"Dạ thưa tổng giám đốc, đã xử lý gọn lẹ đám người gây chuyện kia rồi ạ, chỉ 1 phút cho bọn họ phá sản luôn, Tần Gia chúng ta là ai chứ?"
"Tốt, được rồi cúp máy đây!"
"A... còn còn, ngày mai có cuộc họp của ban chủ tịch về kế hoạch phát triển của dự án Mirst, ngài có tham gia không ạ?"
"Không tham gia!"
"Vậy còn buổi hội thảo các doanh nghiệp lớn của thành phố?"
"Không đi!"
"Buổi gặp mặt giao lưu.."
"Hủy hết cho tôi! Anh không làm được tiếp tục tăng ca đi! Làm tốt vào thư kí Hạo!"
".."
"Tút.. tút.. tút.."
Hạo Phi chưa kịp xin xỏ anh đã cúp máy, để lại một thanh niên vô tội chăm
chỉ ngày ngày làm việc của công ty, sửa soạn văn kiện, sắp xếp lịch
trình cho tổng giám đốc, vậy mà giờ nhận lại được câu "hủy hết cho
tôi!". Công bằng ở đâu?
Anh ta vừa đọc văn kiện, thở dài nhìn đống giấy tờ dài một núi đang đợi phê duyệt
"Giám đốc ơi, liêm sỉ của anh ở đâu?".
------
Sáng hôm sau...
Thừa Hạ tỉnh lại.
"Một buổi sáng đẹp trời!"
"Buổi sáng chỉ đẹp trời khi em có tôi!"
Tần Gia Phong chèn thêm một câu, cô nhăn nhó nhìn anh:
"Anh bớt xàm xí đi có được không, mới chỉ là học sinh lớp 11 thôi mà như thế rồi, vậy sau này trưởng thành thì độ tán gái của anh sẽ cao như thế nào hả?"
"Em có cần tôi hứa không?" - " Hứa sẽ chỉ nói với mình em? Câu này phải không?"
Thừa Hạ phẩy tay, vẻ mặt đắc ý nhìn anh, ngôn tình đầy, thiếu đâu chứ, bài này quá cũ!
"..." Tần Gia Phong nghẹn ứ họng, không biết nói gì, Gia Kiêu chỉ mới dạy anh vài chiêu tán gái đơn giản.
Một là chỉ nói câu nọ kia với một mình gái, Hai là gái luôn đúng, Ba thì
nếu gái sai xem lại điều Hai. Thứ tư là nếu không được nữa thì phải xem
số của anh rồi!
"Tôi tuổi này đọc ngôn tình nhiều nên mấy cái đấy không phải tôi chưa bao giờ nghe, với lại tôi cũng không thiếu!"
"Nếu em muốn tôi sẵn sàng biến thành nam chính ngôn tình em xem!"
"..." Anh cứ bình thường là thế giới được bình yên đó!
"Ọc ọc ọc.."
"....." Hic
"Em thật là nữ tính đó!"
"Anh dám trêu tôi?"
"Không có gì là tôi không dám, vả lại tôi.." - " Tôi chỉ trêu mỗi mình em! Lại câu này không có gì mới!"
Thừa Hạ bĩu môi, giọng uốn éo
"Nhôi nhỉ nhêu nhỗi nhình nhem, vậy mà "hoa" với "nguyệt" hại tôi vào cả viện!"
"......" Em có thể nhường tôi chút không, người gầy gò lại nhỏ bé như em sao nói lắm quá vậy.
Thừa Hạ trợn mắt, chỉ tay ra ngoài cửa.
"Nói lắm thì cút! Anh đi nhanh cho nước nó trong, ô nhiễm quá!"
"Cốc cốc.." - " Thừa Hạ, mày có thể bớt đanh đá không, phục mày luôn, anh ta cứu mày đó!"
Tư Duệ và Cẩn Mai tranh thủ sáng sớm tới thăm, chiều mới có tiết học.
"Aaaa, nhớ quá đi các bạn thân yêu!!!"
"Ui cái con này, mới xa nhau một ngày như cách tựa ba thu haha!"
Cẩn Mai dụi dụi vào vai cô " Nhớ lắm đó! Thương lắm đó! Mau khỏe lại nha!"
Tần Gia Phong vỗ vai Cẩn Mai, khuôn mặt ghen tị kiểu trẻ con:
Cô nhanh trí bịt miệng anh ngay tức khắc, nhưng mà không đủ nhanh với hai
đôi tai thính như chó của bạn mình. (Ai lại so sánh bạn mình như này :)) )
"....."
"Bạn gái?"
"Hai người đừng tin anh ta nhaa, mình còn chưa có đồng ý!" - " Em đồng ý rồi, rõ ràng em còn gật đầu?"
Thừa Hạ véo tay anh một cái, quay sang hai cô bạn gượng cười.
"Haha, các mày bình tĩnh, bình tĩnh m.."
Cẩn Mai, Tư Duệ đôi mắt chim ưng sáng quắc nhìn cô, ai bảo cô dám lén lút
đồng ý có bạn trai, cũng không thèm nói cho bọn họ! Đây là tội! Phải
trừng phạt!
Cô bị hai người bạn rượt đuổi, chạy khắp phòng.
"Hahaha, tha cho tao, tao không cố ý, ai biết được anh ta thích tao!"
"...." Cô gái này, cư nhiên vậy mà đổ lỗi cho anh.. Không phải cô cũng thích anh à?
"Chẳng qua anh ta làm bia đỡ đạn cho mày, tạm tha cho you! Không có lần sau đâu! Không được giấu tụi này chuyện gì cả!"
Thừa Hạ xua xua tay "Được rồi mà, nhất định không có lần hai!"
"Các mỹ nhân cứ ngồi hàn huyên, tôi ra ngoài có chút việc!"
Tần Gia Phong nói với bạn của Thừa Hạ, tay ôm lấy cô, hôn trán
"?!"
"Sẽ nhớ em!"
Thừa Hạ đỏ bừng tía tai, giữa "thanh thiên bạch nhật" mà anh chẳng ý tứ gì!
Anh vừa đi khỏi, Tư Duệ không nhịn được mà ghen tị.
"Aaaaa, mày ơi chúng nó thả bả! Ngọt chết tao rồi!"
"Eo ơi đúng khổ mấy thân già này!" Cẩn Mai cũng ồ lên, lại kéo tay cô chất vấn "Mày với anh ta đi đến đâu rồi, hả hả?" - " Đúng vậy khai mau!"
"Anh ta chỉ mới ôm tao, hun trán:)), v..ậy thôi!"
Thừa Hạ chỉ chỉ hai đầu ngón tay, vẻ mặt lúng túng.
"Thật không?"
"Thì.. anh ta hôn tao rồi!"
"...."
"Đúng là nghiệt! Nghiệt mà! Tụi tao đã làm nên việc xấu xa gì mà lại để những mỹ nhân đây ế 17 năm, còn con bạn chúng tao thì nó có thằng bạn trai
ngọt ngào hoàn mĩ như thế!"
Hạ Thư lúc này vừa mới tới, đủ nghe câu chuyện, cũng thêm mắm thêm muối.
"Biết đâu nó tạo nghiệp nhiều hơn tụi mình mới được anh ta yêu thì sao?"
"Hahaha"
"....." Khen mình lên cao ngút trời xong lại kéo mình xuống hố đen, đúng kiểu bạn tốt của năm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT