Sau khi về nước, thành tích thi vào đại học được công bố, thành tích thi của Lục Niệm Niệm so với bình thường cao hơn 50 điểm, cô liền đem nguyện vọng đăng ký vào đại học B, việc này là Kim Triêu đặc biệt căn dặn cô.

Tống Kim Triêu trở về thành phố “B”, vẫn luôn bận bịu chuyện công ty, cậu dường như muốn hoàn thành vượt mức bản thiết kế đề ra, Phương Ngọc đảm nhận chức vị trợ lý, đem lịch trình của cậu sắp xếp kín, trong đó bao gồm cả việc đi gặp trưởng bối của Niệm Niệm.

Sau khi kết quả trúng tuyển được công bố, Lục Niệm Niệm vừa đạt tiêu chuẩn thấp nhất của đại học B, cô liền đăng ký vào chuyên ngành yêu cầu số điểm thấp nhất đó là khoa ngôn ngữ văn học, sau khi trúng tuyển cô không thể chờ đợi được liền nói với Kim Triêu đầu tiên.

Khi Lục Niệm Niệm gọi điện tới, Tống Kim Triêu đang cùng đối tác họp, nhạc chuông điện thoại cuộc gọi tới của cô được cài đặt riêng, khi chuông điện thoại cùng lúc vang lên, Tống Kim Triêu ngừng hội nghị, để mọi người nghỉ ngơi mười phút, chính mình thì cầm điện thoại đi ra ngoài.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hưng phấn của cô gái: “Kim Triêu, cuối cùng em có thể quang minh chính đại đi tìm anh!”

Tống Kim Triêu mỉm cười: “Đã quyết định?”

Lục Niệm Niệm gật đầu như gà mổ thóc, mới phát hiện căn bản cậu không nhìn thấy, liền vội vàng nói: “Em đã trúng tuyển đại học B.”

Không phụ sự kỳ vọng, cách cậu gần hơn một bước.

Nghe được vui vẻ trong giọng nói của cô, những buồn bực trong lòng xuất hiện trong cuộc họp vừa nãy từ từ tiêu tan, Tống Kim Triêu cũng không nhịn được nở nụ cười: “Gần đây có thời gian không, anh nghĩ muốn đến thăm bác Lục.”

Gần đây vẫn luôn bộn rộn với cuộc đấu giá đất của Lâm thị, số lần hai người liên lạc rất ít ỏi, lúc này nghe được giọng nói của cô, sợi dây trong lòng giống như bị người ta nhẹ nhàng gẩy.

Chuyện hai người lĩnh giấy đăng ký kết hôn, cô vẫn chưa nói với người nhà, Lục Niệm Niệm vừa nghĩ tới vẻ mặt Lục Hoài Quân sau khi biết chuyện này, không nhịn được rùng mình một cái.

Lục Niệm Niệm nắm chặt điện thoại di động, giọng nói có chút lo lắng: “Kim Triêu, anh xác định muốn tới?”

Vừa nghĩ tới tính khí nóng nảy của ông nội, trong đầu Lục Niệm Niệm đột nhiên xuất hiện hình ảnh ông Lục tay cầm gậy ba-toong đuổi đánh Kim Triêu.

Cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt, còn hậu quả như thế nào cũng phải gánh chịu, chỉ cần bây giờ Niệm Niệm là của cậu, Tống Kim Triêu ánh mắt âm trầm, nhẹ giọng an ủi cô: “Ngày mai anh tới thành phố A, có tiện không?”

Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm dừng một chút, không tự giác nuốt nước bọt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Vậy ngày mai anh mặc thêm nhiều quần áo một chút, em lo lắng anh bị đánh…”

Bố cô cùng ông nội cô đều xuất thân là quân nhân, đối mặt với loại chuyện như vậy, bọn họ không chỉ tức giận, mà khẳng định còn ra tay rất nặng.

Tống Kim Triêu cười khẽ đáp ứng cô, sợ cô lo lắng, liền đem đề tài kia lái đi, đầu bên kia điện thoại giọng cô gái dường như nói không ngừng, cậu im lặng lắng nghe, không lâu sau Phương Ngọc vội vã đi tới, đưa tay chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, nhắc nhở cậu đã được 10 phút, trong phòng đối tác vẫn còn đang chờ.

Tống Kim Triêu gật đầu, ra hiệu hắn đừng lên tiếng, Phương Ngọc tuy rằng suốt rột nhưng không thể làm gì khác hơn là im lặng.

Trong phòng họp, một đám người đàn ông trung niên có máu mặt thỉnh thoảng cúi đầu thảo luận vài câu, bọn họ đã sớm nghe nói người thừa kế Tần thị đem chi nhánh công ty xây dựng ở thành phố B, hiện tại bọn họ chủ động mở rộng chi nhánh hợp tác, nhưng người phụ trách này là người không thức thời, Tần thị mặc dù ở Thụy Sĩ là ông trùm bất động sản, nhưng nơi này là Trung Quốc, vừa rồi tên tiểu tử đó cũng không thèm đặt bọn họ ở trong mắt.

Người đàn ông kiểu tóc địa trung hải, bụng phệ bất mãn lên tiếng chỉ trích: “Chuyện này là sao, để chúng ta một đám người già ngồi ở chỗ này? Nếu như không nể mặt người đứng đầu Tần thị, tôi căn bản sẽ không tới.”

Thỉnh thoảng cũng có người một hai người đi cùng lên tiếng phụ họa, nhưng cũng có người hiểu tình hình, hoặc nhiều hoặc ít từng nghe qua người trong giới bình luận về Tống Kim Triêu, người này tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng rất có tài thiết kế, làm việc quyết đoán, rất giống thủ đoạn quyết đoán của Tần Bỉnh Kiền năm đó, chỉ trong một thời gian ngắn, đi theo Tần Bỉnh Kiền thu mua rất nhiều xí nghiệp ở Thụy Sĩ, tiêu thụ bất động sản trong tay với giá gấp ba lần, lợi nhuận thu về ở Trung Quốc thành lập ba chi nhánh công ty, mà Tống Kim Triêu lại chọn thành phố B để phát triển.

Nghe một đám ông Tổng bàn luận sôi nổi, có người không nhịn được đứng lên nhắc nhở: “Đừng quên, chúng ta còn muốn miếng đất trên tay cậu ta, cẩn thận cậu ta thừa cơ hội chỉnh chúng ta một trận.”

Một người đàn ông lớn tuổi vẻ mặt không vui đối với bọn họ thấp giọng quát: “Nếu như cậu ta có năng lực này, tự nhiên có người nguyện ý chờ.”

Lời này vừa nói ra, một đám người sôi nổi lập tức im lặng, không lâu sau, Tống Kim Triêu đi vào phòng họp, nhìn thấy trên mặt đám người tỏ vẻ không vui, coi như không thấy.

Ngày hôm sau Lục Niệm Niệm dậy thật sớm đến sân bay đón Tống Kim Triêu, trên đường đi lo lắng, sợ hãi dặn cậu, sắp đối mặt với gió tanh mưa máu, nhìn dáng vẻ Niệm Niệm đứng ngồi không yên, Tống Kim Triêu nắm tay cô nhẹ nhàng nhéo.

Khi trở lại Lục gia, ông Lục và Lục Hoài Quân đều có mặt, nghe được chuyện hai người đã kết hôn, ông Lục tức giận suýt chút nữa hôn mê, sắc mặt tái nhợt chỉ hai người trước mặt một câu cũng không nói ra được.

Lục Niệm Niệm biết mình đã gây họa cúi đầu run lẩy bẩy, Lục Hoài Quân nắm chặt tay thành nắm đấm, kiềm nén kích động muốn vung đòn, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Niệm Niệm, “Con ở đây suy nghĩ lại những chuyện đã qua!”

Ông cắn răng, lời nói dường như từ trong kẽ răng từng từ từng từ bật ra.

Tống Kim Triêu theo hai vị trưởng bối tới thư phòng, Lục Niệm Niệm nhìn theo bóng lưng cậu, càng trở nên bất an.

Bà Lục không ngờ tới, thời gian mới không tới nửa tháng, cháu gái mình lại có thể cùng người lĩnh giấy kết hôn, tức giận chỉ vào mũi Niệm Niệm quở trách: “Cháu à, kết hôn là chuyện lớn, cháu mới tốt nghiệp trung học, lại cùng người lĩnh giấy chứng nhận, tương lai đường còn dài lắm, cháu nói xem, cháu gấp cái gì chứ!”

Lục Niệm Niệm không nói tiếng nào nghe bà nội giáo huấn, nước mắt lưng tròng, tỏ vẻ đáng thương, bà Lục liên tục giảng giải về quan niệm hôn nhân từ những năm 1960 thẳng đến tự do yêu đương thời nay, không ngờ tới Lục Niệm Niệm lại có thể to gan như vậy, mới tốt nghiệp trung học liền cùng người ta kết hôn, điều quan trọng chính là Tống gia nhà đó gia cảnh phức tạp, tên tiểu tử đó đầu óc không minh mẫn.

Mà lúc này trong thư phòng, cửa thư phòng vừa mới đóng lại, mặt Tống Kim Triêu liền nghênh đón một cú đấm từ Lục Hoài Quân, cả người lảo đảo lùi về sau nửa bước.

Người đàn ông ẩn nhẫn tâm tình giờ khắc này bạo phát, dốc sức ra một quyền, khóe môi Tống Kim Triêu lưu lại một vệt máu màu đỏ, Lục Hoài Quân tức giận trán nổi đầy gân xanh, “Cú đấm này là cho cậu không chịu trách nhiệm!”

Khóe môi Tống Kim Triêu khẽ động, giơ tay lau đi vết máu kia, gương mặt anh tuấn không biểu hiện gì, chậm rãi nói: “Bác trai, cháu xin lỗi.”

Lời vừa nói ra, Lục Hoài Quân tóm chặt cổ áo Tống Kim Triêu, “Nếu như cháu thật sự yêu, thật sự chịu trách nhiệm, sẽ không kết hôn rồi mới nói với người nhà!”

“Cháu coi người nhà Lục gia chúng tôi là vật trang trí hay sao?”

Nói xong, lại tức giận đánh Tống Kim Triêu một đấm, gò má trắng ngần, sạch sẽ vừa xanh lại vừa tím.

Một bên ông Lục tức đến không nói thành lời, cầm gậy ba- toong không nhịn được gõ đầu cậu mấy lần, oán hận nói: “Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, cháu hiện tại cùng Niệm Niệm kết hôn, đời này chính là không có lựa chọn khác, cháu có từng suy nghĩ qua

Chính là bởi vì sợ có lựa chọn khác, cho nên cậu mới vội vàng muốn cùng Niệm Niệm kết hôn, lấy quan hệ pháp luật trói buộc bên người, không biết tính toán này có được coi là hèn hạ.

Tống Kim Triêu chịu đựng từng đợt gậy ba-toong giáng xuống, trên lưng từng trận đau đớn, lông mày tinh tế khẽ động, giọng nói của cậu trầm thấp mà kiên định: “Cháu sẽ không vứt bỏ, từ ngày đó bắt đầu kết hôn, cháu chưa từng nghĩ sẽ buông tay.”

Nghe người thanh niên thề thốt, đảm bảm, ông Lục tức giận cười lạnh, “Cậu tốt nhất nhỡ kỹ lời nói của cậu ngày hôm nay!”

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng chính là giày vò, Lục Niệm Niệm nghe bà nội giáo dục tư tưởng trong hai tiếng đằng đẵng, trong đầu đều là quan niệm hôn nhân những thập niên sáu mươi.

Bên tai truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lục Niệm Niệm cấp tốc quay đầu lại, liền thấy Tống Kim Triêu với đầy rẫy vết thương xuất hiện, mặt cậu hơi sưng lên, khóe môi với khóe mắt che kín những vết bầm tím, chỉ có cặp mặt kia vừa thâm thúy lại sáng sủa, lẳng lặng nhìn cô.

Mũi Lục Niệm Niệm chua xót, vội vã chạy tới, lúc này mới nhìn rõ khóe môi của cậu còn có vết máu nhàn nhạt.

Bởi vì bà nội ở phía sau, không dám đi tới sờ mặt cậu, chỉ có thể hỏi: “Đau không?”

Tống Kim Triêu lắc đầu, đem mu bàn tay đẫy rẫy vết đỏ giấu ở sau lưng, nhẹ giọng nói: “Không đau.”

Làm sao có thể không đau, viền mắt Lục Niệm Niệm đỏ hoe, trong mắt phủ một tầng nước mịt mù.

Nhìn thấy cô đau khổ, tim Tống Kim Triêu thắt lại, nhưng chỉ có thể kiềm chế kích động vì cô mà lau nước mắt, an ủi vài câu, cậu liền muốn rời đi, Lục Niệm Niệm vốn muốn đi đưa cậu, lại bị Lục Hoài Quân ở sau lưng lên tiếng giữ lại: “Con quay về cho bố! Lý do gì cũng không được đi!”

Lời của bố không thể không nghe, ánh mắt Tống Kim Triêu nóng bỏng mà kiên định, giống như đang nói, mọi chuyện đều sẽ trôi qua.

Nhìn Tống Kim Triêu rời đi, Lục Niệm Niệm lau nước mắt bị Lục Hoài Quân gọi đến thư phòng, sau một tiếng dài dạy dỗ, bố còn không quên lấy đi giấy chứng nhận kết hôn.

Sau khi trở lại thành phố B, Phương Ngọc nhìn thấy bộ dạng bị thương nặng nề của ông chủ của mình, thoạt đầu nhìn qua còn cho rằng là xảy ra tại nạn xe, nhất thời sợ hết hồn, vội vã mời bác sỹ riêng tới khám, khi nhìn thấy vết thương đỏ chói mắt trên lưng Tống Kim Triêu, ông chủ cái gì cũng không nói, hắn chỉ có thể kinh hồn bạt vía bôi thuốc.

Nhận được tin tức của Niệm Niêm đã là ba ngày sau, nghe nói, Lục Hoài Quân mấy ngày trước tịch thu toàn bộ dụng cụ thông tin liên lạc, sau đó cũng không biết vì sao lại nghĩ thông, lại đem điện thoại trả lại, nhưng giấy chứng nhận kết hôn vẫn bị tịch thu.

Lục Niệm Niệm gửi cho cậu mấy loại thuốc chuyên trị thương, dặn cậu mua về dùng, lại yêu cầu nhìn vết thương của cậu.

Tống Kim Triêu đáp lại từng cái, chỉ nói mình bị thương không nặng, để tự mình nhìn vết thương tất nhiên là không thể.

Nghĩ đến giấy chứng nhận kết hôn bị bố lấy đi, Niệm Niệm thấp thỏm, bất an nhìn cậu: “Em vẫn là bà Tống sao?”

Lỡ như bố lấy đi làm thủ tục ly hôn thì phải làm như thế nào.

Tống Kim Triêu cười khẽ, khóe môi truyền đến từng trận đau đớn, cậu nghiêm túc trả lời: “Em không phải nên sửa cho anh chú thích, chẳng hạn như ông xã?”

Lục Niệm Niệm chớp chớp mắt, nháy mắt mặt đỏ lên.

Tống Kim Triêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đòn hiểm này có thể trị được.

Mấy ngày nữa Niệm Niệm khai giảng, Tống Kim Triêu bố trí Phương Ngọc đem toàn bộ lịch trình của mình lùi đi một ngày, dự định đưa cô tới trường.

Sau khi xuống xe nhìn thấy Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm gần như chạy như bay tới lồng ngực của cậu, sau đó tỉ mỉ nhìn chăm chú mặt của cậu, nhìn xem trên mặt cậu có lưu lại sẹo hay không.

Nhìn thấy trên tay cậu một hàng màu xanh nhàn nhạt, cho dù nửa tháng trôi qua, vết thương cũng chưa hoàn toàn tiêu tan, Lục Niệm Niệm nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, đau lòng, nhỏ giọng lầm bầm: “Bố em với ông nội khẳng định ra tay rất nặng, anh còn nói không đau.”

Tống Kim Triêu không nhịn được sờ đầu cô, nắm lấy bàn tay sờ loạn bước ra bên ngoài.

Tuy rằng là trước khai giảng một ngày, nhưng có không ít học sinh đến báo danh, học trưởng, học tỷ sớm đã đứng ở cổng nghênh đón sinh viên mới, Tống Kim Triêu sau khi đỗ xe, xách hành lý của Lục Niệm Niệm đi vào.

Hai người tiếp tục sóng vai đi cùng nhau, thỉnh thoảng có học sinh nhìn sang, đại đa số ánh mắt tự nhiên rơi vào người bên cạnh, chỉ chốc lát, có cô gái mặc áo tình nguyện màu đỏ bước tới, ánh mắt long lanh nhìn Tống Kim Triêu: “Bạn học, xin chào, có cần giúp đỡ hay không?”

Cho dù Tống Kim Triêu một thân âu phục thẫm màu, lộ ra khí chất thành thục nhìn không giống như là học sinh.

Cô gái tự xưng là đàn chị năm hai này dáng người cao gầy, xinh đẹp, có thể dẫn bọn họ tới ký túc xá, Lục Niệm Niệm đối với đại học B còn chưa quen thuộc, vừa định nói cảm ơn, Tống Kim Triêu bên cạnh vẻ mặt vẫn luôn hờ hững trực tiếp cự tuyệt: “Cảm ơn, không cần.”

Học tỷ dường như có chút thất vọng, sau khi bị cự tuyệt có chút lúng túng cười, ngược lại đối với Lục Niệm Niệm nói: “Có chỗ

nào cần giúp đỡ có thể hỏi tình nguyện viên, vậy tôi đi trước.”

Lục Niệm Niệm cảm kích nhìn, như gà mổ thóc gật đầu.

So với Lục Niệm Niệm người sinh viên mới này, Tống Kim Triêu so với cô dường như hiểu bố cục đại học B hơn, quen cửa quen nẻo hướng ký túc xá đi tới.

Lục Niệm Niệm không nhịn được hỏi: “Kim Triêu, anh có phải từng tới đây?”

Kim Triêu: “Xem qua bản đồ.”

Lục Niệm Niệm: “Ồ “

Trường này lớn như vậy, đổi lại nhìn bản đồ cũng phải mất nửa ngày.

Đi mấy phút đồng hồ, mới mơ hồ phát hiện, có lẽ không chỉ học tỷ lúc nãy, cùng Tống Kim Triêu trên đường tới ký túc xá, gặp không ít tình nguyện viên, nếu là nữ, Lục Niệm Niệm sẽ uyển chuyển nói câu cảm ơn, nếu đụng tới học trưởng loại đặc biệt, Tống Kim Triêu mặt vô cảm từ chối, đến cả cảm ơn cũng không nói.

Số lần hai người quay đầu cực cao, luôn có người thỉnh thoảng nhìn sang, ánh mắt đa số nhìn tới Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm không nhịn được nhỏ giọng nói: “Kim Triêu, anh có phát hiện ra, rất nhiều người đang nhìn anh?”

Xung quanh người tới người đi rất nhiều, Tống Kim Triêu kéo hành lý, còn phải phòng ngừa bị người đụng vào, liền nắm chặt tay cô: “Cẩn thận nhìn đường.”

Khuôn mặt anh tuấn. ôn nhu, mềm mại không gợn sóng, dường như không chút nào để ý, Lục Niệm Niệm bĩu môi, yên lặng bị cậu nắm đi, nhưng trong lòng không nhịn được cảm khái, may là mình đã sớm hạ thủ, bắt lấy cậu, sau này có là hoa đào nát cũng không cần lo lắng, dù sao hiện tại Tống Kim Triêu là người đàn ông đã kết hôn.

Ký túc xá của Lục Niệm Niệm là giường ngủ, có hai người đều ở thành phố A, còn có một người rất xa thành phố B, cần phải ngồi xe lửa hai mươi mấy tiếng.

Lúc Tống Kim Triêu rời đi, vẫn không yên tâm: “Thiếu đồ gì nhớ gọi điện cho anh.”

Vốn dĩ cậu muốn để Niệm Niệm ở nội thành, cùng mình ở chung một chỗ, nhưng cô gái này làm sao cũng không đồng ý, trước tiên muốn quen thuộc với bạn cùng phòng, Tống Kim Triêu không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là theo ý của cô.

Sau khi tiễn Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm mới vừa vào ký túc xá, hai cô bạn cùng phòng dồn dập đi tới, vẻ mặt bát quái: “Người vừa đưa cậu đến là ai vậy?”

Người hỏi lời này là Chu Di, dáng dấp xuất chúng lại xinh đẹp, trên mặt trang điểm tinh xảo.

Lục Niệm Niệm xấu hổ mỉm cười, ngượng ngùng nói: “Anh ấy là bạn trai tớ.”

Nghe được câu nói đó, Chu Di nhẹ nhàng oa một tiếng: “Bạn trai cậu thật sự đẹp trai.”

“Tỷ đây đã duyệt vô số người, người đàn ông này chị đánh giá cao về nhan sắc.” Nói xong, Chu Di thân thiện vỗ vai Niệm Niệm, vẻ mặt ngưỡng mộ.

Ngoài ra còn có hai người bạn cùng phòng, một người tên là Cao Uyển, một người tên là Lam Chiêu Đệ.

Nghĩ đến trước khi tới trường Lục Hoài Quân có dặn dò, Lục Niệm Niệm mở valy ra, đem toàn bộ đồ ăn vặt lấy ra, chia cho bạn cùng phòng của mình.

Chu Di nhìn thấy đồ ăn vặt hai mắt tỏa ánh sáng, vừa khen Niệm Niệm là người tốt, vừa cầm một túi khoai tây chiên.

Cao Uyển khách sáo biểu đạt lòng biết ơn của mình, chỉ chọn hai gói trái cây khô, liền đem đống đồ ăn vặt còn thừa đẩy về phía Niệm Niệm, “Tớ không ăn nhiều thực phẩm chứa nhiều đường, ăn nhiều dễ dàng béo phì.”

Đối với Niệm Niệm đột nhiên tặng đồ, Lam Chiêu Đệ hiển nhiên có chút lo lắng, bất an, là người tới ký túc xá sớm nhất, lại đem ký túc xá toàn bộ quét dọn, vệ sinh, vẫn luôn bận bịu cúi đầu làm việc, cùng người trong ký túc xá chưa nói qua câu nào.

Sau khi nhiều lần cảm ơn ý tốt của Niệm Niệm, cô gái này mới đỏ mặt trở về vị trí của mình.

Bận rộn một ngày, Lục Niệm Niệm rốt cục bò đến trên giường nghỉ ngơi, mới nhìn thấy tin nhắn Tống Kim Triêu gửi cho mình một tiếng trước.

Tráo Tráo: Cô đơn.

Lúc nói lời này, Tống Kim Triêu mới vừa về nhà, căn nhà rộng lớn chỉ có một mình cậu, nhìn chằm chằm đôi dép hồng trên giá của nữ chủ nhân một lúc lâu, cậu đem tin nhắn gửi cho Lục Niệm Niệm.

Lục Niệm Niệm nhìn bốn chữ gắn ngọn đến phát ngốc, lại không nhịn được cười khẽ, gửi một tin nhắn tới an ủi cậu: Cuối tuần đến tìm anh chơi ~

Giây lát tin nhắn gửi về, Tráo Tráo: Khi nào thì chuyển tới ở cùng nhau.

Lục Niệm Niệm nghĩ rồi cảm thấy không thỏa đáng, liền trả lời cậu: Cái đó quá không hòa đồng với quần chúng.

Nhìn thấy tin nhắn Niệm Niệm gửi, lông mày Tống Kim Triêu khẽ nhướn, không kiên trì nữa, nhưng cũng không quên nhắc nhở: Nhớ giữ khoảng cách với người khác phái, Tống phu nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play