Sau khi tham dự bữa tiệc sinh nhật của Chu Thiên Du trở về, Ôn Hinh Nhã mới nhận ra, cô cần phải bổ sung thêm quần áo mới vào tủ đồ của mình. Phần lớn quần áo trong tủ đều là những bộ cô mặc hằng ngày, nhưng cô lại có rất ít trang phục mặc trong những dịp quan trọng. Vì vậy, cô phải gác việc học sang một bên, để đi trung tâm thương mại Minh Châu mua quần áo.
Đến nhãn hiệu nổi tiếng Saint. Roland, nhân viên ân cần giúp cô chọn đồ: "Cô Ôn, sao hôm nay cô lại có thời gian rảnh để đến đây?"
"Đến đây xem mấy bộ quần áo." Ôn Hinh Nhã đi dạo ở từng gian hàng quần áo: "Tháng này, cửa hàng có hàng mới đưa ra thị trường không?"
"Có, cô Ôn, mời cô đi theo tôi."
Nhân viên đưa Ôn Hinh Nhã đi đến khu chuyên để hàng mới. Bên trong có rất nhiều trang phục phù hợp với nhiều trường hợp khác nhau, rất đầy đủ. Cô đã thử vài bộ và thấy rất vừa ý, sau đó, cô đi đến khu phụ kiện để chọn trang sức phù hợp.
Ôn Hinh Nhã vừa mới đi vào đã ngẩn ngơ!
Ở khu phụ kiện, chỉ có hai khách hàng, nhưng một trong hai người đó lại rất đáng chú ý!
Tư Diệc Diễm!
Lúc này, người đang đứng bên cạnh hắn chính là người đẹp nước E. Cô ấy có dáng người cao gầy với mái tóc màu nâu xoăn gợn sóng, cô ấy trông vô cùng xinh đẹp dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy. Người phụ nữ đó mặc một bộ sườn xám nhỏ màu tím thêu hoa mẫu đơn, vạt áo sườn xám chỉ cách đùi ba tấc lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp và vô cùng quyến rũ.
Sườn xám có nhiều ý nghĩa, có thể là tinh tế và thanh lịch, hay là thần bí, lạnh lùng và quyến rũ, hoặc là rụt rè và dịu dàng, làm cho phụ nữ phương Đông phong tình vạn chủng đến tận cùng. Trong mỗi một tấc cổ áo đều chứa đựng bao nhiêu sự tinh tế, tỉ mỉ và cẩn thận của người làm ra nó, mỗi một cái nút áo tinh xảo đều chứa một câu chuyện cũ đầy bụi.
Mặc dù vị người đẹp nước E này mặc sườn xám rất quyến rũ, nhưng quần áo không phù hợp, dù mặc thế nào thì sự quyến rũ cũng trở nên thô tục.
Theo bản năng, cô nhìn vào ngực của cô gái một chút, vừa đúng 34D. Đột nhiên, cô nhớ tới cái hôm mà Tư Diệc Diễm đưa điểm tâm ngọt cho cô, bọn họ tiến hành một cuộc tranh luận xấu hổ về tỉ lệ dáng người phụ nữ, dường như hắn đối với 34D đặc biệt chú ý.
Lúc nãy, cô vốn dĩ muốn tới chào hỏi hắn ta một chút, hiện tại ý nghĩ này cũng nên thôi đi.
Như thể nhận ra được ánh mắt của cô, Tư Diệc Diễm ngước mắt lên nhìn cô. Đôi mắt hẹp, dài xinh đẹp, thâm thúy như bầu trời đêm, lại giống như lốc xoáy hút hết ánh sáng và nhiệt bốn phía xung quanh, sau đó nở ra thành từng mảnh nhỏ lộng lẫy, rực rỡ ánh sáng.
Trái tim Ôn Hinh Nhã khẽ run, cô hơi nhíu mày lại và từ chối nhìn thẳng vào hắn, cô xoay người đi đến một quầy khác để lựa chọn trang sức.
Ôn Hinh Nhã đang nhìn những món đồ trang sức xinh đẹp đang được trưng bày, nhưng đôi tai của cô lại bị thu hút bởi cuộc nói chuyện của nam nữ đối diện bằng tiếng nước E. Cô không hiểu tiếng nước E nên cô hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng cô cũng mơ hồ đoán ra được, có lẽ bọn họ đang thảo luận về trang sức.
Đang nghĩ tới đây, phía sau truyền đến tiếng bước chân, theo bản năng, Ôn Hinh Nhã quay đầu lại, thì cô nhìn thấy Tư Diệc Diễm dẫn đầu cùng người đẹp nước E đi đến đây.
Ôn Hinh Nhã nhìn về phía Tư Diệc Diễm, cô nhìn thấy người đẹp nước E đang cầm một chiếc vòng tay bằng ngọc bích cùng Tư Diệc Diễm dùng tiếng nước E để trò chuyện với nhau. Tư Diệc Diễm luôn cúi đầu xuống và đưa ra ý kiến, không khí giữa hai người rất hài hòa.
Ôn Hinh Nhã đang chuẩn bị rời đi nhưng cô chợt dừng lại. Tại sao hắn ta lại đến đây thì cô nhất định phải nhường chỗ cho hắn, không có lý nào, nghĩ như vậy cô liền cảm thấy thoải mái yên tâm đi đến kệ trang sức khác để xem.
Đột nhiên, Tư Diệc Diễm nói bằng tiếng Trung: "Tôi không biết nhiều về đồ trang sức bằng ngọc bích và cách phối đồ trang sức lắm. Hay là cô thử hỏi tiểu thư bên cạnh một chút xem sao, có lẽ cô ấy có thể cho cô một lời khuyên."
Ôn Hinh Nhã giật mình, cô không biết gì về vòng tay bằng ngọc, thôi thì nói bừa đi! Trong nhà ông ngoại có trang trí một chút đồ bằng ngọc, mỗi cái ông đều có thể nói ra một câu chuyện từ đầu đến đuôi, chỉ là một cái vòng ngọc thì làm sao có thể làm khó được ông.
Nghĩ tới đây, người đẹp nước E liền cầm chiếc vòng ngọc bích nhìn về phía cô rồi hỏi cô bằng tiếng Trung không được lưu loát cho lắm: "Tiểu thư, cô thấy chiếc vòng ngọc này có hợp với tôi không?"
Ôn Hinh Nhã hung dữ trừng mắt nhìn Tư Diệc Diễm rồi lướt qua hắn ta đến giúp người đẹp chọn trang sức. Không ngờ hắn còn muốn kéo cô xuống nước. Cô nhanh chóng nhìn chiếc vòng ngọc trong tay cô gái, thì ra là một chiếc vòng ngọc bích, có lẽ để kết hợp với chiếc sườn xám đang mặc đi. Sườn xám kết hợp với ngọc bích và ngọc trai đều rất tốt, nhưng rất nhiều người thích chọn ngọc bích hơn.
Nhưng ánh mắt của người đẹp nước E, thật sự khiến cô không dám khen tặng, có lẽ là do quốc tịch nên văn hóa có phần khác nhau.
Cô khẽ đảo mắt rồi nói với nhân viên bán hàng bên cạnh: "Lấy ra những đồ trang sức bằng ngọc mới nhất của mùa này cho tiểu thư này lựa chọn."
Nhân viên bán hàng vội vàng lấy chìa khóa mở ra một cái tủ, lấy ra vài bộ trang sức, đặt ở trên bàn trà thủy tinh cách đó không xa.
"Tất cả đều là những bộ trang sức tốt nhất trong cửa hàng." Ôn Hinh Nhã nhướng mày nhìn về phía Tư Diệc Diễm, có một chút khiêu khích, anh nhờ tôi giúp bạn gái anh chọn trang sức, tôi khiến cho anh phải bỏ ra thật nhiều.
Khóe môi Tư Diệc Diễm giật giật, lại có chút nuông chiều.
Ôn Hinh Nhã lấy ra một chiếc vòng ngọc rồi cười nói: "Chiếc vòng ngọc tím này rất hợp với bộ đồ cô đang mặc hôm nay, cô xem.. Chiếc vòng ngọc này là loại vòng ngọc băng rất hiếm, màu sắc rất đẹp, kết cấu cũng tốt, không hề có tạp sắc lẫn nhau, làm nổi bật lên vẻ đẹp mạnh mẽ và sự sang trọng của ngọc tím."
"Thật sự rất đẹp!" Cô gái kia trông giống như thật sự thích, cầm ở trong tay yêu thích không muốn buông tay.
Ôn Hinh Nhã tiếp tục nói: "Cô xem màu tím bên trong vòng ngọc chính là màu tím thuần khiết hoàng gia. Loại màu tím này ở nước Z là một loại màu sắc hết sức cao quý, gọi là" màu tím phương đông "," Dải lụa áo tím "chính là địa vị của màu tím đối với người phương Đông, cho nên màu tím tượng trưng cho sự thần bí, giàu có và lộng lẫy."
Nghe cô nói một lúc, cô gái vô cùng xúc động.
Khóe mắt Tư Diệc Diễm mang theo ý cười, hắn đi đến chỗ Ôn Hinh Nhã. Hai mắt cô sáng lấp lánh, chớp chớp giống như ngôi sao lấp lánh sáng chói trên bầu trời, có chút gian xảo, nói trông vô cùng chuyên nghiệp nhưng thật ra đều là lừa gạt.
"Tôi giúp cô đeo thử xem có vừa tay hay không?" Ôn Hinh Nhã cầm lấy chiếc vòng ngọc rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái, đem hai đầu của vòng ngọc cài vào với nhau, rồi ngón cái ấn nút, kích thước rất vừa vặn.
"Trời ơi! Hóa ra, chiếc vòng ngọc này được làm ra để dành riêng cho cô, kích thước lại vừa vặn như vậy, mỗi vật trang trí bằng ngọc đều có giá trị, lại có một không hai, không lo kiểu dáng giống nhau, tại vì kết cấu, tính chất, màu sắc, độ đậm nhạt của vòng ngọc là không giống nhau. Cho nên để tìm được cái vừa tay của mình trong hàng ngàn hàng vạn trang sức bằng ngọc bích chỉ có là duyên phận, có thể ngẫu nhiên thấy không thể cầu."
Nụ cười bên môi Tư Diệc Diễm càng sâu. Rõ ràng là chọn trang sức, một hai phải nói đến kích cỡ là vì cô ấy mà làm ra, lại nói nó có một không hai, có thể ngẫu nhiên gặp nhưng không thể cầu. Nói đến như vậy, người mua ngọc làm sao có thể không mua.
Ngay cả nhân viên bán hàng ở phía sau hắn cũng phải ủ rũ, muốn cười mà không dám cười.
Nhưng trong lòng lại vô vùng bội phục cô Ôn. Đây chính là chiếc vòng ngọc có giá cao nhất trong cửa hàng. Lúc trước, cũng có mấy người có ý muốn mua nhưng tất cả đều bị giá cao ngất ngưởng mà kinh hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT