Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

"Ai nói cô ấy không có chỗ dựa."

Giang Tỉnh Tỉnh quay đầu, lúc nhìn thấy Thương Giới, đột nhiên có cảm giác thế giới đang tối tăm, nay lại được nghênh đón ánh nắng.

Trái tim vốn đang phập phồng, khoảng khắc này cũng dần yên ổn.

Thương Giới đứng bên ngoài, anh mặc một chiếc áo khoác đen dài, quần áo hơi ướt, dáng người cao lớn, mái tóc dính vài giọt nước ẩm ướt.

Ánh sáng bên trong chiếu xuống càng khiến làn da anh thêm trắng, ngũ quan sắc sảo, chiếc mũi thẳng, bờ môi mỏng, cả người như được điêu khắc tỉ mỉ.

Trong trẻo nhưng lạnh lùng, vô cùng tao nhã.

"Buông tay." Anh thản nhiên nói.

Tiền Lạc Mã bị dọa mất hồn, lập tức buông lỏng tay Giang Tỉnh Tỉnh.

Thương Giới kéo cô ra phía sau anh, con ngươi lạnh như băng liếc cô một cái, "Đã dặn không được uống rượu rồi."

"Em xin lỗi." Giang Tỉnh Tỉnh nép vào người anh, thấp giọng lẩm bẩm, "Sau này sẽ không như vậy nữa."

Nếu là trước kia, cấp dưới ngang bướng cố chấp không chịu nghe lời mình, Thương Giới sẽ không nương tay. Nhưng giờ phút này anh đang đối mặt với vợ của mình, cho dù cô không chịu nghe lời, anh cũng không thể ra tay mạnh mẽ được. Thương Giới im lặng một lát, giọng mềm lại, nói: "Lần sau không được viện cớ như vậy nữa."

Người bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nghiễm nhiên là bạn bè vô cùng thân thiết.

Thậm chí có khi còn là quan hệ thân mật hơn...Điều này khiến mọi người không thể tưởng tượng được.

Đó là Thương Giới đấy! Anh không gần gũi với phụ nữ, luôn trưng một nụ cười nhạt với phái nữ, sao lại trở thành bạn bè với Giang TỉnhTỉnh mới ra mắt chưa được bao lâu?

Tiền Lạc Mã đã sớm như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh. Ông ta cẩn thận tới gần, run giọng nói: "Giám đốc Thương, tôi không ngờ cô Giang đúng là bạn của anh, nếu sớm biết, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám chạm vào cô ấy!"

Thương Giới dời mắt khỏi Giang Tỉnh Tỉnh, lúc nhìn sang Tiền Lạc Mã, ánh mắt dịu dàng không còn, như mũi tên nhọn...

"Đạo diễn Tiền, lá gan ông thật lớn."

Mồ hôi trên người Tiền Lạc Mã đổ xuống, "Không, tôi không dám đối đầu với giám đốc Thương, tôi chỉ là một kẻ nhỏ bé, không, không phải, thậm chí tôi còn không có tư cách so sánh với anh, anh coi tôi là không khí, tha cho tôi đi."

Thái độ nịnh bợ của Tiền Lạc Mã khiến cho đám đạo diện xung quanh phải trợn trắng mắt.

Buổi tiệc này có rất nhiều đạo diễn tới, ít nhiều vẫn có phần thanh cao, loại người khúm núm nịnh bợ như Tiền Lạc Mã, chỉ khiến họ thêm khinh thường.

Giang Tỉnh Tỉnh biết Thương Giới đang có ý ra mặt thay cô, vì thế đứng sau lưng anh bổ sung một câu, "Ông ta còn nói em chỉ có thể đóng phim cấp ba."

Ngụ ý mau giết lão ta đi! Trả thù cho em!

Thương Giới quay đầu lại, thản nhiên nói: "Không phải em cam tâm tình nguyện đóng phim cấp ba sao?"

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Người đàn ông này đang nói cái gì vậy, lúc này phải theo ý cô, chuyện khác để về nhà nói sau!

Người phụ nữ của anh, tuy ở nhà anh có thể bắt nạt, nhưng không thể để người bên ngoài ức hiếp. Đây chính là suy nghĩ lúc này của Thương Giới, cho nên vị tư bản này lập tức nói, sau này hễ có ai đầu tư cho phim của Tiền Lạc Mã, tương đương với việc đối địch với cả tập đoàn Thương thị.

Thế lực của tập đoàn Thương thị chiếm hơn nửa giới giải trí, chỉ sợ không có một nhà đầu tư nào dám đắc tội Thương Giới, chuyện anh xử lí một đạo diễn nho nhỏ chỉ là một cái nhấc tay.

Anh nguyện ra mặt vì Giang Tỉnh Tỉnh, cũng khiến cho tất cả đạo diễn ở đây thêm cân nhắc.

Giang Tỉnh Tỉnh là nữ diễn viên Thương Giới xem trọng, cho dù cô ấy không thể đóng phim, nhưng đám người họ cũng không dám ức hiếp cô.

Thương Giới đi ra khách sạn Thế Kỷ, Giang Tỉnh Tỉnh như cái đuôi nhỏ, ngoan ngoãn theo sát phía sau anh, "Anh Thương, anh đi chậm chút, em không theo kịp."

Cô đã uống rượu, lại đi giày cao gót, không đuổi kịp anh, còn suýt nữa vấp ngã.

Thương Giới dừng bước, Giang Tỉnh Tỉnh không kịp ngừng lại, trực tiếp đâm sầm vào lưng anh.

Người đàn ông này tập thể hình từ lâu, cả người cứng như thép.

Giang Tỉnh Tỉnh mất trọng tâm, ngã vào lưng anh, bám lấy thắt lưng anh.

"A..."

Thương Giới cảm giác hai thứ mềm mại như bông kia dán vào lưng mình rất rõ ràng. Huyệt thái dương anh giật giật, nhanh tay kéo cô ra, để cô ổn định thân mình.

Cô mặc váy mỏng ôm sát vào cơ thể, cho nên khi Thương Giới ôm cô, có thể cảm nhận được vòng eo thon nhỏ.

"Anh Thương..." Giọng nói yếu ớt mảnh mai của cô khiến cả người anh cứng lại.

Thương Giới ổn định cơ thể, lập tức buông cô ra, bình thản nói: "Trong trường hợp này, cô một thân một mình say rượu, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp. Nếu tôi không tới kịp lúc, cô biết sẽ xảy ra chuyện gì không?"

Giang Tỉnh Tỉnh ngơ ngác lắc đầu, trước kia cô chỉ là diễn viên quần chúng, không có cơ hội tham gia tiệc rượu lớn như vậy.

Thương Giới hơi cúi người, bình thản nhìn vào mắt cô, nói từng chữ: "Cô sẽ bị đàn ông mang đi, chuốc thuốc."

Giang Tỉnh Tỉnh biết vòng luẩn quẩn này hỗn loạn, nhưng cũng không ngờ Thương Giới lại nói nghiêm trọng như vậy, cô cười nói, "Anh Thương, anh đừng dọa em sợ, nơi này có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ai có thể mang em đi được."

Thương Giới càng lạnh mặt, có rất nhiều nữ diễn viên, ban đầu cũng có suy nghĩ đơn thuần như vậy, nhưng có những lúc, không phải cứ nhiều người là sẽ an toàn, đã bị chuốc thuốc lại còn có rượu hỗ trợ, cho dù anh tình tôi không nguyện, cũng không thể theo ý mình là xong.

Nhưng anh không muốn nói mấy chuyện này với Giang Tỉnh Tỉnh, cặp mắt trong veo của cô khiến anh không đành lòng phá vỡ giấc mơ đáng thương mà cô vẫn kiên trì theo đuổi.

"Bây giờ cô là vợ của tôi, đã được pháp luật công nhận, cô biết điều này có nghĩa là gì không?"

Giang Tỉnh Tỉnh ngơ ngẩn lắc đầu.

"Có nghĩa là cô không thể hạ mình đi nịnh nọt những người đó, hôm nay họ chỉ xem cô là bạn tôi, có lẽ là tình nhân, vậy thì không sao. Nhưng nếu họ biết cô là vợ tôi, vậy tin tức ngày mai sẽ là gì đây, hả? "Phu nhân tập đoàn Thương thị bị đạo diễn phim cấp ba quấy rối""

Thương Giới không nói tiếp nữa, chuyển sang chuyện khác, "Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của tôi, còn ảnh hưởng tới giá trị của tập đoàn Thương thị, mỗi giây mỗi phút cổ phiếu sẽ giảm xuống, mà tất cả là do sự lỗ mãng của cô."

Anh nói rất nhiều, khiến Giang Tỉnh Tỉnh sửng sốt, tuy cô không nghe hiểu hết, nhưng từ ánh mắt cùng giọng nói của anh, cô hiểu rằng mình đã phạm sai lầm lớn.

Một lúc sau, ánh mắt của cô phiếm đỏ.

Là một diễn viên, Giang Tỉnh Tỉnh muốn có nước mắt thì sẽ có nước mắt. Nhưng trong cuộc sống thường ngày, cô không thích khóc, bởi vì cô biết, nước mắt là vũ khí có sức sát thương cao nhất của một cô gái xinh đẹp, không phải của cô, cho nên cô không khóc.

Nhưng lời nói của Thương Giới thực sự khiến cô đau lòng.

"Lúc kết hôn, anh... anh chưa nói mấy chuyện này với em. Em xin lỗi, thật sự xin lỗi, em không biết mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy." Cô cúi đầu, ra sức giải thích với anh, rưng rưng nước mắt, "Anh Thương, xin lỗi. Hôm nay là do em không biết phải trái."

Đột nhiên Thương Giới nắm chặt tay áo.

Đáy lòng giống như có dã thú đang điên cuồng phẫn nộ, đánh mạnh vào cửa sắt.

Anh bắt nạt cô ấy!

Anh không thể bắt nạt cô ấy!

Tôi cưới cô ấy về làm vợ, không phải để anh coi là phu nhân tập đoàn Thương thị chó má gì đó!

Thương Giới cảm giác trái tim đang bị lưỡi dao sắc bén xuyên qua, cô càng giải thích, anh càng khó chịu.

"Được rồi." Anh đặt tay lên vai cô, "Tôi nói hơi nặng lời."

Không phải hơi nặng, mà là rất nặng.

Giang Tỉnh Tỉnh hít mũi, vẫn còn nghẹn ngào, thật sự là bị ức hiếp, nhất định phải phát tiết hết ra.

Thương Giới lấy ống tay áo lau nước mắt cho cô, cúi xuống nhìn thẳng vào cô, "Đừng khóc nữa."

Trước kia anh chưa từng nhẹ nhàng như vậy, dỗ cô như dỗ con gái, "Tôi không muốn cô gặp chuyện không may, hiểu không?"

Vì thế Giang Tỉnh Tỉnh ngoan ngoãn gật đầu, "Hiểu."

"Tính tình của tôi không được tốt." Anh nói: "Làm phụ nữ khóc là do tôi không biết phép tắc, sau này tôi sẽ kiềm chế mình lại, cô cũng đừng khóc, như vậy tôi cũng rất khó chịu."

"Em sẽ không khóc." Giang Tỉnh Tỉnh nói, vẫn mang theo giọng mũi rất nặng, "Chỉ cần anh không mắng em."

Tính cô vốn mềm yếu, ai mắng cô, cô không hề tính toán, cũng không hé răng làm chuyện vô ích. Nhưng người đàn ông trước mặt là chồng của cô, những gì yếu ớt nhất của cô đều bày ra trước mặt anh, cũng chỉ bày ra với mỗi anh.

"Được rồi." Thương Giới nhẹ nhàng nói, "Tôi không mắng cô nữa, đừng khóc."

Giang Tỉnh Tỉnh không khóc nữa, lau mắt, sau đó cầm tay anh, "Vâng, em muốn về nhà."

Ngón tay của anh bị bàn tay mềm mại của cô nắm lấy, cảm giác như mình trở thành một người cha, đang nắm tay cô con gái nhỏ.

Nhưng anh cũng không buông tay cô ra.

...

Cần gạt nước hoạt động, bên trong xe yên ắng.

Lâm Xuyên nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu, hai người tự động ngồi cạnh hai bên cửa, Thương Giới im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đèn đường bên ngoài khiến ánh mắt anh mông lung không rõ.

Mà Giang Tỉnh Tỉnh phía bên kia, dựa vào cửa xe ngủ gà ngủ gật, cái trán giống như chim gõ kiến, lên lên xuống xuống.

Lâm Xuyên muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ, vì thế anh ấy mở radio, muốn bật chút nhạc.

"Tiếp theo là anh Vương số 9809, anh yêu cầu bài hát "Người yêu thân mật [*]", dành tặng cho vợ của anh ấy. Anh ấy hy vọng vợ mình mãi như chú chim nhỏ vui vẻ, anh ấy nguyện làm gốc cây đại thụ che chở cho cô ấy, vì cô ấy chắn gió che mưa, chúng ta hãy mong cho vợ chồng anh Vương sẽ mãi tốt đẹp, cùng nhau vượt qua cuộc đời dài lâu..."

Giang Tỉnh Tỉnh mở đôi mắt đã mơ màng, Thương Giới nói: "Tắt, ồn."

Ngụ ý, không thấy phu nhân đang ngủ sao?

Vì thế Lâm Xuyên ngoan ngoãn tắt đài.

Gió lạnh ngoài cửa thổi vào, Giang Tỉnh Tỉnh rùng mình, ôm lấy khuỷu tay theo bản năng.

Trên người cô chỉ mặc chiếc váy mỏng manh, giờ phút này thu mình lại, bộ phận phía trước càng thêm nhô cao rõ ràng, phong cảnh trước ngực trùng trùng điệp điệp, anh không nhịn được, nhìn nhiều thêm hai lần.

Giang Tỉnh Tỉnh hắt xì, che miệng lại.

Lúc này, đột nhiên một chiếc áo khoác màu đen được choàng lên người cô, trên áo vẫn còn hơi ấm của anh.

Giang Tỉnh Tỉnh kinh ngạc nhìn Thương Giới, chiếc áo sơ mi bên trong vừa vặn với người anh, anh chăm chú nhìn cổ tay áo, không nhìn cô.

"Anh Thương, em không lạnh." Cô vừa nói xong thì hắt xì một cái.

Thương Giới nhắm mắt lại, bắt đầu chợp mắt, vì thế Giang Tỉnh Tỉnh ngoan ngoãn mặc áo khoác của anh vào, áo khoác rộng thùng thình, vóc dáng cô lại nhỏ xinh, ống tay áo dài hơn tay cô một khoảng, cô phải khó khăn vươn tay lên, xăn tay áo lại cho vừa.

Quanh thân đều là hơi thở của anh, rất nhẹ nhàng thoải mái, quần áo cũng tràn ngập mùi hương của anh, vô cùng ấm áp.

Vì thế, Giang Tỉnh Tỉnh dịch tới chỗ Thương Giới, thấy anh không để ý, cô liền tựa vào anh.

Lâm Xuyên lịch sự bật màn che, để lại không gian cho hai người.

Giang Tỉnh Tỉnh nhẹ nhàng gối đầu lên vai Thương Giới, Thương Giới chậm rãi mở mắt, lông mi dài run rẩy, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Cô giống như con mèo rúc vào người anh, nhỏ bé tựa vào vai anh, mặt mày mềm mại, không có chút nào gọi là cố ý hay nịnh nọt, cô hoàn toàn coi anh là chồng mình, ỷ lại, còn có phần tín nhiệm anh.

Thương Giới vẫn còn cảm thấy hối tiếc vì những lời vừa nãy, những lời này chỉ để cô biết khó mà lui, không phải thực sự muốn tổn thương cô.

Nhưng người phụ nữ này không như anh nghĩ, chủ động xin lỗi anh, giờ lại lẳng lặng tựa vào vai anh, coi anh là nơi chắn gió che mưa của cô.

Thương Giới có thể cảm nhận rõ ràng, người phụ nữ này cần anh, bất luận là về mặt kinh tế hay tình cảm.

Từ nhỏ, Thương Giới đã bị vị trí và hoàn cảnh ảnh hướng đến giá trị quan, trong một dòng họ giàu có, em họ anh họ, dòng thứ hay dòng chính, có là người thân cũng sẽ cạnh tranh.

Đâu đâu cũng là nguy hiểm cần bận tâm, chỉ khi lớn mạnh mới có thể tự lập, chỉ khi lạnh lùng mới có thể bảo vệ mình, chỉ cần chiến thắng, tất cả những tình cảm vô dụng đều nên bị khắc chế và vứt bỏ.

Mà lúc người phụ nữ này tựa vào anh, khiến anh có cảm giác chưa từng có, cảm giác được người khác ỷ lại, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.

Hai mươi phút sau, xe đậu trước cửa biệt thự Vọng Giang, Giang Tỉnh Tỉnh đã tựa đầu vào vai anh ngủ say, cho nên Thương Giới không có ý định xuống xe.

Lâm Xuyên quay đầu nhìn anh, Thương Giới cho anh ấy một ánh mắt, ý bảo đừng có lên tiếng.

Nhưng chú chó vàng trong nhà lại nghe được tiếng xe ô tô, đứng cạnh cửa sổ sát đất, kích động sủa to "gâu gâu".

Giang Tỉnh Tỉnh mở mắt, phát hiện mình dựa vào vai Thương Giới mà ngủ, có chút ngượng ngùng, nhanh chóng xuống xe, chú chó vàng nhảy bổ vào người cô, vô cùng cao hứng mà thè lưỡi, đi xung quanh cô.

Cô sờ bộ lông mượt mà do vừa được tắm của nó, vui mừng quay đầu nhìn Thương Giới, "Anh đồng ý cho nó vào nhà à?"

Thương Giới giả bộ không biết, quay đầu trách móc quản gia, "Ai cho chó vào nhà?"

Quản gia:...

Giả bộ cũng thật giống, sao anh không đi lấy giải Oscar luôn đi.

"Là tôi tự ý cho nó vào." Quản gia mất mười giây để nhập vai, bình tĩnh nói: "Nó ở bên ngoài dính mưa, thật sự rất đáng thương, nên tôi để nó vào, nhưng thiếu gia yên tâm, nó đã được tắm rửa sạch sẽ, sẽ không làm dơ sàn nhà."

"Lần sau không được viện cớ như thế nữa." Thương Giới nói xong liền xoay người lên tầng.

Giang Tỉnh Tỉnh nói với quản gia, "Cảm ơn ông, thật sự cảm ơn."

Quản gia khẽ cười khổ, trong lòng thầm nói, nếu không có thiếu gia đích thân cho phép, cho ông một trăm lá gan cũng không dám tự chủ trương đưa chó vào nhà.

Đáng tiếc thiếu gia giả bộ không biết, ông cũng không dám nói thêm cái gì.

...

Trong phòng lắm lớn, người giúp việc chuẩn bị nước nóng. Bồn tắm là hình tứ giác, tựa như bể tắm nước nóng, còn có chế độ mát xa.

Giang Tỉnh Tỉnh nằm trong bồn, hoàn toàn thả lỏng, nước ấm khiến cơ thể cô bớt lạnh lẽo, khuôn mặt cũng dần ửng đỏ.

Người giúp việc gõ cửa phòng tắm, "Phu nhân, cô đã ngâm mình hơn một tiếng rồi."

Không có ai đáp lại, vì thế người giúp việc nhanh chóng gõ cửa phòng ngủ Thương Giới.

Thương Giới đang đọc sách buổi đêm, có hơi buồn ngủ.

"Thiếu gia, phu nhân... đã ngâm mình được một tiếng, không có chút tiếng động, chắc là ngủ quên rồi."

Thương Giới:...

Cho nên, loại chuyện nhỏ này cũng phải hỏi anh sao!

"Các cô vào xem đi." Thương Giới không kiên nhẫn, nói: "Không cần cái gì cũng nói với tôi."

Vì thế người giúp việc lạch bạch chạy ra ngoài, qua nửa phút, lại lạch bạch chạy về, "Thiếu gia, đúng là phu nhân đang ngủ, đã vậy còn ngủ rất sâu."

Thương Giới:...

Anh để sách xuống, thản nhiên nhìn người giúp việc, "Cho nên?"

Người giúp việc khó xử, nói: "Thiếu gia, trước kia anh toàn tự mình bế phu nhân ra, cứ tiếp tục thế này thì sẽ bị cảm lạnh đấy."

Thương Giới không kiên nhẫn, nói: "Vậy là giờ tôi phải làm cho mấy người?"

Cô giúp việc ngập ngừng, nói: "Thiếu gia, trước kia anh không thích để chúng tôi phục vụ phu nhân, mỗi lần phu nhân say rượu, đều là anh tự mình hầu hạ."

Thương Giới:...

Quá đáng!

Anh day trán, cảm thấy đau đầu, "Đi đỡ cô ấy dậy, đừng để tôi nói lần thứ ba, cùng đừng để..." Anh dừng lại một chút, "Đừng để cô ấy bị cảm."

Cô giúp việc tuân lệnh, lạch bạch chạy ra ngoài.

Vài phút sau, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, Thương Giới ném mạnh sách lên bàn, "Lại sao nữa!"

Cô gái bị tiếng động kia dọa sợ, co người lại theo bản năng.

Thương Giới ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện không phải nữ giúp việc, là Giang Tỉnh Tỉnh.

Đầu tóc ẩm ướt dài ngang vai, áo ngủ lộ ra đầu vai trắng mịn, sau khi tắm xong, mặt cô hơi ửng hồng.

Thương Giới có thể nhìn ra cô không mặc áo lót, chỗ kia như ẩn như hiện.

Anh cảm giác cổ họng ngứa ngáy, nghiêng đầu hỏi: "Có việc?"

"Không có." Giang Tỉnh Tỉnh không có việc gì đi tới, cầm lấy máy sấy, ngồi trước gương, bắt đầu sấy tóc.

Thương Giới nhìn cô đi lại, anh tựa như con gấu bị chiếm mất lãnh địa, đề phòng hỏi: "Cô làm gì đấy?"

Máy sấy phát ra tiếng ro ro rất lớn, cô đưa lưng về phía anh, tiếp tục sấy tóc, dường như không nghe thấy lời anh nói.

Thương Giới đau đầu, đột nhiên có cảm giác như đánh vào bông, toàn thân không có chỗ phát tiết.

Cô nghiễm nhiên coi phòng ngủ anh là phòng ngủ của cô, coi cô là vợ anh, cho nên mới tự nhiên đi thẳng vào phòng để sấy tóc.

Vất vả lắm máy sấy tóc mới ngừng lại, Thương Giới day trán, vô lực nói với cô: "Quay về giường của cô đi."

Giang Tỉnh Tỉnh đang dưỡng da, bàn tay trắng trẻo xoa mặt, nghe vậy thì nhìn Thương Giới, không hiểu sao lại có phần e lệ.

"Được."

Cô lập tức đứng dậy, nằm lên chiếc giường lớn màu xanh nước biển, đắp chiếc chăn đơn lên người, sau đó lén nhìn anh một cái.

Cử chỉ nũng nịu hàm xúc kia, có khi nào cô nghĩ việc anh khẩn cấp đuổi cô ra khỏi phòng thành làm "chuyện gì đó"!

Thương Giới thực sự không biết nên làm gì với cô, nhẫn nại nói: "Tôi nói là quay về giường của cô."

Giang Tỉnh Tỉnh ngơ ngác: "Đây là giường của em mà."

Thương Giới rời giường, đứng trên cao ngạo nghễ nhìn cô, lạnh lùng nói: "Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa."

Giang Tỉnh Tỉnh cúi đầu, đôi mắt xoay chuyển, có vẻ đang rất bất an, đầu ngón tay nắm chặt chăn bông, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Rõ ràng là không phải!"

Đêm qua, không biết ai đó còn mãnh liệt dùng sức, vừa hôn vừa đòi hỏi, hận không thể nhét cô vào lòng đấy.

Thương Giới cảm giác Giang Tỉnh Tỉnh đang dùng đôi mắt oan ức nhìn anh, quả thực coi anh như một thằng đàn ông tệ bạc, bội tình bạc nghĩa.

Không hiểu sao, anh cũng cảm thấy tội lỗi.

"Cô Giang, tôi có chuyện phải giải thích rõ với cô, tôi không thể làm..."

Thương Giới ngừng lại một lát, thay bằng từ lịch sự hơn, "Tôi không thể ngủ với cô, tình trạng bây giờ không cho phép tôi tiếp xúc với phụ nữ, cho dù là vợ của tôi cũng không được."

Vì sao lại cảm giác chột dạ?

Đôi mắt Giang Tỉnh Tỉnh lại càng thêm oan ức, "Vậy anh có nhớ chuyện tối hôm qua không?"

Thương Giới nhớ lại, đó là lần đầu tiên anh miệt mài suốt hai mươi tám năm qua, sao có thể không nhớ.

Tối hôm qua cô gái dưới thân anh khóc nức nở, khẽ khàng rên rỉ, cào lưng anh, cầu xin anh nhẹ một chút, chậm một chút...

Mà cảm giác ướt át khiến toàn thân khoan khoái kia, dĩ nhiên anh cũng khó có thể quên.

Vành tai Thương Giới phiếm đỏ.

Giang Tỉnh Tỉnh thấy dáng vẻ anh như vậy, tự nhiên là biết anh nhớ được, quả nhiên... là cùng một người. Cô càng có khuynh hướng coi anh là người bệnh bình thường, chỉ là đang mắc bệnh mà thôi.

"Cô Giang, tôi không quen ngủ với người khác."

Giang Tỉnh Tỉnh không nhịn được mà cười nhạo một tiếng, trước kia không biết là ai, ngày nào cũng chui vào chăn cô ngủ đông, ôm cô ngủ cùng.

Thương Giới lập tức hiểu rõ nụ cười của cô, tưởng tượng vẻ mặt của mình lúc này, vành tai lại thêm đỏ.

Tóm lại, cho dù Thương Giới nói gì, Giang Tỉnh Tỉnh vẫn nằm trên giường không chịu đi, thậm chí Thương Giới còn bảo người giúp việc kéo cô đi, người giúp việc nhìn phu nhân trẻ tuổi nhà mình, chậm chạp không dám lại gần.

Cuối cùng Thương Giới không ngại nề hà, đi tới kéo tay Giang Tỉnh Tỉnh, kéo cô rời giường, nhưng Giang Tỉnh Tỉnh ôm chặt chăn không chịu đi, vì thế Thương Giới mang theo cả chăn, khiêng cô lên vai, đi tới phòng dành cho khách.

Phòng dành cho khách nhỏ hơn phòng ngủ chính một chút, nhưng chỉ cần dọn dẹp lại thì vẫn được, cả người Giang Tỉnh Tỉnh bị Thương Giới khiêng trên vai, đầu chạm vào lưng anh, lắc lư tới mức cô sắp ngất xỉu.

"Mới kết hôn có một ngày, anh đã ức hiếp em!"

Thương Giới bình tĩnh nói: "Tôi không ức hiếp cô, là cô ức hiếp tôi."

"Nào có."

"Cô Giang, đừng có quyến rũ tôi lần nữa, được chứ?"

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Dùng giọng điệu nho nhã để nói chuyện đó, người đàn ông này có vấn đề sao?

Chậc, thật đáng thương!

Lúc Thương Giới ném Giang Tỉnh Tỉnh Tỉnh lên giường, Giang Tỉnh Tỉnh ôm chặt anh, kéo cổ anh xuống, Thương Giới mất trọng tâm, cả người cũng ngã xuống giường.

Sau đó, Giang Tỉnh Tỉnh nhắm mắt lại, chủ động hôn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play