Trương Ước vừa về nhà, lập tức bị Trương Thuần gọi vào thư phòng. Đây là lần thứ hai Trương Ước bước vào đây, nhưng tâm tình rất khác biệt, lần trước hắn cảm thấy mình nổi trôi vô định, nhưng lần này hắn đã gặp lại Tề Thiệp Giang, giọng điệu cũng ung dung hơn nhiều.
“Đại ca, anh về rồi đó ạ.” Trương Ước để ý thấy Trương Thuần đang nghịch một hộp gỗ, cũng có chút tò mò.
Trương Thuần xoay chiếc hộp lại, chỉ thấy bên trong chứa rất nhiều con giáp được làm bằng vàng, chúng to bằng lòng bàn tay, hết sức tinh xảo. Phía dưới còn có đủ loại tiền mặt, không chỉ có tiền do cha hắn in, mà còn những loại tiền khác.
Trương Thuần u ám hỏi: “Đẹp không…”
Trương Ước: “Dạ? Đẹp!”
Hắn có phần không hiểu ý của Trương Thuần.
Sắc mặt Trương Thuần vốn đang rất bình tĩnh bây giờ đột nhiên thay đổi, chửi um lên: “Chỉ biết nhìn chứ không biết dùng à? Nhà ta in tiền để làm gì hả, để tiêu đấy!!!!!”
Trương Ước: “………..”
Hắn vừa cạn lời lại vừa cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Trương Thuần lại nổi đóa lên.
Trương Thuần chỉ vào hắn nói: “Vừa về đã nghe tin em đi nâng đỡ một người tấu nói, anh nghĩ bụng không biết gan to tới đâu, em thì hay rồi, ra ngoài còn kêu người ta mua vé xem phim cho mình!”
Bấy giờ Trương Ước mới hiểu có ý gì, nhất thời cảm thấy xấu hổ, hừ, lại còn đi theo dõi hắn nữa, cặp đôi này tuy hai mà một từ lâu rồi, đâu có xấu xa như Trương Thuần nghĩ.
Trương Ước nhất thời tức giận nói: “Thế chẳng phải thể hiện em có năng lực hay sao.”
Trương Thuần: “……….”
Thằng nhóc này còn dám cãi nữa hả??
“Năng lực cái đầu em ấy.” Trương Thuần tức tối nói, “Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, nhị thiếu gia nhà họ Trương lại đi nâng đỡ người ta như vậy… Mà không, có khi đã biết từ đời tám ngoánh nào rồi, Tiểu Từ bảo mỗi lần em chỉ cho mấy đồng, chỉ sợ không giấu được bao lâu nữa…”
Anh chỉ tiếc mài sắt không nên kim mà nhìn Trương Ước, “Chưa từng ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, em chưa từng thấy người ta nâng đỡ diễn viên thế nào à? Mai vứt hộp vàng này lên bàn cậu ta cho anh!!”
Trương Ước: “…………”
Đại ca hắn bị dở hơi à??
Hay là…
Ánh mắt Trương Ước đột nhiên trở nên đầy cảnh giác: “Tại sao hả, anh à có phải anh từng thấy Thiệp Giang, cảm thấy em ấy rất đáng yêu…”
“Thôi phắn đi!” Trương Thuần cầm cuốn sách dày như cục gạch mà đập hắn, “Nếu không phải em không có tiền đồ, làm mất hết thể diện nhà họ Trương thì còn cần đến anh tự mình dạy em cách nâng đỡ người ta à? Em tưởng anh rảnh chắc?!!”
Trương Ước tránh ra, chạy ra bên ngoài. Trong lòng nói chẳng lẽ đại ca là vai phụ họa, lại còn kêu “phắn đi” nữa.
(Cụm từ “phắn đi” hay được dùng làm đoạn kết của các tiết mục tấu nói, thường thì vì vai tấu hài ba hoa bốc phét ghê quá, hoặc cà khịa vai phụ họa, khiến vai phụ không chịu được nữa mà đuổi đi.)
Ở bên ngoài hắn gặp phải phó quan Từ của Trương Thuần, cũng chính là anh trai của Tiểu Từ, hai người đụng vào nhau, phó quan Từ cũng coi như nhìn Trương Ước lớn lên, thấy hắn hoang mang chạy ra, khó hiểu hỏi: “Nhị thiếu gia chọc đại thiếu gia tức lên à? Cái gì nên bỏ qua thì bỏ qua, lần này thì sao hả, lúc đại thiếu gia không ở đây cậu phạm phải lỗi gì à?”
Lại nói nhị thiếu gia cũng không phải công tử bột, đại thiếu gia không ở đây, có lẽ sẽ phóng túng một chút, nhưng nhà họ Trương nhiều tài sản, tiêu xài một chút cũng không đáng để đại thiếu gia phải tức giận như vậy.
Trương Ước đáp qua loa: “Ảnh chê em tiêu quá ít tiền.”
Phó quan Từ: “????”
Lúc này có một chiếc hộp từ trong phòng bay ra ngoài, “Tặng cái này, phắn đi!”
Chiếc hộp rơi xuống đất, lộ ra một khe hở, bên trong có một con cá vàng lăn ra, Trương Ước nhận lấy rồi chạy đi.
Còn lại phó quan Từ đang đứng đần mặt tại chỗ, ban nãy có phải anh nghe nhầm không vậy?
….
Bởi vì danh tiếng của Tề Thiệp Giang vang xa, cũng có phòng trà mời anh tới, trả thù lao theo tháng. Có thể vào nơi như vậy, chứng minh anh đã thực sự nổi tiếng. Mỗi tháng cầm thù lao một trăm đồng, có thời gian biểu diễn cố định, không sợ mưa gió làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn.
Nhưng mãi hai hôm sau Tề Thiệp Giang mới chính thức chuyển tới phòng trà, bởi vì phải đợi hai sư đệ khỏe rồi, trả lại vị trí cho họ.
Tề Thiệp Giang dẫn sư phụ của mình đi tới phòng trà làm việc, chỉ cần nói là sư phụ của anh là được, dù sao trước đây sư phụ vẫn cho anh biểu diễn.
Còn phần các sư đệ, anh định đợi mình vững gót chân rồi, sẽ xem có cơ hội để nâng đỡ họ lên không, cũng nên tìm một nơi ổn định.
Ngày đầu tiên trước khi Tề Thiệp Giang lên sân khấu, ông chủ còn cố ý hỏi anh, liệu nhị thiếu gia nhà họ Trương có đến cổ vũ hay không.
Đương nhiên Tề Thiệp Giang biết điều này có ý nghĩa gì, anh nói là hắn sẽ tới.
Nhưng dù là Tề Thiệp Giang hay cả ông chủ cũng không ngờ, Trương Ước không những đến, sau khi Tề Thiệp Giang biểu diễn xong còn ném đồ lên sân khấu khen thưởng, chính là món đồ Trương Thuần cho hắn.
Tề Thiệp Giang đã tới phòng trà rồi, không cần phải chử môn tử nữa, khán giả dưới sân khấu muốn khen thưởng thì thôi.
Mà lúc này, Trương Ước lại ném một cái hộp nặng trình trịch lên sân khấu.
Các trà khách đều ồn ào, Tề Thiệp Giang mở chiếc hộp ở ngay trước mặt mọi người, bên trong lộ ra vàng kim óng ánh, những tiếng ồn ào nhất thời càng to hơn, còn có người khen hay lắm, ai mà chẳng muốn hóng trò vui.
Ông chủ thấy vậy, cười híp mắt đi tới. Đây là tiền thưởng của Tề Thiệp Giang, ông không được chia, nhưng bây giờ Tề Thiệp Giang là nhân viên của ông, Tề Thiệp Giang nổi tiếng, phòng trà của ông cũng nổi tiếng theo.
Xem ra, mời Tề Thiệp Giang đến đúng là không tồi. Nhị thiếu gia đúng là cố ý muốn chống đỡ cho anh!
Nghe nói mới đây Trương đại thiếu gia đã về thành, nhị thiếu gia lại làm càn hơn, xem ra thật sự để tâm rồi.
—— Tới bây giờ, càng ngày càng nhiều người phân biệt được rõ ý vị khác, xem ra người này đã ngồi vững vị trí rồi.
Tề Thiệp Giang á khẩu không biết nói gì, anh nhìn Trương Ước, anh và Trương Ước đối mắt nhìn nhau, có vẻ hết sức thắc mắc.
Trương Ước lại nhìn Tề Thiệp Giang đầy vô tội, ý là hắn cũng hết cách, anh trai bắt hắn phải ném.
…
Tề Thiệp Giang biết rõ ngọn nguồn, cũng đến là bó tay, bây giờ tin đồn đã lan ra khắp thành, mấy hoa khôi trong thư ngụ, diễn viên trong rạp hát cũng không nổi bằng anh.
(Thư ngụ: nơi làm việc của các kỹ nữ cao cấp thời xưa)
Không phải không có những người đỏ mắt ghen tị, nhưng vì Tề Thiệp Giang không hát hí khúc cũng chẳng phải hoa khôi, anh chỉ tấu nói mà thôi. Phàm là có người nói qua nói lại, chỉ cần anh được nghe nói, hôm sau sẽ lấy ra cà khịa trên sân khấu.
Đúng vậy, còn gì mà anh chưa từng thấy nữa, anh đã xuyên việt hai lần, nếu anh nói tôi, tôi sẽ coi như tư liệu sống.
Với độ nổi tiếng của Tề Thiệp Giang hiện giờ, anh cà khịa một chút, cũng lưu truyền khắp thành.
Có qua có lại, mọi người cũng không dám nói gì khó nghe, người này vừa có chỗ dựa, lại có tài ăn nói, đơm đặt về người ta ư? Người ta có thể hại chết bạn.
Trương Ước: Vẫn-còn-nơm-nớp-lo-sợ.jpg
Đến lúc này, sư phụ và các sư đệ cũng nhìn ra được điều gì đó.
Khoảng thời gian này Tề Thiệp Giang cũng dẫn Trương Ước trở về hai lần. Biểu hiện của Trương Ước khiến sư phụ, sư đệ kinh hoàng, họ thuộc tầng lớp thấp, ấy vậy mà Trương Ước nâng họ sắp lên trời cao.
Đây chắc chắn không thể dùng từ tri âm, yêu thích tấu nói để giải thích cho qua.
Tề Thiệp Giang biết, bệnh cũ của Trương Ước lại tái phát, lúc ở thời hiện đại, hắn lấy lòng người nhà Tề Thiệp Giang rất nông nổi, Tề Thiệp Giang cũng không dạy được, chỉ đành phải để mặc.
Bởi vì trước đó đã làm nền, sư phụ và sư đệ không quá kinh hãi và phản đối mãnh liệt, họ ở giang hồ lâu, vẫn có thể nhìn ra được Trương Ước là người thế nào, chỉ là khó tránh khỏi cảm thấy quan hệ như vậy không vững chắc, phủ đốc quân của người ta là nơi có thể vào được thật hay sao, họ ngấm ngầm khuyên nhủ Tề Thiệp Giang rất nhiều lần.
Tề Thiệp Giang nửa thật nửa đùa nói với sư phụ, anh từng mơ mọi người gặp chuyện, bởi vậy luôn cảm thấy trong thời loạn lạc này, cầu chắc chắn không bằng cầu viên mãn.
Sư phụ trầm mặc hồi lâu, sau đó cũng không nói gì nữa.
..
Ngày tháng dần bước vào quỹ đạo, chỗ Tề Thiệp Giang cũng đã chuẩn bị, anh không biết liệu mình và Trương Ước còn có thể xuyên trở lại hay không. Nếu như trở lại, anh để dành tiền cho sư phụ dưỡng lão, nếu không trở lại, cùng lắm coi như tích góp chút tiền.
Phủ đốc quân hiện tại không phản ứng gì với việc Trương Ước nâng đỡ nghệ nhân, thậm chí Trương Thuần còn có vẻ ghét việc Trương Ước không hào phóng, nhưng không biết sau này sẽ thế nào, nếu như phản đối, trên người có tiền mới có niềm tin, mới có điều kiện đối đáp.
Phía Trương Ước thì bắt đầu tích góp tiền tiêu vặt, mà phía Tề Thiệp Giang ngoài việc biểu diễn ở phòng trà ra, lại kiếm thêm công việc.
Đoạn đối thoại với người nước ngoài lần trước cũng gợi ý cho anh, tuy rằng anh không thể đi các tỉnh thành, nhưng khả năng ngoại ngữ của anh có thể phát huy tác dụng.
Bây giờ trong kinh thành và các tỉnh lẻ cũng có gánh hát Tây Dương, cũng có kịch Tây Dương, có thị trường nhất định, gánh hát truyền thống cũng chuyển sang biểu diễn cả kịch Tây Dương.
Tề Thiệp Giang cảm thấy mình không thích hợp làm công việc phiên dịch thương vụ, anh không biết loại hình kinh doanh, nhưng anh có thể phiên dịch kịch nước ngoài, dàn dựng cho gánh hát.
Các gánh hát của thành phố lớn rất thích những vở kịch như vậy, phiên dịch thành thục rồi lại trau chuốt theo phong cách Hoa Hạ, bản thân Tề Thiệp Giang cũng là người trong giới, anh biết khán giả yêu thích nội dung thế nào, nên đều tìm những tác phẩm có tình tiết mâu thuẫn gay gắt.
Sau khi dàn dựng cho những gánh hát kia, những tác phẩm nổi tiếng có thể diễn hơn trăm màn, kéo dài không suy giảm.
Cũng có gánh hát thuận thế mời Tề Thiệp Giang tới kinh thành, đi như vậy rồi việc biên tập không cần phiền phức nữa, Tề Thiệp Giang tạm thời không nhận lời, nhưng cũng không từ chối đến cùng.
Gánh hát kiếm được lợi nhuận, Tề Thiệp Giang cũng nhờ đó mà kiếm được không ít tiền nhuận bút, anh và Trương Ước ghép lại, lén ủy thác cho người ta mua một căn nhà ở ngoài, bấy giờ giá nhà đất không đắt đỏ như sau này, chủ hộ viết tên sư phụ.
Họ đã bàn bạc kỹ càng rồi, không để ý sau này họ ở đâu, sư phụ một thân một mình, nhất định phải ở với họ, sau này cũng cho sư phụ dưỡng lão.
“Đời ta lang bạt tứ phương, lúc giàu nhất một năm cũng chỉ giữ được mấy trăm đồng, lúc nghèo nhất đến bát cháo cũng không có mà ăn, sao có thể ngờ có một căn nhà đứng tên mình.” Sư phụ hết sức cảm động, “Ta biết hai.. hai con có tấm lòng như vậy là được rồi, thế nhưng không cần đâu, dù sao nhà của đồ nhi ta ta cứ việc ở, phải không nào?”
Nhưng khác nhau mà, viết tên sư phụ mới đảm bảo, Tề Thiệp Giang không nhận lời, hơn nữa anh nghe ra được một chi tiết nhỏ, sư phụ nói “hai đứa các con”, rõ ràng mang theo ý thừa nhận.
Lâu ngày mới rõ lòng người, cuối cùng sư phụ cũng coi như ngầm thừa nhận, Tề Thiệp Giang hết sức vui mừng.
Sư phụ, các sư đệ có thể khỏe mạnh, bình an, còn có thể thừa nhận chuyện của anh và Trương Ước, tốt quá rồi. Chuyện này cứ như giấc mộng đẹp đã trở thành sự thật, đã viên mãn như vậy, anh thực sự không còn gì tiếc nuối nữa.
..
“Hôm nay nghỉ Tết, em không ra ngoài xem phim với Tề Thiệp Giang à?”
Trương Thuần vừa đọc báo, vừa hỏi Trương Ước. Hôm nay là ngày lễ phương Tây truyền tới, có không ít thương gia coi như đây là một dịp để kiếm chác, trên đường rất đông vui.
Trương Thuần nói chuyện này, thoạt nhìn có vẻ qua quýt, cũng rất bình thường, so với các ông chủ nâng đỡ các diễn viên trong tỉnh và kinh thành, em trai anh đúng là quá hạn chế. Không những không xài tiền bậy bạ, anh ép thằng bé nó mới đưa vàng, lại còn cùng Tề Thiệp Giang học ngoại ngữ.
Đây là gì, so với mời gia sư về nhà còn lời hơn.
Cũng bởi vậy mà mấy lần Trương Thuần viết thư khen với phụ thân, thế nhưng anh ta cũng không biết, Tề Thiệp Giang và Trương Ước đã tính về lâu về dài, nếu gia đình phản đối, bọn họ hoặc là xuyên không, hoặc sẽ bỏ trốn.
Lúc này nghe thấy Trương Thuần hỏi, Trương Ước liền nói: “Thì cũng bởi vì Tết đấy, em nghe nói một vé xem phim cũng đắt đến mức mười hai đồng một vé!”
Hắn đã ở đây một thời gian, cũng coi như đã biết cuộc sống khó khăn, khiến cho phủ nhà họ Trương cảm thấy sao nhị thiếu gia càng ngày càng tiết kiệm.
Ngẫm lại mười hai đồng có thể mua biết bao nhiêu thứ, hắn còn đang muốn tiết kiệm tiền đây, nếu chỉ vì đến lễ Tết mà tăng giá cao như vậy, chẳng bằng đợi qua Tết rồi xem, xem phim lúc nào mà chẳng được.
Trương Thuần nghe vậy thì tức đến mức ngửa mặt lên, trợn tròn mắt, “Ai cắt rốn cho em mà ki bo thế hả!!!”
Anh cầm một tờ giấy, viết xoèn xoẹt lên đó, “Em cầm cái này mà ra rạp mua vé, coi như anh mời hai đứa!” Anh ta lẩm bẩm, “Anh mà có người yêu thì cũng đi xem rồi, nghe nói hôm nay chiếu “Thiên thần đường phố”, được báo chí khen nhiều lắm.”
Thiên thần đường phố? Trương Ước nghe mà cảm thấy hết sức quen tai, nhưng nhất thời không nhớ được ra, có lẽ trước đây từng nghe nói tới rồi.
“Cảm ơn anh.” Trương Ước cầm phiếu Trương Thuần cho chạy ra ngoài, đầu tiên tới chỗ sư phụ chào hỏi, chúc sư phụ ngày lễ vui vẻ, tuy rằng sư phụ bảo ông không đón Tết dương.
Hắn xin phép sư phụ buổi tối đưa Tề Thiệp Giang đi chơi, sau đó sẽ tới phòng trà đợi Tề Thiệp Giang tan làm, rồi đưa anh đi xem phim.
Tề Thiệp Giang không có ý định đi xem phim, bởi vậy nên anh không hề hay biết, mãi đến khi được Trương Ước đưa tới rạp chiếu phim, anh mới biết hôm nay chiếu phim “Thiên thần đường phố”.
“Bộ phim này à…” Tề Thiệp Giang cảm thán nói, “Giá vé đắt quá, đừng nói là ngày lễ, đến ngày thường em cũng không nỡ mua, trước đây chưa từng xem.”
Trương Ước nghĩ tới anh trai Trương Thuần, không khỏi cười bảo: “Không nỡ xem hay là không có ai xem cùng?”
Tề Thiệp Giang ngẩn người, anh đáp: “Anh nói phải.”
Thực ra nếu muốn mua vé, bình thường tiết kiệm một chút vẫn mua được, nhưng lúc đó anh nghĩ, một là không cần thiết, hai là không có người bầu bạn. Bây giờ anh và Trương Ước bên nhau, thi thoảng hẹn hò cũng đi xem phim.
“Giờ thì có rồi đấy.” Trương Ước đắc ý nói, “Anh cảm thấy bộ phim này quen tai, hình như nghe ở đâu rồi, chắc từng vào sử sách rồi nhỉ.”
“Anh có nhớ “Thiên nhai ca nữ” không? Chính là nhạc của bộ phim này.” Tề Thiệp Giang nói, lại nghĩ tới cảnh tám mươi năm sau khi anh biểu diễn ca khúc này, khán giả cùng anh hòa ca.
Bấy giờ Trương Ước mới nhớ, hóa ra là bộ phim này.
Đối với họ mà nó, kỹ xảo của bộ phim này rất cổ xưa, họ từng xem phim điện ảnh 3D, xem phim IMAX, từng xem những kỹ xảo quay mới mẻ nhất. Bấy giờ nền điện ảnh của Hoa Hạ mới phát triển không lâu, rất nhiều bộ phim được sản xuất là phim không lời.
Thế nhưng Tề Thiệp Giang vẫn hết sức chăm chú dõi theo.
Ca sĩ hát rong trong màn ảnh cất tiếng ca dịu dàng, khán giả ngồi trong rạp phim mỗi người lại ôm một tâm tình khác nhau, có lẽ khoảnh khắc này họ đều không nghĩ tới, tám mươi năm sau mọi người vẫn hát bài ca này.
“Nơi chân trời í a chốn góc biển, mình tìm là tìm tri âm…”
Họ ở trong bóng tối nắm chặt tay nhau, cũng như bao khán giả ngồi đây, nhẹ nhàng ngâm nga ca khúc này.
Bộ phim điện ảnh trắng đen, hòa cùng tiếng nhạc du dương trầm bổng, khiến Tề Thiệp Giang và Trương Ước chợt cảm thấy mông lung, chẳng biết đêm nay là đêm nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT