Tần Gia Huy (cha của Tần Gia Phong) ngồi trong thư phòng nghe một cuộc điện thoại với một đối tác quan trọng của Tần Thị - chủ tịch tập đoàn Văn
Thị - Văn Như Cương, ông là chủ tịch lâu đời nhất trong dòng họ Văn
Gia.
“Ông bạn già à, chuyện hợp tác của 2 dòng họ Tần-Văn chúng ta cũng thấm thoát mười năm.. Ầy dà khó nói..”
Tần Gia Huy ấp úng.
“…”
Văn Như Cương tiếp lời:
“Tôi còn lạ gì tính tình ông, mấy năm trước đến dự tiệc thành lập 100 năm
Văn Thị nhìn trúng cháu gái tôi phải không.. khà khà? …. Nói ông biết
nè, cháu gái tôi cành vàng lá ngọc, từ nhỏ sống trong nhung lụa nhưng
chẳng màng đến sự nghiệp gia tộc,bướng bỉnh, đam mê thiết kế chạy khỏi
Văn Gia sống tự lập lâu rồi..
..1s
..2s
..3s
Mặc dù 2 nhà từ lâu đã định vị hôn thê của tần Gia Phong con ông là đứa
con gái trưởng của Văn Gia nhưng tôi cũng phải thuyết phục cháu gái tôi
nữa đúng không..? Thế này nhé, nó mới về nước được nửa năm, bay giờ chắc chưa có việc gì lắm, tôi giúp ông hẹn nó qua Tần Thị ăn bữa cơm, thế
nào?”
Nghe bạn mình nói vậy, Tần Gia Huy không khỏi sung sướng:
“ Được được, oke bạn già, tôi lập túc bảo nhà tôi chuẩn bị”
Tút..tút..tút..
Văn Như Cương chưa kịp tạm biệt thì Tần Gia Huy đã tắt máy, chạy vụt xuống
nhà mặc cho tuổi tác đã cao, xương khớp sắp văng ra ngoài rồi. Dù thế
thì sao, đâu phải lúc nào cũng có thể tìm được cô con dâu ưng ý, không
tính tình tiểu thư đài các mà phẩm giá lại tốt, chẳng màng sự nghiệp gia tộc, như thế khi chung sống thì có thể dung hòa,chia sẻ bộn bề với
thằng con trai chết tiệt “kị” gái kia của ông.
Trên dưới Tàn Gia không ai không biết ông là người sủng vợ tận trời, rất
hiếm khi nhờ vả vợ, thậm chí việc nhà ông cũng chia sẻ gần hết với vợ.
Đàm phán xong với Văn Như Cương, ông chạy vọt xuống phòng cách, thấy vợ
mình đang nằm sopha xem TV ăn táo, nhìn trông rất đáng yêu.
Đàm Thu Nguyệt (Đàm Nguyệt) thấy vậy dịu dàng quay ra, bà nghe tiếng chân thôi cũng biết là ông chồng già của mình.
“Anh làm việc gì vậy, đợt trước anh bảo ưng ý cô bé nhà Văn Gia, em thấy được đó, sao rồi anh?”
Tần Gia Huy ngồi xuống sopha,đưa tay qua ôm eo vợ, kéo sát vào người, chậm rãi nói:
“Văn Như Cương nói hôm nay bảo cháu gái ông ấy qua đây, mình cứ ngồi đây
hương thụ cuộc đời hay xuống bếp cùng anh làm một vài món chào đón con
dâu tương lai về nhà?”
Đàm Nguyệt nghe thấy thế hào hứng, trong đầu bà đang tưởng tượng ra khung
cảnh hai con mình chọn nhẫn cưới, đính hôn rồi đám cưới rồi có cháu bồng bế, mắt bà sáng lên như hai đèn pha oto
“Vậy mình đi mình đi nhanh đi , tôi muốn gặp con dâu..!!!!”
Hai vợ chồng dắt tay nhau vào bếp, cả căn bếp là khung cảnh ngọt ngào ai cũng mong ước.
Thừa Hạ đang ngồi chăm chú với những bản thiết kế thì nhận được cuộc gọi từ chú ruột- Văn Như Cương
“Dạ người chú thân yêu đại giá quang lâm xuống chỗ thân phận nô tỳ đây có việc gì cần chỉ bảo ạ?”
Văn Như Cương cười phì. Con bé chết tiệt này không tạo nghiệp không được
hay sao vậy, bảo sao một mối tình vắt vai cũng chẳng có, chú mày ngày
xưa chỉ chơi game không thôi cũng qua môn, trưởng thành thì soái ca mức
bình thường cũng có thể lấy được người vợ đảm như cô mày, nhắm mắt chẳng ân hận.
Vậy mà cháu gái xinh đẹp toàn năng tốt bụng 27 tuổi chẳng ai dòm ngó..
“Con bé thúi tha cháu, hôm nay chủ tịch Tần hỏi chúng ta về cháu, cháu là
con dâu tương lai nhà bên ấy, cháu dành chút thời gian qua nhà họ ăn
cơm”
Thừa Hạ định từ chối thì Văn Như Cương cắt lời nói tiếp:
“Cháu nhớ di ngôn mẹ cháu để lại muốn cháu nếu qua 27 tuổi không yêu được
người vừa ý thì gả qua nhà Tần Gia, Đàm Nguyệt là bạn thân của mẹ cháu,
ắt sẽ không bạc đãi cháu, thậm chí yêu thương cháu như con ruột,con bà
ấy có muốn bắt nạt cũng chẳng được cháu,có gì không vừa lòng nữa chứ?”
“Dạ được rồi, cháu sẽ sắp xếp thời gian qua bên ấy ăn bữa cơm, chú cứ về với vợ chú đi, bà ấy nhớ chú rồi đó!!^.^”
Nói xong Thừa Hạ tắt máy, đi đến chỗ Hạ Thư hỏi xem người lớn tuổi sẽ thích cái gì, lần đầu tiên ra mắt bố mẹ tương lai cũng phải trang trọng một
chút.
“Uii Thừa Hạ sắp gả đi vậy ông đây phải làm sao, bé con của tôi, người yêu của
tôi bao năm mà người Tần Gia muốn cướp là cướp sao???”
Nghe hạ Thư than vãn, Thừa hạ cốc đầu con bạn, bĩu môi:
“Thôi đi mẹ, buồn nôn quá đi thôi, nghĩ giùm mình đi, gấp lắm rồi”
Nghe vậy Hạ Thư liền nghiêm túc bất thường, ra dáng “một bà cụ non trong làng mua sắm”.
Cuối cùng Thừa Hạ chọn cho bác Tần một chiếc vòng làm từ trầm hương và chọn
cho bác gái một chuỗi ngọc trai, nhìn qua thì có vẻ không mấy đáng giá
nhưng thật ra thì nó được Thừa Hạ chọn lọc bằng con mắt sắc bén của mình trong 3 giờ ở tất cả các siêu thị cửa hàng trang sức ở thành phố A sau
đó tạm biệt Hạ Thư, bắt xe về biệt thự Tần gia, không may cô quên mất
không hỏi địa chỉ cụ thể, chỉ biết khu Tần gia ở là dãy biệt thự thuộc
khu A dành cho quý tộc ở phía nam thành phố A, tên Đại Nam Viên Cung.
Bước xuống xe, đang mải ngắm sự xa hoa lộng lẫy của khu biệt thự ấy, có
trang trọng, có quý tộc nhưng cũng có sự chân chất mộc mạc của những
vườn rau, vườn hoa: nào là lavender, vườn hồng, vườn cúc họa mi, đấy là
điều cô ấn tượng nhất. Thầm nghĩ có nhiều rau củ như vậy ắt hẳn thực
phẩm hang ngày rất sach sẽ an toàn vệ sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT