Chung Như Phong mang theo cô đi ra ngoài, Ôn Hinh Nhã vội vàng nói: "Anh bận thì cứ đi trước đi! Tôi đi đến khu đồ ăn tìm vài món ăn là được."
Chung Như Phong còn chưa kịp trả lời thì Ôn Hinh Nhã đã nhịn không được đi tới khu đồ ăn.
Ôn Hinh Nhã đã sớm chú ý tới món điểm tâm ở buổi tiệc rất tinh xảo, cho nên lúc mới vào cô đã muốn nếm thử, cô cầm đĩa thức ăn lên, chọn món điểm tâm mà mình thích ăn, nhanh chóng đã lấp đầy đĩa thức ăn.
Lúc này có hai cô gái đi về phía bên này, vừa nhìn thấy Ôn Hinh Nhã tức khắc vui lên, chính là Khương Nhược Nhân và Hạ Như Nhã.
Ông bà ta có câu oan gia ngõ hẹp(*), quả nhiên một chút cũng không nói sai.
(*) oan gia ngõ hẹp: dùng để chỉ những người có thù oán với nhau thường gặp nhau.
Không nghĩ tới Hạ Như Nhã có thể chạm tới danh ngạch để dự tiệc của Chung gia, xem ra cô vẫn luôn xem thường Hạ Như Nhã.
Hạ Như Nhã vội vàng lôi kéo Khương Nhược Nhân đến chào hỏi Ôn Hinh Nhã: "Ôn Hinh Nhã, không ngờ hôm nay chị cũng tới tham gia tiệc mừng thọ của Chung gia gia."
Dưới đáy mắt của Hạ Như Nhã ẩn sâu ghen ghét, không cam lòng cùng phẫn hận, cô ta nghĩ tới cảnh hồi nãy Ôn Hinh Nhã như một ngôi sao được mọi người vây lấy, được ông cụ Chung khen ngợi cùng với ánh mắt tán thưởng của mọi người. Một khắc đó cô ta mới chợt nhận ra Ôn Hinh Nhã mà cô ta khinh thường trước đây đã trưởng thành đến mức này.
Không được, cô ta không thể để Ôn Hinh Nhã tiếp tục trưởng thành như vậy được, cô ta cần phải bóp chết sự trưởng thành của Ôn Hinh Nhã từ khi nó còn trong nôi. Nếu không, một khi bữa tiệc tối giới thiệu được tổ chức, cô ta sẽ khó lay chuyển được vị trí Ôn gia đại tiểu thư và người thừa kế của Ôn Hinh Nhã.
Ôn Hinh Nhã cong khóe môi, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng khinh thường: "Cô không nghĩ tới? Đừng giả vờ với tôi, cô không biết ông ngoại và ông cụ Chung quen biết nhau sao? Nếu như cô không phải thông qua ông ngoại tôi để làm quen với ông cụ Chung, cô nghĩ cô có thể xuất hiện tại đây ngày hôm nay sao?"
Sắc mặt Hạ Như Nhã cứng đờ, tia máu trêи khuôn mặt nhu nhược hơi nhạt đi, trêи khuôn mặt mang theo sắc hồng, thế nhưng lại trở nên vô cùng thanh tú và xinh đẹp: "Tôi.... Hôm nay tôi đến với chú Ôn và dì Ninh."
Có nghĩa là hôm nay cô ta không có thông qua danh tiếng của ông cụ Mạc để đến đây, Ôn Hinh Nhã đã oan uổng cô ta.
Ôn Hinh Nhã ngẩn ra, không ngờ Ôn Hạo Văn và Ninh Thư Thiến cũng tới đây, theo đạo lý một gia tộc thư hương thuần túy như Chung gia sẽ thấy chướng mắt với danh tiếng của Ôn Hạo Văn, sao có thể mời ông ta đến đây?
Chuyển tầm mắt lại nghĩ đến thủ đoạn giao tiếp của Hạ Như Nhã, chắc chắn là do cô ta xe chỉ luồn kim(*), kiếp trước sau khi cô trở lại Ôn gia, sở dĩ biết Hạ Như Nhã được người Ôn gia coi trọng như vậy, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất đó là thủ đoạn giao tiếp kết giao của Hạ Như Nhã rất lợi hại, đã giúp Ôn gia trong quá trình tạo mối quan hệ trong mấy buổi tiệc xã giao, thu rất nhiều lợi ích về cho Ôn gia. Một người được nuôi dưỡng bên mình mười hai năm, lại hiểu được đền ơn đáp nghĩa(**), lúc nào cũng suy xét đến lợi ích cho Ôn gia, trách không được cô ta được ông nội xem trọng, vì ở trong mắt ông nội, không có gì quan trọng hơn quyền lợi và lợi ích của Ôn gia.
(*) xe chỉ luồn kim: có ý là kết nối, tạo mối quan hệ.
(**) đền ơn đáp nghĩa: đền đáp công ơn bằng những việc làm cụ thể.
Hạ Như Nhã nhìn sắc mặt của cô không thay đổi gì, ủy khuất cúi đầu xuống nói: "Hinh Nhã, tôi biết tôi không nên dự tiệc cùng với chú Ôn, nhưng mà chú Ôn đã nói tôi nhất định phải đi cùng chú ấy tới đây, tôi không thể nào nói từ chối được, cô...."
Ôn Hinh Nhã thờ ơ ngắt lời cô ta: "Ba tôi cũng thật là, đưa một đứa con gái ngoài giá thú đến tiệc mừng thọ của ông cụ Chung, Chung gia chính là gia tộc thư hương thuần túy, coi trọng nhất là sự trong sạch trong gia đình, chẳng phải làm vậy sẽ vô tình làm bẩn thanh danh sao."
Hạ Như Nhã nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt thoáng chốc trắng bệch, thân thể lảo đảo lùi về phía sau, thân thể run rẩy khó có thể đứng vững được, cô ta mấp máy môi muốn nói cái gì đó, đôi môi hơi run rẩy ủy khuất không tiếng động kháng cự lời nói của cô.
Khương Nhược Nhân kéo Hạ Như Nhã ra sau lưng: "Đủ rồi Ôn Hinh Nhã! Như Nhã đã sống với chú Ôn và dì Ninh lâu như vậy, về mặt tình cảm thì so với đứa con gái không biết chui ra từ nơi nào như cô mạnh hơn nhiều, tại sao cô ấy lại không thể cùng chú Ôn và dì Ninh đến tham dự tiệc mừng thọ này, cô chính là ghen ghét tình cảm giữa ba người bọn họ! Ghen tị Như Nhã không phải là con gái của Ôn gia nhưng lại được chú Ôn và dì Ninh yêu thích, đây là điều mà cô có nỗ lực cỡ nào thì cũng không chiếm được."
Hạ Như Nhã trốn ở phía sau lưng Khương Nhược Nhân, lộ ra nửa người cúi đầu xuống, hai vai không ngừng run rẫy, giọng nói mang theo tia nức nỡ, nghe thấy Khương Nhược Nhân nói như vậy, cô ta giả vờ không thể tin được ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, đôi mắt cô ta ngấn lệ, hàng mi lấm tấm giọt nước, cả người tươi mát động lòng người như một đóa hoa sen mới nở sau cơn mưa: "Hinh Nhã, lời Nhược Nhân nói có phải thật không? Cô nghĩ như vậy?"
"Ba tôi thích thì có lợi ích gì? Chẳng lẽ sẽ đem tài sản của Ôn gia giao cho người ngoài sao? Cô cảm thấy tôi sẽ vì chuyện này mà nhàm chán chán ghét cô, ha.... Buồn cười thật, tôi của hiện tại chính là thứ mà Hạ Như Nhã không có khả năng đạt tới." Nếu như ở đời trước, những lời này của Khương Nhược Nhân là sự thật, nhưng mà đã trải qua một đời, cô biết Ninh Thư Thiến tham lam độc ác, Ôn Hạo Văn bạc tình bạc nghĩa, đối với hai người bọn họ sẽ không sinh ra cảm giác chờ mong.
Hạ Như Nhã sắc mặt suy sụp trắng bệch, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống mặt đất, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, dính đầy mồ hôi lạnh.
"Ôn Hinh Nhã, cô không tự đề cao mình." Khương Nhược Nhân bất ngờ tức giận tiến lên, dưới chân không biết vấp phải cái gì, cả người lao về phía Ôn Hinh Nhã.
Ôn Hinh Nhã hoảng sợ, theo bản năng đi ra phía bên cạnh, tuy tránh được va chạm với thân thể của Khương Nhược Nhân, nhưng cánh tay cô lại đụng phải bệ đèn bên cạnh, một trận đau nhức, cái túi nhỏ trong tay cô rơi xuống đất.
Nhưng Khương Nhược Nhân lại không có may mắn như vậy, cả người ngã xuống mặt đất, đau đớn hét lên: "A.... Đau quá!"
Hạ Như Nhã lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi lên nhặt đồ bỏ vào túi xách Ôn Hinh Nhã rồi đưa cho cô, sau đó mới nâng Khương Nhược Nhân đứng dậy: "Nhược Nhân, cậu không sao chứ?"
Khương Nhược Nhân cố nén nước mắt lắc đầu: "Không sao!"
Nhưng chỉ cần cô ta (Khương Nhược Nhân) nghĩ đến tại bữa tiệc của Chu Thiên Du lần trước, cô ta cũng té ngã như thế này, cả người chật vật, cô ta nhịn không được xấu hổ đến mức không khỏi uất ức tức giận, hai lần xấu hổ đều là vì con tiện nhân Ôn Hinh Nhã này.
Ôn Hinh Nhã nhíu mày ôm cánh tay có phần tê liệt của mình, nhịn không được lầm bầm một tiếng xui xẻo, sau đó liền xoay người rời khỏi sảnh tiệc đi vào nhà vệ sinh.
Khương Nhược Nhân đau đớn trêи người được giảm bớt, nghĩ đến hồi nãy vừa mới té ngã xuống mặt đất, tay trái giống như đụng phải bệ đèn, cô ta không khỏi hoảng sợ kêu lên: "A! Đồng hồ của tôi!"
Hạ Như Nhã vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Đồng hồ của cậu có phải bị vỡ rồi không?"
Ánh mắt cô ta khẩn trương nhìn vào cổ tay trái nơi có đeo đồng hồ của Khương Nhược Nhân, đó là dòng mang theo phong cách cổ điển nhất của hãng Vacheron Constantin. Mặt kính thủy tinh được mài giũa tinh xảo, bên ngoài còn được đính những viên ngọc bích tinh khiết, dây đồng hồ còn được chế tác tinh xảo, thể hiện sự trang trọng tinh tế cùng với quyến rũ tao nhã.
Đồng hồ Thụy Sĩ, cô ta thích nhất là của hãng Vacheron Constantin, bởi vì mỗi chiếc đồng hồ của Vacheron Constantin đều phải trải qua nhiều năm mài giũa, để thể hiện được sự hoàn hảo và tỉ mỉ.
Trong số các đồng hồ của hãng Vacheron Constantin, cô ta yêu thích nhất chính là chiếc đồng hồ trêи cổ tay Khương Nhược Nhân, tinh tế tao nhã lại xinh đẹp.
Khương Nhược Nhân vội vàng kiểm tra chiếc đồng hồ đeo trêи cổ tay, nhìn thấy mặt thủy tinh được chế tác tinh xảo không bị vỡ ra, một vết cắt cũng không có, cô ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Thật may là nó không có bị vỡ, chiếc đồng hồ này là do ba tớ tặng cho tớ, nó có giá trị hơn 500 vạn, nếu như nó bị hỏng, thì phải gửi nó qua xưởng sản xuất bên Thụy Sĩ để sửa chữa lại."
Hạ Như Nhã không khỏi thở phào nhẹ nhõm nói: "Không có bị vỡ là tốt rồi!"
~~~~~~~~~~
Jenny: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha, gặp được nhiều may mắn, ai chưa có bồ thì sẽ có nha😍😂
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT