Nghe thấy cậu đáp lại, tim Lục Niệm Niệm trong nháy mắt đập nhỡ mất nửa nhịp, nắm chặt điện thoại trong tay.
Không dám cúp điện thoại, bởi vì đang đứng trên cao, ánh mắt dõi ra bên ngoài, trong màn đêm mênh mông, xa tít tắp có một chiếc xe con màu đen xuất hiện.
Đèn xe sáng chiếu trong màn đêm trống trải vô cùng bắt mắt, xe chậm rãi ngừng lại, chỉ thấy cửa xe mở ra, một người mặc âu phục, giày da từ trong bước ra ngoài, trong ánh sáng mông lung, đầu tiên là nhìn thấy Phương Ngọc, cậu dường như đang nâng một người xuống xe.
Ánh đèn xa xa không chỉ chiếu rọi con đường phía trước, cũng rọi sáng bóng hình người đó.
Mắt Lục Niệm Niệm vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng đó, nhịp tim đập ầm ầm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhìn thấy người kia cầm điện thoại lên, rồi nói mấy câu.
Lục Niệm Niệm theo bản năng đem điện thoại dán vào một bên tai, mới phát hiện lại không có tín hiệu.
May mắn Tống Kim Triêu tìm đến, ánh mắt dừng ngay ở chỗ cô đang đứng.
Lục Niệm Niệm từ trên cây nhảy xuống, vội vàng chạy từ bên ngoài vào trong phòng, Lão Từ nhìn thấy tư thế hùng hùng hổ hổ này, vội vã từ trong cửa sổ thò đầu ra: “Muộn như vậy, ở bên ngoài không an toàn!”
Nhưng cô gái chạy còn nhanh hơn thỏ, cao giọng trả lời một cậu “Biết rồi””, chớp mắt liền chạy mất tăm.
Tống Kim Triêu lần đầu tiên tới nơi này, xung quanh gập ghềnh đều là đường đất, bởi vì mưa bão vừa đi qua, cho nên đường càng khó đi.
Khi nghe trên núi này phát sinh sạt lở đất, cậu ngay lập tức để Phương Ngọc nhanh chóng lái xe tới đây, lộ trình một ngày một đêm, cậu cả đêm không có chợp mắt, hận không thể bay qua.
Khi nhận được điện thoại của Niệm Niệm gọi tới, cậu mới xem như thở phào nhẹ nhõm, thể xác và tinh thần mệt mỏi ở trên xe chợp mắt.
Đường núi gập ghềnh, nghiêng ngả cả đêm làm cho chân cậu có chút tê dại, rất khó tưởng tượng đến, mấy ngày nay Niệm Niệm đều ở nơi này, Tống Kim Triêu nhíu mày đẩy Phương Ngọc ra tự mình bước đi, xa xa liền nghe thấy có người gọi tên của cậu, giọng nói trong trẻo, êm tai: “Kim Triêu!”
Lục Niệm Niệm rọi đèn pin, gần như là điên cuồng chạy tới, nhìn thấy bóng người quét qua càng ngày càng gần, lòng bàn chân như sinh gió, không quản con đường lầy lội, ống quần thấm ướt, dính chi chít bùn.
Tống Kim Triêu sửng sốt, ánh sáng đèn pin trực tiếp quét qua chỗ cậu, thẳng đến tận khi chạy tới trước mặt cậu, đầu không nhịn được tiến vào vòng ôm của cậu.
Bởi vì dùng sức, đầu Lục Niệm Niệm gần như đâm sầm vào, Tống Kim Triêu ôm chặt lấy cô, cúi đầu ở trên hõm vai cô hít sâu một hơi, ấm áp lâu ngày không gặp trong nháy mắt được lấp đầy.
Phương Ngọc nhìn thấy hai người, vô cùng tự giác ngồi trên xe đợi.
Tống Kim Triêu muốn nhìn rõ người này, mười ngày qua trải qua như thế nào, béo hay gầy, có bị thương hay không, người trong ngực làm thế nào cũng không nguyện ý buông tay, thân thể kiều diễm, mềm mại núp ở trong ngực của cậu.
Qua một lúc lâu, Lục Niệm Niệm rốt cuộc từ trong ngực cậu lui ra ngoài, nâng mắt đối diện với đôi mắt đen, thâm thúy đó, nhìn chăm chú vài giây, nói: “Anh gầy rồi.”
Trong lòng Tống Kim Triêu đình trệ, môi mỏng khẽ động, yết hầu khô khốc một câu cũng không nói ra được.
Cậu còn tưởng rằng Niệm Niệm sẽ trách cậu, tự ý một mình tìm đến đây, mà không phải như hiện tại, đau lòng nói cậu gầy rồi.
Trong lòng biết từ thành phố B đến tỉnh W có bao xa, cậu đi suốt đêm tới đây, khẳng định đang đói bụng.
Lục Niệm Niệm đưa cậu tới nơi ở, người đàn ông phía sau ngoan ngoãn bị dắt đi, không nói câu nào, chỉ nhìn chăm chú vào bóng lưng cô, muốn nhìn cho đủ.
Chờ hai người tới chỗ Niệm Niệm ở, Tống Kim Triêu mới phát hiện ra, trải qua rất tốt trong lời nói của cô là như thế nào, là một căn phòng gạch mộc, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một cái giá rửa mặt, góc bếp còn có một cái bếp lò, trong phòng thỉnh thoảng còn có nước mưa dột chảy xuống.
Bởi vì trong nhà chỉ còn mì, Lục Niệm Niệm nấu hai phần, một phần cho Kim Triêu, một phần cho Phương Ngọc.
Thấy trên âu phục của cậu dính đầy nước bùn, Lục Niệm Niệm nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Cởi quần áo ra, em giúp anh giặt.”
Nghĩ đến Kim Triêu vội vàng tới, quần áo cũng không mang theo, từ trong valy hành lý lấy ra một cái quần ngủ của mình đưa cho cậu, “Anh trước tiên mặc đồ của em.”
Nói xong, Lục Niệm Niệm lại cầm ấm đến chỗ lão Từ lấy nước nóng, Tống Kim Triêu yên lặng nhìn cô bận tới bận lui, ánh mắt tham lam quanh quẩn trên người cô, tới tận khi cô bước tới lần nữa.
Lục Niệm Niệm vừa mới buông chậu rửa mặt xuống, liền bị người từ phía sau ôm lấy, Tống Kim Triêu quấn lấy vòng eo mảnh khảnh, tinh tế của cô, cúi đầu chôn ở hõm vai, chóp mũi từ từ trượt qua cần cổ, từng chút, từng chút mút lấy hơi thở thuộc về mình.
Hơi thở của cậu nặng nề, lặng lẽ phun ở bên tai cô, cảm giác được tay của cậu ngày càng xiết chặt, gò má Lục Niệm Niệm đỏ bừng xoay người, người trước mặt cúi người, cúi đầu nặng nề đặt một nụ hôn triền miên ở trên môi cô.
Lục Niệm Niệm sững sờ bị ép ngẩng đầu, sau gáy bị cậu ấn xuống, cảm nhận được cậu cấp thiết đòi lấy, tim cũng bập bềnh theo, liền cực kỳ phối hợp khẽ nhếch môi, để mặc cậu không ngừng thâm nhập.
Trong phòng gạch mộc tĩnh lặng, chỉ có âm thanh răng môi chạm nhau, cả khuôn mặt Lục Niệm Niệm đỏ như giọt máu, tim cũng đập thình thịch, đến tận khi hơi thở mập mờ của hai người nhẹ dần, Tống Kim Triêu mới hơi đứng dậy, nhìn chằm chằm môi hồng, diễm lệ, con ngươi dần trở nên thâm trầm, nhưng như cũ ôm cô không muốn buông tay.
Lục Niệm Niệm chôn ở trong ngực cậu, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập mạnh mà có lực của cậu, nhỏ giọng mở miệng: “Kim Triêu, em đoán anh sẽ tới.”
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu buông cô ra, một tay nhấc cằm của cô lên, đôi mắt u ám hơi rũ xuống, bình tĩnh nhìn cô.
Lục Niệm Niệm ngoan ngoãn ngẩng đầu, chóp mũi tinh xảo, khéo léo dường như có thể chạm vào sống mũi cao thẳng, khéo léo của cậu.
Sóng mắt dịu dàng nhếch môi cười nhẹ: “Trực giác của em luôn rất chuẩn.”
Tống Kim Triêu nhẹ run, đầu ngón tay mát lạnh cọ gò má trắng nõn, sạch sẽ của cô, môi mỏng mềm mại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của cô, “Anh chỉ là sợ.”
Không ở bên cạnh cậu mỗi giây mỗi phút, cậu đều là trong lo lắng bất an mà vượt qua, sợ cô sẽ không trở lại, sợ cô xảy ra chuyện.
Cậu thấp giọng mở miệng, mỗi một chữ phun ra, bờ môi mang theo nhiệt độ nhẹ nhàng gãi trên làn ra cô.
Lục Niệm Niệm nghe xong tim nhẹ nhàng lay động, không tự giác ôm chặt lấy cậu, đầu chôn trong lồng ngực cậu, đột nhiên cái gì cũng không muốn nói.
Có thể ôm cậu như vậy, là tuyệt vời nhất.
Nhận ra được mập mờ của cô, khoảng trống trong lòng Tống Kim Triêu tứng chút từng chút được lấp đầy, cậu nhếch môi, nhàn nhạt hỏi: “Chiến tranh lạnh kết thúc rồi à?”
Lục Niệm Niệm sững sờ, nhếch môi cười, chôn ở trước ngực cậu thấp giọng nói: “... Anh đoán.”
Tống Kim Triêu không đoán, lại bắt đầu tỉ mỉ hôn, khi làn môi mỏng từ từ di chuyển tới bên tai cô, cậu thấp giọng nỉ non: “Hiện thực đã nói với anh.”
Tiếp theo cậu nhẹ nhàng cắn tai cô.
Đầu Lục Niệm Niệm trống rỗng, không có khí phách mà chân mềm nhũn, Tống Kim Triêu nhếch môi cười khẽ, cánh tay duỗi ra, lực đạo vừa đủ đỡ lấy cô.
Giường trong phòng Lục Niệm Niệm là một tấm ván gỗ, nhỏ thì thôi còn không chắc chắn.
Mắt cậu vừa đen lại vừa sáng, sâu như giếng, đem cả người chiếu vào trong đó, giống như một đám lửa, từng chút từng chút đem người thiêu đốt.
Tống Kim Triêu áp lên, chỉ cần nhẹ nhàng động, giường liền phát ra tiếng kẽo kẹt, nhìn cậu vì kìm chế mà hai bên trán toát mồ hôi, Lục Niệm Niệm muốn cười, lại đau lòng vì cậu, ” nếu không về nhà lại...”
Lời còn chưa dứt, Tống Kim Triêu cúi đầu cắn môi cô trừng phạt, lúc này nếu còn có thể nhẫn nhịn, chính là cậu không phải là đàn ông.
Nếu như giường gỗ này sập thì phải làm sao đây?
Lục Niệm Niệm mím môi, cùng với giường gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, cậu đã chậm rãi đi vào.
Bởi vì sát vách chính là chỗ lão Từ ở, Lục Niệm Niệm che miệng để bản thân không phát ra âm thanh, Tống Kim Triêu chỉ cần động nhẹ một cái, giường liền phát ra tiếng kẽo kẹt.
Nghe thấy tiếng động, mặt Lục Niệm Niệm nóng đến chảy mồ hôi, vừa nghĩ tới nếu như bị lão Từ nghe thấy, này mai còn có thể gặp người sao!
Tống Kim Triêu cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, bởi vì quá gấp, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng nâng lên một chân, âm thanh khàn đặc, bị mở ra một chút, Lục Niệm Niệm che khuôn mặt đỏ bừng, có cảm giác nghiêng về đằng sau, Tống Kim Triêu không nói hai lời trực tiếp dùng tư thế đó ôm cô đứng dậy.
Lục Niệm Niệm kinh ngạc thốt lên một tiếng, trên lưng mát lạnh, cái chăn lại bị rơi xuống đất, trong hoảng loạn liền cuống quít ôm chặt lấy cổ Kim Triêu, mới vừa muốn cự tuyệt, nụ hôn mát lạnh cuồng nhiệt liền chặn môi cô.
Bởi vì hai người là lần đầu tiên dùng tư thế này, Tống Kim Triêu ôm cô, động tác dịu dàng va chạm, hai tay Lục Niệm Niệm ôm lấy cổ cậu, đầu chôn ở hõm vai của cậu, không dám nhìn cậu.
Biết là cô xấu hổ, Tống Kim Triêu nở nụ cười, còn không quên thiện chí nhắc nhở, không nhịn được thì cứ kêu lên.
Lục Niệm Niệm hận đến nghiến răng nghiến lợi, giống như căm hận ở trên vai cậu cắn mạnh một cái.
Trải qua một đêm lăn qua lăn lại, Lục Niệm Niệm vốn là chuẩn bị nước nóng cho Kim Triêu tắm rửa, biến thành cậu giúp mình tắm rửa.
Sáng ngày hôm sau, Tống Kim Triêu dậy sớm, giúp cô chuẩn bị nước nóng, Lục Niệm Niệm vốn định tê liệt ở trên giường không muốn động, vừa nghĩ tới lão Từ ở sát vách, vội vã bò dậy.
Lão Từ tối qua nghe người trong thôn nói có người tới, sáng sớm hôm nay nhìn thấy Tống Kim Triêu từ phòng Niệm Niệm bước ra, cả người giống như bị sét đánh trúng, sững sờ đứng ngốc tại chỗ rất lâu.
Hắn cũng là mấy ngày trước mới biết cô gái này đã kết hôn, nhưng không ngờ tới đối tượng kết hôn lại có thể là vị trước mắt này.
Bởi vì mấy ngày hôm trước mưa trút xuống, ngoại trừ mái nhà phòng Niệm Niệm bị dột nước mưa, điều này cũng xảy ra với nhà của cô gái bị câm.
Buổi chiều mọi người phải rời đi, Lục Niệm Niệm không yên lòng về Tiểu Đào, lại nghe nói nhà bị dột, liền mang theo Tống Kim Triêu cùng qua giúp lợp lại mái nhà.
Tiểu Đào vẫn luôn ở cùng với bà nội, phòng hai bà cháu ở so với chỗ ở năm đó của Lục Niệm Niệm còn cũ nát hơn, nhìn từ bên ngoài, gần như gió thổi liền biến mất.
Nhìn thấy chị gái nhỏ dẫn theo một người nữa tới nhà, Tiểu Đào rõ ràng có chút lo lắng, khi nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ, lạnh như băng của Tống Kim Triêu, thậm chí không dám nói câu nào.
Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp trai như vậy, khuôn mặt trắng, sạch sẽ so với cừu non còn trắng hơn.
Nhìn thấy Lục Niệm Niệm cùng cô gái dùng thủ ngữ giao lưu, trong lòng Tống Kim Triêu hơi kinh ngạc, cậu dường như từ trước đến nay đều không hề biết.
Chờ hai người bò lên đến nóc nhà, khi nói chuyện phiếm, Tống Kim Triêu nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Anh không biết, em lại biết thủ ngữ.”
Lục Niệm Niệm mỉm cười, chậm rãi nói: “Bởi vì mẹ em là một người câm điếc.”
Tống Kim Triêu sững sờ, lẳng lặng nghe cô kể về những chuyện trước đây.
Lục Niệm Niệm lúc nhỏ vẫn luôn cùng bà ngoại sống ở nông thôn, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, chưa từng gặp qua bố của mình, hơn nữa mẹ là người vô cùng yên tĩnh, chưa từng thấy bà nói chuyện, sau đó mới hiểu được, mẹ thực ra cùng người bình thường không giống nhau, bởi vì vừa điếc lại câm.
Bà ngoại nói với cô, mẹ của cô là câm điếc bẩm sinh, trị không được, Lục Niệm Niệm liền học thủ ngữ.
Những năm mẹ còn chưa qua đời, Lục Niệm Niệm từ lúc đấy chưa từng gặp qua Lục Hoài Quân, chỉ có từ mẹ mới có thể biết được một ít tin tức về bố, mỗi khi nói đến người đàn ông đó, ánh sáng trong mắt mẹ luôn dịu dàng, không ngừng nhắc nhở Lục Niệm Niệm, cô có một người bố, gọi là Lục Hoài Quân, tương lai sẽ có một ngày, sẽ tìm đến cửa.
Bà ngoại là một người mạnh mẽ, có lúc nhìn thấy mẹ con hai người nói tới Lục Hoài Quân, luôn là người xù lông đầu tiên, nổi giận đùng đùng muốn che miệng con gái, vĩnh viễn đừng nhắc lại chuyện đó.
Sau đó mẹ Lục Niệm Niệm qua đời, chỉ còn lại hai người là cô và bà ngoại, thời điểm năm cô học lớp ba, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hoài Quân, nhìn thấy bố.
Bà ngoại vẫn luôn nóng tính, mỗi lần Lục Hoài Quân đến, đều bị người cầm chổi đuổi ra ngoài, số lần đuổi càng nhiều, Lục Hoài Quân đến càng thường xuyên.
Khi đó Lục Niệm Niệm chỉ cảm thấy người chú này rất đẹp trai, mỗi lần thừa cơ bà ngoại không chú ý, liền lén lút mở cửa cho ông vào, vì thế không ít lần bị mắng.
Sau đó có một ngày, bà ngoại vác chổi không động, trong lòng Lục Hoài Quân mới bình tĩnh cùng hai bà cháu ăn cơm.
Sau khi bà ngoại mất, Lục Niệm Niệm từ nông thôn hoang vu bị Lục Hoài Quân đón về đại viện.
Khi ông Lục lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Niệm, trong lòng lo lắng nhìn chằm chằm cô, lần đầu tiên gặp mặt, liền hỏi cô, có biết nói chuyện hay không.
Lục Niệm Niệm nghe lời Lục Hoài Quân, gọi một tiếng ông nội, ông Lục nhất thời nước mắt tràn mi mà chảy ra, cũng không biết là hối hận hay là cảm động.
Sau đó Niệm Niệm vẫn luôn sống ở đại viện, nửa thời thơ ấu đều gắn liền với Trần Tương Xán, sau đó lại gặp được Tống Kim Triêu.
Nghe Lục Niệm Niệm nói về chuyện của chính mình, trong họng Tống Kim Triêu chan chát, vốn dĩ muốn an ủi cô vài câu, mới phát hiện khi cô nói, đều luôn mỉm cười, cậu dường như đã đánh giá thấp cô vợ nhỏ của mình.
Đồng thời cũng hiểu được, cậu chưa từng chân chính hiểu rõ Niệm Niệm.
Sau khi trở về thành phố B, Lục Niệm Niệm tiếp tục tới tòa soạn làm việc, chiến tranh lạnh cùng Tống Kim Triêu cũng kết thúc, dường như hết thảy đều đi vào quỹ đạo.
Buổi sáng hôm đó, Lục Niệm Niệm đem báo cáo phỏng vấn đã sửa giao cho lão Từ, mới phát hiện sư phụ giống như đang thu dọn đồ đạc.
Lục Niệm Niệm khó hiểu, đem báo cáo đặt trên bàn hắn, không nhịn được hỏi: “Sư phụ, anh lại phải đi công tác sao?”
Bọ họ vừa mới từ tỉnh W trở về, chẳng nhẽ lại phải ra ngoài phỏng vấn?
Vẻ mặt Lão Từ không tốt, nghe thấy lời này bất đắc dĩ thở dài, “Cũng không biết lão Trương nghĩ như thế nào, lại điều tôi tới Thành phố A, mặc dù nói tiền lương cao.”
“Nhưng hiện tại vợ tôi bụng to như vậy, nếu tôi đi rồi, ai sẽ chăm sóc cô ấy đây.”
Coi như thành phố A lương cao, hắn cũng không muốn đi.
Lão Từ nói xong, động tác không có ngừng lại, thu xếp từng đồ vật.
Nghe thấy hắn phải đi, tim Lục Niệm Niệm nhảy lên, sửng sốt một lúc, đem đem ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu nhấn xuống, lúc trước còn nghe lão Từ nói năm nay muốn mua nhà ở thành phố B, vợ hắn muốn sinh con, tiền hắn tích cóp đủ có thể mua được một ngôi nhà ở đây.
Nhìn bóng lưng bận rộn của lão Từ, Lục Niệm Niệm cắn môi, lông mày ngày càng nhíu chặt.
Vì loại bỏ suy đoán trong lòng, trực tiếp đi tới văn phòng chủ biên, đang định gõ cửa thì nghe thấy bên trong truyền tới tiếng nói chuyện.
Trương Cảnh Đào: Tống tổng, chuyện cậu yêu cầu đã sắp xếp ổn thỏa, Từ Hữu ngày mai sẽ đi.
Không biết đầu bên kia điện thoại người kia còn nói gì, Trương Cảnh Đào bận bịu khom lưng, cúi đầu đáp lại.
Từng câu từng chữ trong phòng chủ biên không rơi một chữ nào lọt vào tai cô, Lục Niệm Niệm sửng sốt, hai chân giống như đóng đinh tại chỗ, trong đầu trống rỗng, hai tai vang lên tiếng ong ong, ngực giống như bị tảng đá lớn đè ép...
Còn tưởng rằng từ tỉnh W trở về, mâu thuẫn giữa hai người đều tiêu tan, bọn họ có thể hạnh phúc như trước đó.
Nhưng tất cả đều là tưởng rằng, Kim Triêu vẫn như cũ không có cảm giác an toàn, cậu thậm chí, đến cả sư phụ của mình cũng không buông tha.
Lục Niệm Niệm không biết mình trở về chỗ ngồi như thế nào, đồng nghiệp nữ bên cạnh nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, cho rằng không thoải mái, vội vàng quan tâm hỏi: “Niệm Niệm, cậu có phải là sinh bệnh không?”
Cô gái trước mặt sửng sốt một lúc, mới ngây ngốc nhìn sang, khó khăn mở miệng: “Tớ không có chuyện gì.”
Sắc mặt Lục Niệm Niệm khó coi đến cực điểm, đồng nghiệp quan tâm giúp cô rót một cốc nước, đặt ở trên bàn.
Buổi chiều, Tống Kim Triêu kết thúc cuộc họp cả một ngày, đúng giờ đến đón cô tan làm, ở cửa toà soạn đợi gần nửa tiếng, Lục Niệm Niệm mới đi ra.
Chờ người lên xe, Tống Kim Triêu giúp cô thắt dây an toàn, Lục Niệm Niệm theo bản năng trốn tránh, giọng nói hờ hững đẩy cậu ra, “Em tự mình làm.”
Tống Kim Triêu liếc mắt nhìn, thu tay về.
Trên đường về không khí vô cùng yên tĩnh, lúc trước,Lục Niệm Niệm luôn cùng Tống Kim Triêu nói những chuyện thú vị ở tòa soạn, còn có những tin tức phỏng vấn gần đây, nhưng hôm nay không giống như vậy, từ lúc bắt đầu lên xe, vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng cũng không nói lời nào, bộ dáng tâm sự nặng nề.
Tống Kim Triêu liếc nhìn mấy lần, môi mỏng khẽ động, cũng không biết phải nói gì mới tốt, Niệm Niệm như vậy làm cho cậu thấy bất an.
Đến tận khi về tới nhà, Tống Kim Triêu vào bếp làm cơm tối, sau khi mở tủ lạnh ra thuận tiện hỏi cô muốn ăn gì, Lục Niệm Niệm nói câu gì cũng được, một mình ngồi ở phòng khách cũng không biết đang nghĩ gì.
Hai người vẫn luôn trong trạng thái trầm mặc kéo dài đến tận tối, khi Tống Kim Triêu từ thư phòng đi ra, nhìn thấy Niệm Niệm ôm chăn ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi, liếc nhìn thời gian, cậu không vui cau mày, tiến lên dứt khoát tắt ti vi, lần này Lục Niệm Niệm không đợi cậu ôm, đứng dậy trực tiếp đi ra phòng khách.
Nhìn theo bóng lưng thon gầy, mỏng manh, Tống Kim Triêu mím môi đứng tại chỗ không có đuổi theo, cậu chính là đang dùng thử phương pháp Keon dạy cậu, kìm chế tâm trạng.
Lục Niệm Niệm cuối cùng ngủ ở phòng khách, bởi vì sợ Tống Kim Triêu sẽ đi vào, đem cửa khóa trái lại.
Khi tâm trạng không ổn định sợ nhất hai người ở cùng một chỗ, từng thử qua cùng Kim Triêu bình tĩnh nói chuyện,nhưng thái độ của cậu làm cho cô đau lòng.
Bất tri bất giác, hai người đã trở thành vợ chồng nhiều năm như vậy, có lúc còn thấy may mắn, người mình gả cho là Kim Triêu, cậu nỗ lực đem tất cả những gì cậu có cưng chiều cô, sau một thời gian dài, Lục Niệm Niệm liền cảm thấy được, chuyện đời này mình làm tốt nhất chính là quyết định gả cho cậu.
Nhưng, có vài thứ không biết từ khi nào đã thay đổi.
Đối với mẫn cảm của Kim Triêu, thậm chí là dục vọng chiếm hữu cực đoan, cô liền bắt đầu có cảm giác sợ hãi.
Loại cảm giác này để bản thân cảm thấy giống như vi khuẩn gây bệnh, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng mang tai họa đến cho người bên cạnh.
Rõ ràng hai người yêu nhau sâu đậm, nhưng bất an của cậu, lo lắng như cũ vẫn tồn tại, bên cạnh xuất hiện bất kỳ một người khác phái, đều sẽ kích thích dây thần kinh mẫn cảm của cậu.
Nhớ không rõ đây là lần thứ mấy bọn họ chiến tranh lạnh, Lục Niệm Niệm cảm thấy bản thân mình bắt đầu rơi vào một cái lưới lớn, còn là tự tay Kim Triêu đan.
Ánh sao cô đơn, gió lạnh thê lương.
Trong phòng khách to lớn, lạnh lẽo, chỉ lưu lại ánh đèn vàng mờ nhạt, Tống Kim Triêu đằng hắng một cái, dụi tắt tàn thuốc ở ngón tay. cậu gần đây vẫn không thật sự nghỉ ngơi, cậu sợ vừa mở mắt, Niệm Niệm sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Vừa nghĩ tới cô cố ý lảng tránh, cổ họng Tống Kim Triêu khô khốc, ngực dường như là một khối trống rỗng, gió lạnh thổi tới vừa xót lại vừa đau.
Lời nói ban ngày của Keon dường như gần ở bên tai cậu, hắn giải thích tình hình gần đây của Tống Kim Triêu, cuối cùng đưa ra đề nghị hy vọng cậu có thể cách ly để trị liệu, dựa vào tình huống hiện tại của Tống Kim Triêu, tâm lý của cậu nhất định cần phải được khai thông, mà tiền đề trị liệu chính là, cùng Lục Niệm Niệm tách ra một thời gian.
Keon nhìn thấy, Niệm Niệm ở bên Kim Triêu càng giống như là một quả bom hẹn giờ, dễ như trở bàn tay, có thể dẫn tới nổ tung.
Nói ra yêu cầu này, Tống Kim Triêu không hề nghĩ ngợi liền từ chối, keon không thể làm gì khác, dựa theo trình độ cố chấp của Tống Kim Triêu, một khi cậu từ chối, không dễ dàng gì lại thỏa hiệp.
Một đêm qua đi, Tống Kim Triêu mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà đến bình minh, Lục Niệm Niệm ngủ cũng không được ngon, quầng mắt đen từ phòng khách bước ra, sau khi rửa mặt, dự định đi tìm lão Từ, khuyên hắn ở lại, còn chủ biên, sẽ nghĩ cách thuyết phục.
Mới vừa xuống lầu, Lục Niệm Niệm nhìn thấy Tống Kim Triêu còn chưa đi làm, lúc này đang ngồi ở phòng ăn, trước mặt đặt máy tính, nghe được tiếng bước chân, cậu nâng mắt, đôi mắt đen trầm mặc nhìn về phía cô.
Không ngờ tới cậu sẽ ở đây, Lục Niệm Niệm dừng một chút, đi xuống lầu.
Thấy cô mặc áo khoác trực tiếp bước ra ngoài cửa, Tống Kim Triêu gọi lại: “Ăn sáng trước rồi đi.”
Lục Niệm Niệm cau mày, quay lưng về phía cậu mang giày,:trầm giọng nói “Không có khẩu vị.”
Giây tiếp theo, Tống Kim Triêu mặt không cảm xúc khép máy tính lại, đi tới: “Anh đưa em đi làm.”
Lục Niệm Niệm vừa muốn cự tuyệt, nhìn thấy sóng ngầm cuồn cuộn trong mắt cậu, đem lời cự tuyệt nhuốt trở lại.
Ngồi trên xe, Tống Kim Triêu dựa tới gần giúp cô thắt dây an toàn, nhận thấy cô theo bản năng chống cự, vẻ mặt lạnh lùng trói chặt tay cô, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, nặng nề nói: “Còn muốn chiến tranh lạnh bao lâu nữa.”
Cậu không có lập tức động tay, động chân cùng với dấu hiệu cãi vã, nhưng cảm giác áp bức sinh ra từ cậu, làm cho lòng Lục Niệm Niệm ứ đọng, ánh mắt cậu lạnh lùng, trầm mặc, càng làm cho người ta sợ hãi.
Lục Niệm Niệm nghiêng đầu tránh đi, không nhìn cậu, giọng nói nhàn nhạt: “Em chỉ là muốn yên tĩnh một chút.”
Tống Kim Triêu nhìn chằm chằm vài giây, xác nhận qua vẻ mặt của cô, cậu chậm rãi thu tay về, môi mỏng khẽ mở: “Chúng ta… không phải là làm lành như lúc đầu sao.”
Ngữ khí của cậu mơ màng, còn mang theo hơi thở nặng nề.
vẻ mặt gò bó của Lục Niệm Niệm cuối cùng sụp đổ, liếc mắt, “Làm lành như lúc đầu?”
Làm lành như lúc đầu từ trong miệng cậu, lẽ nào chính là từng bước từng bước một đuổi tất cả mọi người bên cạnh cô, đây chính là những gì cậu muốn sao?
Nhìn khóe môi trào phúng của cô, tim Tống Kim Triêu thắt lại, ánh mắt ép thẳng tới.
Viền mắt Lục Niệm Niệm nóng lên, quật cường mở miệng: “Anh lạm dụng chức quyền, đem sư phụ em điều tới thành phố A, đây chính là anh nói làm lành như lúc đầu sao?”
Đã biết rồi.
Trong cổ họng Tống Kim Triêu khẩn trương, đôi mắt đen phủ kín một tầng sương mù, trầm mặc một lúc, cậu gian nan mở miệng: “Anh chỉ là đem hắn điều đi.”
Đối mặt với đôi mắt đen như màn đêm của cậu, trong lòng Lục Niệm Niệm chua sót khó chịu, nước mắt không hề báo trước rơi xuống: “Em có phải là nên cảm kích anh, không có sa thải hắn.”
không chịu được dáng vẻ rơi lệ của cô, môi Tống Kim Triêu mím thành một đường,ngón tay nắm chặt tay lái xe vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
“Vợ của lão Từ sắp sinh, cả nhà đều ở thành phố B, anh lúc này điều hắn đi, người nhà của hắn phải làm sao!”
Cằm Tống Kim Triêu căng thẳng, lông mày nhíu chặt.
“Anh không phân biệt tốt xấu sa thải Điền Mặc, em có thể tha thứ cho anh, nhưng anh lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác.”
“Chẳng nhẽ anh buộc phải xua đuổi từng người, từng người một bên cạnh em, mới cảm thấy an tâm!”
Lục Niệm Niệm nghẹn ngào, lúc nói lời này nước mắt ào ào chảy xuống, bờ vai gầy gò nhẹ nhàng run rẩy.
“Dù anh đối với em một chút tin tưởng cũng không có, anh cũng không nên đối xử với em như vậy!”
Nhìn cô dường như sụp đổ khóc lóc kể lể, tim Tống Kim Triêu như bị người ta cứa một nhát, đau đến cậu không thể thở nổi.
Nghe thấy mỗi tiếng khóc nức nở của cô, giống như đang lăng trì cậu.
Đợi rất lâu không nhận được câu trả lời, nước mắt trên mặt Lục Niệm Niệm còn chưa khô, gỡ bỏ dây an toàn muốn xuống xe.
“Em làm gì vậy!” Tống Kim Triêu nhanh chóng kéo cô về, dùng sức túm cổ tay cô, làm cô đau cũng không hề nhận ra, “Em muốn đi đâu!”
Lục Niệm Niệm dùng hết sức lực giãy dụa, nước mắt không khống chế được trượt xuống: “Em muốn đi tìm chủ biên!”
Vé máy bay của Lão Từ là chiều hôm nay, cô không thể để hắn đi.
“Không cho phép em đi!” Mắt Tống Kim Triêu đỏ ngầu, hận không thể đem cô nhốt lại.
Lục Niệm Niệm cuộn tay, sức lực nặng nề đánh ở trên lưng cậu, giống như phát điên đẩy cậu ra, “Không cần anh quản!”
Tống Kim Triêu trầm mặt tiến lên, cánh tay dài căng thẳng xiết chặt eo cô, đem Lục Niệm Niệm kéo vào trong lồng ngực, giọng nói trầm thấp, khàn đặc, cuối cùng như cầu xin mở miệng: “Đừng đi.”
Có thể tức giận, có thể mắng hắn, có thể đánh hắn, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi hắn.
Khó chịu cùng phẫn nộ tích tụ nhiều ngày trong lòng cứ thế mà tuôn trào, nước mắt của Lục Niệm Niệm không có dấu hiệu ngừng lại, động tác nặng nề đánh cậu dần dần dừng lại.
Lục Niệm Niệm nhẹ nhàng khóc nức nở, không hiểu vì sao giờ khắc này nước mắt lại nhiều như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT