Nếu như dùng những từ dễ thương, ngoan ngoãn thì không thể hiểu hết được con người tôi.

Tôi tên Văn Thừa Hạ, đang học lớp 10-2, lớp xếp thứ 2 toàn khối, nếu để nói giỏi thì không hẳn, nói là dốt thì cũng chẳng phải.

Lớp tôi có những thành phần cực kì giỏi, đáng ngoan nghênh, cũng có những phần tử “phá lớp” “đặc biệt” như cậu ấy, Tần Gia Phong.

Ngày 15 tháng 8 năm 200X

Hôm nay là ngày chúng tôi nhận lớp, phải đến sớm, 7h30 đã phải có mặt để xem danh sách ở bảng thông tin đầu sân trường rồi nghe tổng phụ trách thông báo lịch học.

Mới thoát khỏi kì thi chuyển cấp được 1 tháng, chúng tôi lại bắt đầu với những bài học mới, với những người bạn mới.

Tôi yêu ngôi trường này bởi nó là niềm đam mê của tôi, là ước mơ, khát khao của tôi.

Tôi đỗ vào với số điểm không quá cao 500d tròn, vừa đủ vào.

Còn cậu ta 525d, nghe qua thì ai cũng bảo phải chăm mới thi tốt như vậy.

Thực ra thì không, hoàn toàn do trí thông minh và não của cậu ta nhớ quá giỏi, nhìn một lần cũng có thể nhớ lâu.

Mà tôi, 10 năm gắn bó với công việc lớp trưởng, tôi được thầy giáo phân công điểm danh sỹ số, thu bài tập bài kiểm tra, và quản lý lớp. Những việc còn lại do Hạ Thư – lớp phó học tập phụ trách.

Chủ nhiệm lớp tôi là một thầy giáo trẻ, được điều chuyển từ một trường công ở nơi xa xôi tới đây học hỏi thêm kinh nghiệm, tên Mạnh Hào.

Hôm nay ngày đầu tiên đến lớp, trường mới, vậy mà vẫn có người vô tâm đến muộn. Rõ ràng cố ý??!!

Người đó đúng thật chính là cậu ta, tôi không hiểu, rốt cuộc cậu ta có bao phần coi trọng ngôi trường này cùng sự cố gắng và điểm số cao ngất ngưởng cậu ta nhận được.

Tôi là lớp trưởng, tất nhiên phải chịu trách nghiệm quản lý lớp

“….”

Tôi phải đi tìm cậu ta. Trong trường thôi vì bố mẹ cậu ta nói đã có người đưa cậu ta đến và thấy cậu ta đi vào rồi.

Tôi đi khắp sân trường, từ tòa A đến tòa D, qua sân bóng rổ, khu thể dục, khu chạy bộ.

Cuối cùng thấy cậu ta vừa ngủ gật vừa ôm mấy con mèo tam thể nằm dựa vào sân sau của nhà ăn, ngủ rất ngon.

Sở dĩ tôi biết cậu ta bởi biển tên to lù lù trên ngực trái ; Tần Gia Phong, lớp 10-2.

Điều đặc biệt là đến đó, nhìn thấy cậu ta như vậy, tôi chẳng hề một chút tức giận.

Trái lại tôi lại cảm thấy cậu ta cũng có chút đáng yêu, cả mấy con mèo đó nữa, đáng yêu vô cùng !!

Tôi bước đến gần cậu ta hơn, tôi ngồi xuống đối diện cậu ta, dơ tay định bế mấy con mèo trên cổ cậu ta thì cậu ta tỉnh dậy,hai con mắt nhìn chằm chằm tôi.

“Cậu..”

“Là ai?”

Cậu ta chậm rãi nói.

Lúc bấy giờ tôi mới hoảng hồn lại, tôi bị cậu ta hấp dẫn, nhưng chỉ chút xíu chút xíu thôi, không sao cả, trước giờ mình chỉ thích kiểu con trai ấm áp , quên đi quên đi !!

“Tôi tôi là lớp trưởng, thầy giáo không thấy cậu lên lớp nên bảo tôi đi tìm, blablablo”

Tôi giải thích từ đầu đến cuối cho cậu ta, cậu ta chẳng thèm để ý, mặt lạnh tanh khiến tôi rợn tóc gáy, tôi vừa nhìn thấy gì không biết.

Tôi lảm nhảm còn cậu ta móc túi quần lấy ra một chiếc điện thoại XS max, bắt đầu vào trận đấu ?!

Xì, tôi khinh bỉ loại giàu có công tử bột, tưởng nhà giàu đầu óc thông minh là được chắc ?!

Là lớp trưởng nên tất nhiên phải có trách nghiệm nhắc nhở cậu ta, gần lên đến lớp rồi cậu ta vẫn tỉnh bơ vào trận.

“ Hừ cậu cất điện thoại đi, sắp vào lớp rồi kìa !!”

Cậu ta còn chẳng quay lại phía tôi, một lúc trước khi bước vào cửa lớp cho tôi một câu đúng một chữ không hơn không kém

“Biết!”

Người gì mà tiết kiệm lời như vậy.

Thế mà thầy giáo còn xếp tôi ngồi đối diện cậu ta, nào là nói tôi kèm cậu ta học, rèn đạo đức, nề nếp cho cậu ta.

Ừ nề nếp đạo đức còn được, chứ học tập chẳng biết ai kèm ai?!

Chơi tôi sao, thế này khác nào so sánh tôi với cậu ta, đem lên bàn cân cân từng lạng một ?!

-----------------------------------Khoảng trời xanh ngăn cách---------------------------

Lần đầu tiên gặp lại cô ấy là ngày đầu tiên bước vào ngôi trường mới.

- Khi biết số điểm của cô ấy, tôi đã nghĩ sao mình không thi kém hơn cô ấy mấy chục điểm đi, dù gì điểm đầu vào cũng không cao.

Lúc ấy tôi lại được cô ấy kèm học rồi.

- Khi cô ấy ngồi trước mặt tôi, nhìn tôi ngủ.

Mà thực ra tôi dậy rồi, dưỡng thần một xíu, những mà tại cô ấy đáng yêu quá, không nỡ cắt ngang.

… Nhìn thêm một chút!

... Để cô ấy nhìn tôi một chút, sẽ ghi nhớ gương mặt tôi thêm một chút!

- Khi đứng lên đi vào lớp, tôi tự nhủ đi chậm một chút, thì thời gian tôi ở cạnh cô ấy sẽ nhiều thêm một chút?

- Khi cô ấy nhắc nhở tôi cất điện thoại, tôi đã nghĩ mình hư hơn một chút, có phải cô ấy sẽ quan tâm đến mình nhiều chút hay không, nếu tôi lạnh lùng nhiều hơn, có phải sẽ thu hút sự chú ý của cô ấy nhiều hơn một chút hay không.?

« Khi em biết đến tôi lần đầu tiên, tôi đã tương tư em cả nửa thập kỷ ! »

Tôi – từng chút từng chút khiến em chú ý đến tôi!

_Văn Thừa Hạ_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play