Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn nhuộm đen, bất ngờ có một chiếc xe việt dã từ trên núi đi xuống, đèn xe chiếu sáng chói mắt, chiếu thẳng vào bên trong căn nhà đá.
Phó Thiên Dương theo bản năng đi ra ngoài xem một chút, lại bị ánh đèn của chiếc xe làm cho chói mắt khiến đôi mắt không thể mở ra được.
"Dát---- chi." Thanh âm phanh gấp của xe trong bầu trời đêm phá lệ thanh thúy lại bén nhọn, nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm tối.
Sau đó lại có thêm mấy chiếc xe chạy tới, đèn xe chiếu sáng khắp bốn phía như ban ngày.
Phó Thiên Dương híp mắt nhìn chiếc xe đầu tiên chạy tới, bất ngờ cơ thể sinh ra một cảm giác sợ hãi, ống tiêm trong tay hắn rơi xuống đất.
Tư Diệc Diễm dẫn đầu đoàn người bước xuống từ chiếc xe việt dã, hắn đóng sầm cửa xe.
Trong bóng đêm, cả người hắn nhìn thoáng qua càng thêm lạnh lùng, Cổ Càng Hàn đi sát phía sau hắn, dáng vẻ của hắn vẫn như cũ tuấn mỹ thẳng tắp, bước chân vẫn uyển chuyển như cũ, nhưng mỗi bước chân đều khiến cho người ta có cảm giác trầm trọng như bị trói chặt, mỗi một bước chân.. đều mang theo tia ánh sáng của một thanh kiếm sắc nhọn, mỗi một bước chân.. đều mang theo một tia chết chóc tàn nhẫn, mỗi một bước chân.. đều mang theo tia tàn bạo, mỗi một bước chân.. đều mang theo một tia máu tanh chết chóc.
Phó Thiên Dương nhìn thấy có người đàn ông đang đi tới, bước từng bước một như mang theo một loại cảm giác đuổi tận giết tuyệt, chân hắn mềm nhũn, toàn thân bủn rủn ngã ngồi xuống mặt đất.
Tuy nhiên, đôi chân dài của Tư Diệc Diễm trực tiếp đi ngang qua người hắn, chậm rãi đi vào trong căn nhà đá. Khi Tư Diệc Diễm nhìn thấy Ôn Hinh Nhã thần trí không ổn định đang nằm trên mặt đất, ánh mắt của hắn bỗng co rụt lại, liền nhìn thấy những ống tiêm rỗng nằm đầy trên mặt đất, bật lửa, hộp chứa bột phấn màu trắng. Đôi mắt đẹp nhỏ hẹp kia trong nháy mắt nhuốm màu hoa lệ, ánh mắt lạnh lùng tràn ngập tia máu, có loại tức giận điên cuồng chạy dọc theo mạch máu trong cơ thể hắn, khiến hắn không thể khống chế sự tức giận trong lòng được.
"Hinh Nhã!" Hắn ngồi xổm xuống ôm cô vào lòng, không chừa một chỗ trống nào, dùng sức ôm chặt cô vào lòng ngực, như muốn hòa tan cô.
Ôn Hinh Nhã bị hắn ôm chặt ở trong lòng thì hít thở có chút khó khăn, cô cảm thấy có một bàn tay to đang nắm chặt lấy eo mình, như hận không thể tiến vào trong cơ thể cô.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng bắt đầu xuất hiện tia sáng mờ ảo, đột nhiên giống như một đứa trẻ nhỏ cong môi cười ra tiếng: "Hì hì, Sao các người lại kỳ quái như vậy, sao lớn lên lại giống nhau như đúc, một, hai, ba.. thật nhiều a!"
Trong nội tâm Tư Diệc Diễm còn sót lại một tia bình tĩnh giờ phút này tan thành mây khói, hắn ôm mặt cô nói: "Em nhìn kỹ, tôi là Tư Diệc Diễm, là một Tư Diệc Diễm độc nhất vô nhị (*). "
(*) độc nhất vô nhị: Có một không hai.
Ôn Hinh Nhã đột nhiên lắc đầu, nhíu chặt mày, trên mặt toàn là vẻ hồn nhiên của một đứa trẻ nhỏ: "Đừng có hoảng hốt, làm vậy tôi sẽ không nhịn được mà hoảng hốt theo luôn.."
"Được, tôi không hoảng hốt, không hoảng hốt, em có thể nhìn tôi kỹ một chút hay không?" Tư Diệc Diễm trầm mặt, uể oải mở miệng nói.
Ôn Hinh Nhã rất nghe lời nhìn hắn, bất ngờ giơ tay ôm lấy khuôn mặt hắn, cố định ở trước mặt cô, đắc ý cười toe toét: "Ha ha, tôi nắm lấy đầu của anh, anh không thể làm tôi hoa mắt nữa rồi!"
Giọng nói lanh lảnh non nớt, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên tỏ ra vô tội, tia lý trí mẫn cảm cuối cùng trong đầu hắn giống như lá dâu bị tằm ăn mất, đầu óc hắn lúc này giống như một bó củi vậy, tia lửa tức giận từng chút một nổi lên, đủ để đốt cháy bó củi đó, hủy diệt tất cả..
Ôn Hinh Nhã đẩy hắn ra, loạng choạng muốn đứng dậy, nhưng lại quên mất chân mình đang bị trói chặt, cả người mềm nhũn ngã vào lòng của Tư Diệc Diễm, cô điên cuồng cười toe toét: "Các người thật hư.. sao lại trói tôi, tôi không thích chơi SM (*) đâu, tôi không cần các người ở trên người tôi làm gì thì làm.."
(*) SM: S nói chung là những người thích hành hạ người khác. Còn M thì ngược lại, là những người thích bị người khác hành hạ. SM một phần lớn là dùng để nói về những cảnh nóng, 18+, SM nặng hơn H rất nhiều.
Hô hấp của Tư Diệc Diễm vì những lời này mà nghẹn lại ở trong cổ họng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi bỏ dây trói ở chân cô ra, vết bầm xanh tím do bị trói chặt trên làn da trắng như tuyết của cô phá lệ có chút chói mắt, ma sát lấy làn da mềm mại như ngọc của cô, máu cũng sắp chảy ra ngoài.
"Chín thiếu, Ôn đại tiểu thư hình như bị thương không nhẹ, chúng ta nhanh chóng đưa cô ấy đi bệnh viện đi!" Cổ càng Hàn chưa từng thấy Chín thiếu bộc lộ ra cảm xúc kịch liệt như vậy, khiến trong lòng hắn run lên từng chợt vì lạnh.
"Các người đi ra bên ngoài chờ tôi." Giọng nói của Tư Diệc Diễm mát lạnh nhưng lại hơi khàn, giống như ẩn chứa vẻ vô cùng trầm trọng.
Cổ Càng Hàn thất vọng buồn lòng, trong lòng dâng lên một linh cảm xấu: "Chín thiếu.."
"Đi ra ngoài!" Hai chữ yếu ớt được bật ra từ đôi môi mỏng của hắn, nhưng lại mang theo tia ớn lạnh đáng sợ nếu như người khác dám từ chối lời nói của hắn.
Cổ Càng Hàn đành phải mang theo mấy người anh em ở trong phòng đi ra ngoài căn nhà đá.
Lúc này, Ôn Hinh Nhã luống cuống tay chân chạy loạn ở trong căn nhà đá, điên điên khùng khùng gào thét như một bệnh nhân tâm thần, tiếng thét vô cùng chói tai như đang tức giận: "Hạ Như Nhã, rốt cuộc tôi kém cô ở chỗ nào? Tại sao dù có cố gắng đến đâu, tôi cũng luôn không thể nào so sánh với cô? Cô cướp đi thân phận của tôi, cướp đi ông nội, cướp đi bà nội và ba. Tại sao cô không buông tha cho tôi.. Ngay cả.. Nam cô cũng muốn cướp với tôi, tại sao?"
"Ninh thư Thiến, Ôn Du Nhã, các người đã hãm hại tôi, khiến tôi thân bại danh liệt, các người sẽ không được chết tử tế, không được chết tử tế.." Tiếng thét sắc bén của Ôn Hinh Nhã mang theo sự căm hận cay đắng.
Tư Diệc Diễm biết việc sử dụng ma túy có thể khiến con người phát điên và sinh ra ảo giác, trước mặt Hinh Nhã đang ở trong tình hình này, hắn cảm thấy đau lòng và tự trách bản thân.
Ôn Hinh Nhã bất ngờ quỳ xuống mặt đất, ôm chặt lấy Tư Diệc Diễm, khóc to cầu xin: "Ông nội.. con sai rồi, ông tha thứ cho con đi! Đừng đuổi con ra khỏi Ôn gia, đừng đoạn tuyệt quan hệ với con.."
Tư Diệc Diễm ngồi xổm xuống, thuận thế ôm cô vào lòng, không một tiếng động vỗ về trấn an cô.
Ôn Hinh Nhã bất ngờ gắt gao ôm chặt lấy hắn, hèn mọn cầu xin: "Tĩnh Nam, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, em biết em không tốt, em bị nghiện, đánh nhau, say rượu, là một đứa con gái hư, nhưng mà em sẽ sửa, em chắc chắn sẽ sửa, anh đừng rời khỏi em, em cầu xin anh đừng rời khỏi em.." Cô bất ngờ bổ nhào vào lòng của Tư Diệc Diễm, gắt gao ôm chặt lấy hắn.
Tư Diệc Diễm đột nhiên cảm giác được miệng vết thương trên ngực hắn bắt đầu âm ỉ đau, khuôn mặt tái nhợt lập tức trở nên ảm đạm, hắn đưa tay sờ ngực, lòng bàn tay dính một lớp chất lỏng, mở ra nhìn một cái, toàn bộ bàn tay đều bị nhuộm màu đỏ của máu.
"Tôi muốn bay thật cao, cao hơn nữa.." Ôn Hinh Nhã cất tiếng hát, thoát ra khỏi cái ôm ấm áp của Tư Diệc Diễm, đứng ở trong căn nhà đá nhẹ nhàng nhón mũi chân lên, nhắm hai mắt, vẻ mặt say mê mang theo tia vui vẻ hồn nhiên.
Tư Diệc Diễm dưới chân thoáng lảo đảo, chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm một tảng đá nhọn ở trên mặt đất, sải bước đi tới trước mặt Phó Thiên Dương, đập mạnh hòn đá vào đầu của Phó Thiên Dương.
Lực đạo nặng nề và trầm trọng bộc phát trong tích tắc, trên đầu Phó Thiên Dương đột nhiên phun ra máu.
"..."
Phó Thiên Dương hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống mặt đất, bất động tại chỗ.
"Chín thiếu.." Cổ Càng Hàn đứng ở bên ngoài nghe được tiếng hét thảm thiết liền hốt hoảng chạy vội vào bên trong.
Tư Diệc Diễm chậm rãi ném hòn đá dính máu ở trên tay xuống đất, nhẹ nhàng lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng lau đi vết máu dính trên tay, động tác hết sức ưu nhã, nhưng lại mang theo một lực lượng tàn bạo không thể phô bày: "Từ trước đến nay tôi luôn thích cách gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, Cổ Càng Hàn, cậu biết nên làm thế nào rồi!"
Cổ Càng Hàn nói: "Chín thiếu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt."
~Hết Chương 98~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT