Ban đêm, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa kính, rơi xuống trên bàn.
Bầu trời tối đen, giống như một con ma mở to miệng, xé rách từng tấc da, máu tươi chảy đầm đìa.
Bước chân hỗn loạn, đoàn tàu vang lên tiếng thét chói tai mà đến, ánh sáng trắng lóe lên, cả người như bị xé toạc thành trăm mảnh.
Khi Tống Kim Triêu tỉnh giấc, đã là 9h tối.
Bóng đêm vô tận, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở sâu.
Lòng bàn tay lạnh, đầu đau như muốn nứt ra.
Buổi tối, nhà họ Tống vắng tanh.
Hai người già Tống gia có thói quen, mỗi tối đúng 8h đi ngủ, những người làm trong nhà cũng theo đó mà nghỉ ngơi.
Tống Kim Triêu đi giày tới phòng bếp lấy nước, khi đi qua phòng ngủ, bước chân từ từ dừng lại.
Cửa phòng chỉ khép có một nửa, ánh sáng trong phòng nhàn nhạt, giống như sự lạnh lẽo của màn đêm.
Cậu mở cửa phòng, tầm mắt rơi xuống chiếc máy hiển thị đặt ở trong góc.
Trên màn hình màu xanh nhạt, một người một chó, bầu không khí lộ ra mấy phần hài hòa.
Nhìn rõ thân ảnh trên màn hình, động tác của Tống Kim Triêu ngừng lại một lúc, sau đó đi qua, dừng lại trước bàn một lúc lâu.
Trên màn hình, cô gái đang cho Thất Hỉ ăn.
Trên tay cô còn có hai chiếc đèn pin, ánh sáng màu trắng giống như ánh trăng bên ngoài.
Nhiệt độ thành phố A buổi tối không cao, ban đêm có gió mát, còn có rất nhiều muỗi.
Lục Niệm Niệm trên tay cầm túi thức ăn cho chó, sau khi xác định vị trí của Samoyed, mới cẩn thận trèo qua cánh cổng sắt.
Phản ứng của Thất Hỉ rất nhạy bén, Lục Niệm Niệm đi chưa được mấy bước, nó đã nhảy ra khỏi lồng, khí thế kiêu ngạo sủa oang lên.
Hai con mắt phát ra ánh sáng màu xanh, trong màn đêm thật kỳ lạ.
Con chó gào thét trong màn đêm, hai tay Lục Niệm Niệm run rẩy, không dám thở mạnh, may thay con chó bị xích, còn bị ngăn cách bởi một tấm sắt.
“Đại ca, đừng sủa nữa”.
Lục Niệm Niệm hạ thấp giọng, tiến về phía trước, liền ném túi thức ăn cho chó ở trong tay.
Quả nhiên, con chó đối diện không còn sủa nữa, mũi của nó nhẹ nhàng ngửi trên bề mặt túi thức ăn, lưỡi liềm liếm.
Nếm thấy ngon, Thất Hỉ lập tức thay đổi thái độ, lè lưỡi và đuôi ngoe nguẩy hướng về phía Lục Niệm Niệm.
Thì ra là thích ăn loại này.
Không ngờ đến loại thức ăn này lại có ích, Samoyed nhìn có vẻ hung dữ, nhưng lại rất biết điều.
“ Đại ca, cái này ăn ngon không?”
Lần đầu tiên đả thông, Lục Niệm Niệm ném túi thức ăn cho chó.
Thất Hỷ càng ngoe nguẩy đuôi, càng ăn với vẻ sung sướng, ngay cả thức ăn bị rơi dưới đất nó cũng liếm sạch sẽ.
“Nếu chủ nhân của mày cũng thích thức ăn cho chó thì tốt rồi”.
Lục Niệm Niệm cầm đèn pin, nhìn Samoyed ăn với vẻ vui sướng, trên môi nở nụ cười.
“Rải thức ăn cho chó, nói không chừng chúng ta có thể là bạn tốt”.
Tên tiểu tử ra tay thật nặng, cổ tay bị cậu nắm, giờ vẫn còn lưu lại vết bầm màu xanh nhạt, hiện tại vẫn còn thấy đau.
“Tống Kim Triêu không đáng yêu, não không minh mẫn thì thôi, lại còn hung dữ như vậy”.
Lục Niệm Niệm vắt óc suy nghĩ, muốn tìm thấy một chút ưu điểm của cậu,
Người đó có làn da thật đẹp.
Lục Niệm Niệm ngồi đối diện với chú chó, không lâu sau, gói thức ăn chỉ còn lại một nừa.
Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn vo của Thất Hỉ: “Mày không phải là bị ngược đãi đấy chứ”.
Giống như tám trăm năm chưa được ăn qua.
Lục Niệm Niệm giơ gói thức ăn cho chó trong tay hướng về phía Thất Hỉ, Samoyed nhanh chóng vẫy đuôi.
Con chó này khẩu vị thật lớn, lần sau nhất định phải dự trữ thêm mấy gói.
Nghĩ rồi nghĩ, Lục Niệm Niệm cảm thấy có gì đó không đúng, cầm đèn pin trong tay chiếu vào túi thức ăn chó.
Trọng lượng 125g, cũng không nhiều lắm.
Nhìn gói thức ăn cho chó chỉ còn lại một nửa, âm thầm nhét thức ăn lại vào trong túi.
“Đại ca, mày chống đỡ được không?”.
“Cho mày ăn như vậy, bụng không bị nổ tung chứ”.
Thấy Lục Niệm Niệm chuẩn bị rời đi, Thất Hỉ ở trong lồng sắt, nhìn chằm chằm vào túi thức ăn trong tay cô, mồm phát ra tiếng rên ư ử.
Đây là không nỡ rời xa cô a!
Gan của Lục Niệm Niệm lớn hơn một chút, cô bước đến gần lồng sắt, vươn tay ra thử sờ vào nó, Thất Hỉ vui vẻ gục đầu vào lòng bàn tay cô, cọ qua cọ lại.