Ngày hôm qua, Từ Thần Vũ canh giữ ở bệnh viện nguyên một đêm, sau khi đưa cô trở về Mạc gia liền về nhà nghỉ ngơi, dù sao Chu Thiên Du cũng không có việc gì làm, lo lắng cô sẽ bị sợ hãi vì chuyện ngày hôm qua nên ở lại chăm sóc cô.
Ông Trương, mẹ Khương và mẹ Hà đều vui đến rớt nước mắt: "Thức ăn ở bệnh viện không ngon, chúng ta tính toán định làm thức ăn trưa rồi đem qua cho cô chủ nhỏ, thuận tiện qua thăm cô, thế nhưng bây giờ cô lại xuất viện, tại sao lại không ở bệnh viện quan sát thêm một thời gian?"
Ôn Hinh Nhã cảm động nói: "Con không có việc gì, bệnh viện cúng không phải là một nơi ở thoải mái, ở đâu cũng có mùi thuốc sát trùng, ngửi thấy liền không thoải mái, cho nên con mới xuất viện sớm."
Mẹ Hà thấy cô thật sự không có việc gì, trái tim mới được thả lỏng: "Hinh Nhã, con đưa Chu tiểu thư lên phòng chơi, mẹ và mẹ Khương sẽ chuẩn bị một ít điểm tâm rồi bưng lên cho hai đứa."
Mẹ Khương cúng nhiệt tình tiếp đón Chu Thiên Du: "Chu tiểu thư lần đầu tới nhà chúng ta chơi, thấy chúng ta chỉ lo lắng cho cô chủ nhỏ mà quên tiếp đãi tiểu thư, bắt cô phải đứng ở cửa nãy giờ, tiểu thư ngàn vạn lần không nên để bụng nha!"
Chu Thiên Du có rất hảo cảm với hai người hầu hết sức nhiệt tình này, cười nói: "Con vẫn luôn nghe Hinh Nhã nói, tài nghệ làm món điểm tâm của mẹ Hà và mẹ Khương rất cao, hôm nay con nhất định phải nếm thử."
Mẹ Hà và mẹ Khương vui mừng không thôi, nhanh chóng đi vào phòng bếp để chuẩn bị.
Ôn Hinh Nhã dẫn Chu Thiên Du vào Mạc gia, khi Chu Thiên Du nhìn thấy cách trang trí ở trong phòng khách, khϊế͙p͙ sợ mở to mắt, như sợ không đủ để nhìn rõ hết: "Quả nhiên không hổ là một gia tộc dòng dõi thư hương trăm năm, Chu gia bọn tớ cũng coi như là một gia tộc thư hương, nhưng khi so sánh với ông ngoại cậu thì chỉ là cặn bã."
Ôn Hinh Nhã chỉ cười không nói, dẫn cô đi thăm quan Mạc gia, Chu Thiên Du đi vòng qua cây ngô đồng ở hậu viện rồi thở dài: "Cây ngô đồng này được trồng rất tốt a, quả là một thứ trang nhã hiếm có, cây ngô đồng quả thực là một cây quý hiếm."
Sau khi nhìn thấy hoa Quỳnh Hoa trước phòng cô thì lại khen ngợi tiếp: "Thế nhưng lại là một cây hoa quỳnh hoa trân quý như ngọc, cánh hoa trắng như ngọc, hương thơm thanh tao tao nhã."
Cho đến khi Ôn Hinh Nhã dẫn Chu Thiên Du đi đến phòng của cô, Chu Thiên Du trợn tròn đôi mắt, chửi thề: "Mẹ kiếp! Đây là khuê phòng của thiên kim tiểu thư thời cổ đại sao! Nhìn tất cả đồ vật ở đây, mỗi một món đều có giá trị liên thành, sao gọi cậu là thiên kim tiểu thư(*) được, phải gọi là vạn kim tiểu thư(**) mới đúng!"
(*) thiên kim tiểu thư: cô gái ngàn vàng. (**) vạn kim tiểu thư: trong câu này có nghĩa là con nhà danh giá hơn cả thiên kim (thiên kim là chỉ ngàn vàng, vậy chắc vạn kim là chỉ ngàn kim cương ấy)~~~
"Phòng này thật ra là của mẹ tớ, tất cả đồ vật ở bên trong đều là của hồi môn của bà ngoại." Ôn Hinh Nhã giải thích với cô.
Chu Thiên Du cảm khái nói: "Khó trách cậu ở nhà ông ngoại chơi đến quên trời quên đất, cũng không muốn về Ôn gia."
Ôn Hinh Nhã cười nói: "Tớ không muốn về Ôn gia, chủ yếu là do tuổi của ông ngoại cũng đã lớn, cũng không có người thân ở bên cạnh, tớ muốn chăm sóc cho ông tớ nhiều hơn. Hơn nữa, người nhà Ôn gia không thích tớ, ai sẽ nguyện ý cùng người mình không thích sống chung dưới một mái nhà, suốt ngày phải nhìn sắc mặt của người khác để mà sống."
Chu Thiên Du cười nhạo nói: "Người của Ôn gia thật không có mắt, tớ thật sự không biết bọn họ thấy Hạ Như Nhã tốt ở điểm gì, tớ chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng biết cô ta cực kỳ giả tạo. Cậu chắc không biết ở buổi tiệc sinh nhật của tớ lần trước, cô ta bị bêu xấu, kết quả trong vòng hai ngày trong giới này liền truyền tin đồn cô ta là bị người hãm hại, thậm chí có người còn nói cô ta là bị cậu hãm hại."
Ôn Hinh Nhã ngẩn ra: "Có chuyện như vậy?"
Gần đây cô vẫn luôn chú ý đến án kiện của Âu Dương Phong nên cũng không chú ý đến những tin đồn ở trong giới, không nghĩ tới Hạ Như Nhã lại lợi hại đến như vậy, ngày đó cô rõ ràng đã tránh đi, cô ta thế nhưng lại có bản lĩnh hất nước bẩn lên người cô.
Chu Thiên Du cho rằng cô đã biết những chuyện này nhưng lại không nghĩ tới cô hoàn toàn không biết gì: "Gần đây có rất nhiều tin đồn trong vòng nói về mối quan hệ bất hòa giữa cậu và Hạ Như Nhã, cách đây không lâu, Ôn Du Nhã đã đăng một bức hình cậu đẩy Hạ Như Nhã xuống hồ lên trêи mạng, có rất nhiều người nói là do Hạ Như Nhã hưởng thụ hết tất cả những gì đáng ra là của cậu nên cậu ghi hận ở trong lòng, cho nên cố ý hãm hại cô ta."
Ôn Hinh Nhã nở nụ cười như đã hiểu rõ, quả nhiên là thủ đoạn mà Hạ Như Nhã thường dùng: "Hạ Như Nhã xảy ra chuyện ở buổi tiệc sinh nhật của cậu, mà cậu lại là bạn tốt của tớ, điều này mọi người trong vòng đều biết. Nếu như tớ muốn mượn tiệc sinh nhật của cậu để hãm hại cô ta thì dễ như trở bàn tay, hơn nữa Ôn Du Nhã còn đăng tấm hình tớ đẩy cô ta xuống hồ lên trêи mạng, mọi người tất nhiên sẽ tin những gì mà cô ta nói."
Chu Thiên Du không khỏi tức giận nói: "Mẹ kiếp, sao tâm cơ của người con gái này lại thâm trầm đến thế? Cô ta rõ ràng là sắp đặt muốn hạm hại cậu, vậy mà bây giờ còn muốn hất nước bẩn lên người cậu, công phu vừa ăn cướp vừa la làng của cô ta quả nhiên rất kinh người."
Ôn Hinh Nhã nhàn nhạt nói: "Hạ Như Nhã luôn có danh tiếng tốt ở trong giới, hầu hết mọi người đều nhận xét cô ta là một người thiện lương, thuần khiết cao quý ưu nhã. Hình tượng này cô ta đã xây dựng trong suốt mười hai năm, nó đã ăn sâu vào lòng người, chỉ cần cô ta tận dụng đều đó thì tất cả mọi người đều sẽ tin cô ta. Mà tớ, một đứa con gái lưu lạc ở đầu đường xó chợ mười lăm năm, giống như một người từng ngồi tù, sau khi ra tù, hầu hết mọi người đều sẽ nhìn người đó với đôi mắt khác, ai lại đi tin người đó?"
Chu Thiên Du hơi cau mày nói: "Nghe cậu nói như vậy, tớ cảm thấy Hạ Như Nhã thật sự rất đáng sợ, nếu như không quen biết cậu, tớ thật sự đã bị vẻ bề ngoài lương thiện thuần khiết của Hạ Như Nhã đánh lừa."
"Cảnh giới cao nhất của việc lừa gạt người chính là đem bản thân làm quen với người đó. Từ trước đến nay, Hạ Như Nhã luôn làm điều này rất tốt, cô ta có thể không thấy phiền khi suốt ngày phải dùng ngữ điệu ôn hòa, nhẹ nhàng để nói chuyện với từng người. Mặc kệ người đó là người cô ta thích hay không thích, đối với cô ta đều có giá trị để lợi dụng, mọi lúc mọi nơi đều phát ra tính cách thánh mẫu của mình." Cùng chính vì vậy, mà đời trước cô mới thảm hại như vậy.
Chu Thiên Du cười lạnh nói: "Chỉ là đứa con gái ngoài giá thú của một gia đình hạng ba. Cô ta đã từng xuất hiện với ánh hào quang của thiên kim đại tiểu thư Ôn gia trước mắt người trong giới suốt mười hai năm, cô ta nghĩ cô ta là một danh môn thiên kim thật chắc."
Ôn Hinh Nhã cười nói: "Dù sao cô ta cũng làm Ôn gia đại tiểu thư mười hai năm, từ nhỏ đến lớn đều được giáo ɖu͙ƈ và bồi dưỡng như một danh môn thiên kim thực thụ. Từ một đại tiểu thư được người người hâm mộ, biến thành một đứa con gái ngoài giá thú của một gia đình hạng ba. Không ai có thể phủ nhận sự tu dưỡng và khí chất của cô ta, mấy cái danh từ danh môn thiên kim, cô ta vẫn còn gánh nổi."
Chu Thiên Du bĩu môi, tuy rằng trong lòng khinh thường nhưng thật sự không thể phủ nhận những lời cô nói đều là sự thật: "Nếu như cô ta đã được người Hạ gia nhận về, thì nên an phận là một tiểu thư của Hạ gia, hà tất gì phải tham gia vào giới của chúng ta."
Ánh mắt của Ôn Hinh Nhã khẽ sáng lên: "Từ thiên đường rớt xuống địa ngục, khoảng cách chênh lệch như vậy, đối với bất cứ ai cũng không thể tiếp thu được, cô ta như vậy cũng coi là bình thường."
Chu Thiên Du xua tay nói: "Thật không biết trong lòng cô ta đang suy nghĩ cái gì, so với cậu lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm, cô ta ở Ôn gia hưởng hết vinh hoa phú quý, bây giờ bị đánh trở về nguyên hình, vẫn như cũ có thể làm một tiểu thư vô ưu vô lo không cần lo cơm áo gạo tiền, cô ta còn cái gì không thỏa mãn, suốt ngày đi hãm hại cậu khắp nơi."
Ôn Hinh Nhã nhàn nhạt nói: "Trêи đời có một loại người, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào đồ vật trong chén của người khác, dù sở hữu bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ, càng có nhiều thì lại càng muốn cướp nhiều hơn. Không với tới, thì sẽ cảm thấy khó chịu tức giận, không cam lòng, cảm thấy tất cả thứ của người khác, đều là vật sở hữu thuộc về mình, Hạ Như Nhã chính là loại người như vậy."
Chu Thiên Du tức giận nói: "Mẹ kiếp! Đầu óc có vấn đề à!"
Ôn Hinh Nhã cười nói: "Được rồi, không cần vì loại người này mà tức giận, mặc kệ mấy người đó đi, bây giờ cứ để mấy người đó nhảy nhót, sớm hay muộn thì cũng sẽ có một ngày tớ sẽ lột từng lớp mặt nạ trêи người của bọn họ ra."
Chu Thiên Du gật đầu, trong lòng lại cảm thấy đau lòng cho người bạn tốt của mình, lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm, chịu biết bao nhiêu khổ cực, thật vất vả mới được người thân tìm về, nhưng lại bị người mang lòng dạ hổ sói đến bao vây, suốt ngày gặp nguy hiểm.
~Hết Chương 106~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT