, bao gồm cả đề tài viết giùm cũng theo đó mà lên.

Chiều gió bình luận ngả hẳn sang một bên, đều chửi Dư Niên nhờ người viết giùm, thậm chí còn có thuyết âm mưu nói đến bây giờ Tư Ninh vẫn chưa xuất hiện, không chừng đã bị Dư Niên và Úc Thanh khống chế, còn đang thảo luận có nên báo cảnh sát không.

Lúc Mạnh Viễn nhìn thấy thì tắt hẳn nụ cười, “Thủ đoạn mua thủy quân khống chế bình luận chửi người này, ba Mạnh đã sớm khinh không dùng!”

Dư Niên mở bình giữ nhiệt, uống nước giải khát, “Mạnh ca, chẳng phải anh nói muốn xem bọn họ tấu hài sao?”

“Nói là nói vậy thôi nhưng tôi vẫn bực!” Mạnh Viễn ném điện thoại, giận, “Mắt không thấy tâm không phiền!”

Thi Nhu cầm một tờ giấy đi tới, “Mạnh ca, đã tra được địa chỉ IP mấy tài khoản đăng bài trên diễn đàn cà chua đều là của Diêu Dương, cơ bản có thể chứng minh đó là một người.”

Mạnh Viễn vỗ tay cười to, “Hay lắm, đầu tiên chúng ta sẽ đi bước này.”

Năm giờ chiều, một tài khoản giải trí trước tung ảnh, “Có dân mạng phát hiện những tài khoản đăng tin Dư Niên nhờ người viết thay, thật ra đều là một người. @Người sáng tác nhạc Diêu Dương, Diêu lão sư ẩn giấu kỹ thiệt!”

“—— Diêu lão sư đang bảo vệ mình đó, mọi người hiểu hôn? Hiểu hiểu, dẫu sao sau lưng Dư Niên là cây đại thụ Tinh Diệu, Diêu lão sư chỉ là một nhân vật nhỏ, cho dù ôm lòng vạch trần mặt tối, cho vô số thân phận đáng thương một công đạo thì nhất định cũng sẽ có mối lo, không dám dùng thân phận thật ra trận.”

“—— nói Dư Niên nhờ người viết giùm, đầu tiên xài clone đăng đàn hắt nước bẩn, sau đó dùng acc chính share lại, rụt rè e sợ, @Người sáng tác nhạc Diêu Dương, khôn đấy!”

“—— Diêu lão sư cần gì phải núp bóng vậy? Thẳng mặt chửi đê! Thứ người như vậy thì phải chửi sấp mặt tụi nó! Chúng em ủng hộ anh!”

Đề tài này nhanh chóng được Mạnh Viễn bỏ tiền mua lên hot search, nhiệt độ tăng vọt.

Thi Nhu lo lắng, “Mạnh ca, Diêu Dương sẽ cắn câu sao?”

Mạnh Viễn khẳng định, “Người như Diêu Dương, Mạnh ca thấy đầy. Trước đây vẫn luôn núp trong bóng tối, có một chút tài năng nhỏ. Một khi bước ra, đột nhiên được ngàn người tung hô, đắm chìm trong ánh hào quang, sợ là bản thân cậu ta cũng tin mình thật sự là người vạch trần mặt tối của giới giải trí. Bây giờ tôi cũng chẳng cần mua thủy quân nịnh cậu ta hay khen cậu ta, chỉ cần đám người tụ tập dưới weibo cậu ta liên tục tung hô, cậu ta không chỉ mắc câu, mà còn hếch mặt lên trời tự nguyện vào lưới!”

Mạnh Viễn đoán không sai, tối đó chưa tới chín giờ, Diêu Dương bèn đăng một bài weibo, đầu tiên là ngầm thừa nhận bài trên diễn đàn cà chua là do mình đăng, nói được mọi người tán dương và kỳ vọng khiến cậu ta mắc cỡ, cậu ta chỉ làm việc mình nên làm, lương tâm và quy tắc làm việc của cậu ta khiến cậu ta không thể khoanh tay đứng nhìn những chuyện này tiếp tục diễn ra.

Hơn nữa, cậu ta hiểu rõ cảm giác tác phẩm của mình nhưng lại ký tên người khác, là chuyện vô cùng đau khổ. Vì vậy cậu ta căm thù kiểu thiết lập tính cách bên ngoài hào hoa bên trong mục ruỗng này của giới giải trí, kiên quyết ngăn chặn.

Ngoài ra cậu ta nói cậu ta đã tự mình liên lạc với Tư Ninh, nhất định sẽ đưa ra một công đạo cho chuyện này. Hy vọng Dư Niên và đoàn đội của Dư Niên nhanh chóng thu tay và xin lỗi, nếu không hối hận không kịp, sau cùng còn @Dư Niên và @Mạnh Viễn.

Mạnh Viễn đọc xong, bật cười, “Trời ơi lợi hại quá hà, Niên Niên, cậu ta liên lạc với cậu hả?”

Dư Niên cười lắc đầu, “Không có.”

Mạnh Viễn: “Lợi hại thiệt, đã lâu ba Mạnh chưa gặp người nào một mình diễn nhiều vai như vậy đó!”

Ngay sau đó các tài khoản doanh tiêu lớn, tài khoản giải trí cũng share lại bài diễn văn của Diêu Dương, #Diêu_Dương_lên_tiếng nhảy dù xuống bảng hot search. Bởi vì Diêu Dương nói cậu ta đã tự mình liên lạc Dư Niên, cũng sắp có kết quả, càng ngày càng có nhiều người kéo nhau tới weibo Dư Niên, bày tỏ kiên quyết ngăn chặn EP mới của cậu.

Mặc dù trên mạng phong ba bão táp nhưng công việc cũng không bị gián đoạn. Quay MV xong, Dư Niên tẩy trang, “Mạnh ca, tôi về trước nhé?”

Mạnh Viễn đang đọc bình luận dưới weibo Diêu Dương, vui vẻ, “Ok, nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ mười một giờ sáng ngày mai xem kịch vui nhé!”

Biết Mạnh Viễn đang nén giận, Dư Niên nghiêm túc gật đầu, “Được, nhất định tôi sẽ lên xem đúng giờ.”

Dư Niên về nhà tắm rửa nghỉ mơi. Cậu mặc đồ ngủ, chuẩn bị gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Tạ Du nhưng không ngờ hắn đã gửi tới trước.

Chỉ có hai chữ đơn giản, “Ngủ ngon.”

Dư Niên nhìn màn hình chằm chằm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó bèn mở camera ra, ngón trỏ và ngón cái chụm lại làm động tác bắn tim rồi chụp lại gửi cho Tạ Du.

Mười mấy phút sau, Tạ Du mới nhắn sang, “Tôi biết, cậu đang gửi tim cho tôi.”

Dư Niên hơi nhếch môi, gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Tạ Du trịnh trọng nói câu này.

Ngay sau đó hiện lên tin nhắn thứ hai. Cũng là một tấm hình, bối cảnh hẳn là trong thư phòng hoặc văn phòng, ngón tay Tạ Du chụm vào nhau, cũng làm ra động tác ‘bắn tim’.

Dư Niên nhanh chóng gõ chữ trả lời, “Ngủ ngon, tay anh nhìn đẹp lắm.”

Tạ Du ngồi trong phòng làm việc chờ Dư Niên nhắn lại thì thấy tin này, ánh mắt dán chặt vào nửa câu sau, bỗng dưng lỗ tai nóng lên ——

Niên Niên khen tay mình nhìn rất đẹp!

Mười một giờ trưa hôm sau, Dư Niên đang quay MV, cùng lúc đó, weibo chính thức của bản giải trí của “Thời báo sáng nay” đăng một tin lên.

“... Sáng hôm nay phóng viên của chúng tôi đã tới Hiệp hội bản quyền âm nhạc... Căn cứ vào thông tin hồ sơ, chúng tôi đã biết được một tin tức động trời.

Nhạc sĩ Tư Ninh, tên thật là Dư Niên, người Ninh thành, toàn bộ tác phẩm bản quyền đăng ký dưới danh nghĩa Tư Ninh có “Nhất Vô Sở Hữu” (bài hát), “Viễn Tinh” (bài hát), “Dã” (bài hát),...

Đồng thời còn kèm theo tài liệu chính thức của hiệp hội, bao gồm thông tin cá nhân đã được làm mờ một phần của Tư Ninh, không chỉ viết rõ tên thật, góc phải trên cùng còn dán ảnh thẻ của Dư Niên.

So với Dư Niên hiện tại, thì Dư Niên trong ảnh thẻ thì khuôn mặt chỉ bớt đi vài phần thiếu niên và kiểu tóc không giống nhau thôi.

Khi bài báo vừa đăng đã nhanh chóng được mọi người điên cuồng share lại.

“—— vờ lờ! Vờ lờ vờ lờ! Dư Niên là Tư Ninh? Bọn họ là một người?”

“——aaaaa Niên Niên là Tư Ninh? OMG đây là một sự thật tuyệt vời! Tui ơi mau tỉnh lại đi!”

“—— là một Bánh Gạo Nếp tui chỉ muốn lẳng lặng... lẳng lặng leo lên nóc nhà gáy thui!”

#Dư_Niên_là_Tư_Ninh leo lên hot search với tốc độ bàn thờ.

“—— #Dư_Niên_là_Tư_Ninh tui đọc đi đọc lại bài báo năm lần đấy! Còn đứng tại chỗ nhảy như con điên nữa! Tui chỉ muốn hỏi @Người sáng tác nhạc Diêu Dương, chẳng phải cậu nói cậu liên lạc với Tư Ninh sao? Chẳng phải nói rất nhanh sẽ có kết quả sao? Chao ôi sao mặt cậu sưng hết lên rồi kìa!”

“—— #Dư_Niên_là_Tư_Ninh new year new drama! Drama này trâu bò quá đi! Người đi đường thành fan rùi, ba năm trước Dư Niên cũng chỉ vừa mới mười tám tuổi thôi, đúng không? Lại có thể viết ra ca khúc như “Nhất Vô Sở Hữu”, “Viễn Tinh”, nói cậu ấy tài năng ngất trời cũng không ngoa! Trọng điểm là, rất rất rất đẹp trai! Còn biết nhảy! Còn rất tuyệt vời! Tiểu ca ca anh xem em quỳ đúng chuẩn chưa?”

“—— gào khóc! Niên Niên bị oan! Đau lòng quá, con trai mau lại đây mẹ ôm một cái nào! Thương con tôi hồi trước vẫn luôn bị hắt nước bẩn vẫn luôn bị vu khống, @Người sáng tác nhạc Diêu Dương, mày lăn ra đây xin lỗi con trai tao mau!”

“—— a a a idol tui là tiểu ca ca tài năng tới từ đâu vậy! Cái gì anh cũng biết! Em chỉ muốn hỏi có cái gì anh không biết không? Lúc Niên Niên mười tám tuổi viết bài hát cực hot em còn đang chuẩn bị thi cao đẳng nè! Vì sao chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy?”

“—— âm mưu này của Diêu Dương, người thông minh cũng nhìn ra được, đúng không? Dựa vào việc vạch trần Lý Duẫn tìm người viết thay còn xây dựng hình tượng tài năng, thì tui cũng thật sự không đồng tình với Lý Duẫn. Nhưng Diêu Dương mắt thấy nhiệt độ đi xuống, lại nhanh chóng tạo drama khác, sau khi kéo Tiết Nhã Lâm xuống nước, phát hiện không có hiệu quả, bèn theo dõi Dư Niên. Chỉ tiếc là, cho rằng bản thân thấu hiểu thế gian, cho rằng mình là người viết giùm thì người khác cũng tìm người viết giùm nhưng lại không biết rằng có người thật sự là thiên tài, chỉ dựa vào bản thân cũng có thể đè người khác!”

“—— Niên niên của tụi tui bị oan, Niên Niên của tụi tui chỉ muốn khiêm tốn, không muốn đi khoe khoang khắp nơi! Nhưng không nghĩ rằng lại bị bắt phải lộ thân phận, thật khổ!”

Buổi trưa, Úc Thanh vẫn luôn im hơi lặng tiếng đăng weibo.

“Úc Thanh: Ra sa mạc ở ẩn quay phim, vừa mới lên mạng bèn phát hiện lại có drama! Niên Niên rất thích sáng tác, nhưng tôi sợ ảnh hưởng đến việc học của em ấy bèn đè tin tức không để ai biết. Họ Diêu kia, cậu cho rằng cậu ba mươi lăm tuổi viết được “Người Yêu” thì có thiên phú bẩm sinh có thể hất mặt lên trời sao? Không phải tôi nói khoác chứ nhặt đại bản thảo Niên Niên vứt vào thùng rác cũng có thể đè chết cậu rồi! Mau xin lỗi em bà đi!!!”

Bình luận một rừng ha ha ha.

“—— ha ha ha brocon xé trời xuất hiện, Thanh tỷ nổi giận!”

“—— ha ha ha cuối câu Thanh tỷ dùng ba dấu chấm than đấy. Thanh tỷ thật sự tức giận rồi. đây là thật tức giận, @Người sáng tác nhạc Diêu Dương họ Diêu kia, mau chóng tự giác xin lỗi đi, nếu không sẽ bị Thanh tỷ một cước đạp lăn vào viện đấy!”

Ngay sau đó, Mạnh Viễn share weibo “Thời báo sáng nay”, chỉ kèm theo một chữ, “Haiz.”

“—— đây mới gọi là có thực lực để cười nhạo! Quyết đoán bắt chước đại nhạc sĩ Diêu share bài! Mạnh ca của tui debut vị trí C!”

“—— ha ha ha cười xỉu! Haiz, nghệ sĩ tôi mang sao lại lợi hại vậy chứ, haiz, khoe sương sương vậy thui!”

“—— haiz, idol của tui cũng quá lợi hại đi? So với người khác (tài năng, giọng hát, ca hát, vũ đạo, bla bla), thứ không đáng tiền nhất lại là cái mặt!”

Cho đến khi Dư Niên quay MV xong, #haiz_thứ_không_đáng_tiền_nhất_lại_là_mặt đã càn quét trang đầu. Nhân lúc nhiệt độ đang cao, ảnh gif, video vũ đạo ngắn, bao gồm cả mấy bản cut ca khúc tự sáng tác của Dư Niên, toàn bộ được fans PR khắp nơi.

Mà weibo Diêu Dương vẫn không có động tĩnh gì, vô số người cảm thấy mình bị lừa gạt, tụ tập dưới weibo cậu ta, yêu cầu đối phương đứng ra nói chuyện. Đồng thời, đoàn đội Tiết Nhã Lâm cũng nắm lấy cơ hội, xác nhận lại lần nữa, nói Tiết Nhã Lâm không có nhờ người viết giùm, hết thảy đều là Diêu Dương tự biên tự diễn hắt nước bẩn.

Mạnh Viễn rất hài lòng với kết quả này, dùng đũa chung gắp cho Dư Niên một miếng sườn xào chua ngọt, tươi cười, “Chỉ trong nửa ngày, tôi đã nhận được bảy, tám cuộc gọi, hỏi rằng có thể tìm cậu nhờ viết ca khúc được không, tôi —— ”

“Có thể.”

Thấy Mạnh Viễn hơi kinh ngạc, Dư Niên cười nói, “Tôi viết không ít bài hát, hồi trước còn bận tham gia “Thiên Lại”, sau đó lại tập trung quay phim, bây giờ rảnh rỗi thì cũng có thể sửa lại bán kiếm tiền. Còn về đối tượng hợp tác thì anh có thể kiểm định giúp tôi không?”

“Dĩ nhiên có thể, đây là việc tôi nên làm.” Mạnh Viễn nhớ lại tốc độ tiêu tiền của Dư Niên, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của thanh niên, khéo léo nói, “Sáng tác nhạc kiếm được rất nhiều tiền, dẫu sao cũng có thể mua thêm vài cái áo lông, sống sót qua đông!”

Dư Niên cong mắt, ” Ừ, vậy thì làm phiền Mạnh ca rồi!”

Lúc này, Thi Nhu vẫn luôn lướt hot search, kinh ngạc nói, “Con mẹ nó cái gì vậy? Tạ tổng mua hot search!”

Mạnh Viễn nhíu mày, nhức đầu nói, “Lại là hắc Niên Niên à? Vì sao ngài ấy kiên trì vậy?”

“Không có không có, không hắc Niên Niên. Phong cách lần này không giống, ngài ấy mua vị trí vừa vặn xếp dưới ba đề tài của Niên Niên, xếp thứ tư.” Thi Nhu cũng phiền muôn, “Hot search chỉ có hai chữ, #bắn_tim.”

Dư Niên nhấn vào weibo Tạ Du, phát hiện Tạ Du đăng một tấm hình. Chính giữa bức hình, là tiêu bản cánh hoa tường vi, còn trong góc là ngón trỏ và ngón cái của Tạ Du chụm vào nhau, đốt xương rõ ràng, làm ra một hình trái tim tiêu chuẩn.

Dư Niên khẽ cười, nhấn màn hình, lưu lại ảnh vào điện thoại.

———————————————-

Editor: Edit đoạn cuối của chương này sướng cả người:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play