Trong kho hàng tại thị trấn cũ nào đó trong thành phố B,người phụ nữ trên mặt trang điểm tinh xảo, mặt mày tiều tụy lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, người phái đi còn chưa có trở về, tin tức gửi đến vẫn như cũ dừng lại ở một giờ trước.
Khi biết được Tống Kim Triêu được ông ngoại của hắn mang đi, Thẩm Mạn vốn tưởng rằng mọi chuyện đều kết thúc, lựa chọn bỏ qua cho cậu, mà không bao giờ ngờ tới, sự thù hận trong lòng Tống Kim Triêu vẫn luôn tồn tại, cậu biến thành một con sói ẩn mình trong bóng tối, đem con mồi quan sát tỉ mỉ, chờ đợi thời cơ mà hành động.
Khoảng thời gian này scandal của Thẩm Mạn bay đầy trời, sự nghiệp trượt xuống vực sâu, mà những năm đầu ra mắt không thể ngừng qua lại nếu không sẽ bị người nhấn chìm, mà trải qua giai đoạn bị kim chủ bao nuôi, vẫn luôn giấu giếm rất tốt, người của Tống gia bao gồm cả Tống Trí Viễn cũng không biết, hiện tại những quá khứ đen tối liên tiếp bị người ta khơi ra, người của Tống gia bắt đầu ra mặt, mỗi ngày đều gặp đám chó săn vây quanh chặn đường, ngay cả Tống Trí Viễn ở trong bộ đội cũng chịu ảnh hưởng.
Do vậy Thẩm Mạn nuốt không trôi cơn giận này, biết Tống Kim Triêu đã bắt đầu phản kích, nhưng cũng không phải quả hồng mềm, con chó sói bị nhốt trong lồng nhiều năm như vậy, thật sự cho rằng có Tần gia chống lưng, liền có thể vùng dậy mà vùng được sao.
Mặc dù không rõ thực lực trước mắt Tống Kim Triêu, nhưng Thẩm Mạn lại biết điểm yếu cậu ở chỗ nào, là cô con gái độc nhất của Lục gia, đang học ở thành phố B, cũng là lúc nên cho tên cứng đầu đó một chút giáo huấn.
Người Thẩm Mạn phái đi nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ đem Lục Niệm Niệm trói đến nhà kho cũ này,sẽ làm vật trao đổi, để Tống Kim Triêu lúc đó thu tay.
Nhưng mà đã hơn một giờ qua đi, tin tức gì cũng không có, trong lòng Thẩm Mạn mơ hồ cảm thấy bất an.
Đợi ở bên trong, khi mấy người thuộc hạ nhận được điện thoại vẻ mặt liền thay đổi, vội vã chạy tới bên cạnh cúi đầu nói nhỏ vào tai vài câu, nghe thấy lời này, ánh mắt Thẩm Mạn sững lại, lông mày đẹp đẽ nhíu lại thành một đường, dung nhan mỹ miều dần nổi lên một màu sắc tuyệt vọng.
Lấy lại bình tĩnh, nắm chặt túi xách trong tay, giả vờ trấn định hỏi: “Bây giờ bọn họ ở đâu?”
Người đàn ông trung niên bên cạnh nhướn mày, đúng sự thật đáp: “Ở trong tay Tống Kim Triêu.”
Nghe thấy lời này, hai tay Thẩm Mạn giữ túi xách trở nên trắng xanh, trên mặt luôn bình tĩnh mơ hồ có dấu hiệu suy sụp.
Dường như linh cảm đến điều gì đó, vẻ mặt Thẩm Mạn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, hoàn toàn biến sắc, vội vàng chuẩn bị mang người rời đi.
Cánh cửa sắt lớn của nhà kho lúc này đột nhiên bị người đẩy ra.
Cánh cổng sắt từ từ được mở ra lộ ra ánh mặt trời chói mắt, một đám người mặc áo đen cao lớn xuất hiện, đứng đầu là người đàn ông mặc âu phục màu đen, đi giày da, vẻ mặt nhã nhặn, mắt kính phản chiếu ánh sáng lạnh lùng trong mắt hắn.
Mà trong tay đám người đó đang trói vài người được phái đi, cũng không biết vừa rồi họ trải qua quá trình gì mà bộ dạng máu me khắp người, nhìn thấy mà giật mình.
Phương Ngọc đánh ánh mắt với người bên cạnh, bọn họ buông tay những người bị trói chặt, tiếp theo trực tiếp tiến lên, đem Thẩm Mạn và những thuộc hạ khác vây quanh lại.
Người đến lại có thể không phải là Tống Kim Triêu, Thẩm Mạn trong lòng hoài nghi, nhưng trong đầu dần nổi lên lo lắng và hoảng loạn, tay đặt bên người không ngừng run rẩy, khóe mắt quyến rũ đột nhiên nhảy lên.
Che giấu vẻ hoảng hốt của chính mình, lớn tiếng quát lớn: “Cậu đây là muốn làm gì!”
thủ hạ chậm rãi tiến lên, đem người bảo vệ ở phía sau.
Phương Ngọc nghe xong mỉm cười, trên mặt mang theo nụ cười vô hại, vẻ mặt ôn hòa nói: “bà Thẩm, ông chủ cố ý dặn dò tôi, hôm nay tới kết thúc mọi việc.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Thẩm Mạn trong nháy mắt hiểu ra, sắc mặt trắng nhợt, đáy mặt lạnh lùng: “A, cậu đây là muốn bắt giữ người phi pháp hay sao?”
Nhìn một đám người mặc áo đen, Thẩm Mạn chỉ nghĩ được kết quả xấu nhất chính là bị bắt cóc.
Nghe người phụ nữ giả vờ trấn định nói, mặt Phương Ngọc lộ ra vẻ trào phùng, khóe môi khẽ nhếch, khà khà hai tiếng.
“Bắt cóc? Bà không phải đánh giá quá cao mình đấy chứ.”
Nghe được câu nói đó, tim Thẩm Mạn nhảy lên, hiển nhiên vô cùng luống cuống lùi về phía sau, Phương Ngọc lại không muốn phí lời, lười biếng quay sang người bên cạnh mở miệng: “Lột quần áo.”
Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng hắn phun ra, vài tên đàn ông bước nhanh về phía trước, hai ba người thay phiên thuộc hạ của Thẩm Mạn, kèm theo tiếng hét hoảng loạn của người phụ nữ, lại là tiếng vải vóc bị xé rách.
Phương Ngọc mặt lạnh lùng nhìn bọn họ, có loại cảm giác không phụ sự kỳ vọng của Tống Kim Triêu.
Mấy phút ngắn ngủi, quần áo Thẩm Mạn rách không còn một mảnh, cuộn người ở trong góc, da thịt trắng nõn hoàn toàn lộ ở trước mặt mọi người, trên mặt, còn có trên người có thêm vài vết thương mới, đều là lúc nãy phản kháng bị người đánh, những người trước mặt cũng không có làm khó mọi chuyện, bọn họ chụp ảnh sau đó rời đi.
Đám người vừa rời đi không lâu, phóng viên nghe tin cấp tốc chạy tới, khi nhìn thấy bộ dạng đau khổ vì bị lăng nhục của Thẩm Mạn, điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới không phải là báo cảnh sát, mà là chụp những tấm ảnh trăm năm mới gặp, diễn viên đang hot Thẩm Mạn bị ngược đãi tàn bạo, nghi là đắc tội lão đại xã hội đen.
Lúc này ở trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Phong Thụy, Lục Niệm Niệm ngồi ở trên ghế tổng tài xem phim, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, Tống Kim Triêu ngồi bên cạnh ký văn kiện, nghe thấy cô gái ngốc nghếch cười ha ha, gương mặt lạnh lùng hiện lên ý cười ôn hòa.
Một lát sau, bên tai vang lên tiếng nói của Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm theo bản năng ngẩng đầu nhìn cậu, lại thấy Tống Kim Triêu đối với máy điện thoại bàn nhàn nhạt mở miệng: “Một phần điểm tâm ngọt, với một hộp sữa chua.”
Lục Niệm Niệm không chú ý tới cái máy bàn kia, cho rằng cậu muốn ăn, liền đứng dậy định đi mua, Tống Kim Triêu nhìn thấy động tác này, vội vàng duỗi tay ra bắt lấy: “Đi đâu?”
Lục Niệm Niệm ngây ngốc: “Anh không phải muốn ăn đồ ăn sao? Em đi mua.”
Tống Kim Triêu bỗng nhiên cười khẽ, tay hơi dùng sức đem người kéo vào trong ngực.
Lục Niệm Niệm ngồi ở trên đùi cậu, có chút luống cuống cựa quậy, đây là đang ở văn phòng, lỡ như có người đi vào thì phải làm sao bây giờ.
Tống Kim Triêu nắm chặt tay mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: “Anh là lo lắng em đói bụng, dặn thư ký mang qua đây.”
Hóa ra là như vậy, mặt Lục Niệm Niệm dần hiện lên một rặng hồng nhàn nhạt, nhớ tới nên trở về chỗ ngồi của mình, thân dưới người này sức lực lớn đến kỳ lạ, ôm chặt không cho động.
Lục Niệm Niệm gò má khô nóng, rất sợ thư ký giây tiếp theo sẽ đi vào, nhỏ giọng nói: “Lỡ như bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao...”
Tống Kim Triêu đang chơi đùa tay mềm mại của cô, lông mày hẹp dài rũ xuống, đen, mềm mại như lông vũ lại như hai bàn chải nhỏ, môi mỏng khẽ mở: “Không sợ.”
Tốt nhất để tất cả nhân viên đều biết, Lục Niệm Niệm là vợ của cậu, là bà chủ của Phong Thụy.
Tống Kim Triêu đặc biệt cố chấp, Lục Niệm Niệm không thể làm gì khác là tùy theo ý cậu, để mặc cậu ôm.
Cửa phòng làm việc sau khi gõ thì được mở ra, thư ký trang điểm tinh xảo, thân hình quyến rũ cầm điểm tâm ngọt tiến vào, nhìn thấy hai người bọn họ, ánh mắt kinh ngạc chợt lóe, nghề nghiệp tốt được rèn luyện hàng ngày để vẻ mặt được duy trì bình tĩnh.
Lục Niệm Niệm muốn thoát khỏi cái ôm của người nào đó, tên này vì sao khí lực lại lớn như vậy, siết chặt khiến cô động cũng không động được.
Cảm nhận được nữ thư ký không tiếng động mà dòm ngó, Lục Niệm Niệm gò má đỏ bừng đập tay Tống Kim Triêu.
“Tống tổng điểm tâm ngọt anh cần.” Thư ký đem đồ trong tay đặt lên bàn, hơi nghiêng người xuống bộ ngực theo động tác đó mà lộ ra cực kỳ bỏng mắt.
Lục Niệm Niệm ánh mắt lấp lánh nhìn qua, trong lòng nhẹ nhàng oa một tiếng, được lắm sóng lớn ập tới.
Tống Kim Triêu vẻ mặt hờ hững ừ một tiếng, đến tận khi thư ký rời đi, cậu mới buông người trong ngực ra.
Bị ma sát gây nên phản ứng, cậu sợ chạm vào sẽ gây nên hỏa hoạn.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu dần trở nên sâu, Lục Niệm Niệm như linh cảm được, cầm sữa chua cùng điểm tâm ngọt ngồi cách xa cậu, đôi mắt đen, trong suốt chuyển động nhìn chằm chằm cậu.
Nữ thư ký vừa đóng cửa phòng làm việc, hỏa tốc mở nhóm QQ ra, còn có một em gái độc thân không chịu chết tâm, liên tục gửi tin nhắn trong nhóm chat, so với cô gái trong nhóm chat, người này lúc nhìn thấy bà chủ tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Không ngờ tới đại boss vẻ ngoài cao ngạo, cấm dục. Không ngờ đại BoSS lại có vẻ mặt cưng chiều vợ như vậy, nếu là để người khác nhìn thấy một màn này khẳng định trái tim pha lê sẽ vỡ vụn.
Trong phòng làm việc, Lục Niệm Niệm vừa ăn sữa chua, vừa dùng máy tính của Tống Kim Triêu lướt Weibo.
Hot search hầu như toàn bộ đều là tin tức bát quái của Thẩm Mạn, Lục Niệm Niệm còn tưởng rằng những tư liệu đen nhìn thấy mấy ngày trước, liền mở ra, lúc này trong nhóm chat với các bạn cùng phòng đều là tin tức về Thẩm Mạn, Lục Niệm Niệm cau mày mở trang nói chuyện đầu tiên ra, nhìn một lượt từ trên xuống dưới mới hiểu rõ tình huống, Thẩm Mạn bị người ta bắt cóc, thậm chí còn bị xem thường.
Chu Di không ngừng đem tin tức bát quái trên weibo gửi vào trong nhóm, Cao Uyển vô cùng phối hợp làm quần chúng ăn dưa, thỉnh thoảng đối với những bức ảnh bức người kia bình luận vài câu, Lam Chiêu Đệ luôn lặn dưới nước thỉnh thoảng nhô lên hỏi một câu: Vậy Thẩm Mạn là ai.
Chu Di biểu thị không còn lời nào để nói, lại bắt đầu phổ cập kiến thức về Thẩm Mạn, từ thời kỳ đầu bị bao nuôi, cho đến bây giờ trở thành ảnh hậu vừa đỏ lại vừa đen.
Trên màn hình xuất hiện vài tấm ảnh làm người kinh sợ, Lục Niệm Niệm bất an trượt xuống, không ngờ tới sẽ gặp phải loại chuyện như vậy, tuy rằng Thẩm Mạn là mẹ kế của Kim Triêu, nhưng nhìn thấy truyền thông bất lương đưa tin, lấy hình ảnh không thể chấp nhận được, Lục Niệm Niệm vẫn còn có chút lo lắng, không nhịn được nhìn về phía Tống Kim Triêu ngồi đối diện.
Người trước mặt trầm mặc, thỉnh thoảng lật xem văn kiện trong tay, trong lòng không suy nghĩ gì ngoài công việc.
Lục Niệm Niệm giật giật môi, vẫn không nhịn được làm phiền tới cậu, “Kim Triêu, anh đọc tin tức mới, về Thẩm Mạn...”
Muốn nói lại thôi, đôi mắt đen, long lanh nhìn cậu.
Tống Kim Triêu nâng mắt, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn về phía cô có chút nghi hoặc: “Sao vậy?”
Lục Niệm Niệm đẩy di động qua cho cậu xem, mắt Tống Kim Triêu nhẹ nhàng rũ xuống, trầm mặc không lên tiếng nhìn một lúc, giọng nói hờ hững như khói mây: “Cùng chúng ta một chút cũng không có liên quan.”
Cậu đã nói như vậy, Lục Niệm Niệm chỉ có thể ồ một tiếng coi như không có gì.
Buổi chiều sau khi tan làm, Lục Niệm Niệm kéo Tống Kim Triêu đi siêu thị, trong nhà đồ ăn vặt còn chưa ăn hết, liền bị tên này toàn bộ ném đi, kèm theo lời nói, sữa chua đau dạ dày, chất phụ gia thực phẩm quá nhiều.
Nhưng Niệm Niệm vẫn luôn có thói xấu, sáng sớm ngủ dậy liền ăn sữa chua, Tống Kim Triêu vì thế nói không ít lần.
Vừa đến siêu thị, Lục Niệm Niệm lần lượt chọn từng món đồ ăn vặt mình thích bỏ vào trong xe đẩy, Tống Kim Triêu đi theo ở phía sau, thỉnh thoảng nhíu mày không tán thành, nhưng không có ngăn cản, ăn ít một chút vẫn có thể chấp nhận.
Sau đó hai người liền chọn chút rau dưa rồi đi tới quầy tính tiền, đi qua kệ hàng hóa, Tống Kim Triêu dừng lại, cầm hai hộp đồ hỏi cô gái bên cạnh.
Cậu nói nghiêm túc: “Em thích loại gì.”
Lục Niệm Niệm đứng phía sau cậu, không nhìn thấy rõ còn tưởng rằng cậu cầm kẹo cao su, liền không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là vị dâu tây.”
Tống Kim Triêu mỉm cười, cầm vị dâu tây kia liếc mắt rồi lại trả về, khóe môi khẽ nhếch: “Đáng tiếc không phải là kích thước của anh.”
Cái gì?
Lục Niệm Niệm cuối cùng bước tới gần nhìn, khi nhìn thấy rõ trò vui kia là gì, nháy mắt mặt đỏ lên, trơ mắt nhìn người đó vẻ mặt bình thản mà đem bao cao su cỡ lớn bỏ vào trong xe đẩy.
Lục Niệm Niệm mặt nóng bừng mà hoảng sợ, vội vàng dùng đồ ăn vặt che đi mấy cái hộp đó, nhỏ giọng nói: “Làm gì mà mua nhiều như vậy...”
Có thể đi làm con buôn.
Tống Kim Triêu thích nhất là nhìn gò má xấu hổ, đỏ bừng của cô, đôi mắt thâm thúy hiện lên ý cười, ánh mắt âm u mang theo những suy tư, dường như muốn nói gì đó, lời mới đến bên miệng liền nhuốt trở lại.
Sau bữa cơm chiều, Tống Kim Triêu như thường lệ ngồi ở thư phòng làm việc, Lục Niệm Niệm cầm cốc sữa nữa mang tới cho cậu, một mình xem ti vi quá nhàm chán, lại sợ làm phiền đến cậu, liền ở trong tủ sách chuẩn bị tìm sách để đọc.
Tống Kim Triêu nhìn văn kiện Phương Ngọc đưa tới, ánh mắt nặng nề quét qua, im lặng không tiếng động khép lại.
Ở bên trong số đó nhìn thấy một cuốn sách tài chính xem không hiểu, Lục Niệm Niệm đột nhiên phát hiện một bìa sách da màu hồng, vô cùng bắt mắt, mắt sáng lên, từ trong khe hở lấy ra.
Khi nhìn thấy rõ tên của bìa sách, mím môi cười, mắt hạnh tròn xoe chuyển động trịnh trọng nhìn người trước mặt, ánh mắt sáng ngời hỏi: “Kim Triêu, anh còn xem loại sách này à.”
Lục Niệm Niệm cười híp mắt lật cuốn sách trong tay “Hỏi đáp trực tiếp chị nguyệt, bản nam sinh”, tờ thứ nhất viết con gái trong thời kỳ thanh xuân thích nhất dạng nam sinh nào.
Đương nhiên là dạng người giống Tống Kim Triêu, trong lòng Lục Niệm Niệm đưa ra đáp án.
Không ngờ tới tên này lại còn thể xem loại sách này, Lục Niệm Niệm cười khà khà hai tiếng, tầm mắt dừng ở trên người nào đó.
Cuốn sách này cậu mua rất lâu rồi, hơn nữa còn nghiên cứu trong một thời gian, Tống Kim Triêu dừng một chút, tiếp theo nhàn nhạt mở miệng: “Vì anh càng muốn hiểu rõ một điểm.”
Nghe thấy lời này, khóe miệng mang theo ý cười của Lục Niệm Niệm ngừng lại, trong tim như có lông chim nhẹ nhàng quét qua, ôn nhu lại an tĩnh.
Cậu từ nhỏ đến lớn tiếp xúc với người khác giới không nhiều, Niệm Niệm được coi là cô gái duy nhất tiến vào thế giới của cậu, nhưng người nào đó dường như cùng trong sách xuất hiện bộ dạng quá không giống nhau.
Liếc nhìn thời gian, đã không còn sớm, Tống Kim Triêu đem toàn bộ công việc còn sót lại sang một bên, chậm rãi đi tới, cánh tay dài duỗi ra đem cả người ôm vào trong ngực.
Lục Niệm Niệm lúc này cực an phận, cánh tay tinh tế nhẹ nhàng ôm lấy cổ của cậu, gò má dán vào lồng ngực của cậu, lẳng lặng lắng nghe lực đập của trái tim, giờ khắc này đột nhiên cảm thấy cực kỳ an tâm.
Đến phòng ngủ, Lục Niệm Niệm hiếm khi làm nũng, ôm cậu không muốn buông tay, Tống Kim Triêu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm cô ngồi ở trên giường.
Chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, êm tai của cô: “Kim Triêu, em phát hiện thời gian càng lâu, em càng thích anh.”
Không chờ cậu trả lời, Lục Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu, suýt chút nữa đụng vào cằm của cậu, “Cái cảm giác này có phải là quá không bình thường phải không.”
Ánh mắt Tống Kim Triêu sâu sắc mà chăm chú, không kìm lòng được xiết chặt eo cô, lời nói như vậy đối với cậu mà nói giống như một loại thuốc, trong nháy mắt làm dịu lo lắng bất an trong lòng cậu, thuần hóa góc tối nào đó trong lòng đang không ngừng kêu gào.
Những mong muốn trong lòng, có cảm giác được lấp đầy, còn mang theo hơi thở làm người ta sợ hãi.
Lục Niệm Niệm lẳng lặng bị cậu ôm, hô hấp của cậu nhàn nhạt, hơi thở mát lạnh vấn vương bên tai cô, bờ môi mát lạnh nhẹ nhàng quét qua gò má cô, cảm nhận được cậu khẽ cắn cổ cô, trong lòng Lục Niệm Niệm khẽ run.
Chờ đến lúc Tống Kim Triêu tắm rửa, Lục Niệm Niệm mệt rã rời, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mơ phảng phất như có người thành kính hôn qua khắp người cô, môi mềm lành lạnh ở trên làn da thịt trắng như tuyết của cô lưu lại dấu vết mờ mờ.
Mông lung nghe được cậu thấp giọng ở bên tai nỉ non: “Niệm Niệm,... Đời này xin em đừng rời xa anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT