Giang Tỉnh Tỉnh không ngờ đạo diễn Cố Diệp sẽ tự mình gọi điện thoại đến. Trong điện thoại, thái độ của đạo diễn vô cùng tốt, vừa mở miệng là “Cô Giang”, kêu cô tời thử vai cũng chèn thêm một chữ “mời”.
Giang Tỉnh Tỉnh được chiều mà sợ, hồi tưởng lại đêm tiệc đóng máy, đạo diễn Cố Diệp cùng mấy diễn viên khác nói chuyện, đâu có liếc mắt nhìn cô một cái.
Sao đột nhiên lại kêu cô đi thử vai?
Giang Tỉnh Tỉnh không nghĩ nhiều, vội vàng trang điểm nhẹ cho mình, mặc một chiếc váy xòe thỏa đáng, gọi taxi đến trường quay《 Bạch trú chi thành 》.
Kiến trúc Thượng Hải cổ xưa sừng sững hai bên đường phố, đúng là không khí của thời dân quốc.
Giang Tỉnh Tỉnh đến phim trường, phát hiện ngoài cô còn có vài diễn viên nữ đang chờ cơ hội thử vai. Có gương mặt quen thuộc, ví dụ như Kiều Kiều, đương nhiên, cũng có ít gương mặt mới, là người cô không quen biết.
Kiều Kiều thấy Giang Tỉnh Tỉnh cũng tới thì kinh ngạc: “Tỉnh Tỉnh, cô cũng tới thử vai sao?”
Giang Tỉnh Tỉnh gật đầu: “Sáng hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại, kêu tôi đến thử vai.”
Trong mắt Kiều Kiều hiện lên sự nghi hoặc, hình như là rất khó hiểu, lấy điều kiện bề ngoài của cô, vậy mà cũng đủ tư cách thử vai nữ số một, hay là nhân viên nhầm lẫn?
“Tỉnh Tỉnh, cô có nên đi xác nhận lại không, bên này chúng tôi xếp hàng để thử vai nữ số một - Bạch Khanh Khanh, những vai phụ khác thử ở phòng khác.”
Giang Tỉnh Tỉnh nói: “Không sai, hôm nay đạo diễn Cố gọi cho tôi, thật sự là thử vai nữ số một - Bạch Khanh Khanh.”
Xung quanh có cô gái hô lên: “Cái gì, đạo diễn Cố tự mình gọi cho cô?”
“Không thể nào, chúng tôi đều do nhân viên gọi từ ba ngày trước, kêu đến thử vai.”
“Đạo diễn Cố là dạng người gì, sao có thể tự mình gọi cho cô, cô cũng không phải là nhân vật lớn gì.”
...
Kiều Kiều cũng cho rằng Giang Tỉnh Tỉnh đang giả vờ, nói hươu nói vượn, trên mặt hiện lên biểu cảm khinh miệt, nói: “Đã là đạo diễn Cố ‘tự mình’ gọi đến mời cô, vậy thì ở đây xếp hàng chờ thử vai đi.”
Giang Tỉnh Tỉnh không nói gì, xếp hàng sau mấy cô gái, đúng lúc này, đạo diễn Cố đang bận rộn thoát ra khỏi đám người, thấy Giang Tỉnh Tỉnh thì vội chào đón, ân cần khách khí nói: “Cô Giang tới rồi à, vậy thì cô hoá trang thay quần áo trước đi, lát nữa thử vai đầu tiên.”
Giang Tỉnh Tỉnh lễ phép, khách khí nói: “Cảm ơn đạo diễn Cố, tôi tới sau, vẫn nên xếp hàng đi.”
“Không cần, xếp hàng quá mất thời gian của cô, không sao, cô cứ trang điểm trước đi, tôi đã kêu chuyên viên trang điểm đến giúp cô, chúng tôi thử vai xem trình độ thực sự, nếu không tồi thì sẽ định ra luôn.”
Cố Diệp nói xong liền đi làm chuyện khác, mấy cô gái xung quanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, không biết cô là thần tiên có lai lịch gì, vậy mà lại có thể khiến đạo diễn Cố Diệp lễ phép ân cần như vậy.
Phải biết rằng, đạo diễn Cố Diệp chính là đạo diễn lớn nổi danh cả nước ngay từ tác phẩm đầu tiên, ông ta lại khách khí với Giang Tỉnh Tỉnh như vậy.
Không thể nào tin nổi!
Đặc biệt là Kiều Kiều, sắc mặt vô cùng khó coi, cô ta hiểu rõ về Giang Tỉnh Tỉnh, không quyền không thế cũng không có chỗ dựa, căn bản là một diễn viên không có gì cả, sao có thể khiến đạo diễn Cố Diệp coi trọng như thế!
Chắc chắn là chơi trò mờ ám sau lưng!
Giang Tỉnh Tỉnh không để ý đến mấy ánh mắt ghen tỵ và căm ghét của mấy cô gái kia, theo nhân viên trực tiếp vào phòng hóa trang.
Đoàn đội của đoàn phim lớn quả nhiên là xa hoa, phòng hóa trang rộng rãi sáng sủa, trang phục thiết bị đầy đủ mọi thứ, có thể chứa đến mấy chục diễn viên đồng thời hoá trang.
Trước đây Giang Tỉnh Tỉnh chưa từng tham gia vào đoàn phim điện ảnh lớn thế này, lúc ngồi xuống còn cảm thấy không biết phải làm gì.
Chuyên viên trang điểm đến trang điểm cho Giang Tỉnh Tỉnh, cảnh diễn thử là sau khi Bạch Khanh Khanh trở thành nữ gián điệp, lấy thân phận ca nữ để che dấu, đêm nào cũng trà trộn vào vũ hội ca thính, muốn tìm hiểu tình báo từ nhiều người đàn ông khác nhau.
Cảnh này cần phải trang điểm đậm.
Chuyên viên trang điểm vén tóc mái Giang Tỉnh Tỉnh lên, thấy trên trán cô có sẹo thì hơi nhíu mày.
Giang Tỉnh Tỉnh biết vết sẹo này thật sự ảnh hưởng đến cái nhìn, phải biết rằng Bạch Khanh Khanh chính là mỹ nhân nổi danh ở Bến Thượng Hải, trên mặt mỹ nhân có sẹo, còn có thể gọi là mỹ nhân sao?
Cô hỏi chuyên viên trang điểm: “Vết sẹo này có thể che không?”
“Tôi sẽ cố gắng, thử xem đã.”
Chuyên viên trang điểm dặm hết lớp phấn này đến lớp phấn khác cho Giang Tỉnh Tỉnh, cho đến khi sắc mặt cô trở nên vô cùng tái nhợt, nhưng vết sẹo kia thật sự quá rõ ràng, không che được.
Kiều Kiều và những cô gái khác cũng vào phòng hóa trang, Kiều Kiều cố ý ngồi cạnh Giang Tỉnh Tỉnh, điệu bộ mang theo sự trào phúng: “Dù có sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để được đạo diễn nhìn trúng thì thế nào, người vốn sinh ra đã kém cỏi, có cơ hội cũng không nắm được.”
Cô ta muốn nhìn xem, hôm nay Giang Tỉnh Tỉnh sẽ mất mặt thế nào.
Giang Tỉnh Tỉnh không để ý đến cô ta, bắt đầu cúi đầu suy tư, vận dụng kinh nghiệm diễn kịch nhiều năm... Đột nhiên, trong đầu cô có tia sáng lóe lên, nói với chuyên viên trang điểm: “Vết sẹo này không bị lồi, có thể vẽ gì phía trên không?”
Cô vừa nói như vậy, chuyên viên trang điểm lập tức hiểu ý cô: “Đây là ý hay, tôi nghĩ xem, vẽ hoa mai đi, hoa mai đỏ, chắc là được.”
Giang Tỉnh Tỉnh lại lắc đầu, nói: “Mai là vẻ đẹp thanh cao, nếu Bạch Khanh Khanh là ca nữ vũ nữ, lăn lộn giữa chốn phong trần, vẽ mai thì không hợp cảnh lắm, hay là... Vẽ một bông hoa hồng đỏ đi, hoa hồng đỏ tươi đẹp lộng lẫy, vừa hợp với thân phận của Bạch Khanh Khanh, vừa hợp với khẩu vị của đàn ông tìm hoan mua vui.”
Chuyên viên trang điểm thay đổi cái nhìn về Giang Tỉnh Tỉnh, ban đầu cô ấy cho là cô được đạo diễn “chiếu cô”, đi vào bằng cửa sau, không ngờ nói chuyện một lát lại có ý tưởng như vậy, có sự giải thích độc đáo của riêng mình về nhân vật, so với những nữ diễn viên chỉ biết kêu người ta trang điểm mà nói, cô thật sự lợi hại.
Nói là làm, chuyên viên trang điểm lập tức mang màu trang điểm đến, vẽ một bông hoa hồng theo hình dạng vết sẹo của Giang Tỉnh Tỉnh, một bông hồng đỏ bừng ngay giữa trán.
Sau đó lại thay váy dài lông vũ của ca nữ vũ nữ, Giang Tỉnh Tỉnh lập tức trở thành người phụ nữ quyến rũ chốn phong trần thời dân quốc.
Thử vai bắt đầu, Bạch Khanh Khanh ra khỏi căn phòng trên tầng ba, trên tay kẹp một điếu thuốc thon dài của nữ, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ cuối hành lang, cô đứng dưới ánh trăng, tao nhã nhìn điếu thuốc, cả người có cảm giác lười nhác, nhưng trong sự lười nhác lại thấy vài phần căm ghét và không cam lòng.
Cô không thích hút thuốc, nhưng vì thử vai, Giang Tỉnh Tỉnh cứng rắn buộc mình học hút thuốc, phải biết cảm giác thuốc vào miệng và vào phổi hoàn toàn bất đồng.
Hít vào một ngụm thuốc, đôi mắt cô mơ màng, thực sự là một diễn viên có kỹ thuật diễn vững chắc.
Dưới ánh trăng mờ, trong làn sương khói lượn lờ, đóa hoa hồng đỏ lộng lẫy giữa trán cô, phối hợp với mỗi một biểu cảm của cô, tạo nên sự kích thích thị giác rất lớn.
Giờ phút này, dường như cô chỉ là một ca nữ, vũ nữ không thể nào khống chế được vận mệnh của mình vào thời Thượng Hải đâu đâu cũng là sóng gió trăm năm trước, chỉ có thể mặc đời trôi dạt, đồng thời... Cô cũng là đặc vụ làm mưa làm gió, bỡn cợt với khắp các thế lực xung quanh - Bạch Khanh Khanh.
Thương Giới đứng cách đó không xa, nhìn Giang Tỉnh Tỉnh đang hòa mình vào vai diễn không chớp mắt.
Đôi mắt sâu đen như bóng đêm cũng kinh ngạc.
Anh dần hiểu ra vì sao cô gái này lại chấp nhất với nghiệp diễn viên như vậy, cho dù trên mặt có khuyết điểm, cô cũng không chịu từ bỏ.
Bởi vì chỉ có lúc đóng phim, cô mới sống thực sự, khi đó cô là đẹp nhất, cũng giàu sức sống nhất!
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, thậm chí cả mấy cô gái lúc đầu còn khinh thường cô, bị kỹ thuật diễn vững vàng của Giang Tỉnh Tỉnh thuyết phục.
Đạo diễn Cố Diệp càng kích động hơn, ban đầu là do áp lực từ nhà đầu tư, ông ta mới cho Giang Tỉnh Tỉnh một cơ hội thử vai, nhà đầu tư cũng nói chỉ cần thử vai thôi, có chọn hay không là do ông ta quyết định.
Lúc ấy Cố Diệp còn thầm nghĩ, nếu thật sự không tốt, đến lúc đó từ chối cũng được, dù sao thì ông ta cũng là đạo diễn nổi danh trong nước, phải dành cả tâm huyết vào “đứa con” của mình.
Mà biểu hiện của Giang Tỉnh Tỉnh lại vượt qua dự đoán của ông ta!
Nhiều ngày nay, rất nhiều nữ diễn viên đã thử vai, nhưng chỉ có Giang Tỉnh Tỉnh là giống Bạch Khanh Khanh nhất! Có thể nói, từ lúc cô bắt đầu diễn, cô chính là Bạch Khanh Khanh!
Đạo diễn Cố Diệp lập tức đưa ra quyết định, nữ số một này chính là Giang Tỉnh Tỉnh.
Mấy cô gái đến thử vai lục tục chúc mừng Giang Tỉnh Tỉnh, sửa lại dáng vẻ khinh thường, bây giờ là trưng ra nụ cười, mong đợi có thể thông qua Giang Tỉnh Tỉnh nhận được vai nữ phụ.
Tuy trong lòng Kiều Kiều không phục nhưng vẫn ngẩng mặt đến gần: “Tỉnh Tỉnh à, cô giỏi quá, tôi biết với kỹ thuật diễn của cô, tuyệt đối không thành vấn đề mà, trước đây lúc đóng bộ 《Thái giám 》, tôi đã nhìn ra cô không phải người tầm thường, tương lai sẽ thăng tiến rất nhanh, cũng đừng quên chị em nha.”
Giang Tỉnh Tỉnh nhếch miệng, ngoài mặt cười nhưng trong không cười với cô ta, xoay người đi vào phòng hóa trang.
Không phải cô cố ý khinh thường Kiều Kiều, mà là dáng vẻ gió chiều nào theo chiều ấy của người phụ nữ này khiến cô không nhìn nổi, khiến cho người khác khinh thường.
Giang Tỉnh Tỉnh vui vẻ, tâm tình không bị ảnh hưởng bởi những người kia, cô hưng phấn đi vào phòng thay đồ chuẩn bị thay quần áo, vừa cởi áo thì đã bị ôm chặt từ phía sau.
Cái ôm vững chãi to lớn, còn rất nóng bỏng.
Giang Tỉnh Tỉnh sợ tới mức kêu lên, người kia đưa tay che miệng cô.
“Suỵt.”
Giang Tỉnh Tỉnh nghe ra giọng Thương Giới, lập tức thả lỏng cảnh giác, quay đầu, giận dữ đánh anh một chút: “Anh làm gì đó! Làm tôi sợ muốn chết.”
Khóe môi Thương Giới vẫn là nụ cười thiếu đứng đắn như cũ, cầm váy của cô, lúc này Giang Tỉnh Tỉnh mới phát hiện, chiếc váy lông vũ của Bạch Khanh Khanh đã bị cởi, giờ cô chỉ mặc một chiếc áo ren hai dây bó sát, bên dưới là tất chân.
Toàn bộ dáng người hiện ra rõ ràng.
Cô lùi về sau một bước, đưa tay ôm ngực theo bản năng, gương mặt ửng đỏ: “Anh... Sao lúc nào anh cũng thích lén lén lút lút, lần trước là WC nữ, lần này lại là phòng thay đồ nữ.”
“Em cho là tôi muốn sao?” Thương Giới nói: “Nếu ông đây công khai tán tỉnh em, một giây sau đã bị Lawrence bắt vào bệnh viện, thực hiện điện xung trị liệu.”
Giang Tỉnh Tỉnh mở to hai mắt: “Thế này thì quá tàn nhẫn rồi.”
“Cho nên em ngoan đi, đừng ầm ĩ với tôi.” Thương Giới nói xong, nhẹ nhàng ôm chặt cô, kéo cả người cô vào lòng: “Chúc mừng, tiểu ảnh hậu tương lai.”
Giang Tỉnh Tỉnh suy đoán, hơn phân nửa là Thương Giới ở sau lưng gây sức ép mới giúp cô có được cơ hội thử vai quý giá như vậy, cô cảm kích nói: “Là nhờ anh thôi, cảm ơn.”
“Tôi chỉ kêu Cố Diệp cho em một cơ hội, có được chọn hay không thì phải xem biểu hiện của chính em.” Thương Giới duỗi tay búng trán cô: “Là em tự giành được.”
Giang Tỉnh Tỉnh vén tóc mái lên, hỏi anh: “Đẹp không?”
Thương Giới vuốt ve vết sẹo giữa trán cô, giờ đã bị đóa hoa hồng đỏ thay thế, hoa hồng lộng lẫy quyến rũ, rất xinh đẹp.
Anh lắc đầu: “Tôi không thích.”
Giang Tỉnh Tỉnh thất vọng: “Chuyên viên trang điểm nói rất đẹp, hoàn toàn che khuất khuyết điểm của tôi.”
“Khuyết điểm?” Thương Giới lắc đầu: “Thế mới nói em hiểu lầm về mình rồi.”
Giang Tỉnh Tỉnh khó hiểu.
Thương Giới cúi người, tay nâng mặt cô lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào vết sẹo của cô, sự si mê trong ánh mắt không thể khống chế được…
“Rõ ràng là gợi cảm muốn chết.”
Nói xong, môi anh nhẹ nhàng bao phủ vết sẹo.
Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy cơ thể như có dòng điện đi qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT