“Tại sao em lại thất tình?” Liên Dực ngồi xuống bên cạnh cậu, vươn tay nhấn đầu cậu vào trong ngực của mình.
“Hôm nay em đọc kịch bản, đến cuối cùng anh vẫn vứt bỏ em!” Bởi vì biết Liên Dực diễn nam một, Bạch Thần tự động dùng Liên Dực thay thế.
“Đó là chết! Không phải vứt bỏ em!” Liên Dực nổi danh chuyên nghiệp, khi nhận kịch bản sẽ xem từ trong ra ngoài mấy lần, sau đó lại đi đọc nguyên tác, đối với mấy lời Bạch Thần nói tới, không hề nghĩ ngợi nói thẳng ra.
“Oa…” Bạch Thần nghe nói như vậy càng khóc thảm hơn, cho dù dỗ thế nào cũng dỗ không được.
“Anh đừng có chết mà?” Bạch Thần bóp cổ Liên Dực khóc lóc kể lể.
“Anh đang ngồi ở trước mặt em đây này, chết cái gì mà chết?” Liên Dực cảm thấy người trước mắt này là một tên thiểu năng trí tuệ mười phần.
“Em không diễn bộ này nữa đâu, anh cũng đừng diễn nữa, quá thảm rồi!” Bạch Thần tiếp tục bóp cổ người nào đó, sắp làm anh trợn trắng mắt lè lưỡi ra rồi.
“Đây chỉ là đóng phim, làm diễn viên nhập diễn quá sâu là một loại cử chỉ điên rồ!” Liên Dực hôn đôi mắt Bạch Thần một cái, “Không cần biết trong phim diễn ra sao, không có chuyện anh không cần em, cũng sẽ sống lâu hơn em nhiều!”
“Nhưng anh già hơn em vài tuổi á!” Sau khi Bạch Thần nghe nói như vậy, trong lòng dễ chịu không ít, nhưng vẫn còn có chút khổ sở, dù sao Liên Dực cũng hơn cậu tới bảy tuổi, rất có thể nằm xuống sớm hơn mình.
“Vậy anh phải cố gắng sống lâu hơn một chút!” Liên Dực vỗ đầu Bạch Thần như dỗ trẻ con, để cho cậu treo ở trên người mình, anh ôm cậu đi vòng vòng ở trong phòng.
Bộ phim truyền hình mà bọn họ diễn là một câu chuyện xưa về một mỹ thực gia độc miệng cùng ông chủ nhỏ của quán ăn, Liên Dực diễn một vị mỹ thực gia vốn là đại thiếu gia ngậm thìa vàng sinh ra, từ nhỏ đã thưởng thức qua mỹ vị đẳng cấp thế giới, mỹ thực gia chỉ là nghề phụ của anh ta, trong nhà làm về mậu dịch cùng bất động sản, bởi vì anh ta làm mỹ thực gia, tiện thể xây một cái nhà hàng xa hoa thuộc về mình. Trong diện tích mấy trăm mét của nhà hàng xa hoa kia, có một hộ bị cưỡng chế, là ông chủ nhỏ của quán cơm do Bạch Thần diễn, cái quán cơm nhỏ kia là quán cơm nhỏ nhà nghèo, ông chủ nhỏ được ông chủ trước kia nhặt được ở ven đường, có chút tàn tật, bước đi khập khễnh, thường bị người khác chế nhạo, cậu ta chỉ có thể làm đồ ăn nhà quê, nếu như tiệm này không còn, cậu ta sẽ không tìm được công việc khác để sống, đây cũng là nguyên nhân cậu ta trở thành hộ bị cưỡng chế.
Mỹ thực gia yêu cầu rất cao về thẩm mỹ, bởi vì hộ bị cưỡng chế này tồn tại, làm cho anh ta không có cách nào tiến hành cải biến xung quanh, cho nên thỉnh thoảng tự mình tìm cớ, nhưng bởi vì có bản thân có giáo dưỡng, anh ta không gọi người đến phá quán, chỉ ngồi trong quán, cái gì cũng không gọi.
Buôn bán của ông chủ nhỏ rất ảm đạm, mỗi lần mỹ thực gia lại đây, cậu ta đều sẽ rót một ly nước cho anh ta, từ nhỏ nước mà mỹ thực gia uống đều là loại nhập khẩu giá sáu mươi tệ một chai, loại nước máy đun sôi này, ngay cả đụng anh ta cũng không thèm, nhưng có một ngày lại ngoại lệ uống nửa chén, đó là bởi vì mặt trời quá nóng, đã một ngày anh ta không uống nước, thật sự là quá khát.cloudyhiromi.wordpress.com
Từ trước tới nay ông chủ nhỏ chưa từng gặp được người đẹp trai như vậy, mỗi ngày người kia sẽ đến tìm mình ngược, mặc dù bị chán ghét, cậu ta cũng mong đợi anh ta có thể lại đây mỗi ngày. Chờ đến khi cậu ta phục hồi tinh thần thì đã thích mỹ thực gia kia, nước sôi trước kia cũng dần dần đổi thành đủ loại trà hoa, tuy rằng Đại thiếu gia xoi mói ghét bỏ, những thỉnh thoảng cũng sẽ nhấp một ngụm.
Quán cơm nhỏ buôn bán càng ngày càng kém, hầu như không có ai tới cửa, cửa hàng kinh doanh không ổn, đã gặp phải nguy cơ đóng cửa, mà nghĩ đến chuyện mỹ thực gia có thể đến cửa, cậu ta liền kiên trì mở cửa hàng. Nhưng mỹ thực gia có rất nhiều công việc, cũng không rảnh rỗi như trong tưởng tượng của cậu ta, có lúc thậm chí ngay cả một tháng cũng sẽ không tới một lần.
Lần dài nhất mà ông chủ nhỏ phải đợi là nửa năm, mỹ thực gia không thèm bước vào cửa của cậu ta, chỉ liếc mắt nhìn bên trong vào.
Ông chủ nhỏ chạy từ bên trong ra, bởi vì chân có chút vấn đề, chạy quá mau, cậu ta bị vấp ghế ngã, ngã nhào một cái đo sàn.
Mỹ thực gia đã không ghét ông chủ nhỏ, tìm cớ cũng không cần thiết, thậm chí vì ông chủ nhỏ này mà điều chỉnh phương án kinh doanh một lần nữa. Ông chủ nhỏ gọi anh ta vào nhà, hàn huyên một chút, mới biết anh ta vì điều chỉnh phương án mà xuất ngoại khảo sát nửa năm.
Thế nhưng trong nửa năm này, ông chủ nhỏ suy nghĩ rất lâu, đồng ý di chuyển, thậm chí đã sắp ký tên trong danh sách. Điều kiện là gặp lại mỹ thực gia một lần nữa.
Mỹ thực gia rất tức giận về chuyện này, anh ta bỏ ra thời gian rất lâu điều chỉnh phương án, kết quả lại trở về điểm ban đầu, mắng ông chủ nhỏ một trận, sau đó gọi người hủy bỏ hiệp ước với ông chủ nhỏ, từ đó cũng không xuất hiện nữa.
Ông chủ nhỏ đột nhiên có chút tay chân luống cuống, cậu ta vốn không muốn làm khó mỹ thực gia, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình vẫn làm sai. Cậu vốn định cầm tiền bồi thường làm chút buôn bán, nhưng bây giờ tiền bồi thường không còn, cũng không cách nào nhìn thấy mỹ thực gia.
Cửa tiệm kia đã sớm kinh doanh không nổi nữa, cậu ta luôn luôn ráng chống đỡ, đến cuối cùng, cậu vẫn phải đóng cửa, mang theo một chút tích góp cuối cùng đi làm công. Không có nhà hàng nào cần đầu bếp có chân bị tàn tật, mặc dù đồ ăn cậu ta làm không tệ, cũng không ai cần cậu ta, sau khi đâm phải vách tường nhiều lần, cậu ta tìm được công việc rửa chén, người cũng chậm rãi trở nên quái gở.
Ông chủ nhỏ rửa bát hai năm, hơn nữa cũng không có ý định về nhà. Hai năm qua cậu ta đều tiết kiệm tiền lương, cho rằng có tiền là có thể tiếp tục mở quán ăn, có lẽ còn có thể tình cờ nhìn thấy mỹ thực gia đi qua trước cửa nhà mình. Nhưng mà trước khi cậu ta trở lại mở quán ăn, mỹ thực gia tới tìm cậu ta, ở nơi sau bếp dơ bẩn của quán cơm nhỏ, tìm được ông chủ nhỏ nghiêm túc rửa chén.
Buổi tối hôm đó, mỹ thực gia dẫn cậu ta trở lại, thậm chí tự tay giúp cậu ta gội cái đầu tổ chim kia, để cho cậu ta tiếp tục mở quán ăn, thậm chí đêm đó còn để cho cậu ta ở lại nhà mình.
Ông chủ nhỏ cảm thấy mừng rỡ, từ trước tới nay cậu ta chưa từng nhìn thấy căn phòng nào cao cấp như vậy, ở nơi đó một cái lọ hoa bán đi cũng đủ cho cậu ta dùng cả đời. Nhưng cậu ta biết mình là người thế nào, không chỉ có nghèo, cũng không có văn hóa, chân còn bị tàn tật, cậu ta không xứng với như người giống như vương tử kia, càng quan trọng hơn là, hai người bọn họ đều là nam, sẽ không được mọi người chấp nhận.
Ông chủ nhỏ ngủ ở trên ghế salon dự định lén lút trốn đi, nhưng bị mỹ thực gia rời giường uống nước phát hiện,bắt cậu ta lại, vì phòng ngừa cậu ta chạy trốn, thậm chí còn bắt cậu ta cùng ngủ với mình.
“Anh hãy để tôi đi đi, tôi thích anh! Phải ở lại chỗ của anh, tôi cảm thấy rất đau khổ, còn không bằng để cho tôi đi rửa chén ở chỗ nào đó còn hơn!” Ông chủ nhỏ nắm lấy quần áo của mỹ thực gia khóc lóc kể lể, tình cảm từ lần gặp mặt trước tràn ra ngoài, bởi vì biết mình vĩnh viễn không chiếm được, cho nên cậu ta mới đau khổ như vậy.
Mỹ thực gia cũng không trả lời cậu ta, anh ta tiếp tục ngủ, chỉ là vươn tay ra nắm tay cậu ta. Buổi tối hôm đó, trái tim của ông chủ nhỏ đập liên hồi, cậu ta nghĩ, nếu như đó là giấc mơ, tốt nhất là vĩnh viễn không cần phải tỉnh lại.
Có thể đó không phải là mơ, mà lại một kết thúc còn tốt hơn cả mơ, mỹ thực gia nói anh ta cũng thích cậu ta, cũng hi vọng cậu ta có thể ở bên cạnh mình, thậm chí anh ta còn nhớ trà hoa mà cậu ta pha, còn có đồ ăn do cậu ta tự tay xào.
Người mà mình thích, cũng thích mình, đây chính là một kỳ tích, ông chủ nhỏ cảm thấy chuyện này không thể tin được, bởi vì rất không chân thực, nhưng lại rất chân thực.
Ngày lành cũng không được lâu lắm, ông chủ nhỏ liền bị người nhà của mỹ thực gia tìm người trói đi đánh cho một trận, cũng nhắc nhở cậu ta cách con trai bảo bối của bọn họ xa một chút, bọn họ không muốn anh ta bị ô uế bởi người khác.cloudyhiromi.wordpress.com
Ông chủ nhỏ kéo thân thể bị thương, đi đường rất xa, vẫn là về tới nhà của mỹ thực gia, cậu ta nói cho anh ta biết, cậu ta không muốn cái gì cả, chỉ cần được ở bên cạnh anh ta nhìn anh ta như vậy là đủ rồi.
Mỹ thực gia có đầy đủ năng lực, cũng tích lũy đầy đủ tiền, cho dù thoát ly gia đình thì anh ta cũng có thể cẩn thận sống tiếp. Nhưng anh ta là người luôn hướng về gia đình, anh ta không thể nào bỏ qua người nhà, vốn cho là vì ông chủ nhỏ, anh ta về nhà đàm phán, kết quả ở trên đường ra tai nạn xe cộ.
Ông chủ nhỏ không thể chờ mỹ thực gia trở về, lúc đi tìm cha mẹ của anh ta, được báo rằng, anh ta chỉ tùy tiện chơi đùa với cậu ta một chút, bảo cậu ta đừng đến tìm nữa, cũng bảo cậu ta tự soi gương một cái, không xem lại xem mình là người thế nào.
Trong bệnh viện mỹ thực gia vẫn luôn giữ một hơi tàn, anh ta để cho người nhà đi tìm ông chủ nhỏ, bọn họ nói cậu ta lấy tiền chạy trốn rồi, không tìm được người. Bọn họ muốn nhân cơ hội này cắt đứt liên hệ giữa bọn họ, nhưng mà, bởi vì mỹ thực gia nghe được chuyện như vậy, bị đả kích lớn, đứt hơi, trực tiếp ngỏm luôn.
Cuối cùng ông chủ nhỏ vẫn quay về quán ăn nhỏ của mình trước khi, mỗi ngày pha một chén trà hoa, hi vọng người kia có thể đi ngang qua quán ăn của mình lần nữa, cũng nhìn vào bên trong một chút.
Lúc Bạch Thần diễn xong phần này rồi hơ khô thẻ tre vẫn luôn không ngừng khóc, thậm chí không để ý đến những người có mặt ở hiện trường, trực tiếp nhào tới trong ngực Liên Dực, mọi người nói cậu nhập diễn quá sâu, chỉ có Liên Dực biết, Bạch Thần nhà anh đau lòng vai diễn mỹ thực gia của anh, bởi vì anh mang theo hiểu lầm mà chết.
Bởi đề tài khá mẫn cảm tính, từ khung giờ vàng bị đẩy đến khung giờ đêm khuya, trên internet cũng tiến hành phát sóng trực tiếp, tỉ lệ người xem TV chỉ cao chứ không thấp hơn, thậm chí có người còn cố ý thức đêm xem TV. Liên Dực diễn mỹ thực gia tỏa ra hơi tiền từ trong ra ngoài, Bạch Thần diễn thì có chút đơ, nhưng bước đi khập khễnh lại có chút chân thực.
Bộ phim này không dài, chỉ có ba mươi tám tập, mỗi đêm hai tập, cuối tuần bởi vì chương trình tạp kỹ chỉ chiếu một tập, cũng chỉ chiếu tầm ba tuần là hết
Trước kia cũng không quá nhiều nội dung, thế nhưng sau khi cắt nối biên tập, số tập bắt đầu tăng lên, quyển sách kia vốn có một làn sóng fan nguyên tác, còn tưởng rằng cải biên thành phim truyền hình thì kết cục sẽ khác nhau, kết quả vẫn vô cùng thê thảm.
Phim truyền hình chiếu xong, internet đưa tới một trận bàn tán sôi nổi, nói là liên quan đến đề tài đồng tính luyến ái ở xã hội này. Rất nhiều người đều lên tiếng vì quần thể này, cũng tỏ ra là đã hiểu, thậm chí hi vọng Bạch Thần cùng Liên Dực phát kẹo bên ngoài, vì nội tâm của bọn họ trong phim thật sự là quá khổ. Thế nhưng Liên Dực cùng Bạch Thần đừng nói là phát kẹo, ngay cả chim chuột thông thường trên weibo cũng không có, có rất nhiều người suy đoán hai người bọn họ như vậy vì để tránh lúng túng, cho nên tận lực không thấy mặt, không hỗ động.
Dạ tiệc từ thiện đúng hạn cử hành, người có tiếng trong giới giải trí đều đi, vị trí của Bạch Thần cùng Liên Dực cách nhau không xa lắm, giữa hai người cách mấy người, mọi người vừa nói vừa cười, không có gì hỗ động như trước, nhưng thỉnh thoảng Bạch Thần sẽ chuyển tầm mắt đến chỗ Liên Dực một chút, trong nháy mắt fan hâm mộ xem phát sóng trực tiếp sôi trào, cũng dồn dập phát màn đạn bảo Liên Dực cũng nhìn cậu một cái, nói rằng ông chủ nhỏ của anh ở đây.
Từ đầu tới đuôi Liên Dực đều không nhìn Bạch Thần một cái, chẳng qua là khi anh bị người dẫn chương trình kêu lên sân khấu, lúc đi ngang qua người Bạch Thần hơi hơi dừng lại một chút.
“Sau khi kết thúc uống ít rượu thôi, em mà uống say lại giống y như kẻ ngu si!” Bạch Thần cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn mà Liên Dực gửi cho cậu vừa nãy, phản hồi cho anh một cái meme quái dị.
Nhóm fan đã lâu không có kẹo ăn, đành cắt đoạn kia cùng các cảnh trong bộ phim truyền hình ghép lại, gọi là kiếp trước kiếp này: Ông chủ nhỏ chờ lâu như vậy, rốt cục mỹ thực gia cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của mình! Cũng quảng cáo rùm beng đó là kẹo siêu ngọt của năm nay.
“Nếu như Vũ Bạch không phong bút, vào lúc này nhất định sẽ vẽ một bức tranh cực kỳ thú vị!” Đột nhiên nhóm fan lại hơi nhớ nhung Vũ Bạch, dù sao mấy bức tranh mà người kia vẽ rất hợp khẩu vị của bọn họ. Đương nhiên, Vũ Bạch cũng không phong bút, chỉ là độc giả chỉ còn dư lại một mình Bạch Thần mà thôi.cloudyhiromi.wordpress.com
“A Dực, anh tới xem cái phim ngắn mà fan làm này, em xem mà phát khóc!” Lúc Bạch Thần cảm thấy tẻ nhạt sẽ rất thích xem mấy cái video được cắt nối biên tập để giết thời gian, bộ phim ngắn kia giống như là bảo tàng được đào ra, Bạch Thần khóc còn khó nhìn hơn lúc hơ khô thẻ tre.
“Không phải ngày mai em còn có quảng cáo phải quay à, khóc thành như vậy thì làm sao đi ra ngoài gặp người khác được?” Liên Dực thả một cái gối lên chân mình, để cho cậu nằm phía trên, sử dụng túi chườm nước đá đắp mắt cho cậu.
“Phim truyền hình chiếu lâu như vậy rồi mà mỗi một lần xem em sẽ khóc một lần, một người cô độc lưu lại so với chết đi còn thảm hơn nhiều!” Lúc Bạch Thần nói chuyện vẫn cứ mang theo một chút nức nở, đem điện thoại di động đưa cho Liên Dực, để cho anh cũng xem một lần video do fan cắt nối biên tập.
“Hiểu lầm không giải thích rõ, đó mới là thảm nhất!” Liên Dực sờ tai phải của Bạch Thần, “Nhưng mà, anh tuyệt đối sẽ không để cho em gặp phải chuyện như vậy!”
Liên Dực dùng điện thoại di động của Bạch Thần like video kia một cái, cũng cảm thán kết cục như vậy có lẽ là tốt nhất.
“Anh dùng tài khoản của em để like hả?” Bạch Thần có chút bất mãn, cầm điện thoại di động của Liên Dực chuyển phát video, tính trả thù một chút. Hai người đã rất lâu không ở trên mạng hỗ động, bởi vì video này mà hai người dồn dập biểu lộ thái độ của mình.
Nhóm fan CP cảm thấy đây mới thực sự là kẹo, khen đại đại đã cắt nối biên tập video kia tới tận mây xanh. Sau đó, trên internet xuất hiện đủ loại liên quan tới hai người, làm như kiểu bọn họ sắp kết hôn tới nơi rồi.
Diễn thật tốt có thể trở thành tinh anh của nghề, cách năm, Liên Dực thông qua nỗ lực của chính mình làm đại biểu nhân dân, trong hai ngày họp bày tỏ cái nhìn của chính mình nhằm vào quyền lợi hợp pháp của đồng tính luyến ái, cũng hy vọng có thể vì thế tăng thêm điều luật dành cho các vấn đề có liên quan. Đương nhiên, cũng không phải chỉ chuyện kết hôn đồng tính, mà là chỉ sự kỳ thị về đồng tính luyến ái, anh hi vọng sự nỗ lực công tác này sẽ giúp cho người đồng tính luyến ái không còn phải chịu sự đối xử bất bình đẳng, có thể được pháp luật bảo vệ.
Rất nhiều người cho là anh diễn bộ phim truyền hình kia cho nên sẽ có ý nghĩ như vậy, mọi người khen chê không đồng đều, nhưng cuối cùng vẫn có một phần lớn người biểu thị ủng hộ anh, cũng hi vọng pháp luật có thể ra sân phát triển một chính sách tương quan để bảo vệ quần thể kia.
“Anh còn thật dám nói à!” Bạch Thần không nhịn được tiến hành giáo dục Liên Dực, đương nhiên, khi Liên Dực lên tiếng ở trên mạng cậu tỏ thái độ ủng hộ.
“Ít nhất, anh nghĩ là ít nhất, khi chúng ta công khai sẽ không bị toàn bộ Internet bôi đen, mặc dù chỉ có một nhóm người đứng ở bên phe chúng ta cũng tốt rồi.” Ngữ khí nói chuyện của Liên Dực rất bình thản, anh không hy vọng lúc đó Bạch Thần khóc lóc nói hối hận vì đã đi cùng với anh, sở dĩ anh nói ra cái nhìn như vậy là vì có bí mật mang theo một chút tư tâm.
“Toàn bộ Internet bôi đen? Em cảm thấy không đến nỗi đó đâu, tuy rằng fan nhà em cả ngày thắp nến, thỉnh thoảng leo tường, nhưng cũng coi như là fan, em nghĩ bọn họ sẽ ủng hộ em bởi vì bọn họ tự xưng là fan tốt nhất trên thế giới.” Bạch Thần le lưỡi với Liên Dực thuận tiện lướt tìm những đề tài có liên quan đến bọn họ trên weibo.
“Fan khoe khoang là fan tốt nhất trên thế giới? Nghe thật vô căn cứ, không phải giống như nói: ‘Anh trai của tui là anh trai tốt nhất trên thế giới!’ à?”
“Dù sao thì fan nhà em cũng không phải fan đứng đắn gì, yêu cầu của anh cũng không cần nhiều như vậy!” Bạch Thần vỗ vỗ vai Liên Dực, “Nghe nói, anh dự định đưa em đi đào tạo sâu, hiện tại em đang hot, có thể nào khiến người khác cảm thấy em bị phong sát hay không?”
“Mặc dù kỹ thuật diễn của em có tiến bộ rất lớn, nhưng anh cảm thấy vẫn còn có chút không đủ, hơn nữa, lối diễn của em quá hẹp, đi đào tạo sâu một chút sẽ tốt hơn!” Liên Dực cũng phải cân nhắc mãi mới làm quyết định này, dù sao cũng tận một năm không được gặp mặt, anh vẫn sẽ có chút không nỡ.
“Học biểu diễn còn chưa tính, bắt em học vẽ là ý gì hả?” Người nào đó rất không cao hứng, hơn nữa còn tức giận, bắt đầu nằm nhoài trên lưng anh gặm bả vai của anh.
“Thì coi như là vì Vũ Bạch đi, đây là giảng bài cá nhân, chỉ lên lớp vào cuối tuần thôi, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của em.” Liên Dực nói với Bạch Thần.
“Giảng bài cá nhân? Anh không sợ người thầy kia bị mỹ mạo của em mê hoặc à?” Bạch Thần có chút tức giận hỏi.
“Mê hoặc cũng không có biện pháp, nhưng mà thầy giáo kia chắc là em sẽ không chán ghét đâu, lúc đó liền biết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT